10
Dường như có tiếng sấm vang lên trong đầu.
Tôi sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng nhiên mất đi khả năng nói chuyện.
Không nhận được câu trả lời của tôi, Tưởng Chu càng đắc ý hơn.
Hắn trực tiếp đẩy tôi qua một bên, đường hoàng đi vào rồi liếc nhìn một vòng.
Lúc sau mới lên tiếng nhận xét: “Ký túc xá của bọn em nhỏ thế, nghe anh nói đi Phương Mẫn, em cứ chuyển sang ở với anh đi cho lành.”
“Anh nói cái gì vậy? Hai chúng ta mới hẹn hò mấy ngày.”
Mẹ tôi đặt đồ đang xách trên tay xuống bàn, đẩy Tưởng Chu ra, trao đổi với hắn ta một ánh mắt.
Tưởng Chu ngầm hiểu khẽ cười.
Từ nụ cười này đột nhiên tôi lại ý thức được thứ gì đó.
“Được rồi, anh đùa chút thôi mà.”
Hắn ta nhìn vai: “Đưa em về ký túc xá an toàn rồi, anh về trước đã, cuối tuần anh tới đón em đi chơi.”
Sau khi Tưởng Chu rời đi, tôi trở tay đóng cửa ký túc xá lại, không chớp mắt nhìn mẹ tôi đang đứng cách đó mấy bước.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt mẹ có hơi mất tự nhiên, nhưng rất mau lại khôi phục: “Gì vậy trời, chỉ là mình thấy Tưởng Chu cũng khá ổn nên mới đồng ý hẹn hò thôi.”
“Cậu nói dối!”
Chuyển hướng bất ngờ này xảy ra khiến tôi mất bình tĩnh.
Tôi gần như xông về phía mẹ gào lên: “Rõ ràng cậu đã đồng ý với mình sẽ không đồng ý ở cạnh hắn! Mình cũng đã nói với cậu rồi, mình có một giấc mơ—“
“Nhưng đó chỉ là một giấc mơ thôi.”
Mẹ tôi lẳng lặng nhìn tôi.
Nét tha thứ và bất đắc dĩ quen thuộc xuất hiện trong đôi mắt ấy khiến tôi nháy mắt sững sờ tại chỗ.
“Thụy Thụy, ác mộng chỉ là ác mộng. Mình còn từng mơ thấy núi lửa bùng lên, tận thế kéo đến, còn có rất nhiều chuyện kỳ lạ quái dị, giấc mơ sao có thể là sự thật được?”
Tôi liều mạng lắc đầu: “Không giống, nó không giống đâu.”
“Không giống chỗ nào?”
Mẹ hỏi lại tôi, nhưng tôi không thể trả lời được.
Nhưng nó thật sự không giống.
Đó không phải là một giấc mơ, đó là sự thật rõ ràng xảy ra trước mắt tôi.
Chân thật mà khốc liệt.
Thậm chỉ rất nhiều đêm khuya không thể yên giấc, chỉ cần tôi nhắm mắt lại thì cả đất trời đỏ như màu máu sẽ ùn ùn kéo đến dày xéo linh hồn tôi.
Nhưng tất thảy chuyện này, tôi không thể nói ra lời.
Đành phải ném ra một câu uy hiếp không hề có lực sát thương: “Nếu cậu còn coi mình là bạn bè thì đừng hẹn hò với hắn.”
“Thụy Thụy, cậu đừng trẻ con nữa.”
Mẹ đưa tay vỗ nhẹ lên vai tôi: “Cho dù mình hẹn hò với anh ấy thì cũng không trở ngại việc chúng ta là bạn bè mà.”
Tôi đang muốn nói tiếp thì khoang mũi chợt nóng lên.
Tôi lại chảy máu mũi.
Ánh mắt mẹ nhìn tôi trở nên hoảng sợ, rút giấy trong hộp ra giúp tôi chặn lại máu mũi, sau đó đưa tôi đến cạnh vòi nước để rửa mặt.
“Sao cậu cứ chảy máu mũi mãi thế, lại còn suốt ngày nói đau đầu nữa. Cậu đi bệnh viện khám thử đi…”
Trong giọng nói chứa đầy lo âu.
Thật giống như lúc còn bé tôi bị sốt cao, phải xuống trạm y tế ở dưới nhà truyền nước.
Giọng điệu của mẹ cũng giống hệt bây giờ.
“…Đợi mấy ngày nữa rồi mình đi.”
Trong lòng tôi đau nhói, máu mũi lại chàng chảy càng nhiều.
Ngày hôm sau Tưởng Chu lại tới.
“Vừa nhập học thôi, giờ vẫn còn ít môn, anh đưa em đi chơi nhé?”
Hắn đút tay vào túi quần, dáng vẻ lưu manh bất cần.
Mẹ tôi vô thức quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn: “Mình đi với các cậu.”
Tưởng Chu lại đưa chúng tôi đến sân trượt băng. Trên đường đi hắn châm một điếu thuốc rồi nuốt khói nhả mây.
Tôi bị sặc phải ho khan rất nhiều lần, mẹ tôi quay sang vỗ vai hắn: “Tắt đi, đừng hút thuốc trước mặt Thụy Thụy, cổ họng của cậu ấy không tốt.”
Cảnh tượng này rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi nước mắt tôi không thể ngừng rơi. Chỉ có thể cúi đầu liều mạng nhịn xuống.
Đến sân trượt thuê ba đôi giày, Tưởng Chu trượt vào sân một cách quen thuộc.
Mẹ tôi thì chờ ở bên cạnh tôi: “Thụy Thụy, cậu không giỏi cân bằng, để mình vịn cậu đi từ từ.”
Tôi giật mình, trong đầu có vài thứ chợt lóe lên.
Khi còn bé có lần chơi xe trượt scooter và cầu thăng bằng trong nhà trẻ, bởi vì cách giữ cân bằng của tôi quá tệ nên bị ngã tới nỗi chảy máy đầu gối.
Đến độ sau này học đi xe đạp mẹ tôi mãi cũng không dám buông tay.
Ngay cả diểm này dì Dư Thụy cũng rất giống tôi.
Hình như ở nơi xa xôi nào đó có thứ gì đang dẫn dắt tôi.
Giống như là sự báo trước bất ngờ, hoặc là ngòi nổ của vận mệnh.
Chỉ là không đợi tôi nghĩ rõ ràng thì giọng nói bực bội của Tưởng Chu đã vang lên.
“Đã xong chưa, anh đợi lâu rồi đấy. Phương Mẫn, bên kia có mấy cô em đang đợi anh tới trượt cùng đấy nhé.”
“Vậy anh tới trượt với mấy cô ấy đi, Thụy Thụy không biết trượt, em phải đi cùng cậu ấy–“
Mẹ còn chưa nói xong thì Tưởng Chu đã giơ tay kéo mạnh tôi một cái: “Cô ta chỉ là bạn học của em thôi, đưa cô ta đi hẹn hò cùng là anh đã nể tình lắm rồi, bây giờ em còn muốn coi cô ta là đứa trẻ mà chăm sóc sao?”
Không kịp né tránh, ngay sau lực kéo ấy tôi cũng bị nhào về phía trước.
Lảo đảo hai bước, sau đó cả người tôi ngã lăn ra đất.
Trong phút chốc đau nhức kịch liệt đã trải rộng toàn thân.
Tầm mắt chìm vào bóng tối sâu thẳm.