Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 34



Trên thế giới có rất ít cái gọi là kỳ tích, báo cáo kiểm tra bệnh của Thẩm nãi nãi ra, không có bất ngờ, không có sợ chuyện không đâu. Nhưng lão gia tử Thẩm gia và lão thái thái rất thản nhiên tiếp nhận tin tức không thể gọi là tin xấu này.
“Bà nội, nhập viện đi! Bác sĩ nói, ung thư xương thời kỳ cuối sẽ rất đau.”
Thẩm Lãng không biết mình rốt cuộc nên tới khuyên lão nhân cố chấp này thế nào, rõ ràng nghe được bác sĩ nói ung thư xương thời kỳ cuối sẽ đau như thế nào, sẽ nguy hiểm như thế nào. Thế nhưng lão thái thái chính là không ở bệnh viện nhất định muốn đi về nhà ở.
“Không việc gì, đau thì đau đi, bà nội chịu được.” Thẩm lão thái thái không quá để ý phất tay một cái.
“Bà nội, bà hãy nghe lời bác sĩ đi, ở bệnh viện có gì cũng dễ dàng kịp thời xử lý, về nhà thì thuận tiện rất nhiều, nhưng bà ở bệnh viện nhận được hộ lý chuyên nghiệp hơn, đối với bệnh tình của bà không có hại.”
“Không cần, về nhà đi! Không nhập viện.” Lão thái thái chết cũng không đồng ý.
“Bà nội, bà không ương ngạnh được không? Đây không phải là chuyện nhỏ nói đùa.”
“Mẹ, hãy nghe lời bác sĩ đi! Nhập viện đối với bệnh của mẹ không có hại gì.”
“Đúng vậy, mẹ, hộ lý bệnh viện thích hợp, trong nhà đây là không có biện pháp.”
“Nhập viện đi! Bà nội, thời kỳ cuối của bệnh này sẽ rất đau, bác sĩ có thể thuận tiện kêu gọi, ở nhà thật sự bất tiện.”
Già trẻ lớn bé Thẩm gia đều khuyên, nhưng mà lão thái thái vẫn lắc đầu, thế nào cũng sống chết không đồng ý nhập viện.
“Bà nội, nhập viện đi! Ở bệnh viện mọi người có thể yên tâm, trong nhà cái gì cũng không có, trở về tất nhiên là thuận tiện. Nhưng mà khi ngài có gì không thoải mái, sẽ không thuận tiện, bên này có bác sĩ giỏi nhất, hộ lý tốt nhất, còn có phòng bệnh gia đình, giúp đỡ cũng thuận tiện. Có bác sĩ, có gì cũng tiện xử lý ngay, ngài về nhà mọi người đều không thể yên tâm, thì nhập viện đi.”
Đường Mộ thật sự không nhịn được, thấy lão thái thái cố chấp, hắn cũng không nhịn được khuyên nhủ.
Lão thái thái Thẩm gia vừa thấy là Đường Mộ lên tiếng, cười híp mắt hướng hắn vẫy tay, đem hắn kéo đến ngồi xuống bên cạnh: “Tiểu Mộ a, không phải là bà nội cố chấp, bà nội cả đời này đã từng gặp qua rất nhiều chuyện, đối với sinh tử sớm đã thông suốt. Nhưng mà bà nội không muốn ở trong bệnh viện chờ cái chết đến, bà nội không sợ chết, nhưng bà nội không muốn chờ chết, về nhà nhìn các con đây chính là nguyện vọng cuối cùng cả đời này của bà nội.”
“Không phải như thế, bà nội, để ngài nhập viện không phải là muốn ngài chờ cái chết đến, chỉ là muốn để cho ngài được chữa bệnh và chăm sóc tốt nhất, để cho ngài khi đau có thể có người tới giảm bớt ốm đau của ngài.” Đường Mộ không muốn nói, nhưng thật sự đúng là đang chờ cái chết đến.
“Không cần, bà nội không muốn thời gian sau cùng cứ chờ ở trong bệnh viện, cả ngày đối mặt với thiết bị, đối mặt với bác sĩ, đối mặt với thuốc, ta không muốn cuối cuộc đời phải sống ở chỗ như thế.” Lão thái thái Thẩm gia cười nói cho đứa trẻ này biết, bà rốt cuộc kháng cự cái gì.
“Nhưng mà…”
“Nếu như là vì muốn tốt cho ta, vậy thì để ta về nhà đi.”
Đường Mộ muốn nói mà không nên lời, hắn nhìn vẻ mặt hy vọng của lão nhân này, bỗng nhiên nhớ tới lời của bà nội hắn trước khi lâm chung. Bà nói, bà tiếc nuối nhất chính là một đoạn thời gian cuối đời phải sống ở trong bệnh viện. Bà còn muốn nhìn mùa xuân của Giang Nam một chút, bà còn muốn cùng người nhà hảo hảo ăn bữa cơm, bà còn muốn cùng người yêu của bà đi dạo vùng ngoại ô một chút, bà còn muốn cùng người nhà đi xem Hoa nhi, bà còn muốn làm rất nhiều rất nhiều chuyện, mà không phải là ở trong bệnh viện lạnh giá chờ cái chết đến. 
(Hoa nhi: dân ca vùng Cam Túc, Thanh Hải, Ninh Hạ, Trung Quốc)
Hiện tại hy vọng của lão nhân này cũng là không muốn ở trong bệnh viện sống những ngày cuối cùng…
“Được, vậy chúng ta trở về nhà.” Đường Mộ đưa tay ôm vai lão nhân, nhàn nhạt cười.
“Ừ, về nhà.” Lão nhân dựa vào đầu vai của đứa trẻ này cũng là cháu trai của bà, cười tựa như tiểu cô nương hạnh phúc.
Người Thẩm gia không có một người mở miệng, bọn họ đều bị một màn trước mắt này làm cảm động rồi. Cuối sinh mạng có lẽ không phải là chỉ có chờ đợi cái chết đến, bọn họ còn có thể làm rất nhiều chuyện.
Lão gia tử Thẩm gia chỉ là im lặng nhìn, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt. Từ đầu tới cuối ông cũng không có mở miệng nói một câu, nhưng nhìn ra được, ông rất bình tĩnh.
Thẩm Lãng ôm lấy vai ông nội, cùng ông nhìn nhau cười.
“Các con nói là sự thật?” Người Thẩm gia trong đại trạch Thẩm gia tới tương đối đầy đủ, mở đại hội nghị sự.
“Đương nhiên là thật, chuyện này còn có thể nói đùa?” Thẩm Lãng dở khóc dở cười, y còn dám lấy chuyện này ra nói đùa? Vậy tiểu tổ tông này không đem y ra xử trước mới là lạ.
“Vậy đã quyết định lúc nào chưa?” Lão thái thái Thẩm gia gấp còn hơn người khác.
“Chưa đâu, chỉ là không biết muốn hỏi mọi người một chút.”
“Vậy đại tức phụ mau đi lấy lịch tới xem một chút, có ngày tốt nào, nhanh chóng quyết định đi!” Lão thái thái Thẩm gia kích động bảo mẹ của Thẩm Lãng đi tìm lịch.
Mẹ Thẩm Lãng đứng dậy, Đường Mộ mắt dựng đứng, thì ra mẹ vợ hắn cũng là một người kích động a! Nhìn tốc độ kia quả thật có thể gọi là nhanh như bay. Vài bước chân, mẹ của Thẩm Lãng đã đem lịch tới.
“Chọn một ngày tốt một chút, lão già.” Lão thái thái hưng phấn không thôi.
Lão gia tử Thẩm gia vừa nhận lấy lịch trong tay đại tức phụ, mắt kính sớm đã chuẩn bị sẵn, mở lịch ra bắt đầu nghiên cứu: “Ừm, hai mươi tháng ba… hai mươi sáu tháng ba… hai mươi tám tháng ba…”
“Ông nội, không nên quá gấp, thời gian sợ là không kịp.”
“Sợ cái gì, nhà ta cái gì không có chỉ có nhiều người, cho dù năm ngày cũng có thể tổ chức cho các con một hôn lễ náo náo nhiệt nhiệt.” Thẩm Mặc thở mạnh xua tay.
“Đúng a, nhiều người lực lượng lớn. Ai, đại ca, Đường Mộ, hai người rốt cuộc là muốn chuẩn bị kiểu Tây hay là kiểu Trung? Quyết định sớm một chút, em đi chuẩn bị lễ phục cho hai người.” Thẩm Nhất đối với y phục khá có hứng thú, trực tiếp nhận làm lễ phục của bọn hắn.
“Đúng vậy, sớm quyết định, hiện trường hôn lễ em bố trí cho hai người.” Thẩm Thành vốn là học thiết kế, đối với thiết kế sân bãi gì đó có để ý.
“Ai, đại ca, em không có sở trường gì, người chủ trì hôn lễ để em đi.” Thẩm Tiêu không có gì, nhưng cái miệng kia tuyệt đối là dùng tốt.
“Vậy chúng ta các thẩm thẩm cô cô sẽ giúp hai đứa giải quyết một bộ tập tục đi, dù sao hai người trẻ tuổi các con cũng không hiểu chuyện này.”
“Đúng vậy, còn có chuyện gì của ngày trước, thì chúng ta bao.” Tiểu bối giành làm hôn lễ, vậy bọn họ những người trưởng bối này liền nhận làm hết trước những công việc ngày trước đi!
“Cái kia, Tiểu Mộ, con đem điện thoại của mẹ con cho ta, chúng ta thương lượng một chút đặt mua một bộ phòng tân hôn.” Cha mẹ chính hiệu sẽ phải quan tâm những vấn đề lớn này.
Thế nhưng mẹ Thẩm Lãng lời này vừa nói ra, phòng khách Thẩm gia bỗng nhiên thoáng cái an tĩnh. Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Thẩm Lãng và Đường Mộ sát lại ngồi chung một chỗ, thấy vẻ mặt khó hiểu của hai người.
“Cái kia… Tiểu Mộ, các con đã từng nói chuyện này với người trong nhà chưa?” Đừng để bọn họ ở đây thảo luận khí thế ngất trời, người ta cái gì cũng không biết, đến lúc đó hôn này làm sao kết?
“Bọn họ đều biết chuyện này, mọi người không cần lo lắng.”
Đường Mộ cười cười làm cho bọn họ yên tâm thảo luận, cả nhà đều biết. Hơn nữa đám người Đường gia chỉ e sợ thiên hạ bất loạn kia nếu như biết bọn hắn muốn kết hôn, có lẽ sẽ khua chiên gõ trống ăn mừng đi!
“Nga, vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi!” Chỉ cần không phải cạo đầu gánh một khối nhiệt thì tốt rồi.
“Vậy ngày mai liền hẹn thông gia cùng một chỗ bàn bạc thật tốt chi tiết chuyện này đi!”
“Ừm, được, đúng rồi, Thẩm Lãng, đừng quên quay lại quân đội xin phép.” Thẩm Tề nhắc nhở con trai, kết hôn cũng đừng để quên chuyện quan trọng như vậy.
“Ân, ngày mai con sẽ xin, đúng rồi, ba, nếu không ba thăm hỏi Lâu tư lệnh?”
“Được, vậy ngày mai ba đi cho.” Lão đại Thẩm gia vừa nghe không hàm hồ chút nào gật đầu, con trai kết hôn hắn đương nhiên phải đi chào hỏi, ai bảo đối tượng kết hôn này có điểm đặc biệt đâu.
“Con đi cùng với ba, sẵn dịp con muốn đi xin nghỉ kết hôn.” Hắn thật là đúng chuẩn kết hôn muộn, thời gian nghỉ kết hôn ít nhất một tháng!
“Ừ, vậy sáng sớm đi, ta buổi chiều có một hội nghị, họp xong buổi chiều tiện thể cùng người nhà Tiểu Mộ ăn một bữa cơm.”
“Được.”
“Quyết định chưa? Quân đội có thể phê bình không?” Đường Mộ có chút lo lắng người này đi xin phép kết hôn, có  thể đem tư lệnh của bọn họ dọa sợ xuống phía dưới bàn hay không.
“Không thành vấn đề, ba anh không giải quyết được, chỗ đó còn có một người, tuyệt đối không thành vấn đề.” Thẩm Lãng dùng cằm chỉ chỉ lão gia tử gục trên bàn nghiên cứu lịch:
“Ông nội là lão lãnh đạo trực tiếp của lãnh đạo trực tiếp của anh, lão tướng ra trận, một người chọi hai.” Đường Mộ nghe nói như thế, không lo lắng xin phép kết hôn phê bình không được gì, thì ra ở đây còn có đại boss dự phòng! Cấp bậc công sự gì đều nắm chắc được.
“Đúng rồi, Thẩm Lãng, hai đứa sau khi kết hôn ở đâu? Phòng tân hôn phải chuẩn bị một chút chứ?” Thẩm thẩm của Thẩm gia cùng với mấy người mẹ của Đường gia hiểu được họp lại.
“Ở đâu? Cái này thật đúng là chưa nghĩ tới, Mộ, chúng ta ở đâu?” Thẩm Lãng trực tiếp đem vấn đề này giao cho bà xã đại nhân quyết định.
“Tôi ở nội thành có một căn hộ, nếu không thì ở đâu? Đã từng sửa sang, chẳng qua là không có ở, thu dọn sơ sơ một chút là được.” Đường Mộ vốn là muốn đem chỗ đó thu dọn để chuyển tới, nhưng vẫn chưa có thời gian, thì đã nói tới chuyện kết hôn. Hiện tại vừa lúc, cứ ở chỗ đó đi!
“Vậy cũng tốt, giảm bớt sửa sang, sửa lại bài trí một chút có thể làm phòng tân hôn rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.