“Bọn họ bắt nhiều cô nương như vậy, vì sao cố tình chỉ dẫn một mình Cố Di Huyên đi?” An Lăng Viễn thật sự không nghĩ ra. Người không ở quan ngoại, có thể bị đưa tới nơi nào? “Chẳng lẽ cô nương Cố gia có chỗ đặc biệt?” An Lăng Viễn vuốt cằm, đôi mắt định thần, nghĩ việc này.
Đột nhiên, Sầm Duẫn lên tiếng: “Lụa đỏ.”
“Cái gì?” An Lăng Viễn không theo kịp tư duy của hắn, mờ mịt.
Ở Kim Lăng, Tiêu Mạn sở dĩ bị Thục Vương mang đi, là bởi vì nàng ấy là người thuần âm. Ở Nhạc Bình, trên rừng đào sau núi treo sinh thần bát tự của các cô nương. Bọn họ chọn nhất định là cô nương có giờ sinh riêng. Biên cảnh, hoa lâu chỉ là giấu tai mắt người khác
Thận Thường đem sổ ghi chép của Cố Di Huyên vào thư phòng: “Công tử, Cố cô nương đúng là người thuần âm.”
Sầm Duẫn tiếp nhận, mở ra nhìn thoáng qua, lập tức nói: “Phong tỏa toàn thành, người hẳn là còn ở trong thành.”
Ân Xu cầm bình sương, khi làm phấn trân châu mới phát hiện còn thiếu một loại dược liệu mấu chốt.
Gọi người hầu tiến vào, Ân Xu viết hương liệu định giao cho người hầu, nghĩ đến An Lăng Thấm, trong lòng cân nhắc, việc này, nàng vẫn là muốn nhúng tay. Vươn tay cầm trở về: “Thôi, ta tự mình đi.”
Bất luận có phải nàng đa tâm hay không, hiện giờ An Lăng phủ không thể xảy ra sai lầm, An Lăng Viễn cần hồi kinh, bất luận thứ gì ngăn cản tiền đồ của nàng đều phải gạt qua một bên.
Ân Xu chọn tiệm thuốc xa An Lăng phủ nhất, đưa giấy cho chưởng quầy, dựa theo đó đo bốc thuốc.
Ngoài cửa đi vào một người, dáng người cường tráng, đầu đội nón vành, không thấy rõ tướng mạo, Ân Xu vốn không để ý nhưng trên người hắn loáng thoáng có mùi máu tươi, còn có hương vị phấn trang điểm của nữ tử, hương vị này khá quen thuộc.
Gói thuốc cầm trong tay dừng lại, hồi ức nghĩ tới nữ tử trước cửa chùa, là mùi hoa của nàng ấy.
Ân Xu không khỏi nhìn nhiều vài lần.
Người nọ làm như phát hiện, giơ tay đè đè vành nón, cầm thuốc bước nhanh ra cửa.
Ân Xu ở phía sau gọi lại: “Công tử dừng bước.”
Người nọ dừng bước chân, không xoay người.
Ân Xu cười: “Công tử làm rơi đồ.” Trong tay áo nàng lúc lơ đãng rớt ra gói thuốc, nhặt lên đưa tới cho hắn.
Mới vừa đụng vào vạt áo của người nọ, hắn đề cao giọng nói: “Cô nương nhìn lầm rồi, đây không phải của ta.”
Chờ người đi xa, Ân Xu đứng ở cửa hiệu thuốc, phủi phủi thuốc bột trên móng tay, thuật truy tung, bổn cô nương vẫn chơi nổi.
Trở về An Lăng phủ, Ân Xu nghe được Sầm Duẫn ở trong thư phòng, về viện buông gói thuốc, đầu tiên là khuấy thuốc viên, lại lấy một cái hộp nhỏ, đem thuốc bột nhét vào khe hở, chờ việc đều làm xong, mới đi thư phòng.
An Lăng Viễn còn chưa đi, Thận Thường ở ngoài cửa thông báo một tiếng, Ân Xu tiến vào hành lễ, mới nói: “Công tử, có phải ngài đang tìm vị cô nương gặp trước cửa chùa?”
“Xu Nhi muội muội, sao muội biết?” Việc này để tránh rút dây động rừng, bọn họ đều đang âm thầm hành sự, An Lăng Viễn ngạc nhiên nói.
Sầm Duẫn cũng đảo mắt nhìn nàng.
Ân Xu: “Hôm nay Ân Xu ra ngoài, vừa lúc gặp người bắt vị cô nương kia.”
Ân Xu thuyết minh lại đầu đuôi sự tình, An Lăng Viễn há miệng, lấy một loại ánh mắt từ ái của lão phụ thân nhìn nàng, “Không hổ là cháu gái của sư phụ, Xu Nhi muội muội của ta thật lợi hại.”
Ân Xu cười hì hì, An Lăng Viễn càng thêm tự đắc, rất có ý tứ ‘nhà ta có con gái mới lớn’.
Không khí hòa hợp.
Sầm Duẫn trầm giọng cắt ngang hai người, “Đã là như vậy, làm sao tìm được người?”
Ân Xu lấy ra một cái hộp, bên trong có một con ấu bướm. Cánh bướm nhỏ màu xanh sẫm, giương cánh muốn bay.
An Lăng Viễn nhận ra: “Huỳnh điệp? Chỉ ngửi một lần, cả đời quấn quýt si mê?”
Ân Xu gật đầu: “Đúng vậy. Mấy ngày trước phát hiện một con nhộng trên cây trong phủ, ta nuôi ở trong phòng, hôm nay vừa lúc có tác dụng.”
Thật ra là đêm đó Ân Xu say rượu, Sầm Duẫn đi rồi, nàng một mình một người uống rượu dư lại, men say càng sâu, thế cho nên trở về té ngã một cái, trong phiến lá cây rậm rạp xanh tươi phát hiện con nhộng này, nhưng chuyện cũ không cần đề cập tới.
Được huỳnh điệp, Sầm Duẫn lập tức sai thuộc hạ đi bắt người.
Trở về sân, Ân Xu ngồi xuống ghế đá trong viện, nhéo cằm, cân nhắc nên làm sao đi tìm An Lăng Thấm.
Nghĩ kỹ lý do thoái thác, Ân Xu cầm thuốc viên, đi đông các.
Việc ở Nhạc Bình sắp giải quyết xong, không bao lâu sẽ phải trở lại Kim Lăng, Sầm Duẫn không gấp gáp hồi kinh, định là còn có việc muốn làm, nhưng chắc cũng không dùng được bao lâu. Đến lúc đó nếu Sầm Duẫn thật sự nhẫn tâm mặc kệ nàng, có An Lăng Viễn, còn có thể gia tăng lợi thế cho nàng. Này đây An Lăng Thấm ngàn vạn không thể xảy ra bất luận sai lầm gì, vạn nhất bị nàng đoán trúng, An Lăng Viễn phải ở Nhạc Bình giải quyết việc nhà, rồi ai hồi Kinh chống lưng cho nàng! Từ trước đến nay Ân Xu chưa bao giờ là một người lương thiện.
An Lăng Thấm luyện võ trở về, trốn ở trong phòng một ngày không ra. Người hầu thông báo Ân Xu cô nương cầu kiến. An Lăng Thấm nhíu mày, bản thân chỉ gặp nàng một lần, vì sao nàng lại tìm đến mình, chẳng lẽ… Nàng ấy nhớ lại sáng hôm nay rời khỏi phòng a huynh gặp Ân Xu khom lưng hứng giọt sương, có phải nàng đoán được chuyện gì?
Đêm qua, nàng ấy thật sự khó kìm lòng nổi, nhưng a huynh tốt như vậy, nàng làm sao xứng với huynh ấy? Nàng ấy hối hận.
Tâm tư hoảng sợ đi ra, sắc mặt An Lăng Thấm trắng bệch, đôi mắt cũng không nhìn nàng, luôn rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất: “Không biết Ân Xu cô nương có chuyện gì?”
Nàng ấy khẩn trương, Ân Xu lại nhẹ nhàng rất nhiều, nàng cười nói: “Sáng nay hứng sương, gặp lại cô nương, không biết sáng nay cô nương đi nơi nào?”
An Lăng Thấm nghe lời này, lập tức cảnh giác: “Ngươi biết cái gì?”
Ân Xu lắc đầu: “Cô nương yên tâm, ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa thấy. Nhưng cô nương làm cái gì, bản thân rõ ràng. Ta chỉ tới khuyên cô nương, đừng làm việc mình hối hận.”
“Cô nương không tiện đi tiệm thuốc, thuốc này ta mang đến cho cô nương.”
Ân Xu đặt thuốc viên điều chế trên bàn, sắc mặt An Lăng Thấm càng trắng, đôi mắt dại ra, sau một lúc lâu mới nói: “Đa tạ.”
Hai người nghiêng người ở trong phòng, không ai nhìn thấy bóng người hiện lên ngoài cửa sổ.
Trong thư phòng.
Sầm Duẫn khoanh tay đứng trước cửa sổ, hoa đào ngoài cửa sổ sáng quắc, theo gió rơi xuống, đa tình lại nhiệt liệt, hoa đào Nhạc Bình đúng là đặc biệt, dễ dàng khiến người ta sa vào trong đó.
“Ân Xu cô nương ở thư phòng An Lăng tiểu thư nói như vậy.”
Chợt không khí quanh thân lạnh lẽo, trong thư phòng và bên ngoài như hai thế giới lạnh nóng, Thận Thường căng da đầu nói hết.
Ân Xu cô nương đi, công tử sai hắn theo dõi, làm cái gì, nói cái gì cũng phải biết được. Khi hắn nghe được Ân Xu cô nương nói cũng bỗng nhiên cả kinh, cho nên đây là… Ân Xu cô nương thích An Lăng công tử, lòng mang ghen ghét với An Lăng tiểu thư, vậy công tử nhà mình làm sao bây giờ? Thận Thường suy nghĩ rối loạn, cuối cùng quy về bình tĩnh, lại nghĩ đến công tử không cưới Ân Xu cô nương cũng tốt, quận chúa tất nhiên sẽ không cho công tử cưới một vị hoa lâu cô nương, làm thiếp thất sợ cũng không được.
“Đi xuống đi.” Sầm Duẫn mở miệng.
Thận Thường bị kêu đến sửng sốt. Âm thanh kia vô cùng bình tĩnh, là bình tĩnh trước cơn mưa gió sắp đến.
Ân Xu giải quyết xong việc của An Lăng Thấm, tâm tình thoải mái, lại đi phòng bếp nhỏ lấy một vò đào hoa nhưỡng, cười tạm biệt nữ đầu bếp, ôm vò rượu trở về viện.
Sầm Duẫn đang ngồi ở trên ghế đá, thấy nàng trở về, ngước mắt nhìn nàng.
Ân Xu nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt này, đáng sợ quá.
Ân Xu đi vào đặt vò rượu trên bàn đá, ngoan ngoãn đứng đó, đuôi mắt cong lên, “Công tử tới có việc?”
Sầm Duẫn ngồi trên ghế đá nhấp môi, giương mắt nhìn nàng, ánh mắt xa cách đạm mạc, khiến Ân Xu có loại ảo giác, tựa hồ người hôm qua cùng nàng hôn sâu không phải hắn, “Đi đâu?” Hắn hỏi.
Không hiểu sao Ân Xu có chút chột dạ. Nàng khom lưng cầm vò rượu đưa tới, “Thèm rượu, đi phòng bếp lấy chút.”
“Lấy chút?” Khóe miệng Sầm Duẫn cong lên châm chọc, “Sợ là lại ở mấy ngày, đào hoa nhưỡng trân quý của An Lăng Phủ đều bị ngươi uống hết.”
Ân Xu cười một tiếng, giống như thề nói: “Công tử yên tâm, đây là lần cuối cùng.”
Sầm Duẫn đứng dậy, đi từng bước đến trước mặt nàng, Ân Xu chỉ đứng tới ngực hắn, không thể không ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, nàng chớp chớp mắt, lông mi run run, mở to một đôi mắt mỹ diễm, rất là vô tội.
Vô tội? Sầm Duẫn cười lạnh trong lòng, nàng khi nào thì vô tội, hồ ly, cho dù khoác lớp da nhu nhược yếu đuối, xương cốt vẫn là gian xảo.
“Chỉ cho phép một lần cuối cùng.”
Ân Xu chống bàn đá sau lưng, dưới thân một mảnh lạnh lẽo, nàng chớp mắt, gật đầu, tổng cảm thấy lời này của hắn có thâm ý khác.
Sầm Duẫn xoay người đi ra ngoài, tiểu viện không có hắn, không khí thoáng mát không ít, Ân Xu định thần, không biết hắn bị cái gì, nàng còn dùng huỳnh điệp giúp hắn, sao một chốc không thấy đã trở mặt.
A Li đi bộ vào tiểu viện, nhảy vào trong lòng ngực Ân Xu, Ân Xu đỡ lấy vuốt lông nó, lẩm bẩm nói nhỏ: “Chủ nhân của ngươi lại sao vậy? Tính tình thay đổi như chong chóng.”
“Meo!” A Li cũng không biết.
Vào đêm, một tiểu viện ở Nhạc Bình bị bao vây, tiểu viện này không người cư trú, hoang phế lụi bại. Cố Di Huyên bị mang ra ngất đi, phía sau lưng có một vết thương dài.
Hạ Liễu hoảng loạn không màng tất cả, đôi tay run rẩy ôm nàng lên xe ngựa, đưa nàng về Hạ phủ.
Hắc y nhân uống thuốc độc tự sát, không lưu lại bất kỳ tin tức gì. Nhưng điều này, trong lòng Sầm Duẫn đã có vài phần suy đoán.
Việc ở Nhạc Bình, Sầm Duẫn không muốn ở lâu, nếu không giải quyết người phía sau màn nhất định sẽ xảy ra chuyện đồng dạng. Hắn cần thiết lập tức về Kim Lăng xử lý việc còn dư lại, sau đó trở lại Thượng Kinh từ từ mưu tính.
Ngày mai phải đi, Ân Xu thu dọn son phấn mới chế, lấy các hộp nhỏ bỏ vào trong túi. Lần này trở về Kim Lăng sợ là còn phải về tiểu viện kia, nhưng nghĩ đến sẽ cùng đường với Sầm Duẫn, Ân Xu mặt mày đều cong lên, nghe mọi người nói tiểu thế tử không gần nữ sắc, lần này phá lệ vì nàng, ngày sau tiến vào phủ còn không phải là chuyện sớm muộn. Ân Xu nghĩ như vậy, không khỏi đắc ý, ngày tháng thoải mái còn ở phía sau!
Trong lòng sung sướng, thu dọn đồ càng thêm nhanh.
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Ân Xu ngừng lại, lắng nghe tiếng nói bên ngoài:“Ân Xu cô nương ngủ chưa?”
Ân Xu nghe tiếng người, là An Lăng Thấm, nàng nhíu mày, “Nàng ấy tới làm cái gì?”
Ân Xu mở cửa, sắc mặt An Lăng Thấm tốt hơn ban ngày nhiều, cả người đều có tinh thần.
Trong tay nàng ấy cầm một cái tráp, thấy Ân Xu mở cửa, đưa tráp tới trước mặt nàng, “Ân Xu cô nương, thuốc này trả cho ngươi, nếu một tháng sau khám ra dựng mạch, ta sẽ quyết định giải thích mọi chuyện với a huynh, đi hay giữ đều tùy a huynh lựa chọn, nếu a huynh thật sự kêu ta đi, ta cũng tuyệt không nói hai lời.”
An Lăng Thấm một thân áo bào màu trắng, ống tay bó sát, rất có phong phạm nữ tướng. Bên ngoài trời quang trăng sáng, như ánh trăng sáng tỏ. Mặt mày kiên định, vĩnh viễn không hối hận.
Đây mới là bộ dáng nữ nhi gia nên có.
Không biết vì sao, lúc này Ân Xu thế nhưng vô cùng hâm mộ nàng ấy, dám yêu dám hận, trong lòng sáng trong. Mà bản thân nàng chỉ có thể sống trong dối trá, một lòng leo lên quyền quý, tình yêu cũng là xa xỉ. Nếu lúc trước nàng tới Nhạc Bình, gặp được An Lăng Viễn có phải hay không cũng sẽ không lưu lạc đến nước này.
Nhưng nàng ngược lại nghĩ, lúc ấy y còn chưa bái ngoại tổ phụ làm thầy, An Lăng phủ chỉ thu lưu An Lăng Thấm, trong phủ cũng chỉ bao dung một Thấm Nhi muội muội mà thôi.
Ân Xu thu liễm ánh mắt, cười tự giễu, nàng của hiện tại có khác gì những người nàng thống hận đâu. Sống trong vũng bùn, đau khổ giãy giụa, toàn thân đều dính nước bùn.
An Lăng Thấm thấy nàng không nói, thấp giọng gọi nàng: “Ân Xu cô nương.”
Nàng thu hồi cảm xúc, mở rộng cánh cửa: “Ngươi tiến vào.”
An Lăng Thấm không biết nàng muốn làm gì, đi theo vào.
Lúc trước An Lăng Viễn muốn đổi viện lớn cho Ân Xu, Ân Xu kiên trì không chịu, không vì cái gì khác, chỉ vì gian nhà này gần Sầm Duẫn mà thôi.
Nhìn xem, chỉ điều này nàng cũng tính kế.
Ân Xu lấy vĩ thuốc trong phòng ra, nàng còn nhớ rõ nên làm như thế nào tra ra người có thai hay không.
Thẳng đến nghiền nát toàn bộ thuốc, bỏ vào nước, Ân Xu khuấy đều, bảo An Lăng Thấm ngồi xuống vươn cổ tay, rải thuốc ở trên cổ tay.
“Nếu thuốc biến đen thì không có thai.” Ân Xu nói.
An Lăng Thấm kinh ngạc, nàng ấy biết Ân Xu là cháu gái của sự phụ của a huynh, không thể tưởng được nàng cũng biết chút y thuật.
Thuốc đắp hai khắc, Ân Xu pha trà cho nàng ấy, cuối cùng bỏ thêm một câu: “Trà dưỡng sinh, không có hại cho thân thể.”
An Lăng Thấm uống xong, nàng ấy buông ly, hỏi “Ân Xu cô nương cũng biết y thuật?”