Nhất Thế Thành Danh

Chương 48: 《Lối rẽ》(hai)



Hà Tu Ý thấy buồn cười hỏi lại: “Bỏ diễn á?”
“Ừ.” Tả Nhiên nói, “Bỏ đi.”
“Ngày mai là nghi thức kí hợp đồng rồi đấy.”
“Nói cách khác, hôm nay không phải nghi thức kí hợp đồng. Tùy thời đổi ý, đánh tới toà án cũng không sợ.”
“Lâm thời đổi ý, làm phiền người ta, tóm lại là cũng không tốt, khẳng định sẽ bị mắng.”
Lông mì dài của Tả Nhiên giật giật: “Thì nói, có chút chuyện với《Vạn dặm long sa》. Em lúc trước ký《Vạn dặm long sa》, không thể nhận《Lối rẽ》.”
“《Vạn dặm long sa》đã đóng máy rồi.”
“Rất đơn giản. Cứ nói, Tả đạo lần đầu làm đạo diễn, hậu kỳ phát hiện một ít vấn đề, phải quay bổ sung vài cảnh, bởi vậy chỉ có thể bỏ diễn《Lối rẽ》, được chứ?”
“Không tốt,” Hà Tu Ý đùa Tả Nhiên, “Có vẻ ‘Tả đạo’ trình độ hữu hạn, bất lợi với phát triển trong tương lai.”
“Không sao hết ——” Tả Nhiên hiểu rõ tính cách đạm mạc của Hà Tu Ý. Lần trước nếu mình không có mặt, diễn Thẩm Viêm là người khác, một bạt tai kia khẳng định là có.
Hà Tu Ý thấy Tả Nhiên hiển nhiên không quá bình tĩnh, vươn tay niết mặt Tả Nhiên: “Tả Nhiên, anh yêu, em đã đáp ứng ekip chủ chốt của《Lối rẽ》, sẽ đóng vai nhân vật anh trai. Em không nghĩ đơn giản là vì không hợp với Liễu Dương Đình, lại nuốt lời ngay buổi tối trước khi kí hợp đồng. Lúc trước gật đầu, em căn bản không biết diễn viên chính khác là vị nào, này chứng minh em đã đồng ý chấp nhận bất kì sắp đặt nào của đoàn phim, không có điều khoản phụ. Đương nhiên, hành vi lâm thời đổi người của đoàn phim thật là…… Nên nói thế nào đây…… Nhưng nó là vấn đề của đoàn phim và diễn viên bị đổi, không phải em. Tả Nhiên, em là một diễn viên chuyên nghiệp, phụ trách diễn cốt truyện, vĩnh viễn sẽ không đưa ra rất nhiều yêu cầu. Dùng ai hoặc không cần ai loại sự tình này, vượt rào mất rồi. Tạo ekip đó là việc của sản xuất đạo diễn.”
Tả Nhiên bị niết mặt, lại không hề phản ứng: “……”
“Hơn nữa, em thật thích anh trai, hy vọng tự mình diễn người này, rót linh hồn vào người này. Vì sao bởi vì Liễu Dương Đình thằng nhóc kia, liền từ bỏ nhân vật chuẩn bị lâu như vậy? Tả Nhiên, anh cũng biết…… Em vẫn luôn đài từ, nghiền ngẫm tâm lí nhân vật. Giờ bởi vì Liễu Dương Đình mà từ bỏ, em không cam lòng, em không nghĩ lại bị cậu ta làm chậm trễ thời gian và tinh lực.”
“……”
“Thật sự, không sao đâu.” Hà Tu Ý cười cười nói, “Sợ cậu ta làm gì, em đã hơn ba mươi tuổi rồi.”
“Nhưng anh thật sự lo lắng ——” Liễu Dương Đình người kia, bề ngoài đơn thuần, kỳ thật ghen ghét thành tánh, không thể khinh suất.
“Không có gì đáng lo cả.” Hà Tu Ý nói, “Cậu ta có thể nhấc anh từ bên người em đi, hay là có thể nhấc em từ người anh đi? Ngoài hai việc này, đều không sao cả.” Đối với “Bị anti” linh tinh, anh thật sự không sao cả. Anh một không hám danh, hai không có tiền, có thể có cái gì? Quan trọng nhất đó là Tả Nhiên, vô luận là ai cũng không được đoạt.
“……”
Hà Tu Ý lại nhàn nhạt nói: “Nếu cậu ta nhất định phải cùng em diễn vai chính, vì thế mà ném tiền đoạt diễn, vậy giúp cậu ta thực hiện mộng tưởng này, điểm “thiện lương” này vẫn là phải có. Em sẽ dùng kỹ thuật diễn triệt triệt để để nghiền áp, làm cậu ta hiểu rõ, từ lúc bắt đầu, cậu ta muốn dùng em phụ trợ trình độ của cậu ta, đó là một quyết định sai lầm không biết tự lượng sức mình, bây giờ lại thò mặt tới, càng là mắt mù tai điếc. Tìm chết.” Đối với người bình thường mà nói, kỹ thuật diễn thứ này, chỉ có thể từ đối lập trông được ra tốt xấu cao thấp. Chỉ nhìn một cách đơn thuần khả năng không có gì, nhưng nếu là cùng phái thực lực diễn, liền sẽ có vẻ phi thường xấu hổ, bị mài thành một cây gỗ. Liễu Dương Đình cho tới nay đi con đường là “Kĩ thuật diễn tốt nhất trong các tiểu soái ca”, fan cậu ta cũng vẫn luôn lấy cái này kiêu ngạo. Nếu lộ nguyên hình ở《Lối rẽ》, bị Hà Tu Ý diện mạo tương tự nháy mắt hạ gục, hay là bị Hà Tu Ý diện mạo tương tự, hơn nữa từng bị mình hung hăng kéo dẫm nháy mắt hạ gục, tôn nghiêm của fan liền càng không còn mấy.
“Tu Ý?”
“Trừ phi hơn một năm nay kỹ thuật diễn của Liễu Dương Đình tiến bộ hơn rất nhiều —— không, thế cũng chả sao, em nỗ lực hơn tất cả mọi người, hơn nữa, còn có anh ở đây giúp em, em vẫn luôn tiến bộ.” Có Tả Nhiên, anh nhanh chóng tiến bộ, 6 năm trống vắng đã chẳng còn gì to tát.
“……”
Hà Tu Ý lại cười cười: “Không nhớ rõ vị tướng nào trong thế chiến 2 lúc diễn thuyết từng nói một câu: ‘Nếu bọn chúng muốn diệt vong, như vậy cứ để cho chúng diệt vong.’, đưa cho Liễu Dương Đình đi.”
Nói lời này, mông Hà Tu Ý nhẹ nhàng dựa vào cái bàn, có chút lười nhác. Giọng anh không lớn, lại có loại cảm giác ngầu bá cháy. Hà Tu Ý, chỉ có khi nói đến đóng phim, mới có thể lộ ra một loại thần thái dường như có thể bễ nghễ thiên hạ.
“……” Tả Nhiên từ ghế dựa đứng lên, đối mặt với Hà Tu Ý trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên vòng tay ôm eo đối phương, cũng làm Hà Tu Ý ngồi ở trên bàn.
Hà Tu Ý: “……?”
Tả Nhiên tách ra đùi Hà Tu Ý, đi về phía trước hai bước, đứng ở khoảng cách Hà Tu Ý rất gần, nhìn chăm chú đối phương. Con ngươi màu nâu của hắn dường như là hổ phách, bên trong ánh sáng lập loè. Hà Tu Ý cong một chân, nhìn lại Tả Nhiên, trái tim đột nhiên đập thình thịch, không thể bình tĩnh. Đôi mắt hai người chỉ cách mấy centimet, nhìn nhau, nhìn hình bóng mình ở trong mắt đối phương, thật lâu sau càng đến càng gần, thẳng đến tựa hồ đã có thể trao đổi hô hấp.
Tả Nhiên hỏi: “Hôn môi không?”
Hà Tu Ý nói: “Được chứ.”
Vì thế Tả Nhiên hôn. Đầu lưỡi đảo qua lợi đối phương, quấn lấy đầu lưỡi đối phương, bá đạo lại cũng không mất đi ôn nhu.
Hà Tu Ý kẹp lấy eo Tả Nhiên, rất nỗ lực đáp lại.
Tả Nhiên hôn kỳ thật mang theo một ít tình dục. Hà Tu Ý rất rõ đối phương khát vọng thân thể của mình, nhưng anh còn có một chút chưa có chuẩn bị xong. Lại nói, khi quay 《Gia tộc》, anh đã cảm thụ được kích cỡ dữ tợn của Tả ảnh đế, có hơi sợ —— lúc ấy anh còn nghĩ, bạn tình tương lai của Tả ảnh đế thật là đáng thương, không nghĩ tới là một cái flag.
Một nụ hôn kết thúc, Hà Tu Ý đặt tay lên vai Tả Nhiên, nghĩ nghĩ, nói: “Ngày mai ký tên là phải bị camera chụp ảnh.”
“Đúng vậy.”
“Ừm, chữ em khó coi, anh có thể dạy em không?”
“Được.” Tả Nhiên ngồi trở lại ghế dựa, bắt được cổ tay Hà Tu Ý, kéo lại, làm Hà Tu Ý đưa lưng về phía mình, rồi sau đó nắm eo đối phương, làm anh ngồi ở trên đùi mình. Tiếp theo Tả Nhiên rút ra một cái bút màu đen chói mắt, mở ra nắp bút, ngay ngắn mà viết xuống ba chữ “Hà Tu Ý”, cuối cùng nhìn xem, ở sau chữ “Ý” còn có một hình trái tim nhỏ.
“……”
Tả Nhiên nhét bút vào tay Hà Tu Ý, giúp anh điều chỉnh tư thế cầm bút, cầm tay phải của Hà Tu Ý, dẫn đường anh, chậm rãi viết xuống một chữ “Hà”: “Lần trước đã dạy — nét dài đưa bút chậm, nét ngắn đưa bút nhanh.”
“……” Tả Nhiên tay lớn một vòng, vừa lúc hoàn hoàn toàn toàn nắm lấy tay anh, nhiệt độ bàn tay nóng rực xuyên qua làn da, Hà Tu Ý cảm thấy thẹn thùng một chút.
“‘ Tu ‘…… Cuối cùng là ‘ Ý ‘. Hơi chậm, phẩy nhanh móc chậm……” Chữ “Ý”, chia làm ba cái bộ phận —— một(一) trái tim(心), tên này hình như là dấu hiệu tốt —— cả đời, chỉ thích một người.
Tả Nhiên giúp Hà Tu Ý viết mười lần, Hà Tu Ý lại tự mình viết mười lần, cảm thấy ba chữ này tựa hồ thật là có tiến bộ không ít.
“Giống như…… Rất giống anh viết. Kết cấu chữ, ngay cả phương thức đưa bút tất cả đều giống nhau……”
“Thế thì có làm sao?”
“Không sao.” Hà Tu Ý lại viết mấy lần “Hà Tu Ý”, đột nhiên hỏi Tả Nhiên, “Hôm nay, buổi chiều còn có việc, anh còn có công việc gì không?”
“Có,” Tả Nhiên trả lời, “Giữa trưa gặp mấy lãnh đạo, CEO của Truyền thông Tinh Không và Quản lí phát hành Triệu tổng cũng sẽ nói chuyện với anh. Chủ yếu nói đến chỗ đặc biệt của《Vạn dặm long sa》, xem nó có được ủng hộ của phía chính phủ hay không. Buổi chiều khả năng là tiếp tục hầu hạ những người đó, bữa tối ăn ở đâu trước mắt còn chưa có quyết định.”
“Đúng là bận…… Từ từ,” Hà Tu Ý nhớ tới việc gì, “Triệu tổng của Truyền thông Tinh Không, không phải là ham chơi à? Lúc nào cũng vùi đầu trong hộp đêm…… Trong lòng ôm minh tinh.”
“Xem như đúng vậy.”
“Gì chứ hả…… Cùng ông ta……” Nói, Hà Tu Ý lại mở nắp bút ra, sử dụng ngón trỏ cầm như cầm điếu thuốc, ngón giữa kẹp, một cái tay khác bỗng nhiên sờ đến cổ Tả Nhiên, mở hai cúc áo sơ mi đen của hắn ra, lại mở rộng vạt áo bên trái của Tả Nhiên một chút, mở rộng ra, lộ ra một chút cơ ngực, rồi sau đó bò lại gần, liền ở bên trên cơ ngực của Tả Nhiên, vị trí trái tim, đề bút viết chữ “Hà Tu Ý”, dùng chính là phương pháp Tả Nhiên mới dạy. Ngòi bút thật mềm, xoẹt qua cơ bắp co giãn, Hà Tu Ý cảm thấy còn rất thoải mái. Viết xong, anh đóng cổ áo sơ mi của Tả Nhiên lại.
Tả Nhiên: “……”
Hà Tu Ý nói; “Ký tên đầu tiên sau khi luyện chữ, cho anh đấy.”
Tả Nhiên nhịn cười: “Cảm ơn.”
“Một ngày hôm nay anh cứ mang theo nó ra cửa đi. Như vậy cho dù đi chỗ lung tung rối loạn, anh cũng không dám cởi quần áo.”
“Cởi quần áo làm gì?”
“Ngoại tình chăng?”
“Đừng nói việc ghê tởm như vậy.”
“Ồ……”
Bút lông viết chữ không dễ khô. Hà Tu Ý há miệng thổi thổi, ai ngờ Tả Nhiên lại đột nhiên nói: “Tu Ý, em đi xuống đi, đừng ngồi trên đùi anh.”
“…… Haha.” Đùa quá trớn. Hà Tu Ý cũng không hiểu, vì sao muốn viết tên lên ngực của Tả Nhiên, cũng treo ba chữ “Hà Tu Ý” lên ngực đối phương, nghĩ đến chắc cũng giống động vật, là một loại phương thức tuyên bố chủ quyền.
Vì hóa giải xấu hổ, Hà Tu Ý lại mở miệng: “Tả Nhiên, anh thật đúng là…… Hội họa, viết chữ, đóng phim, diễn kịch, âm nhạc, thể dục, cái gì cũng hiểu, tự mình có ánh sáng, không giống người khác.”
Tả Nhiên lại lắc lắc đầu: “Anh thiên phú hữu hạn, cực kì bình phàm, thế giới nhiều người như anh, thiếu anh cũng chẳng sao, duy chỉ có phần cảm tình làm anh có vẻ khác biệt, anh cảm thấy ở chuyện “bạn trai” không thua bất luận kẻ nào, nó là kiêu ngạo duy nhất của anh.”
“Tả Nhiên ——”
……
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Tu Ý đến tiệm cơm quốc tế Bắc Kinh tham dự nghi thức ký hợp đồng.
Đạo diễn là người đầu trọc. Đầu vừa trọc vừa to vừa tròn, giống như một quả trứng kho.
Đã hơn một năm không gặp, Liễu Dương Đình thật ra không có biến hóa gì. Cậu ta cực kì có lễ, khom lưng với sản xuất, khom lưng với đạo diễn, thậm chí, đối với Hà Tu Ý, cũng khom lưng. Hà Tu Ý chợt lóe, tránh ra.
Trước khi nghi thức ký hợp đồng diễn ra, đã xảy ra một đoạn “nhạc đệm nhỏ”. Trước khi phóng viên tiến vào, một nữ biên kịch bỗng nhiên cởi váy áo, chờ phóng viên vào. Mọi người sợ tới mức vội vàng kéo, kết quả…… Cô ta thế mà lại ngã trên mặt đất không dậy nổi! Bởi vì trên người chỉ mặc nội y, cũng không có người dám đi nài ép lôi kéo. Cô móc ra một tờ giấy, yêu cầu người phụ trách kí tên, nếu không sẽ để cho phóng viên nghe được gièm pha. Hà Tu Ý nghe sản xuất của đoàn phim nói, lúc trước cô ta tự tiến cử thành công, vốn là tổng biên kịch, lại bị phát hiện sao chép lời thoại, vì thế ông lớn lâm thời tìm người khác cứu tràng, giáng vị trí của cô xuống thứ hai. Hiện tại, người này vì tranh đoạt vị trí tổng biên kịch không từ thủ đoạn, trước đây còn gọi điện thoại cho bà xã của người phụ trách, công bố quan hệ ái muội của hai người, bức bách người khác chủ động từ bỏ trình tự kí tên. Hội trường nháo nhào cãi cọ ồn ào hồi lâu, thẳng đến đoàn phim báo cảnh sát, nữ biên kịch mới mặc quần áo hậm hực rời đi.
Hà Tu Ý lại một lần nữa cảm thấy, cái vòng luẩn quẩn này…… Đã thay đổi. Nếu không phải anh gặp được Tả Nhiên, có lẽ vĩnh viễn cũng không lăn lộn nổi.
“Nhạc đệm nhỏ” làm cho phóng viên vào bàn chậm mười phút.
Trình tự của nghi thức kí hợp đồng vẫn là kiểu cũ —— đoàn phim mời lãnh đạo điện ảnh nói mấy câu, sản xuất, đạo diễn biểu đạt quyết tâm, làm người tin tưởng bộ điện ảnh này nhất định có thể không phụ sự mong đợi của mọi người thắng được doanh thu cùng với danh tiếng, Hà Tu Ý, Liễu Dương Đình ngồi vào bàn phủ vải đỏ đề bút ký tên, toàn thể diễn viên chính ở dưới biểu ngữ mỉm cười chụp ảnh chung.
Khi ký tên, Hà Tu Ý y theo Tả Nhiên dạy anh, tiêu tiêu sái sái mà ký “Hà Tu Ý”. Liễu Dương Đình cũng viết “Liễu Dương Đình”, chữ tròn tròn mập mạp, có chút giống học sinh tiểu học.
Đến tận đây, hết thảy trần ai lạc định.
……
Sau nghi thức kí hợp đồng, Hà Tu Ý vào đoàn phim《Lối rẽ》, chính thức gia nhập.
Ngày vào đoàn Tả Nhiên một hai phải đi theo, nói là vì nghệ sĩ của studio khảo sát tình huống đoàn phim.
Liễu Dương Đình vừa thấy Tả Nhiên, liền căng thẳng: “Tả, Tả tiên sinh, ngài đã tới.” Dứt lời, cúi người thật sâu.
Ánh mắt lạnh như băng của Tả Nhiên đảo qua Liễu Dương Đình, giống như lưỡi dao, dường như có thể xẻo sống người ta, mỗi người ở đây đều run lẩy bẩy. Hắn lại đi đến trước mặt sản xuất, đạo diễn của《Lối rẽ》, dùng ngữ điệu giống như nói giỡn lại không phải nói giỡn: “Tu Ý là nghệ sĩ duy nhất của studio, là bảo bối duy nhất của tôi, phiền chăm sóc thật tốt, em ấy có sơ xuất gì công ty tuyệt không nhắm mắt cho qua.”
“Ha ha ha ha, yên tâm yên tâm.”
Cuối cùng, Tả Nhiên vào phòng nhỏ mà đoàn phim《Lối rẽ》chuẩn bị cho Hà Tu Ý, hôn thật lâu, mới nói: “Anh đi đây.”
“Ừ.”
“Có việc gọi anh trước.”
“Ừ.”
“Điện thoại, tin nhắn, WeChat, Q-Q, mail, đều được.”
“Ừ.”
“Anh sẽ xử lí trước.”
“Ừ.”
“Lần này Liễu Dương Đình còn dám xuống tay với em, anh sẽ làm cậu ta trực tiếp lăn ra giới giải trí.”
“Được rồi được rồi.” Hà Tu Ý cười, chủ động ôm eo Tả Nhiên, dán mình lên, “Làm hết việc của mình đi đã gà mái già Tả Nhiên tiên sinh, em không yếu ớt như vậy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.