Edit: Cẩm.
Trong lớp học lặng ngắt như tờ.
Khương Mịch dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Ngô Phi Vũ: “Không nói cũng không sao, tôi lập tức gọi cảnh sát đến giải quyết. Dù sao động vào điện thoại của tôi sẽ lưu lại dấu vân tay.”
Cô không chút do dự bắt đầu ấn số 110.
“Là tôi.” Đầu Ngô Phi đã đổ đầy mồ hôi từ lúc nào, cậu ta vội vàng kéo lấy tay Khương Mịch: “Cậu đừng báo cảnh sát mà.”
Khương Mịch tránh đi không cho cậu ta chạm vào tay mình: “Được, vậy tới văn phòng gặp thầy Triệu.”
Khi hai người đến văn phòng thì Cố Ngôn Phong cũng đã tới rồi.
Khi nhìn thấy anh, Ngô Phi Vũ kinh ngạc đến mức cằm đều rớt xuống.
Thầy Triệu quả thực là tức giận không hề nhẹ, hung dữ đập một phát xuống bàn, bộ dáng y hệt như Bao Công lúc xử án: “Còn không mau nói thật đi!”
Ngô Phi Vũ nơm nớp lo sợ mà nói: “Em… em chỉ muốn giúp Khương Mịch cất điện thoại thôi ạ.”
“Tại sao em lại muốn làm thế?” Thầy Triệu vô cùng khó hiểu hỏi.
Ngô Phi Vũ ấp úng: “Em… em chỉ đùa thôi.”
“Hỏi cách khác đi.” Hiển nhiên Cố Ngôn Phong sẽ không tin mấy cái lí do vớ vẩn như vậy: “Sao cậu có thể mở khoá điện thoại của Khương Mịch được?”
Quả nhiên khi nghe hỏi đến vấn đề này thì sắc mặt cậu ta hơi đổi.
“Là nhờ màng vân tay đúng không?” Không cần câu trả lời thì anh cũng có đáp án: “Đưa ra đây.”
Lúc anh nói chuyện không hề mang vẻ nghiêm khắc, nhưng vẫn mang theo khí thế bức người rất lớn. Ngô Phi Vũ quả nhiên không dám phản kháng, lấy ra một cái màng vân tay.
Thật ra muốn sao chép dấu vân tay cũng không khó, mà nếu đó là dấu vân tay của Khương Mịch thì càng càng thêm sễ dàng.
Chỉ là Cố Ngôn Phong phát hiện cái màng vân tay này được làm rất chuyên nghiệp.
“Cậu bị điên sao?” Khương Mịch nhìn thấy màng in dấu vân tay của chính mình thì ớn lạnh: “Cậu làm thứ này làm gì? Muốn xem điện thoại của tôi? Cậu muốn biết cái gì chứ?”
“Tôi không phải muốn xem điện thoại của cậu…” Ngô Phi Vũ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Đây là người khác đưa cho cậu phải không?” Cố Ngôn Phong nhìn cậu ta: “Bao gồm cả thứ gọi là bùa kinh hồn kia nữa, là cùng một người đưa cho cậu?”
“Anh… sao anh lại biết?” Cậu ta hoảng hốt hỏi lại, chẳng khác nào thừa nhận toàn bộ.
Chỉ riêng mình thầy Triệu là không thể hiểu được: “Cái gì mà bùa kinh hồn ở đây?”
Cố Ngôn Phong bèn lấy lá bùa đó ra cho ông ấy xem: “Cái này cậu ta lén nhét vào cặp sách của Khương Mịch, tôi đã hỏi qua các bậc cao tăng ở chùa Thanh Linh, họ nói bùa này có tác dụng làm người đeo nó trở nên mệt mỏi, nặng thì sinh bệnh. Có lẽ những lời này đều không có khoa học, nhưng tóm lại vũng không phải ý tốt, thầy Triệu thấy sao?”
Quả thực sau khi nghe anh phân tích một hồi như vậy, thầy Triệu rất muốn đánh người: “Ngô Phi Vũ! Em đang làm cái gì vậy?!”
“Nói hết những gì cậu biết đi, đừng để tôi phải hỏi nhiều.” Cố Ngôn Phong cũng phủi phủi các đầu ngón tay: “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”
Ngô Phi Vũ không khỏi rùng mình, việc đã đến nước này xem ra chỉ có thể khai thật.
Chuyện là Tần Đồng sau khi đuổi học vẫn đem lòng uất hận với Khương Mịch, thề muốn trả thù. Cô ta biết được Khương Mịch chuyển đến ngồi sau Ngô Phi Vũ, mà cậu ta lại đem lòng yêu mến Ngu Bạch cho nên liền muốn cậu ta lôi kéo làm quen với Khương Mịch, tuỳ thời tìm ra nhược điểm của cô.
Ban đầu Ngô Phi Vũ cũng chẳng muốn gây chuyện làm gì, cơ mà Tần Đồng là bạn thân nhất của Ngu Bạch, cậu ta không muốn đắc tội Tần Đồng nên đã đồng ý.
Thật ra Khương Mịch vốn cũng không có ý thân cận nên cuối vùng Ngô Phi Vũ chẳng thu được kết quả gì cả.
Rồi một ngày Tần Đồng lại đến hỏi cậu ta về tình huống của cô, thấy không được như ý thì phát giận mắng cậu ta.
Mà Ngô Phi Vũ cũng không nhịn nổi, hai người nhào lên mắng nhau.
Chính là vào thời điểm này, bỗng nhiên có một người đàn ông nọ xen vào, nói: “Tôi có một biện pháp khiến Khương Mịch tin tưởng cậu.”
Bởi vì Ngô Phi Vũ không quen người này nên trong lòng sinh cảnh giác. Trái ngược với đó là Tần Đồng giống như bị tẩu hoả nhập ma, lôi kéo người này hỏi xem đó là cách gì.
Người đàn ông đó nói Khương Mịch rất sùng bái chùa Thanh Linh, nếu có thể mời cô đi thắp hương ở đó, hắn sẽ đeo cho cô một lá bùa. Bùa này nếu được đeo trên người Khương Mịch thì bất kể Ngô Phi Vũ nói gì, cô sẽ đều nghe theo. Cho dù Khương Mịch không chịu đi cũng không sao cả, chỉ cần đưa lá bùa cho cô là được.
Ngô Phi Vũ đương nhiên sẽ không tin trên đời này có loại bùa nào kì diệu như thế, nhưng Tần Đồng lại tin. Cô ta biết Khương Mịch rất sùng bái chùa Thanh Linh bởi trước kia hàng xóm nhà Khương Mịch bị bệnh, chính là được cao tăng trong chùa đó cứu chữa.
Cậu ta vì không lay chuyển được Tần Đồng nên đành đáp ứng.
Nhưng vì Khương Mịch không tới chùa nên bùa cũng không dâng tới được, Ngô Phi Vũ vì sợ phiền toái nên đành lặng lẽ nhét nó vào cặp của cô, sau nó báo lại với Tần Đồng là cô đã nhận.
“Vậy chuyện cậu xem trộm điện thoại của Khương Mịch là như thế nào?” Cố Ngôn Phong lại hỏi.
“Giữa trưa hôm nay người đó lại tới tìm tôi, đưa cho cái màng vân tay đó, nói là người nhà của Khương Mịch hôm nay sẽ tới tìm cô ấy, đến lúc đó nếu điện thoại cô ấy có tin nhắn hay cuộc gọi gì gọi đến tôi đều phải xoá sạch.” Ngô Phi sốt ruột đến mức sụt sịt khóc: “Tôi cũng không biết vì sao tên này biết nhiều như vậy, nếu tôi không làm theo sẽ bị người ta tố giác. Cho nên tôi… tôi…”
Khương Mịch giờ phút này không rảnh mà quan tâm xem cậu ta đã biến thành bộ dạng gì, cô chỉ nhìn về phía Cố Ngôn Phong, vẻ mặt khiếp sợ: “Người này dự đoán như thần, rốt cuộc là ai vậy chứ?”
Thầy Triệu hỏi: “Em nói người đó lúc giữa trưa xuất hiện trong trường học? Người đó trông như thế nào?”
Người đàn ông đó có vè ngoài cực kì phổ thông, cũng không có hình dạng đặc thù nên Ngô Phi Vũ không miêu tả quá nhiều được.
Vì thế thầy Triệu đành dẫn cậu ta đi xem cameras.
“Khương Mịch!” Khi bốn người họ đang định rời đi, dì béo lúc nãy đột nhiên lại chạy tới: “Ba cháu sắp chết, sao cháu vẫn bình chân như vại vậy…”
Còn quên mất bà ta nữa chứ.
Cố Ngôn Phong dành chút thời gian thương lượng với thầy Triệu, để trường học ra tay xử lí Ngô Phi Vũ cùng người đàn ông bí ẩn kia, còn anh đưa Khương Mịch tới bệnh viện thăm Khương Thiên Nguyên.
Dì béo này nhận ra Cố Ngôn Phong, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy đại minh tinh người thật hàng thật nên rất khẩn trương, nói chuyện cũng nhỏ giọng hơn nhiều.
“Sao bà lại tới tìm Mịch Mịch vậy?” Anh hỏi.
Bà ta nhỏ nhẹ đáp: “Là mẹ của Khương Mịch nhờ tôi đến đón nó.”
Anh lại hỏi thêm mấy vấn đề, thấy bà ta hình như không biết chuyện gì nên cũng không hỏi nhiều.
Vào lúc tới bệnh viện, ca phẫu thuật của Khương Thiên Nguyên vẫn chưa kết thúc, Chu Tú Xuân ở bên ngoài phòng bệnh khóc đến mức hai mắt đều đỏ.
Ở trên đường tới đây Cố Ngôn Phong đã cho người đi tìm hiểu qua nên lúc này anh gần như nắm được đại khái tình huống.
Vào mấy ngày trước, Chu Tú Xuân bị người ta phát hiện bà ta gian lận khi chơi mạt chược, bọn họ liền thay trời hành đạo.
Chu Tú Xuân từng có tiền án, bà ta từng lừa rất nhiều tiền của mọi người nên lần này mọi người không hề kiêng kị gì mà tính sổ hết một lượt.
Bị thua mấy ván, đám người rốt cuộc không nhịn nổi mà ra tay hành hung với bà ta, đánh đến tay chân đều gãy.
Sau khi Chu Tú Xuân vào bệnh viện, Khương Thiên Nguyên mỗi ngày đều chăm sóc bà ta, thậm chí còn muốn đến tìm đám người kia lý sự, đòi lại công bằng cho vợ mình, bận rộn đến mức thôi cả rượu chè cờ bạc.
Cho đến đêm hôm qua, ông ta không kìm nổi nữa mà uống hết một chai rượu. Xe ông ta mua từ tiền của Cố Ngôn Phong đưa cho, hiện giờ lần nào ra ngoài cũng phải lái nó.
Kết quả lái xe khi uống rượu thì không cần phải nói tới, ông ta tông phải một chiếc xe Rolls-Royce.
Dù sao thì số tiền 500 vạn kia bọn họ cũng chưa xài hết, đối phó với tiền thuốc men với khoản bồi thường cũng coi như đủ, may mắn là chủ nhân chiếc xe kia không có vấn đề gì.
Nhưng tình trạng của Khương Thiên Nguyên bây giờ dự là không cứu được.
Chu Tú Xuân lúc này khóc lóc rất nhiệt tình, khóc rất chân thật. Bà ta khóc vì 500 vạn cứ thế mà mất.
“Mịch Mịch, mẹ biết sai rồi.” Bà ta lao đến như muốn ôm cô: “Mẹ bây giờ chẳng còn cái gì nữa, còn dọn về với mẹ, cùng sống với mẹ có được không?”
Khương Mịch nhanh chân tránh khỏi móng vuốt của bà ta: “Lúc bà bán tôi đổi lấy 500 vạn chính bà đã nói rõ rồi, không cần tôi phụng dưỡng khi về già nữa. Nhưng bà cũng yên tâm, tôi không phải là người tuyệt tình như vậy. Tôi vẫn lo tiền ma chay hoả táng cho bà được.”
Chu Tú Xuân lập tức gào khóc.
“Yên lặng, chỗ này là bệnh viện.” Cố Ngôn Phong khẽ nhíu mày.
“Cậu Cố!” Chu Tú Xuân lập tức nhen nhóm lên một tia hi vọng, lại nhào qua chỗ anh: “Cậu Cố, tôi biết cậu là người tốt! Tôi biết sai rồi, tôi sẽ sửa. Cậu thích Mịch Mịch nhà chúng tôi như vậy, hẳn là vẫn nên giúp chúng tôi đúng không? Cậu xem tôi nuôi dưỡng Mịch Mịch trở nên xinh đẹp như vậy… tôi… tôi cũng không cần quá nhiều tiền làm gì. Cậu có nhiều tiền mà, coi như bố thí cho chúng tôi một ít thôi có được không?”
Bà ta vì tiền, cái gì cũng có thể bỏ.
Kể cả danh dự của bản thân.
Cố Ngôn Phong thở dài: “Muốn tôi đưa tiền cho bà cũng có thể.”
Chu Tú Xuân lập tức vui mừng khôn xiết: “Tôi biết Cậu Cố là người lương thiện mà, tôi sau này nhất định sẽ yên phận, cậu nói cái gì chính là cái đó!”
Cố Ngôn Phong thấy vậy thì phái vệ sĩ đến canh cửa, nói với Chu Tú Xuân: “Đưa cho tôi ít máu của bà.”
“Hả?”
Chu Tú Xuân đang vô cùng khó hiểu thì thấy anh lấy từ trong túi ra một lá bùa: “Đây là lá bùa tôi lấy từ chỗ cao tăng ở chùa Thanh Linh, nếu bà không giữ lời… tôi sẽ nguyền rủa bà… Ừm, khiến bà lâm bệnh nặng.”
Bà ta kinh hãi: “Sao cậu có thể độc ác như thế?”
“Không phải, chỉ là tôi không tin bà được thôi.” Anh lắc đầu: “Đương nhiên bà cũng có thể không đồng ý.”
Chu Tú Xuân: “…”
Bà ta suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng cũng đồng ý.
Vì thế Cố Ngôn Phong lập tức lấy ra một lưỡi dao, xẹt qua ngón tay Chu Tú Xuân để lấy một ít máu.
Miệng vết thương không lớn nhưng vẫn không ngăn được nước mắt của Chu Tú Xuân, bà ta đau xót nói: “Được rồi, đưa tiền cho tôi đi.”
Cố Ngôn Phong thong thả ung dung mà nói: “Sau này mỗi tháng tôi sẽ đưa cho bà hai ngàn tệ, không hơn.”
“Cái gì?” Chu Tú Xuân kích động đến mức thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống: “Hai ngàn tệ? Cậu là đồ lừa đảo!”
Cố Ngôn Phong: “Một ngàn chín.”
“Cố Ngôn Phong! Đừng nghĩ là tôi sợ cậu!” Bà ta tức đến nỗi muốn lật giường: “Tôi nói cho cậu biết, cậu bức tôi như vậy, tôi… tôi sẽ đưa tin nóng cho mọi người biết…”
Cố Ngôn Phong: “Một ngàn tám.”
“Cậu Cố, cậu thêm cho tôi ít ít đi.” Chu Tu Xuân thấy cứng không được thì bắt đầu cầu xin.
Cố Ngôn Phong: “Một ngàn bảy.”
“Mịch Mịch… Mịch Mịch… Con nói với cậu Cố một tiếng đi…”
Cố Ngôn Phong: “Một ngàn sáu.”
“Được, được, được. Hai ngàn thì hai ngàn.”
Cố Ngôn Phong: “Một ngàn năm.”
Chu Tú Xuân rốt cuộc cũng câm miệng.
“Không được tới trường tìm Mịch Mịch nữa.” Cố Ngôn Phong lạnh nhạt nhếch miệng thành hình vòng cung, nói: “Nếu không bà đừng mong lấy được một đồng.”
Từ trong phòng bệnh của bà ta đi ra, anh đưa hai lá bùa cho vệ sĩ, ra lệnh: “Đi kiểm tra xem máu trên hai lá bùa này có phải cùng một người không.”
Đêm hôm qua Khương Thiên Nguyên mới xảy ra tai nạn nên tuyệt đối không có khả năng máu trên lá bùa Ngô Phi Vũ đưa là của của ông ta.
Dựa theo thời gian gần đây, đối tượng khả nghi nhất chỉ có thể là Chu Tú Xuân.
Chỉ e là, người ra tay không biết Khương Mịch không phải con ruột của Chu Tú Xuân mà thôi.
“Anh Cố.” Lại có một người vệ sĩ khác đi tới đây: “Cuộc phẫu thuật kết thúc rồi.”
Khương Thiên Nguyên nhờ có kỳ tích mà được chữa khỏi nhưng tình trạng vẫn chưa khả quan lắm, vẫn còn đang hôn mê, không biết khi nào mới tỉnh. Có thể là vài ba ngày nữa, cũng có thể là… vài ba năm nữa.
“Mọi người tiếp theo cứ để tôi lo liệu.” Cố Ngôn Phong nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Khương Mịch: “Em về đi học đi, không cần quan tâm những chuyện này.”
Khương Mịch nhìn Khương Thiên Nguyên đang an tĩnh nằm trên giường bệnh, nghĩ đến ông ta từng mắng chửi nguyên chủ thậm tệ đến mức nào, trong lòng cô chẳng có chút dao động.
Cô cho rằng mình sẽ rất vui vẻ, nhưng thật ra cũng chẳng có.
“Là ngoài ý muốn sao?” Khương Mịch thấp giọng hỏi.
Bị tai nạn đúng lúc này thật kì lạ mà.
“Cảnh sát còn đang điều tra.” Cố Ngôn Phong lại siết chặt vai cô: “Tôi sẽ làm rõ việc này, em yên tâm.”
“Vậy được, chúng ta cùng đi thôi.” Cô gật đầu, giữ lấy góc áo anh: “Tôi không quan tâm việc người ta nói tôi có bất hiếu hay không, anh cũng không cần vì tôi mà ở lại.”
Cố Ngôn Phong biết nghe lời đáp ứng: “Được.”
Anh chỉ để lại một vệ sĩ ở phòng bệnh giám sát tình hình.
Bởi vì thời gian đã khá muộn rồi nên hai người trực tiếp vè nhà.
Dọc đường đi cả hai dường như đều có tâm sự nên không nói gì. Thời điểm xuống xe, Cố Ngôn Phong vẫn như cũ duỗi tay đỡ cô.
Chân Khương Mịch thật ra đã đỡ từ lâu rồi, nhưng cô thấy anh làm vậy cũng không tỏ ý kiến gì, bởi cô biết anh so với bản thân cô còn cẩn thận hơn.
Cô nhìn tay anh đang chuẩn bị cầm luôn cặp sách của cô thì nói: “Xin lỗi anh thầy Cố, khiến anh nhọc lòng rồi.”
Cố Ngôn Phong cũng xin lỗi cô: “Là tôi nên nói vậy mới đúng, lần này là tôi làm liên luỵ em.”
Khương Mịch sửng sốt: “Ý anh là…”
Cố Ngôn Phong còn chưa kịp trả lời liền nghe tới một giọng nữ gọi giật tên anh: “Cố Ngôn Phong!”
Giọng nói này vô cùng có uy lực, chỉ gọi tên người thôi mà đã mang một tràng khí thế mạnh mẽ không ai so được.
Khương Mịch vừa quay đầu thì thấy một người phụ nữ ưu nhã đi tới, người này trông thật đẹp, nhưng sắc mặt lại không được thân thiện cho lắm. Không biết từ khi nào mà người phụ nữ này đã đi đến sau lưng hai người họ.
Cố Ngôn Phong không có phản ứng cũng không nói chuyện. Khương Mịch đang nắm tay anh nên có thể cảm nhận được các ngón tay anh hơi siết lại.
Anh dường như không thích người này thì phải.
Khương Mịch bèn tiến lên phía trước một bước, giang hai tay che chắn trước mặt anh: “Cô là ai?”
Người phụ nữ xinh đẹp hơi ngừng lại, giọng nói mang đậm vẻ khinh thường: “Còn cô là ai?”
Khương Mịch ưỡn ngực ngẩng đầu đáp: “Tôi là vợ của Cố Ngôn Phong!”
Người phụ nữ xinh đẹp rõ ràng cười nhạo một tiếng: “Cô nói thế nào thì là thế ấy à? Bằng chứng đâu?”
Khương Mịch bỗng sửng sốt trong chốc lát, sau đó đột nhiên quay đầu lại, hôn một cái lên mặt Cố Ngôn Phong.
Cố Ngôn Phong không đề phòng bỗng dưng bị hôn trộm, đồng tử co rút.
“Thế nào?” Cô quay đầu lại, khiêu khích nhìn người phụ nữ kia.
Ngược lại người này nở nụ cười kì dị: “Như thế thì cũng gọi là chứng minh à? Tôi là mẹ nó, vợ nó là ai phải do tôi quyết định.”