Chồng Cũ Xin Tự Trọng

Chương 2: 2: Bị Chế Giễu



Vốn là con gái nhà tài phiệt nên Tư Nhĩ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được ông bà Lam cưng chiều hết mực, ngoài việc phải học để trở thành một cô tiểu thư hoàn hảo ra thì cô không cần phải động tay vào bất cứ công việc gì dù là nhỏ nhất.

Và cũng chính bởi vì như thế nên trước khi nhanh nhảu chấp nhận làm việc nhà giúp Văn Quảng cô đã cho rằng đây là một công việc vô cùng đơn giản, nhắm mắt cũng có thể dễ dàng làm được nhưng khi bắt tay vào làm rồi cô mới muộn màng nhận ra, hoá ra công việc này lại khó khăn đến vậy.
Ban đầu là lau dọn nhà cửa…
À quên đây mà là nhà gì chứ? Phải nói là nguyên căn biệt thự rộng cả trăm mét vuông với ba tầng lầu, mỗi tầng lại có đến bốn căn phòng rộng để dùng vào các việc khác nhau như thư viện, phòng làm việc, phòng tắm và phòng ngủ dự trữ.

Chưa kể đằng sau còn có một sân vườn với đủ loại cây cối khác nhau và một bể bơi rộng cần được thay nước thường xuyên.
Chẳng cần phải bắt tay vào làm, Tư Nhĩ chỉ nhìn thôi cũng biết bản thân cô nếu chỉ có một mình thì nhất định làm không xuể.

Văn Quảng chắc chắn biết điều này nên mới cố tình để cô tự nhận làm công việc này hòng muốn gây khó dễ cho cô.
Nhận thấy mọi việc có vẻ như đã nằm ngoài dự đoán, Tư Nhĩ đánh liều cẩu thả chỉ dọn dẹp dưới nhà và cầu thang xung quanh phòng của Văn Quảng để có thể qua mặt anh nhưng bất thành.
Văn Quảng trở về nhà với thái độ lạnh lùng, vẻ mặt cau có pha lẫn sự chế giễu.
– Cô tính qua mặt ai vậy? Ở trên kia, ở đó và cả ở đó nữa tất cả đều chưa từng được lau chùi đến.

– anh ta chẳng cần kiểm tra kĩ càng từng chút cũng có thể chỉ ra một loạt chỗ cô chưa động tay tới.
Thậm chí ngay cả những nơi cô lau chùi cẩn thận để qua mắt anh ta cũng bị anh ta soi ra những vết bẩn khó lòng chối cãi.
– Em xin lỗi.

Em sẽ rút kinh nghiệm.

– Tư Nhĩ bất lực chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.
Văn Quảng thấy cô thành tâm nhận lỗi không những không thông cảm cho cô mà ngược lại còn tiếp tục buông lời chê bai, chế giễu cô.
– Xin lỗi? Cô ngoài xin lỗi ra thì chỉ biết phạm lỗi rồi lại xin lỗi, người như cô đúng là kẻ dư thừa trong xã hội.

– Em… – bị động chạm tới danh dự, Tư Nhĩ trong phút chốc đã muốn vùng lên để phản kháng nhưng cuối cùng cô vẫn đủ lý trí để lựa chọn im lặng, tiếp tục đóng vai cô gái biết điều, hiểu chuyện.
– Bỏ qua chuyện này.

Cơm tối cô chuẩn bị đến đâu rồi?
– Cơm tối? – Tư Nhĩ sững người ngạc nhiên hỏi lại.
Suốt từ sáng tới giờ cô bận bù đầu, thời gian nghỉ ngơi còn không có nói gì tới việc nấu cơm.

Hơn nữa cô trước giờ chưa từng vào bếp, ngay cả nấu mì cô còn vụng về không thể nấu cho ra hồn, nói gì mấy món sơn hào hải vị với đủ kiểu chế biến phức tạp?
– Chưa nấu đúng không? – Văn Quảng thản nhiên hỏi, dường như đã biết chắc câu trả lời.
– Em quên mất.

Hay để giờ em nấu?
– Thôi khỏi.

Bữa nay là ngày đầu cô đến đây.

Tôi sẽ mời cô một bữa.
– Anh mời em ăn cơm? – Tư Nhĩ nghi ngờ không dám tin điều mình vừa mới nghe.
– Cô điếc nên không nghe rõ sao mà cái gì cũng hỏi lại hết thế? Thay đồ đi rồi đi với tôi.
Tư Nhĩ không biết vì sao Văn Quảng lại đột nhiên mời cô đi ăn nhưng có một điều cô biết rõ đó là bữa cơm anh ta mời chắc chắn có vấn đề.
Rồi cô bắt đầu đi lên phòng để trang điểm và thay đồ.

Bộ đồ hôm nay cô chọn là một chiếc đầm body cổ vuông màu đen, tuy kín đáo lịch sự nhưng lại vấn vô cùng nổi bật, tôn dáng.

Phối cùng là túi xách và giày cao gót càng khiến cô trông quyến rũ hơn bao giờ hết.
Còn về make up, Tư Nhĩ make up không quá đậm nhưng khí chất vẫn vô cùng sắc sảo, dư sức ăn đứt mọi cô gái cô sẽ chạm mặt trong bữa tối hôm nay.
Nhìn người con gái ăn diện đẹp đẽ đang đứng trước mặt bây giờ với cô gái xuể xoà mệt mỏi khi nãy quả thật là đã khác nhau một trời một vực.

Tuy vẫn con người ấy, sự xinh đẹp ấy nhưng thần thái và biểu cảm là quá khác khiến cho người ta bất giác lầm tưởng rằng giữa hai là một thành một là hai.

Ngay cả Văn Quảng cũng phải thừa nhận rằng nhan sắc của Tư Nhĩ chính là thứ gì đó rất đặc biệt.
– Sao vậy? Em mặc như này có gì không ổn sao? – thấy Văn Quảng cứ trầm ngâm nhìn mình mãi Tư Nhĩ lo lắng hỏi lại.

Chỉ sợ anh ta lại nhìn ra điểm gì đó không hài lòng.
– Rất đẹp.

Quả nhiên là việc ăn diện hợp với cô hơn.

– Văn Quảng thật lòng khen ngợi khả năng phối đồ và làm đẹp của Tư Nhĩ.
– Đương nhiên rồi.

Là một tiểu thư con nhà giàu, việc làm đẹp là vô cùng quan trọng nên em sao có thể không giỏi cho được.

– Tư Nhĩ thản nhiên đáp lại.

Ngụ ý ám chỉ mấy việc như dọn nhà nấu cơm là không cần thiết đối với cô.
Văn Quảng nghe xong khuôn mặt lộ ý cười, hình như trong đầu đang toan tính điều gì đó.
Tư Nhĩ nghi ngờ lặng lẽ đi phía sau anh ta, biểu cảm khuôn mặt vô cùng vui vẻ xen lẫn với đó là sự hạnh phúc.

Bên ngoài ra vẻ vô tư, hạnh phúc là thế nhưng bên trong lại đang đau đầu nghĩ xem làm sao để có thể đối phó với những tình huống có thể xảy ra khi ăn bữa cơm “mắc nghẹn” đầy toan tính kia của Văn Quảng.
Đến một nhà hàng tây sang trọng nằm ngay giữa trung tâm thành phố, Tư Nhĩ sánh bước bên Văn Quảng tạo thành một đôi nhan sắc ngút trời, vừa có sắc lại vừa có tài làm cho mọi người xung quanh không khỏi ngưỡng mộ.
– Thân thiết với tôi chút đi.

– Văn Quảng tình tứ thì thầm chỉ đủ cho Tư Nhĩ nghe.
Tư Nhĩ nghe xong liền vui vẻ mỉm cười, cánh tay thon dài, trắng trẻo dịu dàng khoác lấy cánh tay anh.
– Em ước là kể cả khi không có người của bố mẹ theo dõi thì anh vẫn muốn thân thiết với em.

– Tư Nhĩ thì thầm lại.

Ánh mắt kín đáo liếc nhìn hai tên đang đi phía sau.
Cả hai sau đó ngồi vào một bàn hai người cạnh cửa sổ, hành động vẫn vô cùng tình tứ.
– Chút ảo tưởng đó của cô nên bỏ đi thì hơn.

Đừng để về sau lại chuốc khổ vào thân.

– Văn Quảng đáp lời sau đó ra hiệu cho quản lí lại gần để gọi món.
– Quý khách muốn dùng gì? – người quản lý đon đả chào mời, hai tay nhanh nhẹn đưa ra hai quyển menu.
– Em ăn ở đây bao giờ chưa? Mấy món ở đây rất ngon đấy.

Anh rất thích.

– Văn Quảng cẩn trọng thay đổi cách xưng hô.

Tư Nhĩ nghe xong có chút khựng lại xong rất nhanh đã tiếp tục phối hợp nhịp nhàng trở lại.
– Vậy sao? Đã là món anh thích thì nhất định là rất đặc biệt rồi.
– Em mau chọn món đi.

– Văn Quảng hơi nhướn môi cười và nói.

Nụ cười đó của anh ta và đẹp đến nao lòng.

Cực kỳ thu hút và tỏa nắng.
Khả năng diễn xuất của anh ta cũng chẳng thua kém Tư Nhĩ bao nhiêu, nếu được rèn dũa nhiều có khi còn vượt cả mấy diễn viên hạng A bây giờ cũng nên.
– Em chưa ăn ở đây bao giờ, phiền anh chọn giúp em vậy.
– Ồ.

Thế thì cho hai phần bít tết đi.
Èo.

Tư Nhĩ nở nụ cười tươi đầy háo hứng che giấu đi nội tâm đầy hỗn loạn ngay lúc này.

Chắc chắn có ai đó đã nói cho Văn Quảng biết chuyện cô không thể ăn đồ tái nên anh ta mới đắc ý chọn món bít tết thay vì vô số món ăn chín ở đây.
Để xem nào.

Phải có cách gì đó để không phải ăn cái món sống nhiều hơn chín đó bằng không cô sẽ nôn ra đây mất..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.