Hắn mở bức thư ra, nó chỉ vọn vẹn có 2 chữ mà thôi:
” Thay đổi.
”
Mộ U Mình nhìn tờ giấy, suy nghĩ một lúc.
Tưởng Lan Nguyệt bảo hắn thay đổi là sao, chẳng nhẽ nàng đoán trước được hắn sẽ làm sai lầm gì hay sao? Rốt cuộc thì nàng muốn hắn thay đổi cái gì.
Một câu hỏi khó, khiến hắn suy nghĩ mãi nhưng không ra.
Rồi cuối cùng hắn vẫn quyết định làm theo kế hoạch đã đề ra trước đó.
Dù phải liều chết hắn cũng phải đánh thắng quân thù.
………………….!
Phía doanh trại quân Ung
Trong lều thái tử nước Ung đang ngồi trên ghế cao nhất, các đại tướng quân ngồi phía dưới họ đang ăn uống tưng bừng, xem múa nói chuyện.
Dường như họ chẳng có lo lắng hay sợ hãi gì khi gặp quân của Mộ U Minh cả.
Một vị tướng soái lên tiếng:
” Thái tử, thuộc hạ có nghe nói ở bên nước Hạ kia có một vị nữ tử thông minh, tài giỏi dung mạo thì xuất chúng phải nói là kì nữ trong kì nữ, nhân tài trong nhân tài.
Nếu Ung quốc ta có nàng há chẳng phải như hổ mọc thêm cánh sao.
”
Một vị tướng khác lại lên tiếng:
” Người mà đại nhân nói, nếu ta đoán không nhầm là tiểu thư Tưởng phủ Tưởng Lan Nguyệt.
”
” Thẩm đại nhân nói quả không sai, chính là nàng, nàng không chỉ có thế, theo ta được biết nàng còn rất giỏi y thuật, nhưng thật đáng tiếc nhân duyên nàng không được may mắn cho lắm.
”
Thái tử Ung quốc:
” Sao Quỳ đại nhân lại nói nhân duyên nàng không may mắn, đáng lẽ ra người có tài như thế phải có một lương duyên hạnh phúc chứ.
”
Quỳ gia lại nói tiếp:
” Bẩm thái tử điện hạ, trước nàng được hứa hôn cho Đại hoàng tử Lang Phong nhưng hắn lại đem lòng yêu muội muội nàng, hắn lên xin cha hắn hủy bỏ mối hôn sự này, xin tên hoàng đế ấy ban hôn cho hắn và vị muội muội kia, theo ta nhớ thì ả tên là Tưởng Tiện Nguyên.
”
Thái tử nước Ung lại tò mỏ hỏi:
” Các ngươi nói nàng duyên phận bấp bênh là sao? Ta thấy nàng bỏ hắn càng tốt có thể lấy một người phu quân khác, không phải hay hơn sao?.
”
Thẩm đại nhân:
” Thế thái tử không biết, hạ thần được nghe nói nàng sau khi bị hủy bỏ hôn sự này, lại được cái vị hoàng thượng kia hứa hôn cho cho cái tên hoàng tử có tướng mạo xấu xí, nghe nói hắn chẳng có tài cán gì.
”
Quỳ gia tiếp lời:
” Thẩm đại nhân nói sai rồi, vị hoàng tử ấy nghe nói dung mạo hơn người, không những thế tài năng của hắn rất là giỏi.
Người ta đồn thổi rằng mỗi lần đi đánh trận, hắn đều đánh thắng chưa một lần bại.
”
Thái tử điện hạ nói:
” Nghe hai vị trong bốc hai người họ như vậy, bổn thái tử thật muốn gặp mặt muốn xem rằng họ có giống như các vị đã nói.
Ta muốn chiêm ngưỡng xem thật sự trên đời này lại có người tài giỏi đến như vậy.”
……………………..!
Phủ đại hoàng tử Lang vương:
” Chuyện ra sao rồi.
”
Một tên y phục đen quỳ đươi đất:
” Bẩm chủ thượng, Tưởng Lan Nguyệt, cô ta rất cẩn thận, muốn theo dõi nàng là cả một khó khăn.
Nàng rất nhạy bén, rất dễ phát hiện có người theo dõi nàng ta, khiến chúng thuộc hạ phải đứng từ rất xa để theo dõi.
Nếu đứng gần nàng, để nàng phât hiện thì không chết cũng bị giày vò.
”
Một chiếc chén từ trên bàn được Phong Lang ném mạnh xuống dưới đất:
” Các ngươi làm ăn như vậy được à? Theo dõi một cô nương cũng làm không xong.
”
” Thuộc hạ biết lỗi xin chủ thượng tha tội.
”
Phong Lang lại nói tiếp:
” Mấy ngày nay nàng làm gì? ”
” Bẩm chủ thượng, nàng mấy ngày nay chỉ đi lại trong viện của mình, ăn xong rồi lại ngủ, thỉnh thoảng rảnh tay đi điều chế thuốc.
”
” Bên cạnh nàng có ai không? ”
” Dạ bẩm chủ tử, bên cạnh nàng chỉ có ả người hầu, và theo như quan sát mấy ngày nay, dường như có xuất hiện thêm một thị vệ, hình như là thân cận của Minh vương.
“1.