“Ngươi ở đây làm gì?”
Cao Tấn sắc mặt đen như đáy nồi, tiếng lạnh như băng.
Hắn vừa mở miệng, Tô Biệt Hạc đã cho người đem toàn bộ đồ phòng thức ăn vây chật như nêm cối, cam đoan con ruồi cũng bay không lọt.
Tạ Khuynh không nghĩ tới đi ra ngoài lại gặp chiến trận này, ánh mắt có chút hoảng hốt, ngữ điệu mười phần chột dạ: “Thần thiếp, không, không làm cái gì nha!”
[ a a a a, làm sao bây giờ! Sắp bị phát hiện! ]
[ thật là xui xẻo, cẩu hoàng đế tới chậm một tí là ta đi mất rồi! ]
“Quý phi tỷ tỷ giấu cái gì trong phòng thức ăn?”
Hạ thị giả vờ hiếu kì hỏi, Tạ Khuynh hướng nàng liếc mắt một cái, nhịn không được thở dài:
[ nữ nhân này có cần lộ rõ bộ dáng chờ xem kịch vui như vậy không? ]
[ khóe miệng sắp kéo lên tới trời! ]
[ muốn cười thì cười cho đã đi, không cần làm như bệnh mặt đơ thời kỳ cuối. ]
“Sẽ không là. . . ẩn giấu cái gì bí mật mờ ám khó nói a?” Hạ thị được một tấc lại muốn tiến một thước, chỉ thiếu chỉ vào mũi Tạ Khuynh nói nàng có vấn đề.
Cao Tấn không đợi Tạ Khuynh mở miệng, chớp mắt ra dấu với Tô Biệt Hạc. Tô Biệt Hạc lĩnh mệnh tiến lên, chắp tay làm lễ với Tạ Khuynh đang đứng chặn trước cửa:
“Nương nương, đắc tội.”
Sau khi nói xong đem Tạ Khuynh đẩy ra khỏi cửa, lại dùng ánh mắt chứa đầy uy nghiêm của thống lĩnh thị vệ trừng bốn cung tỳ sau lưng Tạ Khuynh.
Cửa phòng chứa thức ăn bị hắn một cước đá bay, liên tiếp mấy thị vệ tiến vào tra xét. Một lát liền có thị vệ đi ra bẩm báo:
“Bên trong có một nam nhân.”
Tạ Khuynh che mặt.
Hạ thị mừng như điên.
Cao Tấn phẫn nộ: “Kéo, ra.”
“Ai, đừng a!” Tạ Khuynh ý đồ ngăn cản.
Thị vệ lại không nghe nàng, Tạ Khuynh chỉ có thể bất đắc dĩ lo lắng ở một bên cắn móng tay.
Hạ thị nhìn bộ dáng đó của Tạ Khuynh, trong lòng mừng thầm không thôi.
Tự tay đem kẻ thù kéo xuống ngựa thực sự là quá sảng khoái. Tạ Nhiễm tuyệt đối đừng trách nàng lòng dạ ác độc, muốn trách thì trách chính nàng thủy tính dương hoa, người nào thổ lộ cũng nghe, người nào tặng hoa cũng nhận!
(Trong mắt Hạ thị nữ chính là đích nữ Tạ Nhiễm. truyenwiki1.com:@TaiTheTuongPhung)
Tô Biệt Hạc từ phòng thức ăn bước ra, mặt mũi tràn đầy xấu hổ, đi tới ttc mặt Cao Tấn:
“Bệ hạ, người… đã được mang tới.”
Cao Tấn thấy dáng vẻ một lời khó nói hết của Tô Biệt Hạc, trong lòng lại lạnh mấy phần, Tạ thị vậy mà thật sự cùng nam nhân ở đây hẹn hò! Hắn giận không kềm được, đem Tô Biệt Hạc đứng trước mặt đẩy ra, nhìn thấy hai thị vệ nửa kéo nửa khiêng ra một… nam nhân.
Một tên đầu như tổ chim, mặt sưng phù như heo, xanh xanh tím tím, trên dưới toàn thân không thấy chỗ lành lặn, như một con búp bê vải rách nát bị người tàn nhẫn làm nhục.
Đây là đối tượng hẹn hò của Tạ thị? Cao Tấn lòng tràn đầy chất vấn.
Người này không khỏi. . . Quá thảm rồi! !
Thấy mà thương tâm, nhìn mà rơi lệ, kể cả Cao Tấn ngày thường ý chí sắt đá cũng không khỏi hít sâu một hơi, hướng Tạ thị nhìn lại, bất lực hỏi:
“Ngươi làm?”
Tạ Khuynh ngẩn người quả quyết lắc đầu, chỉ hướng bốn cung tỳ núp ở bên cạnh, ăn ngay nói thật:
“Các nàng làm.”
Bốn cung tỳ cũng không thể ngờ Tạ Khuynh lại không nể tình chủ tớ như vậy, tất cả đều ủy khuất nhìn Tạ Khuynh, mà Tạ Khuynh thì lựa chọn ngẩng đầu lên nhìn trời né tránh ánh mắt các nàng.
[ mặc dù là ta chỉ điểm, nhưng động thủ đánh người vẫn là các ngươi nha! ]
[ ta chỉ có tiên phong đá hắn một cước ‘nhẹ nhàng’ mà thôi.]
[ thiết lập nhân vật của lão tử chính là ôn nhu hiền lương, không thể bị phá vỡ được!]
[ ta là tiên nữ, tiên nữ chưa từng đánh người! ]
[ nhớ lấy nhớ lấy! ]
Cao Tấn nghẹn nãy mở rốt cục có thể thở phào một hơi. Tảng đá khó hiểu treo trong lòng hắn mấy ngày nay thế mà lúc nhìn thấy nam nhân thê thảm kia ngay lập tức được gỡ xuống, cả người đều nhẹ nhàng hẳn ra.
Hạ thị nhìn nam nhân mặt mũi sưng vù kia cũng ngây ngẩn cả người, hình như so với tưởng tượng của nàng…không giống lắm?
“Hắn, Quý phi nương nương cùng người này ở trong phòng thức ăn. . . Hắn. . .”
Hạ thị nhìn nam nhân hơi thở thoi thóp te tua như vải rách, bốn chữ ‘yêu đương vụиɠ ŧяộʍ’ nói không nên lời.
Lúc đối diện với ánh mắt chất vấn của Hoàng đế, Hạ thị sắc mặt trắng bệch.
**
Sau nửa canh giờ, Minh Trạch cung.
Tạ Khuynh cùng Hạ thị sóng vai đứng ở trên điện, Tạ Khuynh vì hành vi đánh người của mình mà lo lắng. Hạ thị thì một mặt hoảng sợ, run lẩy bẩy.
Cao Tấn ngồi trên long ỷ, bình tĩnh tự nhiên uống trà đồng thời thuận tiện nhìn lướt qua Tạ Khuynh cùng Hạ thị.
Tạ Khuynh vẫn còn tốt, dù sao cũng có chuẩn bị tâm lý, chỉ cần nàng chết không thừa nhận mình động thủ, cẩu hoàng đế liền không hoài nghi nàng được.
Cùng Tạ Khuynh so sánh, Hạ thị liền không tốt lắm, đến mức Cao Tấn đặt chén trà xuống ho nhẹ một tiếng, nàng liền bị dọa đến quỳ xuống đất thỉnh tội:
“Bệ hạ, thần thiếp, thần thiếp cũng là tin vào lời đồn, mới, mới có thể hiểu lầm Quý phi tỷ tỷ.”
Hạ thị hiện tại hối hận, phi thường hối hận, nàng làm sao biết Tạ Nhiễm đánh người mà cũng làm thần thần bí bí như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Xem ra Tạ Nhiễm đã sớm nhìn thấu chuyện này, chẳng qua tương kế tựu kế, dẫn nàng rơi vào bẫy.
Tâm cơ quá sâu!
Giờ thì hay rồi, Hoàng đế nhất định cảm thấy nàng có ý định vu oan Tạ Nhiễm.
Tạ Khuynh đoán không được suy nghĩ trong lòng Hạ thị, truy vấn:
“Vân phi, ngươi tin vào lời đồn gì? Hiểu lầm bản cung cái gì?”
Hạ thị không ngừng cấu xé khăn tay, thầm mắng Tạ Nhiễm cái đồ tâm địa độc ác âm u biết rõ còn cố hỏi, trên mặt lại chỉ có thể khúm núm dập đầu thỉnh tội:
“Đều là thần thiếp không tốt, xin nương nương thứ tội.”
Tạ Khuynh vẫn không hiểu ra sao, hỏi cặn kẽ: “Ngươi phải nói rõ ràng, muốn ta tha thứ ngươi tội gì a?”
Hạ thị cơ hồ đem môi dưới cắn chảy máu, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Nhiễm ‘Hùng hổ dọa người’, biết rõ nếu hôm nay mình không ‘biểu hiện tốt’, Tạ Nhiễm nhất định không bỏ qua.
Bỗng nhiên Hạ thị đưa tay tát chính mình hai cái:
“Thần thiếp có tội, cầu nương nương tha thứ thần thiếp!”
Tạ Khuynh nhìn Hạ thị đột nhiên tự tát mặt mình, có chút mơ màng không hiểu nổi:
[ nàng đang làm cái gì a? ]
Cao Tấn nhìn không được, chủ động giúp Tạ thị giải thích nghi hoặc:
“Nàng nửa đường ngăn đón trẫm, nói thấy ngươi cùng nam nhân khác có tư tình, mời trẫm cùng đi chứng kiến.”
Tạ Khuynh thật bất ngờ:
[ tư tình? ]
[ dọa ta một hồi! Ta còn tưởng rằng chuyện ta có võ công bị phát hiện. ]
Cao Tấn: . . .
Hắn thật là không thể hiểu nổi mạch não nữ nhân này.
Chẳng lẽ nàng cảm thấy chuyện mình biết võ công lộ ra ánh sáng so với bị người hiểu lầm cùng nam nhân có tư tình nghiêm trọng hơn sao?
Cái đầu óc gì đây!
“A, tư tình. . . Ngươi vì sao lại cảm thấy bản cung cùng người có tư tình?” Tạ Khuynh bình thản hỏi Hạ thị.
[ tư tình thì ta không có, hiểu lầm cũng không sợ. ]
[ còn võ công thì ta thật sự có, không thể bị phát hiện! ]
Cao Tấn nhìn Tạ Khuynh bằng ánh mắt nghi hoặc, Tạ thị xuất thân tướng môn, biết chút võ công kỳ thật cũng không kỳ quái, tại sao nàng lại sợ như thế?
Hạ thị trên mặt nóng rát, Hoàng đế không giấu giếm chút nào đem sự tình toàn bộ nói ra, Hạ thị muốn giấu cũng giấu không được, đành phải liều tới cùng, may mắn nàng đã sớm có dự định cho kế hoạch thất bại.
“Thiếp thân cũng là tin vào lời đồn, gần đây trong cung có tin, nói vị Thuần mã sư kia trước mặt mọi người đối nương nương thổ lộ tỏ tình, hôm nay còn hẹn nương nương tại chuồng ngựa cùng đua ngựa, thiếp thân nhất thời hồ đồ tưởng rằng là thật, mới có chỗ hiểu lầm, xin Bệ hạ cùng nương nương xem ở thiếp thân là vi phạm lần đầu, tha thiếp thân lần này.”
Hạ thị nói mà nước mắt nước mũi tèm lem, vô cùng đáng thương.
Tạ Khuynh càng nghe càng buồn bực:
[ tin đồn nhảm đúng là nhảm thật, mẹ nó có thiên lý hay không? ]
[ tên vương bát đản kia thổ lộ với ta hồi nào? ]
Cao Tấn nhớ tới sự tình ngày ấy cọc hồi bẩm, tên phiên bang kia trước mặt mọi người khen nàng giống mặt trăng, giống ngôi sao, giống hoa Cách Tang trên thảo nguyên. . . Nếu như cái này cũng không tính là thổ lộ. . .
A , chờ một chút.
Cao Tấn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, đối Tạ Khuynh hỏi:
“Ngươi nghe hiểu được tiếng Hồi Hột không?”
Tạ Khuynh lắc đầu.
Quả là thế!
Cao Tấn sửng sốt một hồi bỗng nhiên nhìn Tạ Khuynh nở nụ cười.
Suy nghĩ cả nửa ngày, là hắn đánh giá cao Tạ thị!
Cái gì mặt trăng, cái gì ngôi sao, cái gì hoa Cách Tang, nàng căn bản một chữ cũng nghe không hiểu!
Vì lẽ đó những ngày này đến cùng hắn đang giận dỗi cái gì? Càng nghĩ càng thấy chính mình buồn cười.
Tạ Khuynh thấy Cao Tấn nhìn mình chằm chằm rồi bỗng dưng bật cười toe toét, lòng tự trọng của học tra bị đả kích trầm trọng:
[ cẩu hoàng đế ăn no rửng mỡ hả? ]
[ nghe không hiểu ngoại ngữ thì thế nào? ]
[ bộ ngươi hiểu chắc! ]