Ngày Nào Cũng Lên Hot Search

Chương 52



Edit & Bìa Cover: Mộc – Beta: Linh

Buổi sáng ngày hôm sau, khi Thương Ngôn thức dậy, cô mở to đôi mắt nhìn trần nhà thật lâu.

Rèm cửa sát đất dày nặng che kín không để lọt một tia nắng nào. Toàn bộ căn phòng vẫn tối đen như cũ khiến cô không cách nào đoán được thời gian hiện tại.

Tần Mục còn đang nằm ngủ bên cạnh, cô sợ đánh thức anh nên không có bật đèn chỉ đưa tay sờ soạng phía dưới gối ngủ vài lần. Cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại, Thương Ngôn mệt mỏi mở màn hình lên kinh ngạc phát hiện bây giờ đã hơn mười một giờ sáng.

Ngày trước khi cô còn ở đoàn phim, mỗi ngày hơn sáu giờ sáng theo thói quen sẽ tỉnh dậy vậy mà bây giờ lại ngủ li bì tới tận mười một giờ trưa.

Cổ họng Thương Ngôn khô rát, cô với tay lấy ly nước tối qua anh đặt sẵn trên tủ đầu giường giúp mình. Nước ấm từ đêm qua đã sớm nguội lạnh, cầm cốc nước lên Thương Ngôn một hơi uống sạch vẫn không cảm thấy hết khát.

Vốn muốn xuống giường lấy nước nhưng lực bất tòng tâm. Toàn thân cô hiện tại mỏi nhừ, xương cốt giống như bị chệch ra chỉ cần cử động một chút cũng đau mỏi khó chịu.

Phía dưới truyền đến cơn đau rát nhắc nhở cô tối qua đã phát sinh những chuyện gì. Ký ức một đêm kích tình như thước phim ngoài rạp xuất hiện trong đầu cô khiến gò má trắng trẻo giờ đây đỏ ửng một mảng.

Buổi tối hôm qua, Tần Mục gắt gao ôm lấy cô yêu thương mà Thương Ngôn cũng hùa theo anh hưởng ứng dây dưa lẫn nhau khó tách rời. Cô nhớ rõ lúc đó bản thân bị anh trêu đùa tới mức bật khóc cầu xin dừng lại. Tuy rằng Tần Mục có dừng lại đôi chút, ôn nhu an ủi cô nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ đi vào đem theo khoái cảm cùng sự đau đớn truyền đến từng sợi dây thần kinh Thương Ngôn.

Quả nhiên tục ngữ nói không có sai, không thể tin những lời đường mật của đàn ông trên giường. Thầy Tần nhà cô bình thường lãnh đạm dịu dàng vậy mà đêm qua mãnh liệt chiếm đoạt khiến Thương Ngôn không cách nào chống đỡ. Cuối cùng trong lúc đem cô đi tắm rửa anh còn đòi hỏi thêm một lần nữa.

Nghĩ tới đây thôi, hình ảnh kích tình lại dần hiện lên trong tâm trí cô.

Thương Ngôn nhẹ nhàng đưa tay xuống xoa bóp cẳng chân nhưng không chút tác dụng, hơn nữa còn đánh thức anh dậy.

Tần Mục chậm rãi mở mắt ngồi dậy, cánh tay nóng bỏng rắn chắn ôm lấy eo cô thanh âm dịu dàng mang đầy vẻ hối lỗi, “Ngôn Ngôn, em còn đau không?”

Thương Ngôn lắc đầu, “Có hơi đau một chút nhưng không có đau rát như tối qua.” Ngay khi nói xong cô mới ý thức được giọng nói của mình khản đặc bởi đêm qua ở dưới thân anh khóc lóc nức nở, gương mặt ngày càng đỏ hồng xấu hổ.

Cô xoay mặt đi không dám nhìn anh nữa tuy nhiên bàn tay vẫn tiếp tục xoa bóp chân mình. Tần Mục thấy vậy đưa tay vào trong chăn, giữa lấy tay cô ôn nhu bế lên đặt vào trong lòng, “Để anh giúp em.”

Động tác của anh nhẹ nhàng, lực bóp vừa phải thoải mái nhưng lại khiến Thương Ngôn ngượng ngùng. Trên người cô ngoài chiếc áo thun rộng rãi oversize thì không mặc gì nữa.

Bàn tay anh rộng rãi, ấm áp xoa từ đầu gối lên trên đùi ngày càng dịch chuyển vào trong. Nhận thấy anh còn tiếp tục đi lên khiến cô phải vội vàng ngăn lại, “Thầy Tần, anh đừng xoa nữa em cảm thấy tốt hơn rồi.”

Tần Mục nhìn cô gái nhỏ ngượng ngùng, sắc mặt nhu hòa vuốt vài sợi tóc lòa xòa trước mặt cô cam đoan: “Anh biết rõ tối qua em bị dày vò mệt mỏi thế nào, yên tâm anh sẽ không động vào em.”

Tần Mục biết bản thân mình đêm qua đòi hỏi cô quá nhiều. Trong thâm tâm anh luôn nhắc nhở đây là lần đầu tiên của cô phải nhẹ nhàng săn sóc. Nhưng khi ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng mọi sự khắc chế đều bị dục vọng che mờ.

Cho nên sáng nay anh cố gắng kìm nén khát khao. Anh không thể chịu nổi cảnh tiểu hồ ly hai mắt hồng hồng nức nở dưới thân mình.

Thương Ngôn mím môi, thực ra không phải cô sợ anh làm gì mình. Mà khi Tần Mục xoa bóp, toàn thân cô như có một dòng điện chạy qua, bứt rứt trong lòng.

“Em nói thật mà, giờ đã ổn hơn rồi.” Nói đoạn, cô vùi đầu vào cổ anh nũng nịu, “Thầy Tần, em nghĩ về sau không thể gọi anh là thầy Tần nữa. Nếu không mỗi khi chúng ta làm chuyện đó, em cảm thấy rất xấu hổ.”

Cô nhớ tối qua trong lúc cao trào, cô dồn dập một tiếng thầy Tần, hai tiếng thầy Tần giống như yêu đương vụng trộm giữa giáo sư và sinh viên.

Tần Mục không chút ý kiến, chiều theo ý cô nhàn nhạt hỏi: “Vậy em muốn xưng hô thế nào?”

“Em …” Thương Ngôn suy tư một lát, vẫn không tìm ra đáp án đột nhiên di động lại vang lên vài tiếng.

Cứ tưởng Chu Sổ gọi điện tìm cô bàn chuyện công việc ai ngờ khi mở Wechat ra là vài mẩu tin nhắn của Khương Uyển gửi đến.

Tiểu tiên nữ hạ phàm: Ngôn Ngôn mau nêu cảm nhận cho mình biết đêm qua thế nào? Có phải váy ngủ của mình rất hữu dụng không?

Tiểu tiên nữ hạ phàm: Không phải chứ, chẳng lẽ cậu còn chưa rời giường. Xem ra đêm qua hai người rất kịch liệt nhỉ?

Tiểu tiên nữ hạ phàm: Bởi vậy mới nói, lời trên mạng không thể tin. Ảnh đế Tần nhà cậu ngày thường lãnh đạm, bộ dạng cấm dục nhưng trên giường không phải như thế đúng không? Mà nếu không làm ăn được gì thì nghe theo mình đưa anh ấy tới chỗ bác sĩ mình giới thiệu cậu đi. Cậu …

Thương Ngôn còn chưa kịp đọc nốt đoạn còn lại, điện thoại đã bị anh đoạt lấy. Ánh mắt Tần Mục lóe lên ý tứ không rõ ràng, khóe miệng cong lên ân cần hỏi: “Lời đồn trên mạng? Còn có bác sĩ nữa?”

Thương Ngôn chột dạ lắc đầu không dám nhìn anh tiếp tục vùi đầu vào hõm cổ Tần Mục: “Khương Uyển nói bừa đấy, anh đừng nghĩ nhiều. Cô ấy rất hay đùa.”

Từ cổ họng anh phát ra tiếng “Ừm” trầm thấp rồi lại nói tiếp, “Vậy thì em đã nghĩ xong việc đổi cách xưng hô chưa?”

“Em còn chưa nghĩ ra …” Cô rầu rĩ thở dài, thấy anh đổi sang đề tài khác thì vui vẻ khẽ cười, “Nếu không thì gọi là …”

Thương Ngôn vừa ngẩng đầu lên, eo đã bị anh siết chặt lời chưa nói ra hết đã bị đôi môi anh chặn lấy. Hơi thở ấm áp của anh phả xuống gò má trắng trẻo, “Không phải vội, chúng ta còn nhiều thời gian em cứ từ từ suy nghĩ.”

Giữa hai người vẫn duy trì tư thế thân mật, Tần Mục ôm chặt lấy cô, để yên cho Thương Ngôn ngồi vào lòng mình bàn tay như có như không trêu trọc thân thể mềm mại.

Đầu óc Thương Ngôn mê man, mềm nhũn dựa vào anh khó khăn lên tiếng, “Rõ ràng anh nói không làm gì em.”

“Nhưng giờ anh muốn rút lại lời nói đó.” Tần Mục nói chuyện nhưng bàn tay vẫn không ngừng trêu đùa thân thể cô, ngày càng càn rỡ.

Thương Ngôn cảm nhận được phía dưới hạ thân phản ứng, nghĩ đến cảm giác đau đớn tối hôm qua có chút sợ hãi, “Nhưng … em vẫn còn khó chịu.”

Lời cô vừa dứt, động tác của anh liền ngừng lại. Thương Ngôn cho rằng Tần Mục buông tha mình, vừa định ngồi dậy, tay lại bị anh bắt lấy đặt vào vị trí kia.

Cả người cô cứng đờ, muốn rút tay lại nhưng không thể. Ánh mắt anh sáng lên, âm thanh lười nhác: “Ngôn Ngôn, em giúp anh.”

Nửa tiếng sau, Thương Ngôn mới được buông tha. Tần Mục chuẩn bị nước nóng bế cô vào phòng tắm cũng may anh không đòi hỏi thêm nữa bằng không cô sẽ lỡ chuyến bay bốn giờ chiều trở về thành phố B.

Ăn cơm xong xuôi cũng đã muộn, Thương Ngôn từ chối lời đề nghị đi đến sân bay tiễn mình của anh. Sân bay là nơi tụ tập nhiều fans hâm mộ cùng đám chó săn, ngộ nhỡ bọn họ chụp lại được thì không hay.

Lâm Tín theo sự chỉ đạo của Tần Mục đến đón cô, trên đường đi cậu ta có chút kinh ngạc: “Em nghe thầy Tống nói hôm nay anh ấy cũng trở về thành phố B. Nói không chừng chị có thể gặp lại anh ấy đấy.”

Thương Ngôn nghe xong bật cười: “Chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế.”

Nhưng mà sự thật đã chứng mình trùng hợp là có thật, thậm chí vị trí ghế ngồi còn ngay sát nhau.

Tống Tư Hạo nhiệt tình tiếp đón cô, tầm mắt nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ che kín mín của Thương Ngôn thì nở nụ cười đầy ẩn ý.

Thương Ngôn có chút không tự nhiên sờ khăn lụa trên cổ, giả bộ ho: “Trên máy bay hơi lạnh hơn nữa em còn bị cảm.”

“Không phải giải thích, tôi hiểu mà.” Tống Tư Hạo tươi cười vài tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô ghé mặt tới gần nhỏ giọng nói: “Ngôn Ngôn, em nói xem. Nếu chúng ta cùng nhau rời khỏi sân bay bị đám chó săn chụp được thì có gây hiểu lầm không?”

“Đương nhiên rồi, nếu bị chụp lại chắc chắn em và tiền bối Tống sẽ cùng nhau lên hot search ngồi.”

“Vậy lát nữa cho em đi ra trước, đợi một lát tôi sẽ đi ra sau. Nếu tôi mà bị truyền scandal tình ái với em thì Tần Mục khẳng định sẽ không vui. Tôi biết rõ cậu ta là loại trọng sắc khinh bạn. Có người bạn như Tần Mục tôi thật đáng thương mà, bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.”

“Nhưng mà …” Anh ta giảo hoạt nhìn Thương Ngôn, “Hai người không tính toán công khai là do em phải không?”

Thương Ngôn bất ngờ nhíu mày, “Tiền bối Tống, sao anh biết em không muốn công khai?” Người bình thường biết họ hẹn hò theo bản năng sẽ nghĩ Tần Mục không muốn công khai, thậm chí họ còn thấy giữa cô và anh không xứng.

“Tôi làm bạn với Tần Mục từ lúc cậu ta xuất đạo đến giờ. Nhiều năm như vậy, tôi chắc chắn hiểu cậu ta hơn ai hết. Đối với chuyện tình cảm cậu ta không bao giờ có ý định che dấu, nếu lúc trước không phải do Thịnh …”

Nhận ra bản thân nói hớ, Tống Tư Hạo vội vàng sửa lại: “Nói chung là hai người không công khai tám chín phần là ý của em.”

Thương Ngôn sắc sảo nhìn anh ta, Tống Tư Hạo biết rõ Thương Ngôn biết mình nói hớ nên cười xuề xòa, “Đều là chuyện quá khứ, hiện tại em nên trân trọng người bên cạnh mình.”

Thương Ngôn vốn không tò mò nhiều về Thịnh Hịnh nhưng lời nói của Tống Tư Hạo đã thành công khơi gợi sự tò mò của cô. Thương Ngôn muốn biết hai người nổi tiếng như thế, không hề có khoảng cách vì sao cuối cùng lại chia tay.

Cô chớp mắt vô hại, “Tiền bối Tống, anh nói cho em biết chút đi.”

“Chuyện này …” Tống Tư Hạo thở dài một hơi, “Nói thế nào nhỉ?”

Thương Ngôn ngay cả thở cũng không dám, dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

“Hay là tôi kể cho em nghe về chuyện mình bị bạn gái đá thế nào. Em không tưởng tượng nổi đâu, tôi bị người ta đá một cách dã man.”

Thương Ngôn: “…”

Đúng là lão trung niên phong lưu giảo hoạt, cô lấy chụp mắt mỉm cười ôn hòa nói: “Tiền bối Tống, em có hơi mệt nên chợp mắt trước đây.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.