Quyển 2: Phá lãng
Chương 20: Trên tường thành, gần kiếm khí
Khi Tiểu Phách Tử cõng Lưu nhi trở lại sơn động nơi che giấu thuyền rồng, chỉ thấy Hợp Hoan cuống quít chạy đến đón nàng, ánh mắt mới vừa rơi trên Lưu nhi được Tiểu Phách Tử cõng trên người, sắc mặt Hợp Hoan không khỏi biến đổi: “Không phải ngươi nên dẫn theo tam tỷ trở về sao? Vì sao lại cõng về một nữ tử không hề liên quan thế này?”
Tiểu Phách Tử buông xuống Lưu nhi, dở khóc dở cười chưa kịp lên tiếng, đã bị người vẫn chưa được giải huyệt đạo là Hoài Băng nói trước: “Chắc chắn là bị tam tỷ uy hiếp, xem ra tam tỷ đã tính toán kỹ ngày mai sẽ làm chuyện gì điên rồ trên tường thành rồi.”
Lưu nhi nhìn thuyền rồng trước mặt nàng, khiến nàng không khỏi kinh hãi, cuống quít lắc lắc đầu nắm chặt tay Tiểu Phách Tử: “Phi trộm, ta biết võ công của ngươi rất giỏi, ngươi có thể mau chóng cứu công tử được không?”
“Nhất định ta sẽ cứu hắn, chẳng qua bảo ta phải cứu liên tiếp bằng được hai người bên trong sóng lớn, ta sợ rằng mình làm không được rồi!” Tiểu Phách Tử nhìn bầu trời bên ngoài dần dần sáng lên, con mọt sách, lần này, ta sợ sẽ làm cho ngươi thất vọng…!
“Giải huyệt đạo cho ta, ta cùng đi theo ngươi.” Bỗng nhiên Hoài Băng lên tiếng nói: “Nếu không, chắc chắn ngươi không thể nào cứu được tam tỷ!”
Tiểu Phách Tử ngẩn ra: “Không thể nào, chúng ta phải dùng thuyền rời khỏi Lôi Châu! Nếu như ngươi đến chỗ tam cô nương, hai người sẽ gây ra tình trạng cực kỳ tồi tệ, đến lúc đó ta cũng không thể cứu được ai!” Vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử xoay đầu lại nhìn Hợp Hoan: “Thất cô nương, ngươi còn nhớ rõ ta từng nói qua cho ngươi không? Chờ đến khi sóng lớn ập đến, ngươi liền kéo xuống dây cung, thuyền rồng này sẽ xoay ra ngoài sơn động, sau đó sẽ trượt xuống dưới vách đá.”
“Ta nhớ!” Hợp Hoan chần chừ nhìn thoáng qua Hoài Băng: “Nhưng mà, nếu như ngũ tỷ cùng đi với ngươi, nói không chừng có thể…”
“Ta không dám để nàng đi!” Tiểu Phách Tử liếc mắt nhìn đôi mắt tràn đầy giận dữ của Hoài Băng: “Thất cô nương, bây giờ ta phải dùng hỏa dược làm nổ tung đê, chút hi vọng sống của chúng ta phải nhờ vào ngươi rồi!”
“Tiểu Phách Tử!” Bỗng nhiên Hợp Hoan gọi Tiểu Phách Tử, ôm chặt Tiểu Phách Tử: “Ngươi cũng phải đồng ý với ta, bình yên trở về…!nếu như ngươi trở về rồi, bảo đảm sau này ta sẽ không bao giờ hung dữ với ngươi nữa!”
Tiểu Phách Tử hơi chấn động, cương lên thân mình cười cười: “Ngươi có hung dữ với ta hay không, thật ra cũng không quan trọng, đừng để ngũ tỷ của ngươi hạ độc ta nữa thì tốt rồi.” Mới vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử nháy mắt nhìn Hoài Băng, nhẹ nhàng đẩy ra Hợp Hoan, lập tức xoay người phi thân rời khỏi sơn động.
“Thất muội, chỉ một mình Tiểu Phách Tử chắc chắn sẽ không cứu được tam tỷ! Ngươi mau giải huyệt đạo cho ta đi!” Hoài Băng nói thêm lần nữa, chỉ thấy Hợp Hoan chần chừ lắc lắc đầu: “Chuyện này…!chuyện này…”
Lưu nhi giương mắt nhìn thuyền rồng, đột nhiên mở miệng hỏi: “Sau này chúng ta vẫn còn có thể trở về Lôi Châu không?”
Hợp Hoan lắc lắc đầu: “Chỉ sợ không về được rồi…” Rời khỏi Lôi Châu, có lẽ chỉ có thể trở về đảo Thiên Khu mà thôi, nhưng mà thật đáng tiếc, chợ đen một tay ta thành lập ở đây…!triều đình thật đáng hận!
“Thế…!thế chúng ta ở trên biển ăn gì? Uống gì bây giờ?” Lưu nhi lo lắng hỏi.
Hợp Hoan nhìn bên ngoài sơn động: “Ta đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn nước uống rồi, có thể đủ cho chúng ta trở về đảo Thiên Khu, tiểu nha đầu, ngươi không cần lo lắng.”
“Nhưng mà…” Lưu nhi còn muốn nói gì, chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng của Hợp Hoan liếc nhìn nàng, khiến nàng nhất thời im bặt, công tử, cầu trời đừng để người gặp chuyện không may…!
“Thất muội!” Hoài Băng lại lên tiếng lần nữa: “Mau giải huyệt đạo cho ta đi! Nếu không, tam tỷ thật sự sẽ xảy ra chuyện!”
Trong mắt Hợp Hoàn tràn đầy lo lắng nhìn Hoài Băng: “Ta…!nếu như ta giúp tỷ giải huyệt đạo rồi, ngũ tỷ, tỷ có thể đừng làm loạn không?”
Hoài Băng bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Ta chỉ muốn cứu tam tỷ về thôi, thiên la địa võng hôm nay do triều đình bày ra, nếu chúng ta không dùng đến phương pháp trốn thoát của Tô Hoán Thần kia, vậy thì còn dùng được cách gì nữa, đúng không?” Nghiêm nghị nhìn Hợp Hoan, câu nói sau cùng của Hoài Băng khiến Hợp Hoan không khỏi chấn động: “Chúng ta đã mất đi nhị tỷ rồi, ta không muốn lại mất đi tam tỷ!”
Nhìn Hoài Băng thật sâu, Hợp Hoan rưng rưng gật đầu: “Được!”
Trời dần dần sáng hẳn, ánh bình minh chiếu rọi khắp mọi nơi, trên thành Lôi Châu đều tràn ngập vui mừng.
Không ít dân chúng Lôi Châu đều chạy lên tường thành, thỉnh thoảng vài tiểu hài tử trong thành lại châm ngòi pháo, thành Lôi Châu ngay trong tháng tư dường như trở lại tháng giêng, vui mừng náo nhiệt.
Bên trong quán rượu, Tô Thành tự rót tự uống, lạnh lùng nhìn hết thảy trước mắt mình, bất an thoáng hiện trong lòng vẫn không thể nào buông xuống.
“Đại nhân, mọi thứ đã chuẩn bị tốt rồi.” Lôi Thiên Hộ bước vào quán rượu: “Chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, những người đang ở trên thành lầu kia, không ai có thể chạy thoát!”
Tô Thành nhẹ nhàng gật đầu: “Ngay khi Nam Cung Nhược Yên bước lên thành lầu liền động thủ!”
“Không đợi đến khi các nàng bái thiên địa rồi mới động thủ sao?” Lôi Thiên Hộ không hiểu lên tiếng hỏi.
Tô Thành lắc đầu: “Càng kéo dài, càng dễ xảy ra sơ xuất, ta muốn bắt gọn khiến các nàng trở tay không kịp, cho dù không bắt được hai người chợ đen kia, ít nhất cũng bắt được Nam Cung Nhược Yên, ta không tin hai người kia không đến cứu nàng!”
“Nếu như…!Tô Hoán Thần phản kháng thì sao? “Lôi Thiên Hộ vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi.
“Giết!” Một chữ lạnh như băng vang lên từ trong miệng Tô Thành, khiến Lôi Thiên Hộ kinh hãi nhìn Tô Thành giờ khắc này, không lẽ ngươi không để ý đến chút thân tình nào sao?
Tô Thành nhìn thấy kinh hãi trong mắt Lôi Thiên Hộ, thản nhiên nói: “Nếu không muốn thất bại, chỉ có thể vô tình.”
Đáy lòng Lôi Thiên Hộ chợt lạnh, Tô Thành, ngươi thật là một người đáng sợ!
Đột nhiên tiếng pháo hoa vang lên rộn rã bên ngoài quán rượu, Hoán Thần cưỡi bạch mã, chậm rãi dẫn theo kiệu hoa rước dâu đi đến ngoại thành phía bắc Lôi Châu.
Nhìn Hoán Thần đang mặc hỉ phục đỏ thẫm, trong lòng Tô Thành bỗng trở nên rét lạnh, điệt nhi, đừng trách thúc thúc vô tình…!
Gương mặt Hoán Thần cực kỳ vui vẻ, nhìn về phía Cô Trúc ngoài thành càng ngày càng gần, trong tiếng nhạc vang lên náo nhiệt làm Hoán Thần cảm thấy có chút ngẩn ngơ, nếu như có ngày thật sự được cưới nàng như vậy thì tốt biết bao…!Nhược Yên…!
Đến bên ngoài Cô Trúc, Hoán Thần ghìm ngựa ngừng lại, nhìn thấy bà mai cười tủm tỉm đẩy cửa bước vào: “Tân nương tử à, đến giờ lên kiệu hoa rồi!”
Hoán Thần, không cần biết ra sao, ta cũng sẽ bảo vệ chàng bình yên…!
Nhìn mình trong gương, Nhược Yên cười thản nhiên, chậm rãi đội lên khăn trùm đầu, tùy ý để bà mai dẫn mình rời khỏi Cô Trúc đưa vào kiệu hoa.
“Khởi kiệu -” Bà mai hào hứng kêu một tiếng, kiệu hoa chậm rãi được nhấc lên, hơi rung một chút liền chuyển hướng ngay lập tức, tiến về phía thành Lôi Châu.
Hoán Thần cưỡi ngựa phía trước, từ đầu đến cuối vẫn ôn nhuận như ngọc, khiêm tốn mỉm cười.
Lặng lẽ vén lên khăn trùm, xuyên qua khe hở bên cửa sổ nhìn thấy bóng lưng Hoán Thần, trong lòng Nhược Yên không khỏi chua xót, nếu như hôm nay là hôn lễ chân chính giữa ta và chàng thì thật tốt biết bao? Hoán Thần…!
“Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân.” Hoán Thần cưỡi ngựa đi đến bên dưới cổng thành phía nam, mới vừa muốn nhảy xuống ngựa thì bọn nha dịch đã chạy đến chúc mừng liên tục.
Hoán Thần chỉ mỉm cười lắc đầu: “Đa tạ các ngươi, hôm nay cần phải uống thật nhiều là được.”
“Ha ha, đại nhân à, đêm nay người nên kềm chế một chút, nếu uống nhiều quá chỉ sợ tân nương tử không cho phép người vào phòng nha!”
Hoán Thần nhẹ nhàng mỉm cười, liền nhảy xuống ngựa, chỉ thấy nơi đáy mắt dâng lên vẻ mất mát, Nhược Yên, nếu như hai ta thật sự thành thân, nàng biết ta là nữ tử rồi, có lẽ cũng sẽ không cho ta vào phòng?
“Đại nhân, nên đá cửa kiệu rồi!” Bà mai cười hì hì nhìn Hoán Thần.
Hoán Thần gật gật đầu bước đến, mũi chân nhẹ nhàng đá vào cửa kiệu.
Màn kiệu được bà mai vén lên, khe khẽ gọi Nhược Yên: “Tân nương rời kiệu, cung chúc đại nhân phu nhân cả đời bách niên hảo hợp.” Vừa nói, vừa đưa đại hồng tú câu cho Nhược Yên, sau đó đưa đầu dây cho Hoán Thần: “Đại nhân, nhất định phải cầm chặt.”
Hoán Thần nhàn nhạt mỉm cười, tiếp nhận dây đỏ, giương mắt nhìn trên thành lầu đã sớm tràn đầy tân khách, Tiểu Phách Tử, mọi chuyện còn lại phải nhờ vào ngươi rồi!
Bước từng bước trên thềm đá thành lầu, Hoán Thần quay đầu lại nhìn tân nương phía sau lưng, Lưu nhi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là nha hoàn nữa, ngươi nên có cuộc sống thuộc về ngươi…!
Khi Hoán Thần cùng Nhược Yên đồng thời đi lên thành lầu, trong nháy mắt tiếng vỗ tay của các tân khách đều vang lên, Lôi Thiên Hộ đột nhiên rời khỏi quán rượu, giương cung bắn tên lên trời.
Mũi tên bay thẳng lên trời nổ một tiếng ngay giữa không trung, xuất hiện vô số vầng sáng, tuy là ban ngày không thể nào nhìn được rõ ràng, nhưng vẫn đủ cho Cẩm Y Vệ mai phục từ rất lâu đồng loạt nhảy ra ngoài, vây quanh cổng thành phía nam, một con ruồi cũng không thể bay lọt.
Hoán Thần chắn trước mặt tân nương, nhìn Lôi Thiên Hộ đang dần dần đến gần: “Hôm nay là đại hôn của ta, ngươi làm vậy là có ý gì?” Thúc thúc, không ngờ người lại hạ thủ vào lúc này.
Cẩm Y Vệ rút kiếm đồng loạt, các vị tân khách đang hốt hoảng không ngừng, liền im bặt không dám lên tiếng.
Lôi Thiên Hộ lạnh lùng mỉm cười: “Phụng lệnh triều đình đuổi bắt loạn đảng, tốt hơn tri phủ đại nhân ngài nên tránh xa một chút thì hay hơn.”
Hoán Thần cười nhạt: “Nếu ta không đồng ý thì làm sao?”
Lôi Thiên Hộ lắc đầu thở dài, “Nếu có phản kháng – Giết!”
Trong lòng Hoán Thần lập tức cảm thấy vô cùng rét lạnh, thúc thúc, người muốn lấy mạng con sao?
“Hôm nay xem như các ngươi muốn bắt ta cũng phải đợi ta chân chính được gả cho Hoán Thần, rồi muốn bắt gì thì tùy các ngươi.” Bỗng nhiên, tân nương bên cạnh nhấc lên khăn trùm đầu, ngay khi gương mặt Nhược Yên xuất hiện trong tầm mắt Hoán Thần, liền khiến lòng Hoán Thần không thể nào bình tĩnh được nữa.
Vậy là nàng không bị mang đi!
Nhìn Hoán Thần mỉm cười dịu dàng, Nhược Yên nắm chặt lấy bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh của Hoán Thần: “Trừ khi chàng không lấy ta, nếu không, vị trí tân nương này ta không cho phép bất kỳ ai thay thế ta.”
Hoán Thần chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, nàng nhìn thật sâu đôi mắt mang theo lệ nóng của Nhược Yên, kiên định gật đầu: “Ta cưới nàng! Cho dù một ngày nào đó nàng hận ta, ta cũng sẽ cưới nàng!”
Đôi mắt Nhược Yên đẫm lệ, nàng mỉm cười: “Thế bây giờ chúng ta lập tức bái thiên địa, được không?”
Hoán Thần gật đầu, giơ tay lên giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt, giống như chung quanh không hề có ai, rưng rưng mỉm cười: “Nhược Yên, nàng không sợ sao?”
Nhược Yên chẳng qua chỉ lắc lắc đầu: “Ta sợ nhất…!là không thể trở thành thê tử của chàng được, Tô Hoán Thần.”
Hoán Thần nhịn xuống nước mắt: “Vậy hai ta đã nói rồi, sau khi nàng gả cho ta, họa phúc cùng chia, chúng ta đều dụng tâm mà sống, được không?”
Nhược Yên gật đầu: “Chỉ cần chàng không sợ mệnh cô loan của ta.”
“Ta không cần biết nàng có phải mệnh cô loan hay không!” Hoán Thần cắt đứt lời Nhược Yên: “Ta còn có chuyện chưa nói cho nàng biết, nàng không được xảy ra chuyện!” Mới vừa dứt lời, Hoán Thần bảo hộ Nhược Yên sau lưng mình, trừng mắt nhìn Cẩm Y Vệ vây chung quanh trong vòng ba bước: “Xin hỏi rốt cuộc thê tử Nam Cung Nhược Yên của ta đã phạm vào tội gì?”
Lôi Thiên Hộ lạnh lùng nhìn Hoán Thần: “Ngươi đã biết rồi còn cố hỏi hay sao!” Hơi ngừng lại, hắn nhìn Cẩm Y Vệ hai bên: “Nhanh chóng bắt lại hai người bọn họ!”
“Ai dám làm loạn đại hôn của Nam Cung Nhược Yên ta?” Giọng nói Nhược Yên đột nhiên vang lên, trên ngón tay nàng đã sáng lên bốn cây ngân châm.
Hoán Thần kinh sợ nhìn Nhược Yên, mặc dù hiện giờ nàng vẫn gầy yếu như trước, nhưng trong đôi mắt kia lại mang ánh nhìn lạnh thấu xương mà mình chưa bao giờ nhìn thấy.
Tiểu Phách Tử ơi Tiểu Phách Tử, hi vọng sống hôm nay phải nhờ vào ngươi rồi!.