Lúc Nhược Hy đến trường khoảng hơn hai mươi phút nữa là đến giờ vào lớp.Vừa ngồi vào chỗ Nhược Hy liền lấy bài vở ra ôn lại..
Một năm chuyển đến đây, Thẩm Nhược Hy cũng không có nhiều bạn bè, nhìn qua thì Nhược Hy dịu dàng thế thôi,nhưng cô tự thấy mình cũng không mấy nhiệt tình trong các mối quan hệ mới..
Mười bảy tuổi là độ tuổi đẹp nhất của thanh xuân,Nhược Hy chẳng những học giỏi vừa mới chuyển đến lại có vẻ ngoài rất xinh đẹp..Vóc dáng mảnh mai hơi gầy nhưng khuôn mặt thì bầu bỉnh đáng yêu..
Đôi mắt to tròn đen láy hàng mi thật dài..
Đặc biệt Nhược Hy có làn da lại trắng hồng..Mái tóc dài đen nhánh cột cao, tóc mai rớt nhẹ tự nhiên vô cùng xinh xắn..
Chỉ vừa đến trường Nhược Hy đã làm biết bao nam sinh yêu thích âm thầm theo đuổi còn gửi rất nhiều thư tình..
Chỉ là cô không hề quan tâm, hồi ở trường cũ dù là trung học nhưng cô cũng đã rất được mếm mộ còn là Chi đội trưởng của trường..Thế nên trường hợp được nam sinh theo đuổi nữa sinh ganh ghét Nhược Hy khá quen thuộc.
Nhược Hy có nụ cười rất đẹp, lúm đồng tiền sâu hút theo lời cô bạn cùng bàn Hạ Vân nói chính là chỉ cần nhìn Nhược Hy cười mọi nỗi buồn sẽ được xua tan..
– ” Tiểu Hy.Đây là thư của đàn anh Bách Phong lớp trưởng 12 A gửi cho Cậu nè..”
Hạ Vân nhìn Nhược Hy bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Thế mà Nhược Hy một chút chẳng quan tâm đầu cũng chẳng ngẩng lên..
– ” Cậu lo ôn bài một chút làm kiểm tra..”
Hạ Vân chu môi..
– ” Ờ..Thế cái này thì sao..?”
Quơ quơ bức thư..
Nhược Hy cong môi:” cậu tự giải quyết đi..”
Hạ Vân
“……”
Lần nào cũng thế…
Tiết ba vừa làm kiểm tra xong,sau khi kết thúc là được ra chơi..
Nhược Hy cùng Hạ Vân xuống căn tin..
Lúc đi ngang qua cầu thang thì thấy mọi người chen lấn chạy về một phía..
Xém tý nữa còn đẩy cả Hạ Vân..
Nhược Hy kéo lấy bạn mình đứng sát vách tường nhìn theo, trai gái điều có cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì…
Hạ Vân kéo lấy tay một cô gái..
– ” Chuyện gì vậy..?”
Cô bạn học quay đầu nói rất nhanh..
– ” Là hotboy trường ta đánh nhau..Nghe đâu đánh với đàn anh lớp trên..”
Nhược Hy ngơ ngác..
Hotboy?
Hạ Vân thì rất nhanh kéo tay cô bạn kia..
– ” Ý cậu nói sao Mạc Y Phàm sao? “
Nữ sinh kia có chút bực bội rút tay lại..
– ” Chẳng lẽ còn người khác..”
Nhược Hy nghe xong bất giác hốt hoảng..
Đánh nhau?
Chưa kịp suy nghĩ đã bị Hạ Vân kéo tay chạy theo bọn người kia..
– ” Nhanh..Nhanh đi xem..Trời ơi cậu nói xem khuôn mặt đẹp trai đó của Mạc Y Phạm mà bị dấu vết gì.Thật là đau lòng chết mất..”
Nhược Hy ngơ ngác bị Hà Vân lôi kéo, đến nơi rất đông người chen lấn..
Nhưng ngoài dự đoán Mạc Y Phàm Không bị đánh mà là anh đang đánh người ta, người bị đánh là một đàn anh lớp trên tên là Trương Minh..
Bộ dáng chật vật thê thảm..
Chẳng ai dám vô can ngăn hay lên tiếng..
Nhược Hy che miệng nhìn vẻ cao lãnh của Mạc Y Phàm khiến cô đã sợ anh nay còn thêm sợ hãi..
Vậy mà cô nghe rất rõ một số nữ sinh đứng bên ngoài thì thầm với nhau..
– ” Trời ơi đẹp trai quá..Ngầu quá..”
– ” Ôi..Cậu nhìn xem sao lại đẹp trai như vậy..”
Nhược Hy rùn người cũng quá hũng mãn quá rồi…
Lúc này Mạc Y Phàm buông người kia ra anh nói gì đó quay lưng rời đi..
Hai tay đút túi quần bộ dáng cao ngạo,mọi người tảng ra,Nhược Hy hốt hoảng cũng nép qua một bên..
Không ngờ lúc Mạc Y Phàm đi qua bước chân lại dừng lại..
Nghiêng mặt nhìn cô một cái, cũng chẳng rõ cảm xúc gì làm tim Nhược Hy lộp bộp một cái nhanh chóng cúi đầu..
Cũng rất may anh rời đi rất nhanh..
– ” Phàm tay cậu xưng rồi để mình xem “
Có một cô gái rất xinh đẹp chạy theo anh ríu rít lo lắng..Chỉ là bước chân anh không dừng lại..
Hạ Vân cảm thản..
– ” Thật là đẹp trai hèn gì hoa khôi trường ta mê mệt..Ôi cậu nói xem tim tớ cũng vì cậu ấy mà đập liên hồi..”
Hoa khôi..À thì ra là cô gái đó..
Lúc này sợ thầy cô phát hiện, mọi người đồng loạt giải tán..Hà Vân kéo lấy Nhược Hy..
– ” Đi thôi..Kẽo trễ giờ ăn nữa..”
– ” Lúc nãy cô gái kia là hoa khôi trường mình à..?”
Nhược Hy có chút tò mò..
Hà Vân gật đầu..
– ” Đúng vậy..Nhưng mà năm nay bầu lại mình nghĩ chắc cô ta rớt hạng..”
Nhược Hy khó hiểu chẳng lẽ có ai xinh hơn vậy sao..?
– ” Sao thế..?”
Hạ Vân hạ thấp giọng..
– ” Vì năm nay có cậu..Mình thấy cậu đẹp hơn cô ta rất nhiều,học lực lại rất tốt..Nên mình nghĩ năm sau cô ta rớt hạng là cái chắc..”
– ” Cậu đừng nói bậy để người khác nghe được là không tốt..”
– ” Thì mình nói nhỏ mà..Nhưng Tiểu Hy nhà ta xinh lắm luôn, tại cậu không rõ mị lực của mình mà thôi..”
Nhược Y cười khẽ béo lấy má Hạ Vân không cho cô ta nói bừa,đến khúc cua bất ngờ Mạc Y Phàm đứng dựa vào gốc cây như đang chờ ai..Bên cạnh anh không còn mấy nam sinh hay đi chung..
Bất giác Nhược Hy có chút lo sợ chỉ là không thể quay đầu đành cắn răng đi qua..
Nhưng lúc cô và Hà Vân đi qua Mạc Y Phàm cũng bước đến..
Hạ Vân líu lưỡi..
– ” Cậu ta tìm cậu sao..Ôi mẹ ơi…”
Giọng nói rất nhỏ dĩ nhiên cô ta không mơ mộng nam thần đến tìm mình..
Quả nhiên chặn bước hai người, Mạc Y Phàm nhìn qua Hạ Vân..
– ” Cậu đi trước..”
Đuổi người..
Hạ Vân dùng ánh mắt không đành lòng nhìn Nhược Hy nhưng vội vàng đi ngay..
Nhược Hy thì không cần nói bộ dáng cứng ngắt ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh nắng có chút chói mắt..
Ánh mắt Mạc Y Phàm sâu hút nhìn Nhược Hy mang vẻ nghiền ngẫm..
– ” Lúc vừa rồi thấy gì?”
Nhược Hy ngẩng ra sau đó hiểu anh đang nói đến chuyện vừa rồi,nhanh chóng lắc đầu..
– ” Tôi..Tôi..không thấy gì cả..”
Ánh sáng trong vắt, khuôn mặt Nhược Hy ửng hồng,đôi mắt to tròn long lanh mang vẻ sợ hãi..
Mạc Y Phàm bước đến một bước,bất giác anh thấy muốn nhìn kĩ Nhược Hy không hiểu sao chẳng biết do ánh nắng hay mắt anh có vấn đề nhìn một lại muốn nhìn gần hơn..
Nhưng Nhược Hy nào hiểu thấy anh bước đến cô run rẩy đưa ray lên che mặt mình nói rất nhanh..
– ” Cậu đừng như vậy mà..Tôi hứa với Cậu là sẽ không nói với Ông bà Chủ dù một lời..tha cho tôi đi được không..?”
– “………..”
Trong lòng Mạc Y Phàm có chút buồn cười lại bực mình làm gì cô gái này sợ anh vậy chứ..
Ai muốn đánh cô..
Nghĩ thế Mạc Y Phàm kéo lấy tay cô nắm lấy..
– ” Ai nói tôi muốn đánh cậu.Cậu bị ngốc à..”
Tay Nhược Hy rất nhỏ lại mềm mại như tay em bé..
Làn da thật tốt..
Nhược Hy cũng chẳng quan tâm bị nắm tay cô hé mắt ngẩng đầu nhìn anh..
Có chút e dè..
– ” Thế..thế cậu muốn tôi giữ bí mật chuyện vừa rồi sao..?”
Liếc cô một cái, vẫn nắm tay Nhược Hy..
– ” Hai ngày nữa sinh nhật ba tôi..”
Ý là anh muốn có một ngày sinh nhật trọn vẹn với ba mẹ mình không muốn làm họ buồn lòng..
Nhược Hy hiểu ra cảm thấy Mạc Y Phàm cũng không quá lạnh lùng và đang sợ đi..Lại còn rất ấm áp nữa là..
Nghĩ thế Nhược Hy đỡ sợ anh hơn, cô nhoẻn miệng cười thật tươi..
– ” Tôi biết rồi..Tôi sẽ giữ miệng mà.Cậu an tâm..”
Nụ cười Nhược Hy tươi rói,hai lúm đồng tiền rõ ràng, hàm răng điều đặn trắng tin,mang vẻ hồn nhiên bình yên làm sao..
Mạc Y Phàm đứng hình trong mấy giây lại nghe nhược Hy nói..
– ” Nếu Cậu muốn ông bà chủ không phiền lòng thì cố học hành thêm là được..”
Anh không nghe cô nói gì chỉ thấy trong lòng nóng ran,nhanh chóng buông tay Nhược Hy ra..
Cũng chẳng nói chẳng rằng quay đầu đi mất..
Nhược Hy:”……”
Nhược Hy cứ tưởng do cô lắm mồm nên làm anh tức giận..
Ánh nắng làm cô đau đầu thì phải, cũng mệt mỏi quay trở về lớp học