Nguyệt Hạ An Đồ

Chương 41: 41: Giúp Tôi Một Việc Đi Quý Viễn



Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Tác giả: Cuối cùng cũng có thể nói rồi!!! Đúng là trước đó Thẩm An Đồ mất trí nhớ, sau đó đã khôi phục ký ức vào ngày buồn nôn hôm đó, lẽ ra mọi người phải nhận ra.

Tôi cũng đã ẩn giấu một đoạn gương phản chiếu sự thật: lúc Tạ Đạc về nhà trông thấy Thẩm An Đồ đang tìm giấy vẽ, thực chất là đang tìm camera, cho nên cậu biết Tạ Đạc đang giám sát mình.
***
Sau đó Quý Viễn đã hoảng hốt mất một tiếng.
Hắn ngồi trong thư phòng Tạ Đạc hơn hai mươi phút sau đó bị mang ra ngoài, đưa lên một chiếc xe, trong xe đều là những khuôn mặt xa lạ.

Một người trong số đó cầm điện thoại của hắn đi, lấy đi điện thoại và tất cả những thiết bị điện tử của hắn, đồng thời đưa ra cho hắn một bản hợp đồng.
Quý Viễn không có tâm tư đọc từng chữ, chỉ nghe người kia nói hắn có thể trở lại cuộc sống bình thường, chỉ cần giữ bí mật những chuyện xảy ra trong thời gian này thì sẽ giúp hắn trả hết nợ nần.

Chỉ cần ký tên vào tờ hợp đồng này, hắn sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với Tạ Đạc và Thẩm An Đồ.
Quý Viễn không chút do dự lật đến trang cuối cùng của hợp đồng, ký tên đồng ý.
Sau đó, đang đi được nửa đường thì hắn bị ném xuống xe.
Mười hai giờ đêm vừa điểm, năm mới theo đúng hạn mà tới.

Trên con đường đều những con người mang theo khuôn mặt tươi cười, chỉ có hắn giống như là một túi rác rưởi đã xử lý xong.
Quý Viễn mờ mịt đứng ở ven đường mấy phút cho đến khi có một chiếc xe taxi chạy qua, lúc ấy hắn mới lấy lại tinh thần vẫy nó lại.
Đêm giao thừa nên hơi tắc đường, khoảng hơn bốn mươi phút sau Quý Viễn mới về đến nhà.
Về đến nơi an toàn của bản thân, cuối cùng Quý Viễn cũng có thể há mồm thở dốc.

Hắn ngồi trước cửa hơn nửa ngày, sau đó vọt vào phòng ngủ, lấy từ dưới gối ra một tờ giấy ăn nhàu nát cùng một chiếc điện thoại cũ chưa đến 100 NDT.
Quý Viễn lấy điện thoại cũ ra, rút thẻ SIM của mình nhét vào trong tủ quần áo ra, rồi lại run run bỏ thẻ vào, bấm từng số từng số trong dãy số được viết bằng nước tương trên khăn ăn, cuối cùng ấn vào phím gọi.
Âm thanh cuộc gọi thành công vang lên “Bíp” bên tai.

Quý Viễn lẳng lặng chờ đối phương nghe máy, đầu lại không khống chế được nhớ lại Tạ Văn Hiên mời bọn hắn đi đến cuộc gặp fan hâm mộ trưa ngày hôm đó.
Trong phòng riêng của Đào Nhiên Cư, Thẩm An Đồ đánh đổ trà sữa, làm bẩn điện thoại và quần của Tạ Văn Hiên, Tạ Văn Hiên đành phải ra nhà vệ sinh rửa sạch, đồng thời lấy điện thoại Thẩm An Đồ đi.

Thế là trong phòng riêng chỉ còn lại Thẩm An Đồ và Quý Viễn.
“Nhàm chán quá đi, Quý Viễn, điện thoại của cậu đâu? Lấy ra mở nhạc lên nào.” Thẩm An Đồ nói.
“Muốn nghe bài gì?” Quý Viễn móc điện thoại ra, cái điện thoại mới này là Tạ Đạc đưa cho, điện thoại cũ của hắn đã bị Tạ Đạc lấy đi, nói là để giữ bí mật.

Mặc dù Quý Viễn không muốn nhưng dù sao hắn cũng cần nhờ anh trả nợ, mà về phần trong cái điện thoại mới này có cái gì, Quý Viễn cũng đoán được một chút..
Thẩm An Đồ đáp: “Chọn Heavy Metal Rock đi, càng hot càng tốt.”
Quý Viễn không nghi ngờ gì, mở một bài Rock n Roll DJ kinh điển ở quán bar: “Hot thế này được chưa?”
“Được rồi.” Thẩm An Đồ nói xong liền cầm lấy điện thoại hắn, tăng âm lượng rồi ném góc khuất trong phòng bao.
“Cậu làm gì thế?” Quý Viễn kỳ quái nhìn hành động của cậu.
“Ăn cơm thôi.” Thẩm An Đồ trở về bàn ăn nhưng không trở về chỗ ngồi của mình mà kéo ghế của Quý Viễn bên cạnh ra ngồi xuống, sau đó thừa dịp Quý Viễn sững sờ đứng đó thì xốc một góc áo khoác của hắn ra, quen cửa quen nẻo tìm được một hộp thuốc lá và bật lửa ở phía trong cùng túi.
“Đã nhiều năm như vậy mà cậu vẫn thích để thuốc lá ở chỗ này.” Thẩm An Đồ dán vào lỗ tai Quý Viễn nhỏ giọng nói.
Quý Viễn giống như người bị hất một chậu nước lạnh từ đầu tới đuôi.
Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm An Đồ, nhìn cậu dùng miệng rút ra một điếu thuốc, ngón tay dài nhọn khẽ động, bật lửa phát ra tiếng “Cạch”, thanh âm cực kỳ giống với tiếng súng nổ ở đầu trò chơi.

Mùi khói thuốc súng bay ra từ họng súng, đồng hồ bấm giờ bắt đầu tính thời gian.
“Cậu…!Cậu đã nhớ lại sao?!”
“Thời gian của tôi không nhiều, Quý Viễn, không nên lãng phí vào vấn đề này.” Thẩm An Đồ ngậm lấy điếu thuốc, cặp mắt đào hoa cong như một con hồ ly giảo hoạt.

Trong tiếng nhạc rock điên cuồng và mùi nicotin bay trong không khí, cuối cùng cậu cũng lộ ra bản chất của “Thẩm Lẫm”.

Cậu giống như đang thầm thì với tình nhân mà nỉ non bên tai Quý Viễn: “Giúp tôi một việc đi Quý Viễn, tôi muốn liên lạc với Cẩm Thịnh.”
Gần như cùng một lúc, gương mặt của Tạ Đạc và giá tiền trên trời của hợp đồng bảo mật lướt qua, Quý Viễn lập tức lắc đầu: “Không được!”
“Vì sao không được? Chẳng lẽ cậu không nghĩ về một cuộc sống bình thường sao?” Thẩm An Đồ vòng một tay qua thành ghế của Quý Viễn, kề sát vai với hắn, giống như một con sói đang vây con mồi trong phạm vi của mình
Quý Viễn nghẹn lời, hắn trơ mắt nhìn nụ cười dần biến mất trên gương mặt Thẩm An Đồ.
“Cậu không nỡ vì Tạ Đạc ư?”
Thẩm An Đồ giống như ngọn lửa làm Quý Viễn bị bỏng, Quý Viễn lập tức đứng khỏi ghế: “Không phải vậy!”
“Suỵt ——” Thẩm An Đồ dán ngón trỏ trên môi, lôi kéo Quý Viễn ngồi xuống, trên mặt đã phủ lại nụ cười thương hiệu của Thẩm Lẫm: “Tôi biết cậu thích kiểu đàn ông gì mà, dáng dấp đẹp lại lạnh như băng, khí chất cấp S.

Chín năm trước không phải cậu coi trọng tôi ở chỗ đó sao?”
“Tôi thật sự không có tâm tư gì với Tạ Đạc, cậu tin tôi đi!” Quý Viễn sợ xanh mặt, lòng bàn tay bắt đầu chảy mồ hôi.

Mấy năm trước hắn đã từng thấy thủ đoạn của Thẩm Lẫm, hắn có thể qua loa với Thẩm An Đồ mất trí nhớ nhưng tuyệt không dám đối nghịch với Thẩm Lẫm: “Đúng là Tạ Đạc là kiểu mà tôi yêu thích, tôi thừa nhận đôi khi tôi sẽ không nhịn được nhìn anh ta, nhưng mà tôi thề là tôi tuyệt đối không muốn cướp người của cậu!”
“Vậy tại sao bây giờ tôi cho cậu cơ hội rời đi cậu lại không muốn? Tạ Đạc có thể giúp cậu trả nợ, tôi cũng có thể.” Thẩm An Đồ dựa vào thành ghế, gác điếu hút đang hút dở còn đang cháy lên đĩa ăn của Quý Viễn: “Có lẽ cậu không biết, mấy ngày nay tôi đang suy nghĩ làm sao để móc hai viên ngọc trên mặt cậu xuống, cậu có muốn xem trực tiếp không?”
Quý Viễn nói không nên lời, Thẩm An Đồ đương nhiên cũng không muốn nghe câu trả lời của hắn.

Cậu dùng đũa hung ác cắm vào trong thịt vịt nướng.
“Tôi ghét cậu, Quý Viễn, chín năm trước đã ghét cậu, bây giờ còn ghét nhiều hơn một chút.”
Quý Viễn không biết lấy dũng khí từ nơi nào: “Nếu cậu đã ghét tôi như vậy, sao lúc ấy ở hội sở Duran lại gọi tôi?”
“À, đương nhiên là bởi vì cần cậu.” Thẩm An Đồ trả lời rất thẳng thắn, không chút che giấu sự thâm độc của mình: “Đúng như cậu nghĩ, tôi cần một người giúp tôi giấu Tạ Đạc liên hệ với Cẩm Thịnh.

Người này nhất định phải không liên quan gì đến tôi, vừa lúc đó cậu xuất hiện.”
Quý Viễn cắn răng: “Con mẹ cậu Thẩm Lẫm…!Tùy tiện nắm một người trong lòng bàn tay có phải rất thú vị không?”
Thẩm An Đồ nheo mắt lại: “Có thú vị hay không cậu phải là người hiểu rõ nhất chứ? Quý Viễn, đừng quên cậu từng làm gì với tôi, cậu nợ tôi.”
Biểu cảm của Quý Viễn trong nháy mắt trống rỗng, sau đó những hình ảnh chôn sâu trong lòng mang theo mùi ẩm mốc nổi lên.
“Chị Chu, em nghe nói chị thích cay, em đề cử cho chị một người, chính là MB nóng bỏng nhất bar kia, chỉ cần cho cậu ta tiền cái gì cậu ta cũng chịu làm.”
“Ồ? Có chịu nổi không đó? Đừng giống như mấy tên trước, chơi mấy ngày đã chết.”
“Chị có thể thử một chút…”
Thẩm An Đồ rút đũa ra, đồng thời cũng kéo Quý Viễn ra khỏi ký ức.

Cậu dùng đầu đũa dính nước tương viết một dãy số xuống giấy ăn: “Tôi muốn cậu liên hệ cho người này, nói cho hắn ta biết sắp tới tôi sẽ đi suối nước nóng, để hắn nghĩ biện pháp đưa điện thoại cho tôi.”
Quý Viễn yên lặng: “Cậu biết rồi…”
Chỉ nghe ba chữ, Thẩm An Đồ đã biết Quý Viễn muốn nói gì: “Đúng vậy tôi biết trong điện thoại của Tạ Đạc có gắn ghi âm và định vị.

Nếu không tại sao cậu cho rằng tôi muốn để tai mình chịu đựng thứ ồn ào này?”
Quý Viễn luống cuống lắc đầu: “Không được, điện thoại di động của tôi cũng có vấn đề, tôi không có cách nào…”
“Âu phục của Tạ Văn Hiên chắc chắn phải bỏ đi, trên đường cậu đi mua bộ đồ mới cho cậu ta sẽ đi qua một siêu thị.

Cậu đi vào mua bao thuốc, ở quầy hàng gần đó sẽ có bán điện thoại.”
Hóa ra Thẩm An Đồ đã lên kế hoạch tất cả, Quý Viễn còn đang do dự: “Kia…!Vậy thẻ sim điện thoại thì sao? Điện thoại trước đó của tôi đã bị Tạ Đạc lấy đi, nếu như tôi đi làm sim mới sẽ bị phát hiện, mà lỡ như bị phát hiện…”
“Đừng hốt hoảng, Quý Viễn.” Thẩm An Đồ hạ thấp giọng xuống, hệt như là ác ma dụ dỗ con người phạm tội: “Chỉ cần cậu làm theo lời tôi nói, Tạ Đạc nhất định thả cậu đi.

Nếu như thất bại, tất cả hậu quả có tôi và Cẩm Thịnh gánh chịu.”
“Alo? Ai đấy?”
Quý Viễn đột nhiên hoàn hồn lại: “Xin chào, là Simon sao?”

Quý Viễn cúp điện thoại, hắn nắm chặt điện thoại trong tay, nói với không khí: “Thẩm An Đồ, bây giờ ông đây không nợ cậu nữa.”
Tạ Văn Hiên say rượu rất ngoan, ngả đầu một cái ngủ một giấc rồi tự tỉnh, cũng không cần người chăm sóc, Tạ Đạc ngủ ở khách phòng sát vách hắn.

Chưa đến buổi sáng, đồng hồ sinh học của Tạ Đạc đã khiến anh tỉnh táo lại.

Anh sửng sốt nhìn chằm chằm chiếc đèn treo trên trần nhà xa lạ hồi lâu mới ý thức được mình đang ở phòng dành cho khách.
Tạ Đạc ngồi trên giường một lát, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, đi lên phòng ngủ trên lầu ba, lúc này hẳn là Thẩm An Đồ còn đang ngủ.
Một buổi tối đã là cực hạn của Tạ Đạc, bây giờ anh phải đi ôm Thẩm An Đồ.
Cửa phòng ngủ không khóa, rất dễ dàng đẩy ra.

Tạ Đạc thả nhẹ bước chân đi đến bên giường ——
Trên giường không có ai, chăn đệm trống rỗng, hoàn toàn lạnh lẽo.
Tạ Đạc xông vào nhà vệ sinh, không có ai, phòng cất quần áo cũng không có ai.

Anh trở lại lầu hai, đẩy cửa phòng Tạ Văn Hiên ra, phát hiện ngay cả Tạ Văn Hiên cũng không thấy.
Ầm!
Cửa khách phòng hung hăng đụng vào viền cửa, âm thanh vọng lại vang vọng khắp biệt thự.
Tạ Đạc chưa từng tức giận như vậy bao giờ, anh đi qua đi lại hai vòng trên hành lang mới nhớ ra còn có camera.
Hai phút sau, Tạ Đạc nhìn chằm chằm hình ảnh giám sát, trông thấy vào ba giờ sáng, Thẩm An Đồ cưỡng ép đánh thức Tạ Văn Hiên dậy, hai người cùng đi ra khỏi cửa..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.