Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt

Chương 68: Người Hát Đoạn Kết Cho Ai (2)



Dung Chiêu không hé răng, Giang Khương mở cửa xe bước lên, định ăn vội cơm nắm cho xong, đột nhiên cửa xe bị anh mở ra lần nữa.

“”Xuống xe!””

Rõ ràng là giọng điệu ra lệnh, cô không hiểu: “”Đây là xe của tôi thì phải?!””

Anh cau mày: “”Tôi biết, cô ngồi sang ghế phụ ăn đi, để tôi lái xe. Dù sao cô cũng là phụ nữ, phải biết tự giữ an toàn, lên xe khóa cửa lại, phòng kẻ xấu lợi dụng sơ hở.””

Giang Khương bĩu môi, còn không phải do cô quá đói hay sao? Ngày thường sao có thể bất cẩn như vậy, hơn nữa trên xe cô cũng chuẩn bị bình xịt hơi cay và gậy kích điện rồi, cô không sợ.

Mắng thầm thì mắng thầm, cô vẫn làm theo lời để nghị của anh, bởi vì cơn đói dằn vặt, cô bắt đầu thấy mệt muốn ngủ, đành ăn ngấu nghiến cơm nắm trên tay.

Dung Chiêu lái xe rất đầm, Giang Khương ngồi bên cạnh ăn không ngừng, tiếng hút sữa vang lên “”rột rột””. Thỉnh thoảng anh liếc mắt qua nhìn, có lẽ vì cảm thấy cô ăn uống hơi thô lỗ.

“”Ban nãy ở nhà hàng cô không ăn à? Sao lại đói nhanh như vậy?””

“”Ăn rồi.”” Giang Khương bình thản bóc miếng cơm nắm thứ hai ra: “”Nhưng nôn ra hết.””

Anh càng nhăn mày đến lợi hại: “”Bởi vì uống rượu?””

“”Bởi vì ốm nghén!!!”” Bồ Tát cũng có lúc tức giận, Giang Khương bất mãn đáp: “”Mặc dù anh là bác sĩ nhưng anh có thể đừng xem người khác vô dụng như vậy được không hả? Con ở trong bụng, tôi còn có thể uống rượu sao??””

Anh liếc nhìn cô một cái, như thể đang nói, “”cũng có thể lắm””.

“”Vậy thì bị một lão già dê sờ soạng cũng không sao ư?”” Lời nói của anh không hề che giấu vẻ chễ giễu, hóa ra anh đã thấy hết.

Nếu lời này từ miệng người khác nói ra, Giang Khương chỉ cười cho qua, không để trong lòng. Nhưng không hiểu sao, nghe anh nói vậy, cô bỗng thấy uất ức không thành lời.

Ăn xong miếng cơm nắm cuối cùng, cô lau tay, dọn mấy bao bì vào thùng rác nhỏ trên xe rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, không thèm để ý tới anh nữa.

Trong xe bật lò sưởi, âm nhạc du dương nhẹ nhàng, hơn nữa cô cũng mệt, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Dung Chiêu không nhớ rõ đường về nhà cô lắm, nên chọn đường hơi vòng vèo, thật vất vả mới tới nơi. Đậu xe dưới bãi, anh định đánh thức cô dậy, thế nhưng vừa nhìn thấy người bên cạnh ngủ say sưa, anh lập tức dừng động tác.

Trước kia anh từng lái xe chở Kiều Diệp, cô rất gầy, sức khỏe cũng không tốt lắm, hơn nữa còn phải thường xuyên trực ca đêm, cũng có khi ngủ quên trên xe anh. Lúc đó anh cũng không có suy nghĩ gì khác biệt, chỉ cảm thấy khi cô ngủ cũng không thể an ổn, bộ dạng vô cùng nhu nhược đáng thương, giống y như lúc tỉnh dậy, đều khiến người khác xót xa.

Nhưng Giang Khương thì khác, cô ngủ rất say, thả lỏng yên tĩnh, hoàn toàn khác với vẻ sắc sảo khi thức giấc. Giống như cô đã tháo bỏ lớp mặt nạ nặng nề, giống như một đứa bé sơ sinh.

Khác với mái tóc ngắn mềm mại của Kiều Diệp, tóc Giang Khương nâu dài bồng bềnh, nắm ở trong tay rất chắc.

Có một lần như thế…. Anh nắm lấy mái tóc cô từ đằng sau, mạnh mẽ bắt cô phải ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của anh…

Thế nhưng ghi tạc trong đầu.

Đó có lẽ là một trải nghiệm tốt đẹp, nếu không vì sao đã qua lâu như thế, anh vẫn nhớ rõ mồn một.

Anh cùng cô ngồi trong xe, không biết qua bao lâu, vài lọn tóc của Giang Khương rũ xuống, anh muốn giúp cô vén qua tai. Khoảng cách gần như vậy, thân mật đụng chạm, anh bỗng có chút xúc động, muốn chạm vào sinh linh nhỏ bé bên trong bụng cô.

Anh là bác sĩ, đã khám không ít bệnh nhân, anh tự nhủ, cô cũng chỉ là một bệnh nhân mà thôi. Sờ bụng cô cũng chỉ như khám bệnh thông thường.

Nhưng bàn tay anh chậm chạp mãi chưa di chuyển, anh hơi chần chừ, qua một lúc mới dán tay lên bụng cô.

Em bé còn nhỏ, không cảm nhận được mấy, cũng chưa có động tĩnh gì, trừ lớp áo mềm và nhiệt độ cơ thể cô, không cảm nhận được gì khác. Nhưng không hiểu sao anh cảm thấy tay mình hơi nóng lên, tim cũng đập nhanh bất thường.

Lúc này Giang Khương cũng tỉnh dậy, mở to mắt nhìn Dung Chiêu, vẫn là biểu tình “”Sao anh còn chưa rời đi”” kia.

Cũng may đã kịp thu tay lại, anh lạnh mặt: “”Tới nhà cô rồi, mau đi lên nghỉ ngơi.””

Giang Khương nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quả thật là chung cư nhà cô.

“”Hôm nay cảm ơn anh.”” Cô lưu loát lấy lại chìa khóa xe: “”Tôi không mời anh lên uống nước đâu, anh cũng về sớm đi! Buổi tối ở đây hơi khó bắt xe.””

Không biết có phải ảo giác hay không, anh bỗng cảm thấy cô có chút hả hê.

“”Tôi nhìn cô lên lầu đã.””

“”Không cần, an ninh khu vực này rất tốt, cửa ra vào có mã khóa, có thang máy không cần đi bộ, huống hồ tôi là thai phụ, ai thèm đánh chú ý lên người tôi.””

Dung Chiêu nhướng mày: “”Làm sao cô biết trong chung cư không có biến thái. Hơn nữa dạo gần đây người ta cũng thích xuống tay với thai phụ.””

Giống như anh đó hả? Giang Khương nghiến răng nghiến lợi, hôm nay anh khích cô hơi nhiều.

Cô giậm chân bước vào chung cư. Dung Chiêu nhìn chằm chằm tầng 12 nơi cô sống, thấy sáng đèn anh mới yên tâm rời đi.

Hôm nay anh tới đây làm gì? Kể từ khi biết cô mang thai, anh vẫn luôn tìm một cơ hội nói chuyện với cô, nói cô phá thai. Bọn họ không hiểu nhau, không quen thuộc, chứ đừng nói tới chuyện yêu đương. Sao cứ phải dùng đứa bé để trói buộc nhân sinh của hai người xa lạ?

Cô nói, cô muốn đứa bé này, kiên định đến mức anh không tưởng tượng nổi.

Có phải cô xem chuyện sinh con quá mức đơn giản không?

Hôm nay là một cơ hội không tồi, vốn dĩ có thể cùng cô nói chuyện, dù sao đứa bé này cũng mang dòng máu anh trong người, ít nhất cô cũng nên nghe ý kiến của anh. Thế nhưng từ đầu tới cuối, anh không cách nào lên tiếng, không cách nào tưởng tượng được, hơi ấm bé nhỏ ban nãy hóa thành một vũng máu, chỉ còn một mảnh trống vắng.

Thời điểm mang thai được sáu tháng, Giang Khương đến Long Đình khám phụ sản. Không biết Dung Chiêu nghe được tin tức từ chỗ nào, anh lập tức chạy sang khoa sản. Anh thấy cô ngồi đó, trên tay cầm báo cáo khám bệnh, có vẻ hơi căng thẳng.

Cô mà cũng căng thẳng sao?

Dung Chiêu bước tới: “”Sao cô lại ở đây?””

Anh biết cô tránh mặt anh, cho nên thường tới mấy bệnh viện khác để khám. Cô rất thông minh, những điều anh không nói, thật ra cô đều biết cả.

Giang Khương chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhàn nhạt đáp: “”Kết quả kiểm tra không tốt lắm, tôi tới siêu âm B.””

Dung Chiêu cũng không kiềm được căng thẳng trong lòng: “”Không tốt chỗ nào?””

Cô đưa báo cáo cho anh: “”Không phải anh là bác sĩ hả? Chắc là nhìn cũng hiểu mà, chỉ số này, cả cái này nữa, không bình thường chút nào.””

Dung Chiêu chuyên mảng phẫu thuật, đặc biệt là phẫu thuật não, hơn nữa anh còn chưa lập gia đình, cũng không phải quá quen thuộc về mấy chỉ số của thai phụ. Chẳng qua nghe mấy chữ thiếu oxy, sinh non,…. của cô thì anh cũng hiểu.

“”Cô đi với tôi!””

Anh kéo tay cô, xuyên qua hơn phân nửa bệnh viện, xông vào văn phòng viện trưởng, Lê Thư Hoa đang nghe điện thoại bị giật mình: “”Có chuyện gì sao, bác sĩ Dung?””

“”Viện trưởng Lê, phiền bác xem giúp cháu bệnh nhân này.””

Lê Thư Hoa bây giờ đã hơn 50 tuổi, quản lý bệnh viện, thật ra trước kia ông từng là chuyên gia khoa sản. Ông kinh ngạc nhìn Dung Chiêu, rồi lại liếc mắt nhìn Giang Khương ngồi bên cạnh. Ông nhớ nhớ lại, cầm bản báo cáo: “”Để bác xem sao….””

Giang Khương không nhịn được xoay đầu nhìn Dung Chiêu, cô ngồi, anh đứng, trên người vẫn còn khoác áo blouse trắng. Khoảng cách giữa hai người thực sự quá gần, cô có thể thấy bàn tay anh để trong túi, nắm chặt, vô cùng căng thẳng.

Lê Thư Hoa xem báo cáo khám bệnh rất nhanh, không có vấn đề gì lớn, ông sắp xếp cho Giang Khương đi khám siêu âm B, sau đó vui vẻ nói với Dung Chiêu: “”Không có gì đâu, đừng lo lắng quá. Thai phụ hơi lớn tuổi, cho nên chỉ số hơi bất thường, chú ý sức khỏe và kiểm tra thường xuyên là được.””

Giang Khương tự giễu: “”Ra là do lớn tuổi sao.””

Thuở còn ngây thơ, cô cho rằng 30 tuổi xa vời biết bao, chớp mắt một cái, tuổi 30 đã đến. Mấy lần khám trước, cô luôn tỉ mỉ kiểm tra các chỉ số, chỉ là anh không biết mà thôi.

Dung Chiêu cũng không có cảm giác nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, anh cắn răng hỏi: “”Đã biết như vậy, còn bất chấp sinh làm gì?””

Cô cười cười: “”Bởi vì biết tuổi không còn trẻ nữa, muốn làm mẹ, cho nên phải nắm chặt cơ hội này.””

Nhìn biểu tình “”không thể nào hiểu nổi”” của anh, cô thôi cười: “”Đừng nhìn tôi như vậy. Chẳng lẽ anh cho rằng tôi là kiểu người độc thân, mạnh mẽ, sống như vậy cả đời sao?””

Anh cũng không phủ nhận: “”Cô xứng đáng tìm được một người yêu mình, kết hôn rồi sinh con, có được gia đình trọn vẹn.””

Giang Khương lắc đầu, biết chừng nào mới có thể gặp được “”đúng người””?

Dung Chiêu là một người đàn ông rất sạch sẽ, cô cũng rất thưởng thức sự ngay thẳng của anh, cho nên… Cô cảm thấy, cha của con mình là anh, cũng không tệ đến thế.

Giang Khương không phải người thích bị động, thích cái gì, cô sẽ chủ động tranh giành, nhưng tình yêu là một ngoại lệ. Cô thích Hạ Duy Đình, cũng nỗ lực bên anh, nhưng anh đã có người trong lòng, sao cô cứ phải ngốc nghếch chờ đợi. Bởi vì đó không phải là thứ thuộc về cô, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

“”Đừng nói cô vẫn còn tơ tưởng đến Hạ Duy Đình đấy? Bởi vì hai người không có khả năng ở bên nhau, cho nên cô mới thất vọng về bản thân?””

Thật ra anh cũng chỉ đoán mò, trên mặt cô cũng không có biểu hiện gì, nhưng dường như lời này khiến Giang Khương tức giận: “”Anh nói bậy bạ gì đó?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.