*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Hạ nghe vậy liếc mắt nhìn, cũng không nhịn được bị bộ dạng lúc trước của mình chọc cười, bật cười ra tiếng.
“Cũng không có gì, chỉ là lúc ấy còn quá nhỏ tuổi, khó tránh khỏi bị người khác xem thường, mới nghĩ ra cách đó.”
Trẻ tuổi cũng có chỗ tốt, nhưng trẻ tuổi cũng có chỗ xấu, rất nhiều chuyện liền cuồn cuộn hiện lên từ dòng ký ức, cuối cùng chỉ trở thành nụ cười nhẹ bên khóe miệng theo gió mà biến mất, “Hạn chế được rất nhiều chuyện phiền phức.”
Với gương mặt của Trình Hạ mà đi làm người đại diện, trong lúc rối rắm, dĩ nhiên Bạch Oản hiểu, không hỏi thêm nữa, chỉ cười nói: “Đi, đi nếm thử tài nghệ của mẹ tớ?”
Tầng 16, tầng cao nhất, nhà Bạch Oản.
Lúc Bạch Oản vừa tới thành phố, mẹ của cô liền lấy tất cả tiền tiết kiệm ra, làm tiền đặt cọc mua căn nhà này.
Trước đây không lâu, rốt cuộc Bạch Oản cũng hiểu tại sao trong tay mẹ lại có khoản tiền lớn như vậy, đều do người đàn ông kia cho.
Sau đó, cô và mẹ cãi nhau, không muốn nhận ơn của người đàn ông kia, không chịu ở trong căn nhà này.
Trình Hạ liền khuyên cô, “Bây giờ làm gì có ai mua nhà mà trả hết một lần, cậu xem như là vay ngân hàng đi, trả theo tháng, nợ tiền của ngân hàng có sao đâu.”
Bây giờ nhìn lại, hẳn là Bạch Oản đã nghĩ thông suốt.
Quê của Bạch Oản là một thị trấn nhỏ ở phía nam, mẹ Bạch cũng làm một bàn món ăn gia đình ở địa phương.
Ngửi mùi vị, mắt Trình Hạ luôn nhìn thẳng.
Mẹ Bạch cười nhiệt tình nói: “Chỉ là vài món ăn quê, không biết con có ăn quen hay không?”
Mắt Trình Hạ rời khỏi bàn thức ăn, nhìn mẹ Bạch, chân thành gật đầu một cái.
Khi đang vui vẻ hòa thuận, giọng nói lạnh lùng của Bạch Oản vang lên, “Ăn không quen cũng phải ăn.”
Trình Hạ.
.
.
.
.
.
Vậy hả, sao dám mời cô tới ăn bữa cơm tối “Cảm ơn” này?
Trong không khí có mùi thơm thoang thoảng, nhưng hình như hơi kỳ lạ, giống như là mùi cháy?
Bạch Oản hít sâu không khí hai cái, “Mẹ, có phải người còn đang nấu món gì hay không?”
“Ôi chao ôi!” Mẹ Bạch chợt đứng lên, sợ hãi kêu, “Canh của mẹ!”
Bạch Oản cười khổ, quen rồi.
“Bạch Oản, con đi vào xem canh giúp mẹ.” Lại không nghĩ rằng mẹ Bạch lại ngồi về chỗ cũ, nói với Bạch Oản.
Bạch Oản: “.
.
.
.
.
.
Dạ.”
Bạch Oản đi vào phòng bếp.
Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn ( ^ – ^ ) Lê ( ^ ~ ^ ) Quý ( ^.
^ ) Đôn ( – _ – )
Trình Hạ thoáng di chuyển ghế ngồi, đối diện với mẹ Bạch.
Quả nhiên, mẹ Bạch mở miệng nói: “Trình tiểu thư.”
Trình Hạ vội trả lời: “Dì gọi con là Trình Hạ là được rồi.”
“Vậy Trình Hạ.
.
.
.
.
.” Hai tay dì Bạch đặt ở trên bàn, lo lắng nên nắm lấy nhau, “Con có thể nói cho dì biết hay không, Hoắc Lượng rốt cuộc là người như thế nào?”
Hoắc, Hoắc Lượng?
Trong phút chốc trong đầu Trình Hạ suy nghĩ không ra, chỉ yên lặng nghe dì Bạch nói tiếp.
“Bạch Oản chợt nói với dì muốn đính hôn với cậu ra, dì gặp đứa bé đó một lần, thật sự không tệ, nhưng rốt cuộc không biết gốc rễ, dì không yên tâm.” Đôi mắt dì Bạch mong đợi nhìn Trình Hạ.
Hoắc Lượng, chắc chắn không phải là một minh tinh nổi tiếng, ít nhất, Trình Hạ hoàn toàn chưa từng nghe nói.
Hẳn là người ngoài vòng.
Trình Hạ không khỏi thầm nghĩ, dì Bạch còn từng gặp anh ấy một lần, nhưng cô còn chưa từng nhìn thấy đó.
“Dì không tin mắt nhìn của Bạch Oản sao?” Nghe thấy tiếng leng keng vang ra từ phòng bếp, Trình Hạ cười nói, “Không biết có bao nhiêu cô gái rất hâm mộ Bạch Oản!”
Gương mặt nhăn nhó của dì Bạch lúc này mới thả lỏng ra, đôi mắt nhìn Trình Hạ từ từ cười híp lại, không ngừng lẩm bẩm, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Trình Hạ đáp lại bằng nụ cười vô cùng chân thành.
Lúc này, Bạch Oản mới dùng bao tay cách nhiệt bưng chén canh ra ngoài, la hét, “Mẹ,
.