*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Công việc trong ngày đầu tiên coi như thuận lợi, các cảnh diễn đều đạt rất nhanh.
Nguyên nhân quan trọng trong đó.
.
.
.
.
Lý Dương ngồi ở bên cạnh máy theo dõi: “Quay lại.”
Ninh Nhất Ngạn liếc anh một cái: “Cậu là đạo diễn hay tôi là đạo diễn?”
Chắc chắn phải có khuyết điểm tồn tại, thậm chí có thể nói, có khuyết điểm cũng là một kiểu hoàn hảo riêng biệt.
Lấy một ví dụ, có một cảnh, rõ ràng diễn viên đã phát huy rất tốt, đạo diễn Lý lại cứ nói ánh chiều tà do mặt trời lặn còn chưa chiếu xuống, quay lại, kết quả, ánh chiều tà do mặt trời lặn chiếu xuống, diễn viên không tìm được cảm xúc, vẫn phải dùng cảnh trước đó.
Thái độ này của Lý Dương đáng để bọn họ tôn trọng, nhưng trong thị trường phim điện ảnh thương mại, tuyệt đối không đáng để học tập.
Bị Ninh Nhất Ngạn oán giận như vậy, giám chế Lý chỉ có thể lấy một chiếc ghế ngồi ở bên cạnh theo dõi, thuận tiện chỉ điểm đôi chút, những chuyện khác, có lợi, Ninh Nhất Ngạn vẫn nghe theo lời đề nghị của anh.
Cảnh diễn của Trình Hạ đều một lần là qua, nắm chặt cả thời gian bồi dưỡng tình cảm với Oai Oai.
Nhất định là chú chó này nhìn thấy cô có bộ dạng xinh xắn, rất nhanh đã quen thuộc với cô.
Oai Oai thích ăn thịt, không thể ăn thịt quá mặn, thích ăn xúc xích, thích gặm cục xương mài răng, còn thích “Được cưng nựng”.
Thấy nó từ xa chạy tới, nằm ngửa xuống, để lộ cái bụng trắng lên, nhất định là muốn cô sờ bụng của nó.
Trình Hạ đã nắm rõ thói quen của nó, quen thuộc hô một tiếng Oai Oai, liền cúi người xuống, nó lập tức để lộ cái bụng, nếu ngồi xổm người xuống, nó sẽ nhanh nhẹn nhảy lên trên người cô.
Đoàn phim còn có một chú chó diễn với nam chính, gọi Thông Thông, ai cũng có thể ôm, ai cũng có thể sờ, dễ thương mà ngoan ngoãn.
Nhưng Trình Hạ.
.
.
.
.
.
Cô nhìn thế nào cũng cảm thấy chú chó trong ngực mình khiến người ta yêu thích hơn.
Thông minh hơn, sống thoải mái, ăn tạp.
.
.
.
.
.
Cảnh diễn trong một ngày kết thúc, Lý Dương đề nghị Trình Hạ và Ninh Nhất Ngạn đưa chó của mình về khách sạn rồi sinh hoạt cùng nhau, mới dễ dàng bồi dưỡng tình cảm.
Chú chó của Ninh Nhất Ngạn luôn luôn yên lặng, còn con của Trình Hạ thì.
.
.
.
.
.
Tương đối có cá tính, theo như kịch bản mà nói, dường như khá khó trị.
Đúng lúc Lý Dương đang tức giận, “Hai người chưa từng nuôi thú cưng đúng không? Còn không nắm bắt thời gian học cho thật tốt, đến lúc đó đừng làm cho cả giám chế như tôi cũng bị mất thể diện.”
Ngược lại mặt của Ninh Nhất Ngạn vẫn thản nhiên, “Tôi từng muốn nuôi, nhưng Trình Hạ không cho nuôi.”
Cái gì, cái gì gọi là cô không cho nuôi.
Trình Hạ nhìn bộ dạng bình tĩnh của hai người bên cạnh, chỉ cảm thấy.
.
.
.
.
.
A, trời nóng quá.
Cuối cùng, hai người đành ôm chú chó của mình trở về khách sạn.
Đi thang máy lên lầu, ở trên hành lang nhà hàng thế nhưng Trình Hạ nhìn thấy, Tống Dịch.
Đã nhiều ngày không gặp, gửi WeChat cũng không trả lời.
“Tống Dịch!” Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn ( ^ – ^ ) Lê ( ^ ~ ^ ) Quý ( ^.
^ ) Đôn ( – _ – )
Bóng dáng màu đen trước mặt sững sờ, gia tăng tốc độ.
Trình Hạ.
.
.
.
.
.
Ôm chó, khó khăn chạy đuổi theo.
Oai Oai thật sự rất nặng, Teddy bình thường chỉ tầm bảy tám ký, nó thì hơn mười ký.
Một tay Trình Hạ níu lấy tay áo Tống Dịch, miệng thở hổn hển, “Này, Tống Dịch.”
Tống Dịch giả bộ không nghe thấy, bước chân chậm lại.
Đánh giá nửa bên mặt, Trình Hạ thử dò xét nói: “Đã rất nhiều ngày anh không tới đoàn phim.”
Tống Dịch lạnh lùng: “Ừ.”
Trình Hạ không ngừng cố gắng: “Bạn gái trước quấn lấy không buông?”
“Ừ.”
Giọng nói vẫn lạnh nhạt, nhưng thật ra trong lòng Tống Dịch nóng nảy đến mức như có đốm lửa bùng cháy.
Đâu chỉ là bạn gái trước, là nhóm bạn gái trước! Thay nhau tham chiến, anh vừa nhấc chân muốn tới đoàn phim xem một chút, bảo đảm có bạn gái trước kéo tới cửa.
Người tới một mình, người lớn bụng, người dắt theo đứa trẻ, mỗi câu chuyện cũ được thêu dệt ra còn đặc sắc hơn phim truyền hình dài tập, chắc chắn chắc chắn có vấn đề.
Nhưng anh hoàn toàn không điều tra ra, rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò hại anh.
Cố tình thiết kế cả rừng hoa đào cho anh, đủ cay độc.
Chờ anh trả miếng xong, nói không chừng còn có thể làm bạn với đối phương.
Hôm nay còn có người đến công ty gây rối, Tống Dịch lấy xe của thư ký để chạy ra ngoài, sau đó còn phải trở về xử lý tiếp.
Trình Hạ không nhịn được, trực tiếp nói thẳng vào chủ đề chính, “Anh…! anh còn bày ra bộ dạng này sao, không phải đã hỏi qua trước, anh đồng ý đầu tư rồi sao, cơ hội kiếm tiền tốt biết bao, anh vẫn không đồng ý à?”
“Cùng lắm thì, một ngàn vạn này một mình em đầu tư.
.
.
.
.
.”
“Ưm.”
Miệng Trình Hạ đột nhiên bị Tống Dịch che kín, đang muốn phản kháng, cô nhìn thấy, Lan Đình Đình đang đi tới.
Lan
.