*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả đêm, Trình Hạ chạy về đoàn phim, gõ cửa phòng Xuân mập.
Xuân mập chạy ra mở cửa, một chân mang dép, một chân thì không, thấy Trình Hạ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vặn hỏi: “Tại sao lại trở về trong đêm?”
Trình Hạ nhếch môi, “Trong lòng không bỏ xuống được, chạy về xem một chút.”
Xuân mập nghe giọng Trình Hạ hình như có chút không phù hợp, cách đánh phấn mắt có hơi kỳ lạ, “Xảy ra chuyện gì?”
Trình Hạ nhìn căn phòng bừa bộn của Xuân mập, cô đã quá cực khổ khi xử lý chuyện lần này rồi.
“Không có gì, chỉ hơi mệt.
Chị cứ làm việc tiếp đi.”
Xuân mập nắm chặt điện thoại di động không ngừng run, “Vậy em nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Trình Hạ: “Vâng.”
Trình Hạ trở về phòng, đi tắm nước nóng, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Lấy kịch bản ra xem một chút, từng chữ từng chữ độc lập bay múa ngay trước mắt, xem một hồi lâu nhưng vẫn nhìn chăm chú vào một câu.
“Tôi, vốn,.
.
.
.
.
.”
Nếu không, nhìn thử xem rốt cuộc mọi chuyện trên mạng đang diễn ra như thế nào?
Không được, xem xong càng không ngủ được.
Trình Hạ cầm điện thoại di động, cuối cùng vẫn.
.
.
.
.
.
Gọi điện thoại cho Bạch Oản.
“Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đang ngoài vùng phủ sóng.”
Đang ngoài vùng phủ sóng?
Đầu năm nay vẫn còn nơi không có sóng? Bạch Oản sẽ không đi quay MV trong núi chứ.
Thôi, Trình Hạ từ trên giường đứng lên, để điện thoại ở trên bàn, cách mình thật xa, rồi trở lại trên giường.
Nhắm mắt lại, cả đêm nửa mê nửa tỉnh cuối cùng cũng đến khi trời sáng.
Trình Hạ ở khách sạn nghỉ ngơi nửa ngày, mới đi đến đoàn phim.
Xa xa, liền nhìn thấy trong phòng trang điểm có một nhóm phụ nữ tập trung lại nói chuyện.
Đi tới gần, cô cố ý hắng giọng một cái, nói xấu sau lưng còn bị chính người đó nghe được, hai bên đều lúng túng.
Nhưng mà.
.
.
.
.
.
Nhóm phụ nữ càng trở nên nhiệt tình hon, hoàn toàn không bị tiếng ho của cô ảnh hưởng.
“Tin tức đầy trời có thể không nhìn thấy sao?”
Trong lòng Trình Hạ căng thẳng.
Một người phụ nữ khác hét to: “Thật sự không nghĩ tới nhanh như vậy đã có bài hát mới!”
Bài hát mới?
Giờ phút này Trình Hạ cũng ý thức được là mình tự mình đa tình.
“A a a, thật sự nghe quá hay, không hổ là nam thần Nhất Ngạn của tôi.”
Ninh Nhất Ngạn?
Ninh Nhất Ngạn ra bài hát mới, vừa vặn vào lúc này?
Trình Hạ vào phòng trang điểm, tỏ ra tự nhiên cười chào hỏi mọi người, ngồi ở vị trí của mình, sau đó liền mở Weibo lên.
Bảy giờ sáng nay Ninh Nhất Ngạn đăng một tin trên Weibo, cũng là tin Weibo duy nhất trong thời gian qua.
Một câu nói đơn giản, “Trước kia có viết một bài hát.” Phía sau là một tệp kèm theo.
Trình Hạ lấy tai nghe ra, mở tệp.
Giai điệu rất chậm, giống như là.
.
.
.
.
.
Vết thương chậm chạp không khép lại.
“Trước kia chúng ta.
.
.
.
.
.”
Trong lòng Trình Hạ không còn căng thẳng, bài hát này.
.
.
.
.
.
“Chị Trình Hạ.”
Đột nhiên có người vỗ bả vai của cô một cái, Trình Hạ kinh ngạc, cả người gần như từ trên ghế bật lên.
Bình tĩnh lại, lấy tai nghe xuống, Trình Hạ quay đầu lại, “Kim Thịnh.”
Phấn cũng không che được quầng thâm dưới mắt Kim Thịnh, nhưng mà trên mặt lại tràn đầy vui mừng, “Hôm nay Ngạn Thần ra bài hát mới, vừa đúng lúc ép hoàn toàn chuyện của chúng ta xuống.”
Trình Hạ lúng ta lúng túng lên tiếng: “Đúng vậy đó, may nhỉ.”
Ninh Nhất Ngạn mới phát hành album không đến một năm, lại vừa mới trở về nước phát triển, vốn không nên phát hành bài hát mới vào lúc này.
Còn là một bài vốn không phải bài hát mới.
Anh là vì cô sao? Nhưng ngày hôm qua rõ ràng anh.
.
.
.
.
.
“Chị Trình Hạ?”
Trình Hạ lấy lại tinh thần, “Hả?”
Kim Thịnh: “Thật xin lỗi, chuyện lần này liên lụy đến chị.”
Trình Hạ có chút kinh ngạc, nhìn ánh mắt của Kim Thịnh, thế nhưng, quả nhiên, thật sự chính là bút tích của Đỗ Văn Hi.
“Tác phong của chị ấy không ai rõ hơn em.” Kim Thịnh nói.
Tiến độ của đoàn phim hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
Hẳn là công ty hai bên đã chào hỏi, đạo diễn vui vẻ nhận lời xin lỗi của Trình Hạ, biểu hiện rất thấu hiểu, chuyện như vậy ai cũng không ngờ được.
Huống chi, chuyện cũng đã bị ép xuống.
Nhưng mà, rõ ràng số lần đạo diễn kêu cắt ngày càng nhiều, yêu cầu ngày càng nghiêm khắc.
Đoán chừng, bị cư dân mạng nói “Không cần xem cũng biết là phim kém chất lượng” kích thích nổi lên tinh thần chiến đấu.
Mặc dù mệt mỏi hơn, nhưng Trình Hạ càng quay càng trở nên hăng say hơn.
Trình Hạ cô không phải tuyến hai vạn năm cần thương hại, không phải bình hoa chỉ có thể nhờ xì căng đan để nổi tiếng!
Trình Hạ cô ca hát
.