Tin tức Thẩm Ngân Tinh rời khỏi cương vị công tác lập tức truyền khắp toàn bộ Tô thị.
Trên đường trở về phòng làm việc, Thẩm Ngân Tinh bị rất nhiều người vây quanh muốn cô suy nghĩ lại.
Nhưng thái độ của cô vẫn kiên quyết như cũ, không ai có thể nói xen vào.
Đương nhiên cũng có mấy người châm chọc khiêu khích, cô cũng không đặc biệt để ý.
Đợi đến khi cô về tới phòng làm việc, Thẩm Tư Duệ và Tô Vũ đã ở bên trong.
Thẩm Tư Duệ đứng ở bên cạnh Tô Vũ, nhẹ giọng chỉ thị người khác sắp xếp lại phòng làm việc.
“Tôi không cần cái bàn này, ngăn tủ đó cũng thế, những tư liệu liên quan đến chuyện điều chế hương tôi muốn thay mới hoàn toàn, văn kiện cũ thì sao chép lại lần nữa, sách cũng phải mua mới…”
Lúc nhìn về phía Tô Vũ, cô ta dịu dàng mỉm cười: “Thật ngại quá, em không quen dùng đồ đã qua tay người khác.”
Tô Vũ khẽ cười nhỏ nhẹ nói: “Không sao cả, hết thảy đều dựa theo ý em mà làm.”
Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng nhìn bọn họ, luôn cảm thấy hôm nay Tô Vũ và Thẩm Tư Duệ không đúng lắm.
Đó là một loại cảm giác… khoảng cách được kéo gần.
“Ngớ ra đó làm gì? Còn không mau mang vào?”
Nhìn thấy hai người làm vẫn không nhúc nhích, Tô Vũ nhíu mày, trầm thấp quát lớn!
Hai người liếc nhìn nhau, do dự.
“Các người…”
“Anh Huy.” Một âm thanh lãnh đạm vang lên.
Mấy người trong phòng làm việc đồng loạt nhìn về phía cửa, Thẩm Ngân Tinh đi tới bên cạnh Anh Huy.
“Quản lý Thẩm.”
“Có lửa không?” Thẩm Ngân Tinh hỏi với sắc mặt không đổi.
“Có.” Nói xong, Anh Huy móc bật lửa ra đưa cho Thẩm Ngân Tinh.
Thẩm Ngân Tinh nhận lấy, xoay người mở tủ ra, lấy hết tất cả những văn kiện bên trong đi tới trước mặt Tô Vũ, để Tô Vũ nhìn một chút.
“Những thứ này chính là công thức nước hoa mà tôi nghiên cứu ra được vào mấy năm trước, hồi đó đã trở thành phế thải, còn chưa từng dùng qua bao giờ, tất cả đều ở đây, nhìn thấy không?”
“Em muốn làm gì?”
Tô Vũ hơi nheo mắt, có chút cảnh giác nhìn Thẩm Ngân Tinh.
Thẩm Ngân Tinh thu hồi tầm mắt, cầm lấy đống văn kiện đốt hết tất cả ngay trước mặt Tô Vũ.
Ảnh lửa chiếu lên sắc mặt của đám người trong văn phòng, đặc biệt ngưng trọng.
Thấy đống giấy tờ đã bị đốt thành tro, Thẩm Ngân Tinh mới ném bật lửa cho Anh Huy nói: “Đồ của tôi, tôi có quyền xử lý, miễn cho bị người khác lấy làm chuyện gì đó!”
Cô lạnh lùng nhìn lướt qua Thẩm Tư Duệ, quả nhiên sắc mặt cô ta vô cùng thâm độc.
Thẩm Ngân Tinh lặng lẽ thu hồi tầm mắt, quay sang nói với Anh Huy: “Tất cả những thứ trong phòng làm việc của tôi đều vứt đi, đề phòng người khác làm dơ bẩn!”
“…!Được.” Anh Huy sửng sốt một chút nhưng vẫn đồng ý.
Sau đó Thẩm Ngân Tinh cầm lấy áo khoác và túi ở trên kệ rồi lãnh đạm đi ra ngoài.
Tô Vũ nhìn bóng lưng không hề lưu luyến chút nào của cô, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên đuổi theo.
Anh ta đuổi kịp Thẩm Ngân Tinh ở chỗ đầu cầu thang, vội bắt lấy tay cô.
“Buông ra.” Thẩm Ngân Tinh nhíu mi, sắc mặt rét lạnh.
Ngược lại Tô Vũ càng nắm chặt hơn.
“Ngân Tinh, giữa anh và em thật sự phải tuyệt tình như vậy sao?”
Thẩm Ngân Tinh cố hết sức rút tay mình về, lùi ra sau mấy bước cách Tô Vũ xa một chút, lạnh lùng châm chọc: “Không tuyệt thì sao? Còn muốn tôi thành toàn cho anh và Thẩm Tư Duệ chắc?”
…
Thẩm Ngân Tinh trực tiếp lái xe trở về nơi ở, dọc theo đường đi cô đều đang suy nghĩ.
Nhớ đến rất nhiều chuyện vào sáu năm trước mà hôm nay Annalee đã nhắc tới, tai tiếng vây chặt cô như nêm cối.
Bỗng nhiên đôi mắt cô loé loé, không muốn nhớ đến những chuyện đã qua.
Cô dùng sức hít một hơi thật sâu, tăng nhanh tốc độ xe, chiếc Volkswagen CC màu đen lái nhanh trên đường phố.
Chuyện đầu tiên mà Thẩm Ngân Tinh làm khi vừa về đến nhà là đi tắm.
Bà Bạc nói rất đúng, cần gì phải lưu luyến một địa phương dơ bẩn.
Cũng quả thực không có gì để lưu luyến.
Thế nhưng cô không muốn thất vọng về quá khứ của mình, cô không muốn khiến cho quá khứ của mình quá mức tủi thân.
Một việc mà dù sao cô cũng không thể làm nó tiêu tan hoàn toàn.
Một ngày nào đó, cô muốn minh oan cho quá khứ của chính cô.
Chỉ là trong một khoảnh khắc cô lại nhớ tới bà cụ Bạc, đột nhiên trong đầu lóe lên một gương mặt tuấn mỹ.
Nhớ lại lời anh nói ngày hôm qua…
Thẩm Ngân Tinh mặc áo tắm đi ra từ trong phòng tắm, ngồi trên ghế sa lông, lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi xem một chút.
Không có tin nhắn gì cả.
“Mấy ngày nay tôi sẽ bận rộn nhiều việc, cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ điện thoại cho cô.”
Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ giọng nam trầm thấp truyền cảm đó, có ma lực quá đầu độc lòng người.
Cô mím môi, nét mặt hờ hững có chút đen tối, chắc là bận rộn nhiều việc thật.
Lúc này, cô ngẩn người.
Vì sao cô lại mong đợi loại chuyện này?
Bất đắc dĩ lắc đầu, bỏ điện thoại di động trên bàn trà rồi đứng lên.
.
ngôn tình ngược
Nhưng cô lại khựng lại giữa chừng, nhìn chằm chằm điện thoại di động một hồi rồi lại cầm nó lên, đi vào phòng ngủ.
…
Tầng cao nhất của tập đoàn Bạc thị nằm ở lầu thứ tám mươi tám.
Phòng họp lớn được trang bị đầy đủ một cách chặt chẽ lộ ra vẻ xa hoa quý khí.
Thời khắc này, bầu không khí có vẻ vô cùng khẩn trương và áp lực!.