Lục Thiếu Phu Nhân Yêu Em Nhất Đời

Chương 12: 12: Mặt Lạnh Đáng Sợ Bẩn Tính Khó Ưa



“lần này chị định ở lại bao lâu?” cô từ trên ghế phụ ngoáy mặt xuống
“chị định sẽ ở lại luôn”
“thật sao?” cô bất ngờ, vẻ mặt vui mừng quay xuống
“sao em lại bất ngờ như vậy? Chị và anh Jonh định sẽ điều hành tập đoàn ở bên này”
“chị có biết em vui thế nào không? Nếu chị mà sang đấy thì em sẽ buồn chết mất”
“được, chị sẽ ở lại”
“yêu chị nhất a!”
“thôi tới nơi rồi, chị xuống xe đây”
“dạ”
*Phập* tiếng đóng cửa xe
“tạm biệt chị, tạm biệt Dâu Tây”
“chào dì nhỏ, chào chú Hạo” cô bé đứng ở cổng vẫy vẫy tay rồi vòng tay lên đầu làm thành hình trái tim
Sau khi chào tạm biệt xong xuôi, anh và cô lên xe ra về.

Cảm thấy con đường có chút quen, tất nhiên là quen rồi, là đường vòng về Lục viên mà.

Không phải không phải, rõ ràng là anh còn phải đưa cô đi mua đồ làm vườn mà.

Chả nhẽ anh quên rồi sao?
“em chưa muốn về”
“vậy chứ em muốn đi đâu?” anh nhíu mày nhẹ nhìn cô khó hiểu
“anh quên là đi đâu tiếp theo rồi sao? Hôm qua anh còn hứa với em rồi mà” cô hơi phồng má lên phụng phịu nói
“là đi mua đồ làm vườn sao?” anh véo má cô
“ưm, đúng đúng”
“và cả ghế xích đu nữa”
– ——–
“em muốn trồng hoa hướng dương, hoa cẩm tú cầu, tulip và….” vừa nói, Hân Nghiên vừa chỉ chỉ vào mấy túi hạt giống.
Cô muốn trồng rất nhiều loài cây hoa khác nhau vì khu vườn đó rất rộng mà, để trống thì thật uổng phí.
“được, được hết”
“có thể xây cổng mới không anh?”
“tất nhiên”
“anh định sẽ làm cả một bể và đài phun nước ở đó, để em tha hồ mà thả cá, có được không?”
“hửm?” thấy cô không nói gì mà chỉ dùng đôi mắt long lanh kia chăm chú nhìn anh, Lục Triết Hạo liền hửm một tiếng hỏi lại
“sao anh lại chiều em như vậy chứ? Anh không sợ em sẽ hư sao?”
“vậy em nói xem, em có thích không?”
“thích, em rất thích”
” vậy nếu em hư thì sao?” cô nhướng mày lên, vẻ mặt đầy thách thức
“thì sẽ chỉnh không thương tiếc, tuỳ theo mức độ của lỗi sai mà em gây ra” anh ghé sát tai cô, nhếch môi lên, tạo thành một đường cong hoàn hảo, trong nụ cười đó còn có một chút đắc thắng, nham hiểm
“anh sẽ chỉnh như thế nào?”
“đến lúc đó sẽ biết”
“mau nói cho em biết”
“……”
“hứ, đến lúc đó xem anh chỉnh kiểu gì” cô khoanh hai tay trước ngực rồi hất mặt ra phía bên kía.
Lục Triết Hạo không nói gì mà chỉ nhếch môi lên cười.

Đang lựa đồ thì bỗng từ ngoài cửa hai lớn một nhỏ tiến vào, sao Hân Nghiên lại thấy người đàn ông kia có vẻ rất quen mắt nhỉ.

Đúng, rất quen; là Cao Bách Điền cùng cô con gái nhỏ tên Cao Tố Oanh và một người phụ nữ.
“anh”
Lục Triết Hạo nhướng mày

“kia không phải Cao tổng sao? Còn cô gái bên cạnh là ai thế?”
Nhìn Tố Oanh có vẻ rất thân thiết với người phụ nữ bên cạnh.

Từ trước đến giờ cô bé ấy rất không thích những người ve vãn bố mình, nói đúng hơn thì là rất rất và cực kỳ ghét.
Thấy Cao Tố Oanh vui vẻ bên cạnh cô gái kia, Lục Triết Hạo biết cô gái này không hề tầm thường, để lọt được vào mắt của cô bé Oanh Oanh kia không hề dễ
“Cao tổng” Hân Nghiên vẫy vẫy tay, lớn tiếng gọi, Bách Điền không đáp lại mà chỉ gật đầu một cái
“xin chào” cô gái bên cạnh Tố Oanh mỉm cười nhẹ
“xin chào, cô là…”
” tôi tên Kiều Diễm An”
“chị có vẻ lớn tuổi hơn em đúng không, em là Mặc Hân Nghiên, 20 tuổi, rất vui được làm quen”
“Đúng vậy nhỉ, chị 24 tuổi, rất hân hạnh được làm quen”
“tiểu Oanh chào cô, cô là vợ của chú Hạo mặt lạnh sao” Tố Oanh nhí nhảnh nắm tay Diễm An
“đúng vậy, chào con” Hân Nghiên bật cười vui vẻ khi nghe cô bé gọi Triết Hạo là chú mặt lạnh, nhưng đúng là vậy nhỉ, người gì đâu mà lạnh lùng, khó gần
Trong khi đó:
“xem ra cô gái này đã được Tố Oanh chấm làm mẹ mình rồi” giọng Triết Hạo trầm trầm, nói đủ để hai người nghe thấy
“cũng ổn” Bách Điền không nhanh không chậm đáp
“con bé có vẻ rất thích cô ấy, tôi cũng có chút thích” môi Bách Điền hơi cong lên, nhìn về phía người con gái ấy, chắc chắn anh sẽ phải rước bằng được Diễm An về nhà anh
“có chút? Tôi thấy mắt cậu đây là muốn rớt ra ngoài”
“rất thích” Bách Điền vẫn giữ nguyên trạng thái ban nãy, mắt vẫn dán vào người Diễm An
“bố con, chú Hạo và chú Tuấn Huy lúc nào mặt cũng lạnh tanh, có lúc thì lại nhíu mày, mặt nhăn như khỉ.

Con thích mỗi chú Tuấn Kiệt thôi, chú ấy rất giỏi, đẹp trai và còn ấm áp nữa” ở bên đầu kia Tố Oanh vẫn luyến thắng làm Hân Nghiên và Diễm An cười không ngậm được miệng

“đúng vậy nhỉ” Hân Nghiên che miệng vừa cười vừa nói
“thật khó ưa đúng không con?” Diễm An đung đưa chiếc tay nhỏ mềm mại như không xương mà cô đang nắm
Nghe cuộc trò chuyện của ba cô gái nhỏ kia mà Lục Triết Hạo và Bách Điền mặt ai cũng tối sầm lại, đen như đít nồi
“con nói xem bố và chú Hạo không tài giỏi sao? Còn rất đẹp trai” Bách Điền hơi quỳ một chân xuống để vừa tầm nói chuyện với cô con gái nhỏ, tự chỉ tay vào mặt mình
“bố và chú Hạo rất giỏi”
“đúng vậy” Triết Hạo cao giọng lên
“nhìn còn soái hơn cả chú Kiệt”
“cái này còn phải nói sao” Bách Điền tỏ vẻ đắc thắng
“nhưng trông hai người rất đáng sợ và bẩn tính, khó ưa quá” nói đến ba chữ cuối, cô bé lắc đầu ngao ngán
“con thích chú Kiệt hơn, chú ấy vừa đẹp trai, vừa tài giỏi lại…..”
(lại rất dễ gần và ấm áp nữa)
“đi về, không đi mua đồ hay đi chơi gì hết cả” chưa đợi cô bé nói hết câu, Bách Điền đã chặn ngay lại, chen ngang lời của Tố Oanh
Nhìn một màn đấu trí của hai lớn một nhỏ kia mà Diễm An và Hân Nghiên được một phen cười ha hả ha hả nhưng một lúc sau liền bị hai cặp mắt như muốn giết người kia tia qua.

Hai người chỉ còn cách bặm môi lại nhịn cười
“còn lâu ấy, con đi với dì xinh đẹp mà, không thèm bố nữa” Tố Oanh tức tối dậm chân bình bịch
“Cao Tố Oanh” Bách Điền gằn giọng lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.