Lúc trảo thủ tên to con phóng đến, Điệp Liên Tú liền trùng chân xuống nghiêng người tính né tránh thì đột nhiên hoảng sợ nhìn thấy thô lậu trảo của gã chuyển hướng nhanh chóng. Lúc này đã không còn né kịp nàng liền ngữa người theo thế cong veo, đầu gối co lên hất cánh tay của địch thủ. Ngón tay của tên kia bị hất gần đến cằm của nàng liền chuyển trảo thành quyền dọng thẳng vào yết hầu. Thế công biến hóa nhanh vô cùng. Điệp Liên Tú sát na tử vong liền dứt khoát ngã người xuống đất thì liền giật mình. Một bàn chân to lớn nhắm ngực nàng dẫm xuống. Điệp Liên Tú hoảng hốt lăn qua một bên thì nghe “rắc” một tiếng. Nhìn lại, thấy nơi nàng vừa nằm là dấu chân sâu dẫm bể gạch. Mồ hôi nàng túa ra như mưa.
Nếu bàn chân kia mà thành công dẫm lên ngực nàng thì có khi giờ này nơi đó là cái xác của Điệp Liên Tú.
Lúc này Điệp Liên Tú nhìn thấy mấy tên thủ hạ của tên đầu gấu lao qua khống chế hai đứa nhỏ: Ngọc Khuê và Kiều Vân thì liền la lên:
– Bỉ ổi. Vô Liêm Sỉ
Bọn đầu gấu xem như chuyện bình thường cười ha ha ha. Người chứng kiến ven đường lắc đầu tội nghiệp nói:
– Mấy tiểu cô nương này sao lại đắc tội Vưu Mã chứ. Hắn nổi danh hung ác ở đây. Ai gặp cũng né.
– Ài! chắc mấy tiểu cô nương này ở xa mới tới đó mà.
– Tên Vưu Mã này nổi tiếng tàn ác, tính tình như con chó lác, nổi điên lên là cắn càn, không phân biệt già trẻ nam nữ lớn bé. Người ở đây bị hắn đè đầu cưỡi cổ không có một trăm thì cũng một ngàn. Chỉ tội con bé…
– Này nói nho nhỏ thôi! Kẻo tên đồ tể mà nghe được thì nhà ngươi xong đời
– À, ừ nhỉ.
Có người chứng kiến, nhưng không có người xông vào can gián. Thời buổi cá lớn nuốt cá bé, chuyện khi nam hiếp nữ họ thấy quá bình thường. Nếu ở thế kỷ 21 thì chắc có người đi gọi công an, rồi nữa tiếng sau là có người tới xử lý. Còn như xông vào can thiệp hả? Ai mà dại? Có lẽ nhỏ nhắt như bắt trộm chó thì may ra.
Nhìn mà xem, tên Vưu Mã nhìn mập như trâu, còn lính lác của hắn thì gầm gừ như linh cẩu, nghe đâu bọn này đều là luyện khí trung giai lận đó. Còn tên Vưu Mã thì đến luyện khí cao giai cơ. Đâu phải là đầu đường xó chợ tầm thường. Bọn này còn tầm bậy hơn bọn tầm thường nhiều. Có thấy mấy người xung quanh không? Một đám khôn lỏi cả. Bọn chúng hiểu nguyên tắc để sống trên đời: Nhịn là nhục nhưng thà nhục như ai còn hơn bị nhục hơn.
Vưu Mã tung một cước vào bụng của Điệp Liên Tú khiến nàng văng ra mà phọt máu mồm. Hắn cười ha hả nói:
– Giỏi nhà ngươi né thử đi, xem mấy đệ của ta có làm thịt hai con nhỏ kia không?
Điệp Liên Tú tức giận không làm gì được, trợn mắt nghiến răng chửi:
– Khốn Kiếp!
Vưu Mã lãi bồi thêm một cú lên lưng nàng, sau đó hắn đưa chân dẫm lên mặt nàng ghì xuống mặt đất mà nói:
– Còn sức chửi nữa cơ à? Để ta xem ngươi ngang bướng cỡ nào. Ha ha ha.
Lúc này Trác Tru Trinh đi xuống thấy tình hình như vậy liền tức giận gầm lên:
– Lũ cục súc! Ăn hiếp đàn bà con nít còn ra thể thống gì? Ngon thì tiếp ta vài chiêu.
Nói xong thì người đã phóng đến tên Vưu Mã. Một cước như trời giáng tung ra.
– Bốp!
Người xem xung quanh lên ồ lên:
– Oa! bay xa quá.
Tam nữ la lên:
– Thiếu Gia!
Vưu Mã vừa bực vừa buồn cười. Ở đâu ra thằng nhóc con hỉ mũi chưa sạch ngứa dờ ái.
Nhưng không ngờ chưa kịp định thần thì thằng nhóc con kia lết cái đầu máu chạy về lại chửi:
– Tổ bà nhà ngươi tiếp chiêu.
Lúc này lại vang lên tiếng của hệ thống:
– Beng, đã dung hợp thành công tâm pháp mới đặt tên
– …
– Tình huống cấp bách lấy tên thích hợp nhất: Thất Bộ Bóp Chu Quyền. Bắt đầu học bí kíp.
Vưu Mã giơ chân ra tính cho thằng nhóc không biết điều một đá thì lại thấy nó khựng lại một lúc. Hắn bất ngờ tưởng thằng nhóc này là loại não trướng “Bị Đơ” thì liền thấy nó cười nham hiểm, chân bước lên một bước khó hiểu. Hắn giật mình hạ cẳng chân đạp một phát, không ngờ thằng nhóc kia lại bước một bước quái dị né được, cánh tay nhỏ bé nhanh như chớp chụp ngay hạ bộ làm hắn hoảng hồn. Chết người hơn là không hiểu sao hắn lại không né được.
– Bộp.
Mọi người trố mắt nhìn thì thấy cảnh một thằng nhóc giơ tay bắt cọp tên Vưu Mã. Còn tên Vưu Mã thì đứng hình. Hắn không hiểu sao một thằng nhóc lại đi rờ “tờ rim” của mình, dù là hắn không có bị gì vì sức của một đứa bé thì làm gì được hắn. Nhưng hắn vẫn sầm mặt lại mà hỏi:
– Nhóc con, làm gì thế?
Dù không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trước đám đông mà bị một thằng nhóc sờ hàng thì con ra thể thống gì. Trán nổi gân xanh, tay Vưu Mã đưa lên định tóm thằng nhóc không biết điều kia thì Điệp Liên Tú vừa thoát khỏi ma cước của Vưu Mã la lên:
– Thiếu Gia chạy đi.
Hai nữ hoảng hồn bịt mắt la lên:
– A
Người xung quanh xì xào bàn tán:
– Tội nghiệp thằng nhỏ bị thần kinh.
– Ta thì bội phục nó
– Sao?
– Ngươi dám bóp dờ ái của tên trâu chó Vưu Mã sao?
– Ờ, không.
– Thôi rồi! Thằng nhóc kia sắp đi đời nhà ma rồi. Khốn kiếp, cả trẻ nhỏ cũng không tha mà.
Lúc này, bàn tay đen đúa như sắt kia đang hạ dần chụp lấy cái đầu nhỏ của Trác Tru Trinh. Nhưng ai yếu tim liền nhắm mắt bịt mặt lại không muốn chứng kiếm một cảnh bi thảm xảy ra. Còn người dạn một chút liền nhăn mặt thở dài. Trác Tru Trinh nhìn bàn tay to bản lớn dần trong ánh mắt của mình thầm chửi con mẹ nó. Hắn quên mất mình chả có một tý công lực nào. Biết vậy sau khi tán công thì lo tu luyện cho rồi, cứ mãi quan tâm gái gú khiến tu vi tự vận chuyển chỉ mới Luyện khí cấp hai.
Bỗng đâu.
– Tưng tưng, Xoẹt!
Một dòng điện đat quy chuẩn 240v của tập đoàn điện lực Việt Nam do Khò Khò phóng ra xông thẳng vào hai “trái dứng” của tên đồ tể. Ánh mặt trời chói chang không thể soi sáng ánh mắt đang mờ đi của Vưu Mã. Hắn bị điện dựt đến thọt cả trứng, một nỗi đau vô bờ bến mà hắn chưa được hưởng thụ từ khi sinh ra xông lên não. Cơn thốn kéo dài tận óc bỏ mặt quy luật của thời gian và không gian. Thế gian, bây giờ chỉ còn nỗi đau và đau.
Cơn đau quàn quại xoắn cả khuôn mặt Vưu Mã, khiến cho mồm hắn méo xệch trông như đang cười. Phải, mọi người chỉ thấy một gương mặt với nụ cười quái gở khiến cho toàn thân kẻ đó đang rung rung. Tên biến thái đó bị người ta rờ d-ái mà sướng đến trợn mắt nhe răng còn sùi cả bọt mép.
Trác Tru Trinh còn tức tối vì một cước của Vưu Mã liền kêu Khò Khò ban cho hắn thêm một luồng điện 300v.
Mọi người chỉ thấy trên người tên ác bá bốc ra khói đen sau đó ngã xuống:
– Rầm!
Nhóc Trác liền nhanh chân phóng đến chỗ hai tên tay sai đang khống chế nhị nữ. Hai tên này liền giật mình hoàn hồn la lên:
– Đừng qua đây, đừng bóp d-ái ái ái…
Chưa kịp nói xong liền bị dính trọn thứ thứ hai: Song Thủ Bóp Chu Quyền của Trác tru Trinh.
– Á, ủa?
Hai tên tay sai la lên rồi nhảy về sau, buông cả nhị nữ ra. Nhưng trước khi đó bọn chúng rõ ràng biết mình bị tóm ngay chỗ ấy ấy nhưng lại không có cảm giác gì. Khò Khò chưa kịp phóng điện, tốc độ sợ hãi của hai tên này quá nhanh. Hai tên này nhìn nhau ngơ ngác khó hiểu.
Trác Tru Trinh thầm chửi:
– Chuyện gì? Con bà nó rững mỡ à.
Khò Khò bất đắc dĩ đáp:
– Muốn phóng điện cũng phải nạp chứ. Cun Tham (cool time – thời gian đóng băng) là 5 giây.
Trác Tru Trinh khó chịu thầm nói:
– Âu xịt (Oh Shit – tra từ điển tiếng anh nếu không biết) sao mi không báo trước?
Khò khò ngượng ngùng nói:
– Ngươi không đưa lệnh số liệu hóa.
Thực ra nó cũng ham gái gú mà lười hướng dẫn chủ nhân. Từ khi có ý thức riêng phát sinh nó cũng bị nhiễm luôn các thể loại Japanese xxx từ kiếp trước của Trác Tru Trinh. Cao Đạt – kẻ lập trình nên hệ thống cũng có bộ óc không có bao nhiêu trong sáng, nếu không nói hắn là một otaku đồi bại.
Trác Tru Trinh như ăn phải đất, lập tức nói:
– Đệt! Đừng nói với ta số liệu hóa thì hệ thống lại Cool Time.
Khò Khò xấu hổ trả lời:
– Đúng.
Trác Tru Trinh hết nói nổi:
– Biết ngay mà.
Nhóc Trác đếm vừa đủ năm giây liền xông lên la lớn:
– Đỡ một chiêu của ta.
Hai tên tay sai của Vưu Mã đang không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng yên tâm hơn. Bọn chúng liên tách ra mà né, dù sao bị bóp dờ ái giữa đường giữa chợ cũng không hay ho gì.
Tên bên phải xui hơn bị Trác Tru Trinh chọn làm mục tiêu truy quét, tức giận la lên:
– Đừng quá đáng, sao lại theo ta? Á á á a a a
Chưa nói xong liền bị bóng ảnh tiểu trảo của Trác Tru Trinh chộp trúng hạ bộ. Cơn thống khổ thốn thái lập tức xông lên não, kèm tê rần của điện giật gây ức chế thần kinh khiến hắn bất tỉnh nhân sự, miệng sùi bọt mép như ăn phải bã chó, mắt trợn lên, tay bụm háng theo bản năng, hàm răng há ra, toàn thân giật giật.
Phải nói Thất Bộ Bóp Chu Quyền nhanh, chuẩn, độc, khó né tránh. Là một môn công phu tàn bạo ác ôn nhất tại dị giới.
Tên còn lại hồn vía lên mây, dưới háng mồ hôi lạnh túa ra cảm thấy nhòn nhọt. Không riêng gì hắn, hễ là nam nhân ở xung quanh chứng kiến cảnh này liền lạnh người thò tay phòng vệ, nếu mà mình cũng như thế thì… không ai dám nghĩ tiếp.
Tại sao trên đời này lại có một môn võ kỹ khốn nạn như vậy cơ chứ.
Trác Tru Trinh cũng xấu hổ vô cùng. Cái hệ thống chết tiết, nâng cấp võ kỹ công pháp cũng vô cùng bẩn bựa và chết tiệt.
Cái cảm giác bóp ứa của kẻ đồng giới khiến nhóc không khỏi sợ hãi muốn xác minh lại giới tính của mình. Ôi bàn tay nhúng chàm dơ bẩn. Kiểu này thì rửa đến bao giờ cho hết.
Nhưng mà đã phóng uế thì cũng phải từ từ mà chùi đít. Nhóc tì liền lao về phía tên còn lại bằng bộ pháp quái dị, bàn tay vươn ra.
Thức thứ ba: Tá Thủ Thực Táo Tàu.
– A, Không, đừng mà. A aaa chết ta rồi.
Cần KP và ĐC lắm luôn.