Căn cứ vào luật nhân quả tin tưởng vững chắc từ tận đáy lòng, Ninh Khuyết
cũng không tin bản thân sẽ chết đi như vậy, nhưng hôm nay bị thương thật sự quá nặng, hơn nữa trường mâu vô hình trong ngực kia đã vượt quá phạm vi nhận thức của hắn, cho nên sau mười sáu năm đi tới cái thế giới này, hắn rốt cục không thể không bắt đầu chính thức suy xét vấn đề tử vong.
Hắn tỉnh lại, trước tiên nỗ lực mở hai mắt, dùng phần sức lực cuối cùng
ngẩng đầu đánh giá bốn phía, muốn nhìn xem bản thân có phải đã tới Minh
giới hay không, thế gian có thật sự tồn tại Minh giới hay không.
Một khuôn mặt thật trắng thật tròn xuất hiện giữa không trung, cách hắn
cực kỳ gần, ánh mắt trên khuôn mặt tròn trịa kia híp thành hai điểm nhỏ, điểm nhỏ lóe lên vẻ nghi hoặc tò mò, đang dõi nhìn hắn.
Bởi vì gương mặt vừa tròn vừa trắng này thật nhẵn nhụi non mềm, cực kỳ
giống trăng tròn xưa kia ở quê hương hắn, cho nên Ninh Khuyết vốn đang
bị thương thế xâm nhập thân thể khiến cho thần trí có chút mơ hồ cũng
không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy có loại cảm giác thật thân cận.
Hắn dựa vào vách tường, hơi hơi nghiêng đầu nhìn gương mặt tròn lớn sát
người, yếu ớt cười hai tiếng, nói: “Dạ xoa Minh giới hẳn nên đen mới
phải, có vẻ ta còn chưa chết, như vậy, ngươi là ai?”
Mặt tròn lớn gần ngay gang tấc không dọa được Ninh Khuyết, ngược lại hắn bỗng nhiên mở to mắt, lại hù cho Trần Bì Bì hết hồn. Trần Bì Bì trợn
tròn mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của đối phương, nói: “Ta
càng muốn biết ngươi là ai.”
Ninh Khuyết nâng tay phải run rẩy ôm lấy tấm ngực nhìn như không việc
gì, trên thực tế hư không thống khổ không chịu nổi, nhíu mày nhìn bên
cạnh, xác nhận bản thân vẫn còn ở trên tầng hai nhà sách cũ, bóng đêm
ngoài cửa sổ đã thâm trầm, mà vị nữ giáo viên bên cửa sổ kia không biết
đã rời đi tự lúc nào, không khỏi có chút kinh nghi buốt lạnh, vì sao nữ
giáo viên lại làm như không thấy mình như vậy?
Hiện tại ngoại trừ chính hắn, trên cơ bản đã không còn học sinh thư viện nào bước lên tầng hai nhà sách cũ, huống chi là giữa đêm khuya khoắt,
nghĩ đến đống thư từ rõ ràng lưu lại hằng đêm kia, hắn ngạc nhiên thu
hồi ánh mắt, nhìn tên thiếu niên mập mạp mặc đồng phục thư viện mùa hè
phía trước, thanh âm khàn khàn hỏi: “Trần Bì Bì?”
Hai mắt Trần Bì Bì lại trừng lớn hơn một chút, đương nhiên, dù có biến
lớn như thế nào cũng bất quá là từ đậu xanh biến thành đậu nành sau đó
biến thành đậu tương, hắn trừng mắt Ninh Khuyết ngạc nhiên nói: “Ngươi
là Ninh Khuyết?”
“Đúng là bản thiên tài.” Ninh Khuyết gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt to tròn, trong mắt chợt sinh ra một luồng lửa nóng khiến người ta rung
động mãnh liệt, tức giận nói: “Nếu ngươi không muốn nhìn ta chết mất,
vậy mau chạy nhanh tìm cách cứu ta!”
Trần Bì Bì không hỏi ba thứ linh tinh đại loại như dựa vào đâu ta phải
cứu ngươi này nọ, mấy ngày nay hai người thư từ qua lại, dù chưa từng
đối mặt, nhưng đã thật hiểu rõ tính tình đối phương. Huống chi đã từng
mắng nhau ngu ngốc, tự xưng mình thiên tài, trêu chọc trào phúng giúp đỡ nhau nhiều như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn đối phương chết đi mà không cứu.
Hai ngón tay đặt lên cổ tay Ninh Khuyết, Trần Bì Bì trầm mặc một lát,
đột nhiên khẽ nhướng mày, không thể tưởng tượng được ngẩng đầu lên nhìn
chằm chằm vào mắt Ninh Khuyết, nói: “Ngươi bị thương nặng như vậy sao
còn chưa chết?”
“Chưa chết không có nghĩa là sẽ không chết, ta sắp chết rồi, tên ngu ngốc nhà ngươi còn muốn nói nhảm này nọ?”
“Ngươi mới ngu ngốc, bị thương nặng như vậy, tại sao không ở trong thành Trường An đi trị, còn chạy tới thư viện tranh hơi đấu sức cái gì? Chẳng lẽ ngươi chính là đặc biệt tới tìm ta trị thương?”
“Vì sao không được? Ngươi không phải nói ngươi là thiên tài sao?”
“Thiên tài và y thuật có quan hệ gì với nhau?”
“Đầu đề thứ nhất mà ngươi ra chính là một phương thuốc.”
“Phương thuốc là dùng để trị người không chết, ngươi hiện tại vốn nên
chết đi, cho dù bí phương có tinh diệu hơn nữa cũng không trị hết cho
ngươi được.”
Tinh thần Ninh Khuyết đã cực kỳ suy yếu, ánh mắt tan rã, nhìn người phía trước nói: “Ta đã nằm ở chỗ này vẻn vẹn một ngày, kết quả cả thư viện
không một người để ý ta, ngay cả nữ giáo viên dễ mến ngày thường nhìn ôn hòa đều tuyệt tình quăng ta chỗ này như thế, ngươi cũng không thể ném
ta ở đây rồi bỏ mặc.”
Trần Bì Bì cúi đầu, thấy bát nước trong va hai cái bánh bao bên cạnh
hắn, nói: “Tính tình của sư tỷ điềm tĩnh an hòa, bản thân ở trong nhà
tranh sau núi, từ trước đến nay ít lời kiệm ngữ, hẳn là không phải mặc
kệ ngươi…”
“Không cần giải thích cái gì, thư viện đương nhiên phải lạnh lùng cự tuyệt, chỉ có ta với ngươi là ấm áp.”
Ninh Khuyết mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhìn ánh sao ảm đạm rọi lên Trần Bì
Bì, trầm mặc một lát, khóe môi máy động tự giễu cười, nói: “Dù sao cái
mạng này của ta… đều giao cho ngươi.”
Nói xong câu đó, mi mắt hắn cụp xuống, đầu vai buông lỏng, thật lưu loát hôn mê một lần nữa.
…
…
Trần Bì Bì há to miệng, nhìn cái gã hôn mê góc tường, vẻ mặt hết nói nổi.
“Đây tính là gì? Di ngôn cũng không giao phó một câu đã bất tỉnh, ngươi
đây là ép buộc ta phải cứu sống ngươi đi? Ngươi như vậy xấu lắm a! Nào
có ai làm việc giống ngươi vậy?”
Hắn một bên căm tức lẩm bẩm, một bên gian nan ngồi xổm xuống, cuối cùng
rõ ràng đặt mông ngồi trên sàn, tay phải nhẹ mở, năm ngón tay mập tròn
như tia chớp điểm hơn mười phát lên ngực Ninh Khuyết.
Lúc trước nhìn nhìn qua loa mạch tượng, hắn chỉ biết Ninh Khuyết bị
thương rất nặng, hơn nữa thương thế nằm ở ngay tuyết sơn khí hải giữa
ngực, gặp người bình thường, thậm chí là người tu hành cấp thấp, loại
thương thế này quả thật đã đủ trí mạng, nhưng chính như Ninh Khuyết hi
vọng, làm một gã thiên tài tuyệt thế mà Tây Lăng và thư viện cộng đồng
bồi dưỡng ra, tuy rằng Trần Bì Bì nhìn thế nào cũng đều không giống như
một thiên tài tuyệt thế, nhưng hắn thật sự đúng là một vị thiên tài.
Khí chất hàng đầu của thiên tài chính là tự tin, về phần tự tin kéo dài thành kiêu ngạo hay gì đó khác, tạm thời không bàn tới.
Tự tin của Trần Bì Bì là toàn phương vị, nếu lúc này Ninh Khuyết không
chết, như vậy hắn tin tưởng vững chắc chỉ cần bản thân ra tay, Ninh
Khuyết sẽ không có vấn đề gì. Tuyết sơn khí hải bị thương trí mệnh thật
đáng sợ sao? Bản thiên tài thi triển Thiên Hạ Khê Thần Chỉ*, lấy nguyên
khí tinh thuần đến từ quân tử bất khí ý** của thư viện hạ bút thành văn, chỉ cần giây lát là có thể nâng ngươi sống dậy. (*Thiên Hạ Khê = suối
thế giới; **quân tử bất khí = quân tử sẽ không câu nệ hình thức giáo
điều, quân tử không giống như khí cụ, chỉ tác dụng trong một giới hạn
nào đó)
Y? Trần Bì Bì bỗng nhiên hú lên quái dị, ngón tay giống như chạm vào
than lửa chớp mắt thu hồi, ánh mắt dừng trên lồng ngực nhìn không ra có
gì khác thường của Ninh Khuyết, đuôi mày dựng lên, phảng phất như muốn
bẻ thành mấy đoạn, biểu tình trở nên ngưng trọng trước nay chưa từng có.
“Rất quái, rất quái, rất quái, lý nào lại vậy…”
Môi dày hơi mấp máy, Trần Bì Bì nhìn chằm chằm ngực Ninh Khuyết, không
ngừng thì thào lầu bầu lẩm bẩm, không biết hắn đã phát hiện cái gì,
thanh âm trở nên ngày càng run rẩy, ngày càng mất tự tin.
“Có kiếm ý sắc bén mượn đồ gỗ xâm nhập vào, phá huyết nhục nội phủ của
ngươi, hẳn là do người tu hành nào đó đả thương ngươi, nhưng người tu
hành này nhiều lắm cũng chỉ là cảnh giới Động Huyền, kiếm ý lưu lại
trong huyết nhục của ngươi, làm sao có thể chống cự Thiên Hạ Khê Thần
Chỉ của bản thiên tài? Quân tử bất khí ý mà sư phụ dạy ta, thế nào không có nửa điểm tác dụng?”
“Kiếm ý này quả thật sắc bén, là người tu hành kia liều mạng một kích
trước khi chết, tên Ninh Khuyết đáng thương không thể tu hành này, không ngờ lại có thể bức một kiếm sư đến tình trạng ấy, quả thật đáng giá lên mặt kiêu ngạo, chỉ là… nếu ta không thể chữa khỏi cho ngươi, về sau
ta còn có thể lấy cái gì lên mặt kiêu ngạo trước mặt ngươi được?”
“Không đúng! Luồng hơi thở âm hàn lượn lờ giữa ngực ngươi là từ đâu mà
đến? Làm sao có thể xúc động đạo tâm của ta? Không đúng! Thế nào còn có
một luồng hơi thở nóng bỏng như thế! Ý niệm hủy diệt bực này ở đâu ra
vậy a!”
Vẻ mặt Trần Bì Bì trở nên khiếp sợ, ngồi ngã vật ra đất, nhìn Ninh
Khuyết an tường cúi đầu hôn mê phía trước, thầm nghĩ tên oắt nhà ngươi
rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, trong thân thể sao lại xuất hiện dị
tượng kỳ lạ khủng bố đến thế?
Hắn dần dần thu liễm vẻ khiếp sợ trên mặt, hai tay đặt lên đầu gối, chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu suy xét tình huống tra được lúc trước,
ngẫu nhiên nâng lên hai bàn tay tròn tròn, nhẹ nhàng vẽ ra vài thủ ấn
không rõ hàm nghĩa giữa không trung, dè dặt cẩn thận tiếp tục điều tra
động tĩnh trong cơ thể Ninh Khuyết.
Không biết trải qua bao lâu, Trần Bì Bì mở hai mắt, nhìn Ninh Khuyết,
cảm xúc trong mắt sớm đã không cách nào bình tĩnh, chỉ có khó hiểu và
sững sờ vô cùng vô tận.
Căn cứ phán đoán của hắn, hẳn là có một luồng sức mạnh nóng bỏng không
thể chống cự, thông qua thông đạo mà kiếm ý của người tu hành nọ phá ra
trong lòng Ninh Khuyết, trực tiếp xâm nhập vào cơ thể hắn, nháy mắt hủy
diệt tòa tuyết sơn thô kệch chư khiếu không thông kia. Theo lẽ thường
tình, một khi tuyết sơn khí hải bị trực tiếp phá hủy, Ninh Khuyết trước
tiên ắt sẽ chết đi, nhưng không biết vì sao, lúc đó lại có một luồng hơi thở âm hàn tuyệt đối tiến nhập cơ thể người này, ngay lúc tuyết sơn hòa tan lở sụp đã đồng thời ngưng tụ lại một tòa tuyết sơn khác!
Phải thừa nhận, trong thế giới tu hành, Trần Bì Bì quả thật là một thiên tài tuyệt thế trăm năm khó gặp, hắn không tận mắt nhìn thấy một trận
chiến trong nhà nhỏ ven hồ, không nhìn thấy sợi lông mao ngóc lên từ
đỉnh đầu Chu Tước trên đường cái, không nhìn thấy trường mâu vô hình đến từ thương khung, không nhìn thấy chiếc ô đen lớn tựa như hoa sen nhẹ
nhàng lung lay nở rộ. Hắn cũng không biết quăng cờ bói toán như quốc sư
Lý Thanh Sơn, chỉ là thông qua thương thế trong cơ thể Ninh Khuyết, đã
thăm dò ra được tình hình ngay lúc đó không sai biệt mấy.
Chỉ là… biết thương thế trong cơ thể Ninh Khuyết hình thành như thế nào, không có nghĩa là hắn có thể chữa khỏi nó.
“Tuyết sơn trong người bị phá hủy mà vẫn không chết ngay lập tức, lại
còn nháy mắt ngưng kết một tòa tuyết sơn khác, đây là loại thủ đoạn
huyền diệu cao xa bực nào a… Chỉ sợ Đại Hàng Thần Thuật cũng không gì
hơn cái này, quang huy của Hạo Thiên thông khiếu phàm nhân, đại khái
cũng là đi loại chiêu số hủy diệt trọng sinh này đi.”
Trần Bì Bì thất thần nhìn Ninh Khuyết đang hôn mê, thanh âm thì thào
nói: “Nhưng ta lại không cảm thấy một tia hương vị thần huy Hạo Thiên
nào trong người ngươi, hơn nữa mấy đại thần quan Tây Lăng kia làm sao có thể đến thành Trường An? Cứ cho là bọn họ bỗng nhiên biến thành ngu
ngốc chạy đến đây, lại làm sao có thể hao hết nửa đời tu vi thay ngươi
đả thông huyệt khiếu?”
“Nếu không phải Đại Hàng Thần Thuật, vậy là ai động tay động chân trong
thân thể ngươi? Là đám người Huyền Không Tự sao? Không, đám hòa thượng
trọc đầu kia chỉ biết niệm kinh nói thiện, cũng không có loại thủ đoạn
thông thiên này, bọn ngốc Ma tông càng là không thể, xem sư phụ… Sư
phụ ngài hẳn cũng không làm được. Thủ đoạn thần diệu như thế… Không
biết Phu Tử có thể làm được hay không, nhưng sư phụ hiện đang dẫn đại sư huynh đi du lịch tứ xứ, không lý nào trở về lúc này a.”
“Đây đến cùng là chuyện gì xảy ra?” Trần Bì Bì nghĩ mãi không xong,
thống khổ vò đầu, ngón tay mập tròn không ngừng xẹt qua tóc đen, giống
như trâu già mỏi mệt thống khổ cày bừa trên mảnh đất đen nước Yên.
Trần Bì Bì rất rõ ràng, tuyết sơn trong cơ thể Ninh Khuyết bị phá hủy
rồi dựng lại, nhìn như là nhận được cơ duyên thật lớn, nhưng không có
thần huy của Hạo Thiên hộ thể, loại hủy diệt trọng sinh cực kỳ thô bạo
này, trên cơ bản đồng cấp tử vong. Tuyết sơn nơi ngực bụng Ninh Khuyết
cực kỳ không ổn định, tùy thời khả năng sụp đổ, mà hơi thở càng là yếu
đến gần như bằng không, sinh cơ đã cạn, nếu muốn sống sót, trừ phi có
người lấy thủ đoạn huyền diệu một lần nữa rót sinh cơ vào cho hắn.
Giữa thiên địa nguyên khí tuần hoàn, nơi nào có thể từ đêm tối hư vô tìm đến sinh cơ? Trừ phi lúc này có thể tìm đến kỳ hoa dị quả được nguyên
khí tẩm bổ vạn năm trên đảo xa ngoài biển trong truyền thuyết, Ninh
Khuyết sắp chết mới có thể có một đường hi vọng.
Có điều kỳ hoa dị quả thành thục há nào dễ tìm như vậy? Trong thư viện
không có, thành Trường An không có, toàn bộ thủ đô đế quốc Đại Đường
không có, Trần Bì Bì hắn cũng không có.
Trần Bì Bì nhìn Ninh Khuyết hôn mê, nhìn rất lâu rất lâu, sau đó cúi đầu lấy ra từ trong người một bình nhỏ óng ánh trong suốt, không biết làm
bằng chất liệu gì, trên mặt hiện ra vẻ do dự thống khổ, cánh tay nắm
bình nhỏ trở nên run rẩy, phảng phất chiếc bình kia nặng tựa núi hoa
đào, không cách nào thừa nhận.