Ta phắc!! Bị ruồng bỏ? Cái này phạt nặng à nha!
– Tiểu Tam, ý của hắn vị trí của ta không giữ được là sao?
Sau khi Lăng Hiếu Kiệt rời đi, Lăng Huyền Phong hỏi Tiểu Tam
– Bẩm thiếu gia, cái này… Thiếu gia, tiểu nhân không dám nói
– Bổn thiếu bắt ngươi nói! Có chuyện gì?
– Bẩm thiếu gia, thực ra là… Lăng Gia có quy củ, con em trong gia tộc, mỗi lần đến kỳ kiểm tra đều phải có tiến độ tu vi nhất định, nếu như thụt lùi hoặc không có tiến triển, sẽ thụ phạt. Nhưng theo tiểu nhân thấy, thiếu gia không tu được đấu khí, tiểu nhân e là….
– Là sao?
– Bẩm thiếu gia, tiểu nhân e là ngài sẽ bị buộc từ bỏ chức danh tam thiếu gia, tuy rằng không đến nỗi đuổi khỏi gia tộc, nhưng mà sẽ bị điều đến sản nghiệp của gia tộc, không được đặt trong hạch tâm của gia tộc nữa.
Không được đặt trong hạch tâm? Cũng có thể coi là bị gia tộc từ bỏ đi. Mặc dù bề ngoài coi là điều đi, nhưng thực chất lúc đó hắn sẽ không được coi là người của Lăng Gia nữa. Nghĩ đến đây, hắn mỉm cười. Muốn đuổi ta khỏi vị trí đó? Dễ lắm sao?
– Tiểu Tam, ngươi yên tâm, một kỳ kiểm tra mà thôi, bản thiếu không đặt trong mắt.
– Dạ vâng! Tam thiếu anh minh thần võ, một kỳ kiểm tra cũng có thể làm khó ngài sao? – Tiểu Tam vỗ mông ngựa, nhưng vẻ mặt “ta éo tin” đã bán đứng hắn.
– Hừ! Cái vẻ mặt của ngươi là không tin bản thiếu gia đúng không,không sao, đến lúc đó ngươi chống mắt lên mà nhìn. Mặc dù biết Tiểu Tam không tin, nhưng hắn cũng không để trong lòng, tất cả sẽ dùng thực lực để chứng minh.
– Đi thôi!
Đến khố phòng, có 2 hộ vệ đứng ra cản lại
– Tam thiếu, ngài tới đây có chuyện gì?
– Không có việc gì lớn, ta muốn gặp Vân Lão Tam.
– Ồ? Vậy xin mời vào.
Hộ vệ liền mở cửa đi vào. Trong khố phòng, có một lão giả trâu tóc bạc trắng đang ngồi trước bàn, tay cầm cuốn sách vừa đọc vừa nghiền ngẫm gì đó.
– Thì ra là tam thiếu gia, tìm lão hủ có chuyện gì? Giọng của lão có vẻ coi thường, tên phế vật này không biết hôm nay định giở trò gì đây.
– Không có gì lớn, ta chỉ muốn hỏi rằng tại sao ngươi cắt tiền tiêu vặt của ta mà thôi?
– Không vì sao cả, tài nguyên của Lăng Gia để phục vụ con em của Lăng Gia tu luyện, còn ngươi, hừ! Vân lão tam cười lạnh không nói tiếp
– Một con chó của Lăng Gia cũng dám coi thường bản thiếu sao? Ngươi không nhớ đây là đâu sao? Đây là Lăng Gia! Còn ta chính là tam thiếu gia của Lăng Gia! Một tên cẩu nô tài như ngươi cũng dám lên giọng dạy đời ư?
– Ngươi..!!! Vân Lão Tam trợn mắt râu tóc dựng đứng. Hàng ngày con em gia tộc ai thấy hắn cũng phải nói một câu Vân Lão, kể cha của Lăng Huyền Phong cũng nể mặt lão vài phần. Tự dưng hôm nay tên phế vật kia dám mắng hắn lão cẩu, không tức sao được?
– Tên tiểu tử kia! Nể ngươi là tam thiếu của Lăng Gia, lão phu không so đo, ngươi cút khỏi đây, nếu không….
– Nếu không thì sao? À, hóa ra một con cẩu cũng dám cắn chủ à? Được, hôm nay ta sẽ xem ngươi cắn ta như thế nào!
Tức thì Lăng Huyền Phong sử dụng Nhạn Hành Công phi thân tới trước mặt Vân Lão Tam, tay phải vận Lưỡng Nghi Hộ Tâm Công tung chưởng vào ngực Vân Lão Tam. Vân Lão Tam mặc dù tu vi Võ sư nhị giai, nhưng từ lâu đã không luyện tập, sự cảnh giác không cao, hơn nữa cũng không ngờ rằng Lăng Huyền Phong sẽ tấn công mình nên bị trúng chiêu.
– Hự!!!
Vân lão tam trúng chưởng có bao hàm nội lực của Lăng Huyền Phong, tức thì bị văng ra đằng sau, miệng hộc máu. Không thể nào? Ta là Võ sư nhị giai mà bị tên phế vật không có tu vi đánh đến mức bị thương sao? Thực ra nếu như Vân lão tam tu vi chỉ có Võ Sĩ thì đã bị Lăng Huyền Phong một chưởng đánh chết.
– Ta cho ngươi ngưu! Ta cho ngươi khinh người! Dám khinh thường ta! Xem một quyền của bổn thiếu!
Lăng Huyền Phong xông tới đè lên người Vân lão tam, không cần chiêu thức màu mè hoa mỹ, cứ thế dùng nắm đấm của mình đấm liên tục vào mặt Vân Lão Tam. Do Vân lão tam có tu vi Võ Sư, thân thể cũng khá là cứng rắn nên không bị thương nặng, lão chỉ có thể chịu trận. Nhục! Thật là nhục nhã! Lần đầu tiên trong đời Vân lão tam bị một tiểu thí hài đánh cho không có sức hoàn thủ, hơn nữa lại là một tên phế vật. Lão muốn lập tức ngất đi, nhưng vì là võ giả, tu vi cao hơn Lăng Huyền Phong một chút nên lão không ngất được, không biết là nên vui hay buồn nữa.
Đấm Vân lão tam được một lúc, Lăng Huyền Phong thở phì phò. Mẹ kiếp! Da lão cẩu này dày thế, đánh mãi mà lão chỉ bị bầm tím mặt mày, không bị thương nặng. Thật ra lúc đánh hắn không hề vận công, chỉ dùng sức lực bình thường nên không tạo ra bao nhiêu thương tổn cho Vân lão tam, nếu không lão sẽ bị hắn đánh cho không chết cũng hấp hối.
Thỏa mãn đứng dậy, Lăng Huyền Phong đắc ý nói:
– Ta phi! Lão cẩu ngươi như vậy cũng dám mắng ta sao. Đường đường là một Võ Sư mà bị một tên phế vật đánh cho thành đầu heo, sao ngươi không tìm một cái gối mà đập đầu vào tự sát đi?
Nghe thấy thế, Vân lão tam lửa giận công tâm, trực tiếp hộc máu, chỉ có thể phun ra một câu – Ngươi…!!!! Sau đó cũng triệt để ngất đi luôn.
– Haizzz, đúng là thần kinh yếu mà, già rồi phải biết giữ gìn sức khỏe, nếu không thời tiết thay đổi thì nhiễm bệnh đó
Tiểu Tam đứng đằng sau mặt dại ra nhìn tam thiếu “đại triển thần uy” đánh cho Vân lão tam thành đầu heo, đứng trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu mới thốt ra được:
– Thiếu gia, cái này….!
– Làm sao? Thấy bản thiếu gia đẹp trai chứ?
– Thiếu gia, ngài từ lúc nào tu luyện được vậy?
– À quên mất, chuyện này không được nói cho ai biế là ta có thể tu luyện, nếu không, hừ hừ!! Lăng Huyền Phong ánh mắt nguy hiểm nhe răng cười nhìn Tiểu Tam khiến hắn rét run, lưng đổ mồ hôi lạnh.
– Còn đứng đó làm gì, mau lấy tiền cho bản thiếu, lấy nhiều nhiều vào, sau này đỡ phải chạy tới đây!
– Dạ dạ! Đợi tiểu nhân một lát
Tiểu Tam nhanh chóng chạy tới thu lấy gần 1 vạn kim tệ sau đó chạy theo sau Lăng tam thiếu