Ra đến cổng, đã có một chiếc oto đậu sẵn ở đó. Khải Hà đi trước nhanh tay mở cửa xe, hơn nữa trong lúc cô bước vào, ang không quên để tay lên thành xe, phòng những lúc cô sơ suất va đầu vào đó. Anh nâng niu bảo bối của của mình lắm a!
Chiếc xe chuyển bánh, điểm đến là trung tâm thương mại lớn nhất nhì trong nước để mua sắm. Cô cùng anh, tay trong tay đi vào cửa hàng. Cánh cửa vừa mở đã thu hút ánh nhìn của bao cô gái đang chọn đồ nơi này.
– Chào Vương tổng ạ, ngài cần chúng tôi giúp gì không ạ?
“Anh ta nổi tiếng vậy sao? Đi đến đâu cũng có người nghênh đón đàng hoàng.”
Ý nghĩ kia vụt lên trong đầu Uyển Nhi.
– Chọn đồ cho cô ấy giúp tôi.
– Vâng ạ! Mời tiểu thư đi bên này.
Rất nhanh chóng, nhân viên của trung tâm thương mại đã đưa tay chỉ đường cho nàng, thái độ hồ hởi, thân thiện vô cùng.
– Cảm ơn…
Tiếng chuông điện thoại của Khải Hà vang lên, anh nhìn màn hình điện thoại, đắn đo một lúc, rồi yêu chiều cúi nhìn bảo bối của mình.
– Anh đi ra ngoài nghe điện thoại, em ra phía kia, họ sẽ chọn đồ giúp em, được chứ?
– Ưm, tôi biết rồi.
Cô bặm môi, ngoan ngoãn đi theo người hướng dẫn.
– Tiểu thư người hãy thử chiếc này đi ạ.
Cô nhân viên ân cần đưa cho cô một chiếc đầm màu trắng tinh khiết. Uyển Nhi nhận lấy nó từ tay cô ấy, rồi khẽ giọng, có chút bối rối nói với cô gái.
– Chị cứ gọi tôi là Uyển Nhi là được a!
– Nhưng tiểu thư là người thân thiết với Vương tổng, chúng tôi không thể gọi khác được, mong tiểu thư đây thông cảm.
– Không sao đâu, anh ấy sẽ không trách mọi người mà, cứ gọi như tôi nói, mọi chuyện tôi chịu là được, chứ cách xưng hô này, tôi thấy không thoải mái lắm…
Những lời nói này của cô thật khiến họ cảm kích. Trước giờ, hầu hết những tiểu thư hay phu nhân nhà nào đó vào đây đều tỏ thái độ kênh kiệu, xấc xược, nhưng Uyển Nhi lại rất lễ phép, khiêm tốn, dễ gần nên nhanh chóng nhận được sự yêu quý của mọi nhân viên. Chính vì vậy, họ giúp đỡ cô rất nhiệt tình và chu đáo.
– Thôi được rồi, em hãy thử chiếc này đi.
Dẫu sao nhân viên ở đây nhìn qua một lượt, ai cũng hơn tuổi cô cả, cách gọi chị em sẽ phải lẽ hơn.
– Dạ…
Uyển Nhi bước vào phòng thử đồ, rất nhanh chóng cũng bước ra, nhưng bộ dạng này xem có vẻ là đang khó xử gì đó?
– Chị….có thể giúp em kéo khoá sau lên không ạ? Tay em không với tới được…
– À không sao, để chị.
Cô nhân viên tư vấn đứng chờ cô nhanh tay kéo chiếc khoá dọc theo đường sống lưng lên giúp nàng.
– Em xem nó vừa khít này, chắc chắn chiếc váy này được thiết kế cho em.
Quả thực, chiếc đầm ôm khít với cơ thể cô. Không quá bó, nhưng lại rất vừa mắt. Quai áo thiết kế thoải mái, có đính đá quý lấp lánh từng hàng. Cổ áo khoét sâu xuống, để hằn rõ ra khe ngực hấp dẫn. Phần ngực phía trên lộ ra, một màu trắng nõn. Ở giữa eo của chiếc đầm thắt nơ bằng vải đính óng ánh.
Uyển Nhi đứng trước gương, hết sức ngạc nhiên về bản thân lúc này. Cô có chút gượng gạo, chút bối rối, nhưng lại duyên dáng của nét ngượng ngùng. Cô quay sang hỏi người nhân viên.
– Cái này, chẳng phải “thoáng” quá rồi không a?
Người phụ nữ kia nhìn bộ dạng của cô thì che tay bụm miệng cười tủm tỉm.
“Cô gái này là lần đầu mặc loại quần áo như này sao?”
Uyển Nhi ngây ngốc không biết họ đang cười mình. Chỉ là cô ngày thường ăn mặc “kín cổng cao tường” đã thành thói quen rồi. Lúc nào cũng là bạn trung thanh với áo sơ mi, không thì đồ hello kitty, hơn nữa thì là croptop trễ vai, chứ khoét sâu thế này, cơ bản là chưa nghĩ tới ngày mặc.
– Không sao đâu, Vương tổng sẽ rất thích cho xem!
Cô ngốc ra mặt, vẫn chưa thể hiểu hàm ý của họ. Rồi cười cười cho qua.
– Anh à, em thích chiếc này!
Từ đâu một cô gái khác lao đến, không nói không rằng, tay chỉ thẳng vào chiếc đầm Uyển Nhi đang mặc, một mực nũng nịu nói với người đàn ông đang đi đến kia.
– Xin lỗi tiểu thư, chiếc đầm này đã có người đặt rồi ạ, mong tiểu thư vui lòng sang bên kia chọn một chiếc khác phù hợp hơn ạ.
Cô nhân viên đứng cạnh cô lên tiếng, cúi đầu hết sức kính cẩn.
– Cô bị điếc à, tôi muốn nó!
Cô ta vênh váo đẩy người nhân viên ngã khuỵ xuống nền đá. Uyển Nhi thấy vậy thì vội vàng chạy lại đỡ cô đứng dậy.
– Này, cô không biết phép cư xử lịch sự sao?
Uyển Nhi một tay đỡ nhân viên đứng dậy, ngước mắt lên nhìn cô ta.
– Tôi làm gì đến lượt cô lên tiếng? Biết tôi là ai không, còn không mau cởi bộ đầm này ra? Nó không xứng với cô chút nào!
Cô ta tiếp tục dùng lời lẽ như một kẻ không có học thức ra vẻ. Người đàn ông kia bước đến, lên tiếng.
– Sao thế bảo bối của anh?
– Anh à, đám nhân viên ở đây khi dễ em.
Cô ta bám lấy cánh tay của người kia, giọng nói như bản thân là người bị hại, nếu mọi thứ bình thường, có lẽ, cô ta là diễn viên xuất sắc nhất Uyển Nhi từng biết.