Không Nói Nổi

Chương 23



Sau khi Thẩm Kham Dư làm xong các xét nghiệm, cậu vẫn rất muốn gặp người nhà một chút. Cậu bám theo dì Lâm muốn đi đến phòng bệnh của ba, nhưng khi đến cửa rồi lại hồi hộp không dám vào. Cuối cùng cậu chỉ ngồi trên ghế dài ở trước của phòng bện mà ngẩn người, nghĩ rằng tuy là cách một bức tường, nhưng như vậy cũng là gần bọn họ rồi.

Trong bệnh viện tỉnh mở máy điều hòa, cậu ngồi trên hàng ghế lạnh lẽo mà run nhè nhẹ, quần áo cậu quá rộng, gió lạnh lùa vào bên trong.

Sao mà… lạnh đến thế.

Lạnh đến mức đầu óc mù mờ, cậu bắt đầu hiện ra nhiều hình ảnh, rõ ràng nhất chính là khi còn bé cậu ôm lấy chân của mẹ muốn ôm, mẹ cậu không thể làm gì khác hơn là bế cậu lên.

Trong ngực mẹ vẫn là nơi ấm áp nhất, tuy rằng một lần đều chỉ ôm cậu có một chút nhưng con lại rất muốn làm tổ tại nơi này.

Cậu lại nằm mơ giữa ban ngày rồi.

Bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa kéo, Thẩm Kham Dư run cầm cập ngẩng đầu nhìn Lý Thanh từ bên trong đi ra, trên mặt kinh ngạc một cái rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

“…Mẹ” Thẩm Kham Dư cười rộ lên, khản giọng gọi mẹ: “Con đã kiểm tra xong hết rồi, lát nữa sẽ có kết quả kiểm tra. Tất cả không có vấn đề gì, có thể hiến gan cho ba.”

Khuôn mặt cậu gầy gò tái nhợt, đôi mắt lem nhem nhìn Lý Thanh như một đứa trẻ đạt điểm cao trong bài kiểm tra muốn mẹ mình khen thưởng.

Lý Thanh thần sắc hòa hoãn nói với Thẩm Kham Dư: “Ừ, dì Lâm nói với mẹ rồi.”

“…dạ, tốt rồi!” Không ngờ rằng cậu không phải là người nói cho mẹ tin tức tốt này đầu tiên, Thẩm Kham Dư có chút mất mát khịt khịt mũi, rất nhanh lại cười: “Đúng rồi mẹ ơi, bánh trứng….y tá đưa cho mẹ chưa? Mẹ có ăn lúc còn nóng không? Ngon không ạ?”

Lý Thanh gật đầu: “Ừ ăn rất ngon.”

Thẩm Kham Dư nín hơi đợi Lý Thanh trả lời lập tức hai mắt sáng rực lên: “Thật không ạ? Vậy ngày mai con lại mua cho mẹ nha, mỗi ngày con đều mua cho mẹ!”

Lý Thanh thấy tính khí trẻ con của cậu bật cười: “Không cần, cái đó không phải lúc nào cũng ăn được.”

“Cũng đúng nhỉ.” Thẩm Kham Dư gật đầu từ trong túi tiền lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, trên thẻ là kiểu thiết kế ngày trước, là một cặp phụ huynh nắm tay một đứa nhỏ.

Hai tay cậu đem nó đưa cho Lý Thanh: “Mẹ, cái này con cho mẹ. Bên trong có một ít tiền, mẹ có thể… có thể dùng nó trả tiền thuốc thang cho ba, phần còn lại mẹ mua những gì mà mọi người thích… được không?”

Lý Thanh to mắt mà đưa tay nhận, Thẩm Kham Dư khẩn trương đến mức không dám nhúc nhích. Chỉ sợ bà không muốn, chờ bà đem nó cất đi, cậu mừng rỡ cả hai tay run lên, ân cần mà nói: “Mật mã là sinh nhật của ba mẹ và anh hai gộp lại, rất dễ nhớ, nếu mẹ quên có thể ghi lại. Mẹ xem cái thẻ cũng rất đẹp phải không? Rất giống ba người, tiền dùng hết cũng có thể giữ lại sưu tầm, nếu không muốn… cũng đừng vứt đi.”

Câu cuối cùng là cậu cầu xin. Âm thanh run rẩy thấp hèn làm đáy lòng Lý Thanh chua chát, bà nắm chặt tấm thể, nhẹ nhàng cười với Thẩm Kham Dư: “Ừm, sẽ không vứt đi.”

Nụ cười này của bà làm mắt Thẩm Kham Dư đỏ lên, nước nắt thiếu chút nữa rơi ra. Cậu hít mũi mạnh một cái, cúi đầu xoa nhẹ đôi mắt lau đi chất lỏng mặn chát. Lúc này cậu xúc động không biết dũng khí từ đâu tới, giơ hai cánh tay gầytrơ xương ra nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ ơi, ôm…”

Cậu muốn nói mẹ có thể ôm cậu một chút không, lại bị tiếng thút thít làm ứ lại. Chờ đến lúc cậu có thể nói chuyện đã không còn dũng khí nói nữa,  trong mắt chỉ toàn là nước ẩn ẩn một tia hy vọng.

Lý Thanh cuối cùng cũng dập tắt hy vọng của cậu. Bọn họ xa cách quá lâu, hiện tại không biết ôm nhau như thế nào.

Bà không biết cái ôm này đối với cậu mà nói có bao nhiêu ý nghĩa, bà không biết cả một đời cậu dốc lòng đem hết những gì tốt đẹp nhất cho người mà cậu thương. Chỉ là muốn đáp lại bằng một cái ôm, nhưng xưa nay chưa ai từng thành tâm trao cho cậu. Cho nên sau này cậu không còn sức mà đi đến ôm một ai nữa, đường xá xa xôi, trên đường quá lạnh, cậu rốt cuộc đi không nổi.

Bà nói: “Thôi, cũng đã lớn rồi mà vẫn cứ như con nít. Tao đi lấy thuốc cho ba mày, mày về nhà nghỉ ngơi đi, không chừng qua mấy ngày sẽ có lịch làm phẫu thuật.”

Phút chốc con mắt của cậu u ám như bầu trời đêm không trăng không sao, chỉ là cảnh trống rỗng tịch mịch. Nụ cười vẫn luôn treo trên mặt, chưa từng biến mất, xán lạn như mùa xuân: “Dạ, con biết rồi!”

Cậu thấy Lý Thanh đi khuất ở cuối hành lang, mới quay người ngược hướng đi đến cổng bệnh viện về nhà.

Thẩm Kham Dư về đến nhà Cố Ngôn Sênh đã đi ra ngoài, trong nhà chỉ có Tống Lê và Cố Vũ Điềm.

Cậu muốn đến nói với con gái mấy câu lại sợ Tống Lê không vui liền yên lặng mà vòng qua hướng khác đi về phòng mình. Trong phòng cậu bắt đầu dọn đẹp đồ đạc.

Thực tình thì cũng chẳng có bao nhiêu đồ, chỉ có mấy lọ thuốc thường dùng cũng mấy bộ quần áo trong vali. Đồ của cậu chỉ có bấy nhiêu, rất nhanh đã thu dọn xong xuôi.

Ngoại trừ những thứ đấy còn có vỏ măng cụt mà ngày hôm qua Cố Ngôn Sênh lột cho cậu, cậu bỏ vào trong một cái túi chân không cất đi. Không biết là có thể giữ được bao lâu, nếu qua được mùa đông năm nay thì tốt.

Đem đồ đạc của mình để gọn vào một góc, cậu ngồi ở bên giường suy nghĩ từng chút từng chút những gì cậu cần phải làm, sau đó sẽ nghiêm túc thực hiện từng cái.

Cậu quét dọn nhà cửa từ trên xuống dưới hết một lượt, bàn ghế và bàn trà đều lau chùi sạch bóng như mới.

Cậu mở tủ giày và tủ quần áo đem những chiếc áo bị bung cúc của Cố Ngôn Sênh và Cố Vũ Điềm khâu lại, giày cũng khâu chắc những chỗ bị hở, những vết ố vàng trên quần áo cậu giặt tẩy sạch sẽ phơi lên, áo somi nhăn nhúm thì ủi lại cho thẳng thóm.

Cậu dọn dẹp mấy nguyên liệu cũ trong tủ lạnh, thay nguyên liệu mới bỏ vào. Những hủ mắm muối đường đều đổ thêm vào cho đầy.

Cậu đem chăn gối mùa đông giặt sạch treo trên ban công phơi nắng.

Cậu nghĩ mình sẽ làm rất lâu nhưng quay qua quay lại đã làm xong hết rồi. Cậu ngồi xuống bàn bên cạnh cầm lấy giấy bút, muốn viết cho Cố Ngôn Sênh và Cố Vũ Điềm một bức thư.

Rõ ràng là có rất nhiều điều muốn nói, cầm giấy bút rồi lại không viết nổi ra một chữ.

Cuối cùng cậu chỉ ngốc ngếch dùng khả năng vẽ vời có hạn mà vẽ ra một phiên bản hoạt hình của Cố Ngôn Sênh và Cố Vũ Điềm. Trong tranh bọn họ cùng nhau nắm tay, sau đó vẽ một cái trái tim thật to bao quanh. Suy nghĩ một chút ở góc bên phải phía trên vẽ một ngôi sao rất nhỏ.

Vẽ xong bức tranh, cậu lấy ra tấm thẻ ngân hàng mà trước kia muốn tặng cho Cố Ngôn Sênh, dùng giấy vẽ gói nó vào bên trong, viết mật mã lên trên một cách cẩn thận. Cậu lấy cả quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn đem đến phòng của anh mà đặt trong ngăn kéo.

Nếu đưa trực tiếp cho A Sênh, chỉ sợ anh không muốn nhận còn làm cho anh thấy phiền, anh sẽ không cần đồ của cậu đưa.

Vậy nên cứ như thế là tốt rồi, anh sẽ nhận thôi.

Quà sinh nhật cho Cố Vũ Điềm, Thẩm Kham Dư muốn tận tay đưa cho con gái. Đây là một cái bùa bình an bằng ngọc bích, cậu muốn chính tay đeo cho con.

Cậu biết Cố Vũ Điềm rất ghét cậu, thậm chí còn bài xích khi cậu đến gần. Cho nên để lấy lòng con, cậu làm một phần bánh trứng gà non, Điềm Điềm ngửi thấy mùi bánh bỏ cả phim hoạt hình, lạch bạch chạy vào tìm ba: “Ba ơi, ba ơi! Bánh trứng gà non của con!”

“Đúng rồi, mũi của con gái ba thật thính nha.” Thẩm Kham Dư bưng trứng gà non ra đặt trên bàn cơm, Điềm Điềm bụng sôi ùng ục nuốt nước miếng, duỗi tay ta muốn lấy ăn ngay.

“Chờ một chút, nóng đấy con.” Thẩm Kham Dư nắm lấy tay mềm mại của con gái: “Rất nhanh sẽ nguội, con chờ chút nha, Điềm Điềm muốn ăn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, được không nè?”

“Dạ!” Bé con thèm ăn không ngừng nuốt nước miếng nhưng vẫn có vài giọt chảy ra ngoài, Thẩm Kham Dư bất đắc dĩ lau cho con.

Điềm Điềm nằm nhoài trên bàn, trong mắt chỉ có trứng gà non, một tiếng cũng không nói, không giống như lúc có Cố Ngôn Sênh bên cạnh, cứ luôn quấn lấy anh mà a a ê ê nói này nói kia. Thẩm Kham Dư biết Điềm Điềm không thích mình, sợ mình sơ ý nói cái gì làm con khóc, cũng im lặng không dám hé miệng, chỉ đứng yên nhìn bé, thi thoảng lau nước miếng cho con, hoặc vén tóc rối của con ra sau, một câu cũng không nói.

Đến khi cậu mở miệng nói, âm thanh đã khàn đi rất nhiều: “Bảo bối, có thể ăn rồi.”

“Dạ!” Điềm Điềm kéo ngay một cái bánh trứng gà non bỏ vào trong miệng, sau đó hưng phấn nhảy nhảy: “Thật ngon! Thật ngon! Trứng gà non ngon nhất!”

“Từ từ ăn nào, đều là của con.” Thẩm Kham Dư sờ cái gáy mềm của con, nụ cười ôn hòa vương chút đau thương khó mà nhìn thấy.

Thừa dịp con gái vui vẻ, cậu vội vàng lấy bùa bình an ra, quơ quơ trước mặt Điềm Điềm: “Bảo bối con xem, đây là cài gì?”

“Là cài gì ạ?” Điềm Điềm mở to hai mắt tò mò: “Đẹp quá đi!”

“Là ba…” Thẩm Kham Dư nới được một chút chợt ngừng đi, không dám nói thật vội vã sửa lại: “Là của cha con tặng sinh nhật con đó, cha con bận quá không có thời gian đưa cho con, ba giúp con đeo lên có được không?”

“Dạ được!” Miệng Điềm Điềm nhét đầy trứng gà non, nhồm nhoàm đáp: “Nhưng sinh nhật con chưa tới mà, sao bây giờ lại mua quà rồi?”

Thẩm Kham Dư ngẩn người một chút, đôi môi trắng bệch vội nói: “Bởi vì cha con quá yêu Điềm Điềm, ba cũng đã nói là đến sinh nhật hẳn đưa, nhưng cha con không chịu.”

Điềm Điềm nghe xong đáp án này đặc biệt thỏa mãn, khanh khách cười đến híp cả mắt.

Thẩm Kham Dư cũng cười, cúi người đem bùa bình an đeo lên cổ con.

“Ba ơi cái này có lợi ích gì?”

“Cái này à, cái này có thể phù hộ cho Điềm Điềm nhà chúng ta ngày càng xinh đẹp, ngày càng hạnh phúc, hơn nữa mãi mãi lúc nào cũng có thể ăn trứng gà non nè!”

“Oa tuyệt quá!”

Thẩm Kham Dư cười giúp con lau đi vụn bánh trên miệng, mắt cong cong nói: “Điềm Điềm thích không?”

“Rất thích!” Điềm Điềm cầm bùa bình an lên hôn một cái chóc: “Cha con yêu con nhất á!”

Thẩm Kham Dư dùng sức gật đầu: “Đúng rồi, cha con thương con nhất!”

Con cũng phải nhớ trước kia đã đồng ý với ba, mãi mãi thương cha con nhất.

Ba cũng rất yêu con, thật sự thương con. Thế nhưng ba hy vọng con vĩnh viễn sẽ không biết, coi như ba xưa nay chưa từng xuất hiện, như vậy mới có thể mãi mãi vui vẻ, hạnh phúc.

Thẩm Kham Dư nhìn đồng hồ một cái, thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu cũng sợ nếu ở bên cạnh con nhiều quá sẽ không nỡ, liền xoa xoa mặt để bé từ từ ăn, cậu lại kéo vali vội vàng đi ra cửa.

Điềm Điềm nhìn thấy bóng lưng cậu đột nhiên cảm nhận được gì đó, bỏ cái bánh đang ăn dở xuống, nhảy khỏi ghế đuổi theo cậu đến tận cửa: “Ba ơi, ba muốn đi đâu?”

Thẩm Kham Dư không nghĩ tới bé sẽ đuổi theo, cậu cứng đờ quay đầu lại nhìn đôi mắt tròn xoe của con, khoan mũi chua xót, mắt cũng dần nóng lên.

“Cha con mỗi lần kéo vali đi đều đi rất lâu mới về, ba cũng muốn đi ra ngoài rất lâu mới về sao?” Điềm Điềm oan ức bĩu môi: “Khi nào ba về? Điềm Điềm còn muốn ăn thêm trứng gà non.”

Thẩm Kham Dư bối rối nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, ngồi xổm xuống ôm nhẹ con, hôn một cái lên thịt má đỏ hỏn, bên tai bé nhẹ nhàng nói: “Điềm Điềm sẽ có bánh trứng gà non ngon hơn, tin ba nhé.”

Âm thanh cậu nghẹn ngào đến phát run chính cậu cũng không phát hiện, vẫn cứ ở bên tai con gái nhẹ nói: “Bảo bối, ba đi đây, tạm biệt con.”

Cậu sợ bị con xô ra nên ôm con rất nhanh liền buông tay, cũng đã thỏa mãn mà mắt ướt nhòe.

Bảo bối cám ơn con.

Cám ơn con nguyện ý nghe lời ba nói.

Ba mãi mãi yêu con.

Thẩm Kham Dư nói tạm biệt cũng không quay đầu lại.

Cố Vũ Điềm ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt, duỗi tay ra sờ đến chỗ ươn ướt trên mặt.

Bé không khóc, nhưng vì sao trên mặt lại có nước vậy.

Vì còn quá nhỏ nên bé không nghĩ ra, yên lặng đi về cạnh bàn muốn tiếp tục ăn bánh không cẩn thận lại làm chén bánh rơi xuống, bánh đều đổ ra.

Bé ngây ngốc nhìn đống trứng gà non, chẹp chẹp miếng liền bắt đầu gào khóc.

Bà nội nghe có động tĩnh liện vội vàng đi vào, ôm bé lên dỗ dành, còn nói mua cho bé trứng gà non ngon hơn. Có thể bé cũng chẳng biết mình làm sao, bé chỉ càng khóc lại càng muốn khóc, khóc đến không ngừng được.

Bé khóc đến mức mặt mũi tèm nhem, cổ họng khàn đi sức cũng không còn liền ôm lấy bà nội nghẹn ngào thút thít nói muốn ba.

Bà nội, con muốn ba.

Điềm Điềm muốn ba.

Nhưng bé cảm thấy hình như ba… sẽ không trở về nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.