Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 4



Edit | Beta: Manh & MDL

Ngày hôm sau, tại đồn cảnh sát phía Tây Kỳ Châu.

Vi Lễ An ăn cơm hộp, tiện thể lật xem ghi chép mấy ngày nay. Chẳng có gì mới mẻ, ngày nào cũng y một bài, tua đi tua lại như băng cát-sét.

Thấy anh ta phản ứng như vậy, Trịnh Trí biết ngay anh ta đang nói dối, mở bài phóng sự mạng viết về sự kiện năm đó lên: “Chiến dịch truy quét vào tháng Mười đã tiêu diệt 16 băng nhóm tội phạm buôn ma túy lớn, bắt giữ 164 nghi phạm và thu giữ 6 tấn ma túy đá. Số nghi phạm còn lại cũng lần lượt sa lưới trong những cuộc truy bắt sau đó. Cho đến nay, chỉ còn một đối tượng duy nhất chưa bị đưa ra trước vành móng ngựa.”

Trịnh Trí vẫn đeo bám án ma túy nọ: “Đã điều tra những người ra nước ngoài không về trong mấy năm gần đây chưa?”

Chu Yên xoay người, dợm bước ra ngoài, song còn chưa đến cửa thì hắn quát: “Tôi cho cô đi chưa?”

Đội phó Trịnh Trí vừa trở về đã cởi mũ, đến chỗ cây nước rót một cốc: “Sao rồi? Hôm qua có tìm thêm được manh mối nào không?”

Hắn ngồi ở góc Tây Nam tối nhất phòng, có đến gần cũng không trông rõ vẻ mặt.

Trước khi đáp lời, Tư Văn quét mắt qua Chu Yên, đang xem tivi? Lại còn xem rõ là nhập tâm nữa?

Vi Lễ An buông sổ, xúc cơm ăn tiếp: “Không, mấy cô đào giỏi vờ vịt lắm.”

Trịnh Trí vỗ tay cái đốp: “Thế thì nó ở Kỳ Châu chắc rồi! Các cụ có câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Có danh tính của ai không ăn khớp không?” Bàn được nửa chừng, anh ta lại cảm thấy sai sai: “Thằng đấy mà dám về thì chắc đã đổi lốt rồi.”

Đội phó Trịnh Trí vừa trở về đã cởi mũ, đến chỗ cây nước rót một cốc: “Sao rồi? Hôm qua có tìm thêm được manh mối nào không?”

Trịnh Trí uống ngụm nước rồi ngồi xuống: “Chẳng phải cô ta tự sát sao? Cứ theo đó mà xử thôi. Người nhà thì mất hút, đến lễ tang cũng do bên Kẹo lo liệu, điều tra thêm chỉ tổ tốn công, khéo sếp còn tưởng mình kém tắm ấy.”

Nhưng đó là lý do để cô biến mất chắc? Hắn chiều cô quá rồi phải không? Hút hết điếu thuốc, hắn ấn đầu lọc xuống gạt tàn: “Gọi điện thoại bảo cô ta lết đến đây ngay cho tôi!”

Trịnh Trí uống ngụm nước rồi ngồi xuống: “Chẳng phải cô ta tự sát sao? Cứ theo đó mà xử thôi. Người nhà thì mất hút, đến lễ tang cũng do bên Kẹo lo liệu, điều tra thêm chỉ tổ tốn công, khéo sếp còn tưởng mình kém tắm ấy.”

Mới đầu Vi Lễ An không nghĩ vậy, nhưng sau khi đã lãng phí quá nhiều thời gian vào vụ này, anh ta cũng cảm thấy có làm tiếp cũng chẳng lợi ích gì. Anh ta xực nốt miếng khoai tây sợi cuối cùng, bảo: “Để chiều nay tôi viết kết luận điều tra.”

Mới đầu Vi Lễ An không nghĩ vậy, nhưng sau khi đã lãng phí quá nhiều thời gian vào vụ này, anh ta cũng cảm thấy có làm tiếp cũng chẳng lợi ích gì. Anh ta xực nốt miếng khoai tây sợi cuối cùng, bảo: “Để chiều nay tôi viết kết luận điều tra.”

Tư Văn lia ánh mắt sắc lẻm tới: “Đi khách mà cũng được nghỉ cuối tuần cơ à? Chắc có luôn cả bảo hiểm xã hội ấy nhỉ?”

Tư Văn càng bực, không muốn nhìn thấy cô nữa: “Tránh xa tôi ra!”

Trịnh Trí mở máy tính, sực nhớ ra một chuyện, anh ta ngoái lại hỏi: “Này, cậu từng làm ở Đội Phòng chống ma túy hả?”

Thỉnh thoảng hắn lại ghé Kẹo chơi, nhưng hiếm khi nào gọi đào tiếp rượu, hắn dành phần lớn thời gian để xả giận hoặc làm nhục Chu Yên. Chu Yên đã quen đến chết lặng, mụ Hồng cũng thế, tất cả nhân viên của Kẹo đều thế.

Vi Lễ An đáp: “Chẳng có ai không về cả.”

Chu Yên đáp: “Không dám.”ádTư Văn siết mạnh tay hơn: “Thế cô lấy đâu ra cái gan bắt tôi đợi lâu như vậy?”

Vi Lễ An nhét hộp cơm rỗng vào túi ni-lông: “Có vấn đề gì?”

“Anh ta đã trả tiền thuốc men và chi phí điều trị, còn bồi thường thêm hai trăm ngàn, nhưng gia đình bên kia chê ít, đòi phải tăng gấp đôi.”

Sáng nay Trịnh Trí vào thành phố họp, được nghe cảnh sát bên ấy ngồi lê đôi mách: “Trong chiến dịch truy quét ma túy ở Lục Hoạt năm xưa, một anh em cảnh sát nằm vùng đã bị tên trùm chặt sạch tay chân rồi dìm xuống nước phải không?”

Nghe ngữ điệu này, người lành nghề như mụ Hồng cũng không khỏi toát mồ hôi, vội vàng giải thích: “Anh Tư, đó là quy định do anh đặt ra ạ… Thường… thường thì lúc này Chu Yên đang ở chỗ anh…”

Mà Chu Yên cũng chẳng thèm nhìn bản mặt ấy.

Vi Lễ An biến sắc, đứng hình mấy giây rồi mới vứt vội túi rác: “Làm gì có.”

Vi Lễ An tựa vào ghế xoay, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cậu tưởng Đội Phòng chống ma túy toàn người ăn hại hay sao mà tới phiên cậu?”

Tam Tử nhìn Vi Lễ An, chờ anh ta tỏ thái độ.

Thấy anh ta phản ứng như vậy, Trịnh Trí biết ngay anh ta đang nói dối, mở bài phóng sự mạng viết về sự kiện năm đó lên: “Chiến dịch truy quét vào tháng Mười đã tiêu diệt 16 băng nhóm tội phạm buôn ma túy lớn, bắt giữ 164 nghi phạm và thu giữ 6 tấn ma túy đá. Số nghi phạm còn lại cũng lần lượt sa lưới trong những cuộc truy bắt sau đó. Cho đến nay, chỉ còn một đối tượng duy nhất chưa bị đưa ra trước vành móng ngựa.”

Những năm qua, Tư Văn đã thử đủ mọi kiểu tra tấn với cô, có nghĩ cũng chẳng ra được thêm cách nào mới.

Bấy giờ Tư Văn mới nhớ, hôm qua Chu Yên đến gặp hắn, sau đó hắn bảo cô cuốn xéo.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Vi Lễ An: “Chính là cái tên đã giết người của phe ta, đúng không?”

Vi Lễ An khó hiểu nhíu mày: “Tai nạn gì?”

Vi Lễ An vòng về bàn làm việc: “Chuyện lâu lắc rồi, nhắc lại làm gì.”

Vi Lễ An buông sổ, xúc cơm ăn tiếp: “Không, mấy cô đào giỏi vờ vịt lắm.”

Vi Lễ An ăn cơm hộp, tiện thể lật xem ghi chép mấy ngày nay. Chẳng có gì mới mẻ, ngày nào cũng y một bài, tua đi tua lại như băng cát-sét.

Trịnh Trí chạy lại ngồi lên bàn Vi Lễ An, “Ơ, cậu không thấy mấy vụ này mới đáng quan tâm à? Đội mình mà tóm được hung thủ thì sẽ vẻ vang lắm đấy.”

Vi Lễ An tựa vào ghế xoay, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cậu tưởng Đội Phòng chống ma túy toàn người ăn hại hay sao mà tới phiên cậu?”

Trịnh Trí chạy lại ngồi lên bàn Vi Lễ An, “Ơ, cậu không thấy mấy vụ này mới đáng quan tâm à? Đội mình mà tóm được hung thủ thì sẽ vẻ vang lắm đấy.”

Trịnh Trí mở máy tính, sực nhớ ra một chuyện, anh ta ngoái lại hỏi: “Này, cậu từng làm ở Đội Phòng chống ma túy hả?”

Người nhà công nhân vô tình ném kéo y tế làm rách mé trán trái của Tư Văn. Bọn họ thấy máu là hốt hoảng ra trò, vội thôi ngay trận ỏm tỏi.

“Nhưng bao lâu nay họ có bắt được đâu.”

Đã đến lúc Vi Lễ An phải viết kết luận điều tra: “Biến về chỗ cậu mà đoán.”

“Thế tôi hỏi cậu, cậu có manh mối gì không? Hay cậu có nghe được tin vỉa hè gì không?”

Tam Tử, một viên cảnh sát khác bước vào phòng, thấy Trịnh Trí ngồi trước mặt Vi Lễ An thì đứng khựng lại: “Các anh ơi.”

Lúc tay quản lý thấy Tư Văn, vẻ kính sợ và ghen tị quần nhau trên mặt gã, chỉ cần liếc thoáng là biết ngay gã ta đang mâu thuẫn cỡ nào. Nhưng Tư Văn không biết, bởi vì hắn còn chẳng buồn nhìn gã.

Hai cô gái được chọn bẽn lẽn lại gần, thẹn thùng thấy rõ. Các cô mới bị má mì lừa vào tròng chưa lâu, còn tưởng mình có thể may mắn với tới các đại gia, từ đây không lo chuyện cơm áo, chứ nào biết thứ đang đợi mình là địa ngục bất tận.

Trịnh Trí lắc đầu: “Bây giờ thì chưa, nhưng không có nghĩa là sau này không điều tra ra được. Tôi thấy nếu chỉ truy nã trong phạm vi quốc nội thì cực kỳ kém hiệu quả, thằng cha buôn ma túy ấy giàu nứt đố đổ vách, vi vu qua nước nào mà chẳng được?”

Vi Lễ An xua đuổi anh ta: “Lo chuyện chính đi. Vụ chủ đầu tư cưỡng chế phá dỡ tháng trước còn chưa xong kia kìa.”

Trịnh Trí vẫn đeo bám án ma túy nọ: “Đã điều tra những người ra nước ngoài không về trong mấy năm gần đây chưa?”

Mụ Hồng ái ngại thưa: “Hôm nay là Chủ nhật ạ.”

Vi Lễ An đáp: “Chẳng có ai không về cả.”

Đầu bên kia vừa bắt máy, mụ ta lập tức mắng mỏ: “Cô chán sống rồi hay sao mà dám cho anh Tư ra rìa!”

Trịnh Trí vỗ tay cái đốp: “Thế thì nó ở Kỳ Châu chắc rồi! Các cụ có câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Có danh tính của ai không ăn khớp không?” Bàn được nửa chừng, anh ta lại cảm thấy sai sai: “Thằng đấy mà dám về thì chắc đã đổi lốt rồi.”

Trịnh Trí xua tay: “Thế cậu dẫn anh em qua đấy đi, ló mặt tí là được.”

Đã đến lúc Vi Lễ An phải viết kết luận điều tra: “Biến về chỗ cậu mà đoán.”

Tư Văn kéo cô ra xa, ánh sáng màn hình vừa khéo chiếu rọi gương mặt hắn. Chu Yên trông thấy vẻ chán ghét bị phóng đại đến vô hạn.

Nhưng trí tưởng tượng đã bay xa của Trịnh Trí khó mà về lại mặt đất: “Nếu tên ấy ở Kỳ Châu thật thì sẽ trốn ở đâu nhỉ?”

Trước khi Tư Văn mở miệng, Chu Yên bước tới ngồi quỳ xuống, gối đầu lên đùi hắn.

Tam Tử, một viên cảnh sát khác bước vào phòng, thấy Trịnh Trí ngồi trước mặt Vi Lễ An thì đứng khựng lại: “Các anh ơi.”

Vi Lễ An vòng về bàn làm việc: “Chuyện lâu lắc rồi, nhắc lại làm gì.”

Hai người đồng thời ngoái đầu, Vi Lễ An đạp Trịnh Trí ra, hỏi: “Sao thế?”

Tam Tử thưa: “Bên khu công nghiệp dược phẩm vừa xảy ra tai nạn xe cộ ạ.”

“Nhưng bao lâu nay họ có bắt được đâu.”

Chu Yên không bao giờ cãi lời Tư Văn, hắn trả cho cô rất hậu hĩnh, cô lại không phải người thanh cao, bằng không đã chẳng bước vào con đường này. Nhưng có hành nghề lâu mấy thì vẫn có những điều cô không tài nào hiểu nổi: “Anh bảo tôi lết đến mà?”

Vi Lễ An nhíu mày khó hiểu: “Tai nạn gì?”

Sáng nay Trịnh Trí vào thành phố họp, được nghe cảnh sát bên ấy ngồi lê đôi mách: “Trong chiến dịch truy quét ma túy ở Lục Hoạt năm xưa, một anh em cảnh sát nằm vùng đã bị tên trùm chặt sạch tay chân rồi dìm xuống nước phải không?”

“Một nhân viên của Dược phẩm Đông Thăng mải lái xe vào bãi đỗ, tông trúng một công nhân xưởng, khiến nạn nhân xuất huyết não. Nạn nhân đã được đưa đi cấp cứu nhưng chưa tỉnh. Phía người nhà không chịu, giờ đang làm um cả lên.”

Không ai để ý đến Chu Yên, thật khéo làm sao, cô có thể thảnh thơi xem bộ phim Mỹ đang được phát sóng.

Tư Văn lia mắt một lượt, chỉ bừa hai người: “Cô, cô, lại đây.”

Trịnh Trí tạm dừng luồng suy nghĩ đang thăng hoa: “Dược phẩm Đông Thăng? Của Tư Văn á?”

Tam Tử gật đầu: “Đúng anh ta đấy ạ.”

“Thế thôi kệ mẹ đi, cả cái Kỳ Châu này nằm trong tay thằng đấy rồi. Mà làm gì có chuyện người như Tư Văn kẹt nước khắc phục chứ?”

“Anh ta đã trả tiền thuốc men và chi phí điều trị, còn bồi thường thêm hai trăm ngàn, nhưng gia đình bên kia chê ít, đòi phải tăng gấp đôi.”

“Thế thôi kệ mẹ đi, cả cái Kỳ Châu này nằm trong tay thằng đấy rồi. Mà làm gì có chuyện người như Tư Văn kẹt nước khắc phục chứ?”

Trịnh Trí xua tay: “Thế cậu dẫn anh em qua đấy đi, ló mặt tí là được.”

Tam Tử nhìn Vi Lễ An, chờ anh ta tỏ thái độ.

Trước kia cô không hiểu vì sao Tư Văn ghét cô đến vậy mà còn bao nuôi cô, phải chăng là để làm bật lên sự giàu có của hắn, rằng hắn dư sức bố thí bất cứ ai theo bất cứ cách nào?

Vi Lễ An cũng bảo: “Cậu đi đi. Cố gắng hòa giải, nếu bên kia tham quá thì đe thêm mấy câu.”

Tam Tử hiểu ý: “Em biết rồi.”

Vi Lễ An cũng bảo: “Cậu đi đi. Cố gắng hòa giải, nếu bên kia tham quá thì đe thêm mấy câu.”

Mụ Hồng mắng chán chê mê mỏi mới nhận ra bên kia đã ngắt điện thoại, vừa chửi vừa gọi lại cho cô: “Anh Tư đến Kẹo, đang tìm cô đấy, sửa sang lẹ lẹ rồi qua đây cho tôi!”

Cậu ta vừa khuất bóng, Trịnh Trí lại tiếp tục thảo luận với Vi Lễ An: “Cậu nghĩ tay buôn ma túy kia đang ở đâu?”

Tư Văn gọi mụ Hồng vào: “Dẫn người mới qua đây.”

Vi Lễ An đeo tai nghe, chặn giọng anh ta lại.

Bấy giờ Tư Văn mới nhớ, hôm qua Chu Yên đến gặp hắn, sau đó hắn bảo cô cuốn xéo.Chu Yên đáp: “Không dám.”ádTư Văn siết mạnh tay hơn: “Thế cô lấy đâu ra cái gan bắt tôi đợi lâu như vậy?”Re-up là cờ hóooooo

Tư Văn bóp mặt cô: “Cô dám biến mất dạng hả?”

Người nhà công nhân vô tình ném kéo y tế làm rách mé trán trái của Tư Văn. Bọn họ thấy máu là hốt hoảng ra trò, vội thôi ngay trận ỏm tỏi.

Ra ngoài lên xe, Tư Văn lái lòng vòng quanh thành phố, cuối cùng quành vào Kẹo.

Chuyến bay đã lỡ, tuy thư kí đã đặt chuyến khác nhưng nhanh nhất cũng phải chờ đến ngày mai. Sau khi được bác sĩ băng bó, Tư Văn bực mình bỏ đi, để thư kí lại bệnh viện đối phó với đám người nhà ngoa ngoắt.

Chu Yên vẫn còn quỳ trước xô-pha, thờ ơ trước những điều hắn nói.

Ra ngoài lên xe, Tư Văn lái lòng vòng quanh thành phố, cuối cùng quành vào Kẹo.

Như thể nghe được cớ gì mới mẻ, Tư Văn nghiêng người ghé tai: “Cô vừa nói gì?”

Dù vậy, chẳng một ai lén tọc mạch về hành vi hay tính tình của hắn. Bởi vì họ không dám.

Vi Lễ An nhét hộp cơm rỗng vào túi ni-lông: “Có vấn đề gì?”

Lúc tay quản lý thấy Tư Văn, vẻ kính sợ và ghen tị quần nhau trên mặt gã, chỉ cần liếc thoáng là biết ngay gã ta đang mâu thuẫn cỡ nào. Nhưng Tư Văn không biết, bởi vì hắn còn chẳng buồn nhìn gã.

Biết Tư Văn đến, mụ Hồng đích thân ra đón tiếp. Mụ ta tò mò ngó miếng băng gạc trên trán hắn song không hỏi han gì, đưa hắn vào phòng VIP, đon đả rót cho hắn một ly Royal Salute hàng xịn: “Hôm nay anh Tư muốn chơi gì ạ?”

Tư Văn tay phải cầm điếu thuốc, tay trái đặt trên đầu gối, gõ nhẹ những nhịp vô định, giây lát sau hỏi: “Chu Yên đâu?”

Mụ Hồng ái ngại thưa: “Hôm nay là Chủ nhật ạ.”

Tư Văn lia ánh mắt sắc lẻm tới: “Đi khách mà cũng được nghỉ cuối tuần cơ à? Chắc có luôn cả bảo hiểm xã hội ấy nhỉ?”

Hai người đồng thời ngoái đầu, Vi Lễ An đạp Trịnh Trí ra, hỏi: “Sao thế?”$F#@KJ)$F@#U$fj120u-3dik2oTam Tử thưa: “Bên khu công nghiệp dược phẩm vừa xảy ra tai nạn xe cộ ạ.”

Nghe ngữ điệu này, người lành nghề như mụ Hồng cũng không khỏi toát mồ hôi, vội vàng giải thích: “Anh Tư, đó là quy định do anh đặt ra ạ… Thường… thường thì lúc này Chu Yên đang ở chỗ anh…”

Chẳng bao lâu sau, mụ Hồng điều người vào, họ đứng dàn thành hàng ngang, mặc đồng phục y tá. Váy ngắn cũn cỡn, miễn cưỡng che khuất háng, cái áo bó ngực căng chật như sắp bung ra, trông như muốn Mụ Hồng giới thiệu: “Anh Tư, đây đều là người mới, sạch sẽ, đã được kiểm tra sức khỏe đàng hoàng. Các em đều đã ký hiệp nghị bảo mật theo yêu cầu của anh rồi ạ.”

Bấy giờ Tư Văn mới nhớ, hôm qua Chu Yên đến gặp hắn, sau đó hắn bảo cô cuốn xéo.

Mụ Hồng gật đầu: “Vâng, tôi đi sắp xếp ngay ạ.”

“Thế tôi hỏi cậu, cậu có manh mối gì không? Hay cậu có nghe được tin vỉa hè gì không?”

Nhưng đó là lý do để cô biến mất chắc? Hắn chiều cô quá rồi phải không? Hút hết điếu thuốc, hắn ấn đầu lọc xuống gạt tàn: “Gọi điện thoại bảo cô ta lết đến đây ngay cho tôi!”

Mụ Hồng chẳng dám ho he gì, ra ngoài gọi cho Chu Yên.

Đầu bên kia vừa bắt máy, mụ ta lập tức mắng mỏ: “Cô chán sống rồi hay sao mà dám cho anh Tư ra rìa!”

Tam Tử gật đầu: “Đúng anh ta đấy ạ.”

Chu Yên mới đưa Chu Tư Nguyên đến lớp học đàn, đang chuẩn bị về giặt cặp sách bị bẩn của em trai thì nhận được điện thoại. Cô chẳng hiểu ra làm sao: “Tôi cho anh ta ra rìa bao giờ? Rõ ràng anh ta bảo tôi cút mà.”

Mụ Hồng nghe vậy tức tưởng chết: “Lại còn thái độ? Phận điếm mà còn dám thái độ à?”

Chu Yên thẳng tay dập máy.

Biết Tư Văn đến, mụ Hồng đích thân ra đón tiếp. Mụ ta tò mò ngó miếng băng gạc trên trán hắn song không hỏi han gì, đưa hắn vào phòng VIP, đon đả rót cho hắn một ly Royal Salute hàng xịn: “Hôm nay anh Tư muốn chơi gì ạ?”

Chuyến bay đã lỡ, tuy thư kí đã đặt chuyến khác nhưng nhanh nhất cũng phải chờ đến ngày mai. Sau khi được bác sĩ băng bó, Tư Văn bực mình bỏ đi, để thư kí lại bệnh viện đối phó với đám người nhà ngoa ngoắt.

Mụ Hồng mắng chán chê mê mỏi mới nhận ra bên kia đã ngắt điện thoại, vừa chửi vừa gọi lại cho cô: “Anh Tư đến Kẹo, đang tìm cô đấy, sửa sang lẹ lẹ rồi qua đây cho tôi!”

Hai cô gái bưng chai rượu đến, nửa quỳ trước mặt Tư Văn, một cô hỏi: “Anh muốn uống loại nào ạ?”

“Ờ.” Chu Yên đáp, nhấn ga phóng xe đi.

Lúc cô tươm tất xuất hiện tại Kẹo, mụ Hồng đã dùng hết mọi chiêu trò kéo dài thời gian, sự kiên nhẫn của Tư Văn gần như đã cạn kiệt, thế nên vừa trông thấy cô, hắn lập tức gầm lên: “Lại đây!”

Hắn ngồi ở góc Tây Nam tối nhất phòng, có đến gần cũng không trông rõ vẻ mặt.

Nhưng trí tưởng tượng đã bay xa của Trịnh Trí khó mà về lại mặt đất: “Nếu tên ấy ở Kỳ Châu thật thì sẽ trốn ở đâu nhỉ?”

Mà Chu Yên cũng chẳng thèm nhìn bản mặt ấy.

Cô lại quay về, đứng cách hắn một khoảng.

Lúc đi ngang qua mụ Hồng, mụ thầm thì dặn cô đừng chọc giận Tư Văn. Sau đó cô nghe tiếng cửa đóng, nghe loa trung tâm réo rắt câu “Chuyện xưa xin anh đừng nhắc nữa”, duy chỉ nhịp tim cô là chìm nghỉm mất tăm.

Lúc cô tươm tất xuất hiện tại Kẹo, mụ Hồng đã dùng hết mọi chiêu trò kéo dài thời gian, sự kiên nhẫn của Tư Văn gần như đã cạn kiệt, thế nên vừa trông thấy cô, hắn lập tức gầm lên: “Lại đây!”

Tư Văn tay phải cầm điếu thuốc, tay trái đặt trên đầu gối, gõ nhẹ những nhịp vô định, giây lát sau hỏi: “Chu Yên đâu?”

Trịnh Trí tạm dừng luồng suy nghĩ đang thăng hoa: “Dược phẩm Đông Thăng? Của Tư Văn á?”

Những năm qua, Tư Văn đã thử đủ mọi kiểu tra tấn với cô, có nghĩ cũng chẳng ra được thêm cách nào mới.

Cô đã buông bỏ nỗi sợ từ lâu.

Trước khi Tư Văn mở miệng, Chu Yên bước tới ngồi quỳ xuống, gối đầu lên đùi hắn.

Chẳng biết là do ai bật, đúng là chu đáo hết nấc.

Tư Văn bóp mặt cô: “Cô dám biến mất dạng hả?”

Chu Yên đáp: “Không dám.”

Tư Văn siết mạnh tay hơn: “Thế cô lấy đâu ra cái gan bắt tôi đợi lâu như vậy?”

Chu Yên không bao giờ cãi lời Tư Văn, hắn trả cho cô rất hậu hĩnh, cô lại không phải người thanh cao, bằng không đã chẳng bước vào con đường này. Nhưng có hành nghề lâu mấy thì vẫn có những điều cô không tài nào hiểu nổi: “Anh bảo tôi lết đến mà?”

Như thể nghe được cớ gì mới mẻ, Tư Văn nghiêng người ghé tai: “Cô vừa nói gì?”

Chu Yên nín thinh, chỉ trưng ra gương mặt vô cảm.

Lúc đi ngang qua mụ Hồng, mụ thầm thì dặn cô đừng chọc giận Tư Văn. Sau đó cô nghe tiếng cửa đóng, nghe loa trung tâm réo rắt câu “Chuyện xưa xin anh đừng nhắc nữa”, duy chỉ nhịp tim cô là chìm nghỉm mất tăm.

Tư Văn kéo cô ra xa, ánh sáng màn hình vừa khéo chiếu rọi gương mặt hắn. Chu Yên trông thấy vẻ chán ghét bị phóng đại đến vô hạn.

Vi Lễ An biến sắc, đứng hình mấy giây rồi mới vứt vội túi rác: “Làm gì có.”

Trước kia cô không hiểu vì sao Tư Văn ghét cô đến vậy mà còn bao nuôi cô, phải chăng là để làm bật lên sự giàu có của hắn, rằng hắn dư sức bố thí bất cứ ai theo bất cứ cách nào?

Tư Văn gọi mụ Hồng vào: “Dẫn người mới qua đây.”

Mụ Hồng gật đầu: “Vâng, tôi đi sắp xếp ngay ạ.”

Chu Yên vẫn còn quỳ trước xô-pha, thờ ơ trước những điều hắn nói.

Tư Văn càng bực, không muốn nhìn thấy cô nữa: “Tránh xa tôi ra!”

Chu Yên xoay người, dợm bước ra ngoài, song còn chưa đến cửa thì hắn quát: “Tôi cho cô đi chưa?”

Cô lại quay về, đứng cách hắn một khoảng.

Chẳng bao lâu sau, mụ Hồng điều người vào, họ đứng dàn thành hàng ngang, mặc đồng phục y tá. Váy ngắn cũn cỡn, miễn cưỡng che khuất háng, cái áo bó ngực căng sát, trông như muốn siết con người ta nghẹt thở.

Mụ Hồng giới thiệu: “Anh Tư, đây đều là người mới, sạch sẽ, đã được kiểm tra sức khỏe đàng hoàng. Các em đều đã ký hiệp nghị bảo mật theo yêu cầu của anh rồi ạ.”

Tư Văn, năm nay ba mươi hai tuổi, là ông chủ của Công ty Dược phẩm Đông Thăng, có địa vị nhất định ở Kỳ Châu. Người có địa vị hơn hắn không dám gọi tên húy của hắn ở nơi công cộng. Không ai biết lý do là gì, tất cả mọi người đều không dám, dần dà hình thành nên một khái niệm: ở Kỳ Châu này, muốn sống yên ổn thì đừng dính gì đến Tư Văn.

Thỉnh thoảng hắn lại ghé Kẹo chơi, nhưng hiếm khi nào gọi đào tiếp rượu, hắn dành phần lớn thời gian để xả giận hoặc làm nhục Chu Yên. Chu Yên đã quen đến chết lặng, mụ Hồng cũng thế, tất cả nhân viên của Kẹo đều thế.

Dù vậy, chẳng một ai lén tọc mạch về hành vi hay tính tình của hắn. Bởi vì họ không dám.

Tư Văn lia mắt một lượt, chỉ bừa hai người: “Cô, cô, lại đây.”

Hai cô gái được chọn bẽn lẽn lại gần, thẹn thùng thấy rõ. Các cô mới bị má mì lừa vào tròng chưa lâu, còn tưởng mình có thể may mắn với tới các đại gia, từ đây không lo chuyện cơm áo, chứ nào biết thứ đang đợi mình là địa ngục bất tận.

“Ờ.” Chu Yên đáp, nhấn ga phóng xe đi.

Không ai để ý đến Chu Yên, thật khéo làm sao, cô có thể thảnh thơi xem bộ phim Mỹ đang được phát sóng.

Chẳng biết là do ai bật, đúng là chu đáo hết nấc.

Hai cô gái bưng chai rượu đến, nửa quỳ trước mặt Tư Văn, một cô hỏi: “Anh muốn uống loại nào ạ?”

Trước khi đáp lời, Tư Văn quét mắt qua Chu Yên, đang xem tivi? Lại còn xem rõ là nhập tâm nữa?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.