Mộng Nhập Tinh Hà - Khiếu Hoa Miêu

Chương 41: Thiên vị



Trong cửa hàng hoa mọc hoa không hỏi bốn mùa, người mua hoa không quan tâm đến nơi sinh ra của chúng, người trồng hoa lúc nào cũng đau lòng vì nhiệt độ của chúng.

“Ba, chậu này để ở đâu?” Chu Chu mang một chậu hoa nhài hỏi Chu Đàn.

Chậu này không bán, là Chu Đàn trồng vào năm Chu Chu 18 tuổi.

“Cứ để ở đó đi.” Chu Đàn chỉ vào nơi ánh nắng dịu dàng ngoài cửa.

Chu Chu chuyển nó, tương đối vất vả, từ trong nhà chuyển ra ngoài, ngồi xổm sang một bên, cùng nó phơi nắng, giống như cùng một người bạn nhỏ.

Chiếc xe màu trắng đỗ ở ven đường, hai người bước xuống, sau khi Chu Chu nghe được tiếng động cơ, đứng lên hướng bên kia nhìn.

“Chị Thẩm ——!”

Thẩm Tinh Hà ngẩng đầu nhìn qua, là Chu Chu.

Lúc Tống Thanh Mộng xuống xe, Thẩm Tinh Hà đã đứng song song với Chu Chu.

Đang đợi cô.

“Trở về lúc nào thế?” Tống Thanh Mộng đến gần hỏi.

“Vừa trở về hôm trước.” Chu Chu vừa đáp lời Tống Thanh Mộng, vừa khoác cánh tay Thẩm Tinh Hà lên.

Thẩm Tinh Hà không từ chối Chu Chu kéo lên, tuy rằng chỉ vội vàng gặp qua một lần, nhưng xuất phát từ duyên cớ của Tống Thanh Mộng, đã coi cô nhóc như là em gái.

“Đúng vậy.” Chu Chu kéo Thẩm Tinh Hà đi vào trong tiệm hoa.

Tống Thanh Mộng khẽ nhíu mày, nhìn hai người nói cũng không giống cô nói rời đi, hướng Thẩm Tinh Hà hô: “Không về nhà cùng mẹ ăn cơm à?”

Thẩm Tinh Hà dừng bước, kịp phản ứng, các nàng là muốn về nhà ăn cơm. Vốn là xem phim xong trực tiếp quay về chỗ Tống Thanh Mộng, kết quả trên đường mẹ Tống gọi điện thoại cho Thẩm Tinh Hà, nói gói sủi cảo nhân rau hẹ trứng gà, bảo về nhà ăn bữa cơm, lúc này hai người mới đi vòng vèo, có một màn gặp Chu Chu.

Chu Chu nghe vậy nói: “Chị Thẩm, gọi dì Tống đến nhà em ghép bàn đi!”

“A…… Cái này…… ” Thẩm Tinh Hà không dễ làm chủ, nhìn về phía Tống Thanh Mộng.

Chu Chu lập tức hiểu được, tiến lên lại kéo Tống Thanh Mộng: “Chị Mộng~ đến nhà em ghép bàn đi~ khi còn bé hai nhà chúng ta không phải thường xuyên cùng nhau ghép bàn lễ mừng năm mới sao~ “

Tay với đầu Tống Thanh Mộng liền bị lắc đến choáng váng đầu: “Đó là khi còn nhỏ, hiện tại đã bao nhiêu tuổi rồi……”

Khi còn nhỏ, đúng là thường xuyên ghép bàn mừng năm mới.

Tống gia mừng năm mới quạnh quẽ, mẹ Tống chưa bao giờ dám làm một bàn cơm tất niên lớn, nếu không hai người phải ăn cơm thừa nửa tháng.

Có một năm, Chu Chu lôi kéo mẹ cô nhóc chạy đến Tống gia, lấy cớ để mẹ Tống hỗ trợ chuẩn bị cơm tất niên, cuối cùng một hai giữ lại, giữ lại hai người Tống gia cùng nhau đón năm mới. Sau đó, cái này trở thành một thói quen của hai nhà các cô, mỗi một năm đều tụ cùng một chỗ náo nhiệt mừng năm mới, xuất lực, xuất vật chuẩn bị một bàn cơm tất niên. Thẳng đến sau khi Tống Thanh Mộng làm việc, Chu Chu lên đại học, mới cắt đứt thói quen này.

“Mộng Mộng, đến đây đi, vừa vặn Chu Chu của chúng ta nghỉ phép trở về, coi như tụ tập một chút.” Chu Đàn ở trong phòng liền thấy ba người đang vây quanh nói chuyện, ở cửa hô.

“Chào chú Chú ——” Tống Thanh Mộng và Thẩm Tinh Hà nhìn qua cùng chào hỏi.

“Đúng đó! Vừa vặn em đã trở về mà! Mau gọi điện thoại cho dì Tống! Chị không gọi thì em gọi——!” Chu Chu làm bộ lấy điện thoại di động ra.

Thịnh tình khó chối từ, Tống Thanh Mộng bấm điện thoại, là loa ngoài.

Tống Thanh Mộng tới gần ống nghe nói: “Mẹ, Chu Chu đã trở về, muốn chúng ta đến nhà ghép bàn tụ tập một chút.”

“Mẹ bảo con đưa Tinh Hà về nhà ăn sủi cảo, con nói cho mẹ đi ghép bàn liên hoan? Tự con nghe có thích hợp không?

Điện thoại di động vừa lên tiếng, Tống Thanh Mộng lập tức giang tay ra xa, chỉ sợ ầm ĩ đến lỗ tai mình, làm thủng màng nhĩ.

Chu Chu mở to mắt, kéo Thẩm Tinh Hà, cảm giác mình có chút không nhận ra dì Tống.

Thẩm Tinh Hà bình tĩnh cầm di động nói: “Dì à, là con nghe Chu Chu nói trước kia mọi người thường ghép bàn ăn mừng năm mới, đặc biệt muốn trải nghiệm một chút ạ.”

Giọng nói bên kia nhất thời nhu hòa: “Là như vậy à, vậy được, vừa vặn làm sủi cảo, mang qua coi như lễ mừng năm mới.”

Thẩm Tinh Hà tiếp tục ngọt ngào nói: “Cám ơn dì~”

Tống Thanh Mộng nghe xong mặt đen đến không chịu nổi, đây là mẹ cô? Đây là mẹ của Thẩm Tinh Hà thì có.

Chu Chu ở một bên đi theo Thẩm Tinh Hà nói: “Dì à, vậy dì mau tới đi ạ, con đã lâu không ăn sủi cảo dì làm~”

Đầu bên kia điện thoại: “Vậy dì gói thêm một chút, đều mang qua. Mộng Mộng, lát nữa lên giúp mẹ lấy nha~”

Tống Thanh Mộng rầu rĩ nói: “Con biết rồi, mẹ.”

Cúp điện thoại, Chu Chu cười ha hả, Thẩm Tinh Hà chủ động đi qua kéo Tống Thanh Mộng, dỗ dành nói: “Lát nữa em cùng chị lấy, sao lại nỡ làm mệt bác sĩ Tống của em được.”

Tống Thanh Mộng tránh Chu Chu đi ở phía trước, dán vào tai người nói: “Trên giường cũng cam lòng đúng không?

Thẩm Tinh Hà trả lời một câu: “Cậu không muốn à? Vậy chị vội vã về nhà?”

Tống Thanh Mộng: “……”

Cô nghĩ, cho nên mới vội vã về nhà.

Trước đường của cửa hàng hoa là hương hoa, sau đường là mùi cơm, hai loại mùi thơm không can thiệp lẫn nhau. Thất Thất dựa vào trên bụng Tuyết Cầu, một mèo một chó ổ ở chậu hoa dưới, nhìn trong cửa một đám người dùng bữa uống rượu.

“Nào, Mộng Mộng, cùng chú Chu uống một chút.”

“Ba, con cũng muốn uống.”

“Được~” Chu Đàn rót cho Tống Thanh Mộng và Chu Chu gần nửa ly rượu trắng, rót cho mình một ly đầy.

“Tê ~~~” Thẩm Tinh Hà đưa ly qua cũng muốn nửa ly, cùng nhau uống xong, bị rượu trắng cay thẳng che miệng.

“Ha ha ha ha……” Ba người còn lại uống rượu thấy thế cười ra tiếng.

Mẹ Tống khẩn trương gắp sủi cảo cho người ta giải cay, Thẩm Tinh Hà gắp vào trong miệng, dễ chịu hơn rất nhiều.

Tống Thanh Mộng uống đến tận hứng, đột nhiên nói: “Mẹ, để con mượn dùng điện thoại của mẹ.”

Thẩm Tinh Hà đi theo mẹ Tống đưa tay qua, nhìn Tống Thanh Mộng một cái, không biết cô muốn làm gì.

“Mẹ ——! Con đều không phải WeChat cố định trên top của mẹ!” Tống Thanh Mộng giống như say, cầm điện thoại của mẹ Tống lướt Wechat, tìm kiếm dấu vết mẹ cô không yêu cô.

“Ai nha…… Có lần mẹ còn xóa con kìa…” Mẹ Tống cười nói với mọi người, dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý, đùa giỡn với con gái mình.

Nhưng lời nói đều là sự thật, bà quả thật có lần xóa nhầm Wechat của Tống Thanh Mộng, là lúc chuyển khoản mới phát hiện.

“Mẹ…… mẹ thật sự là càng ngày càng thiên vị……” Tống Thanh Mộng rầu rĩ châm chọc.

Mẹ Tống trả lời: “Mẹ thiên vị chỗ nào, không phải mấy ngày trước con nói muốn ăn sủi cảo sao?”

Tống Thanh Mộng nhìn Thẩm Tinh Hà: Chị có nói qua sao?

Thẩm Tinh Hà hiểu ý, kéo tay cô nhắc nhở: “Chị quên rồi à, hôm qua lúc tắm chị có nói.”

Là Thẩm Tinh Hà sau đó lại gọi điện thoại cho mẹ Tống nói.

Tống Thanh Mộng có chút say, mơ mơ màng màng bắt đầu lắc đầu, mặt hơi ửng đỏ.

“Đây là say rồi sao?” Chu Chu hỏi.

“Nhìn giống.” Chu Đàn đáp.

“Không ngờ trưởng thành rồi, uống rượu trắng vẫn là ba ly.” Mẹ Tống trêu chọc.

“Ai nha, Mộng Mộng khi còn nhỏ cứ như vậy mà, vấn đề thể chất.” Mẹ Chu giải thích.

Thẩm Tinh Hà lúc này mới hiểu được, vừa mới nhìn cô uống liên tục rất lợi hại, giống như là thường xuyên uống trắng, mặt không đỏ tim không đập, hóa ra là “rót ba ly” à.

“Nếu không con dẫn chị ấy đi giải rượu trước?” Thẩm Tinh Hà nhìn Tống Thanh Mộng choáng váng, ngã trái ngã phải, quay đầu trưng cầu ý kiến mẹ Tống.

Mẹ Tống xua tay nói: “Đi đi đi đi, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không uống được rượu trắng.”

“Ha ha ha ha ha thật đúng là vậy!” Một bàn người cười vang lên.

Đèn neon thắp sáng cành cây, dẫn người tản bộ dừng chân. Người đi đường đêm hè giảm tốc độ trong nhiệt độ cao, ô tô phun ra khí thải chạy rất nhanh, biểu đạt bất mãn với nhiệt độ.

Một đám mèo vây quanh một bãi nước không rõ chỗ đến liếm uống, cảnh giác quan sát bốn phía, xa xa cất bước bước con ma men bốn chân đang tới gần.

Các nàng dừng ở ven đường, Thẩm Tinh Hà an trí Tống Thanh Mộng ở trên ghế dài, chính mình ngồi xổm xuống, tay đặt ở trên đầu gối Tống Thanh Mộng, ngửa đầu quan sát người là không thật sự say.

“Tống Thanh Mộng? Chị xem đó là cái gì?” Thẩm Tinh Hà chỉ vào một đám mèo hoang bên tay phải .

Tống Thanh Mộng mở to hai mắt, theo phương hướng ngón tay nhìn qua, chắc chắn nói: “Thật nhiều Thất Thất~”

Thẩm Tinh Hà nghe được câu trả lời liền cười rộ lên, nếu Thất Thất biết nói, sợ là muốn mắng chửi người.

Thất Thất đang nằm sấp trên bụng Tuyết Cầu ngủ, ngẩng đầu híp mắt nhìn ngoài cửa, lại nằm sấp xuống. 

“Vậy chị xem đây là cái gì?” Thẩm Tinh Hà lại chỉ chỉ chiếc nhẫn trên tay mình.

“Nhẫn a~ chị cũng có, chúng ta là một đôi mà~ ” Tống Thanh Mộng nói xong đưa tay chỉ, phát hiện không có, nhíu mày trái phải lật tay, tìm nhẫn.

Cái này ngược lại là nhớ rõ ràng, chỉ là nàng hiện tại quả thật không đeo, lúc hỗ trợ gói sủi cảo bỏ ở chỗ Thẩm Tinh Hà.

Mắt thấy Tống Thanh Mộng sắp đem túi áo xé rách, Thẩm Tinh Hà vội vàng len lén đeo lên cho cô, lại bày cho cô xem, dỗ dành nói: “Ở đây này… ở đây này…”

Tống Thanh Mộng ngơ ngác mà giang hai tay nhiều lần, lại lấy nhẫn xuống, đeo lên ngón áp út tay trái.

“Chị đã kết hôn rồi sao? Bác sĩ Tống?” Thẩm Tinh Hà hàm ý cười, hỏi cô.

Tống Thanh Mộng bình thường đeo ngón áp út tay phải, cô nói các nàng muốn vẫn yêu đương cuồng nhiệt. Lắc đầu, lại gật đầu, lại lắc đầu, lại gật đầu…… Tống Thanh Mộng giống như cái trống bỏi, lắc đầu gật đầu đều lên tiếng, đều là “Ừ ừ ừ”.

Thẩm Tinh Hà vừa nhìn đây là thật say, nhân cơ hội lại hỏi: “Vậy chị nói, là hôm nay phim đẹp? Hay là em đẹp?”

Đây đâu phải là dẫn người ra ngoài giải rượu, đây là nhân cơ hội dụ chó con say rượu mà nói.

Tống Thanh Mộng đột nhiên ghé sát mặt người trước, Thẩm Tinh Hà cho rằng cô muốn làm gì, kết quả người dừng nửa ngày, toát ra một câu: “Chị không nói cho em…”

Chô. Miệng còn rất nghiêm.

Thẩm Tinh Hà thở dài, làm bộ thương tâm nói: “Chị không nói, vậy em đi nha~”

Vừa mới đứng dậy, cổ tay Tẩm Tinh Hà đã bị túm lại, cả người nghiêng ngã, ngồi vào trên đùi Tống Thanh Mộng, bị cô ôm lấy eo.

“Chị có nói hay không?” Thẩm Tinh Hà ôm lấy cổ cô, ngửi được mùi rượu trắng nhàn nhạt.

“Chị nói, vậy em có hôn chị không?” Hỏi rất chân thành, bừng tỉnh làm người cho rằng cô là tỉnh.

Thẩm Tinh Hà xem như đã nhìn ra, này say rượu vẫn là lựa chọn tính.

Có nên nhớ hay không, đều nhớ rõ ràng.

“Hôn, em chắc chắn vững chắc hôn.”

Trên thực tế, Thẩm Tinh Hà chính là lừa gạt lời con chó nhỏ, nhưng con chó nhỏ có thể thông minh hỏng rồi, đi theo hỏi: “Hôn mấy cái?”

Thẩm Tinh Hà sắp hết kiên nhẫn, giả vờ nói: “Chị nói mấy cái thì mấy cái.”

Tống Thanh Mộng lúc này mới nhả ra, dựa vào tai người lặng lẽ nói: “Chị cảm thấy tất chân đen của em đẹp.”

…… Hay cho một bài không theo lẽ thường.

Ai tức giận.

Ai không nói lời nào.

Tống Thanh Mộng nói xong nhìn Thẩm Tinh Hà, ánh mắt bị mùi rượu hun nhiễm có chút ngưng trệ, không chớp mắt, giống như là chờ người hôn cô.

Bộ dáng ngoan ngoãn này có thể cho Thẩm Tinh Hà xem nở nụ cười, thường ngày Tống Thanh Mộng đều là trực tiếp hôn lên, làm sao còn có thể rụt rè chờ nàng như vậy.

Hơn nữa, Tống Thanh Mộng trả lời câu hỏi lạc đề, nàng thậm chí có chút tức giận, vốn không muốn hôn, nhưng vừa thấy người ngoan chịu không nổi, nàng bất động, Tống Thanh Mộng liền bất động, là có người đáng yêu đến.

Vẫn là hôn đi.

“…Ưm…”

Mùi rượu thật nồng, còn có chút đắng chát, Thẩm Tinh Hà nhíu mày, muốn rời khỏi đầu lưỡi cô vừa mới đi vào một chút, nhẹ nhàng hôn cánh môi là tốt rồi, kết quả người nọ lại không ngoan, lập tức bắt được đầu lưỡi muốn lui ra ngoài, mang nó vào bên trong.

“…Tống… ư…”

Ghế dài dưới tán lá cây được thắp sáng kêu xèo xèo xèo. Bên cạnh bãi nước kia đã sớm trống rỗng. Gió nóng làm chậm bước chân ở xa. Hơi thở làm chậm tốc độ quấn quanh.

Tống Thanh Mộng rốt cuộc say thật hay là say giả?

Không ai nghĩ về nó nữa.

Dưới quần váy có một bàn tay chen vào. Tống Thanh Mộng không chút e dè, Thẩm Tinh Hà vẫn là sợ, quyết đoán ngăn cản tay của cô, không cho đi vào bên trong, chỉ cho phép lưỡi làm xằng làm bậy.

“Về nhà không?” Tống Thanh Mộng rất không thoải mái, tay ở mép váy vân vê, còn không chịu buông tha đôi môi đỏ bừng.

Câu hỏi được đặt trong không trung, trôi nổi xung quanh họ theo hơi nóng chậm chạp, cho đến khi tan đi cũng không được trả lời.

Thẩm Tinh Hà là muốn đáp, vài lần thử lên tiếng, đầu lưỡi lại bị Tống Thanh Mộng cuốn lấy, cả người giống như Tống Thanh Mộng say rượu, choáng váng, trong miệng liên tục “A a a a”, giống như hộp nhạc hao hết pin trên bánh sinh nhật, không ai đau lòng vẫn cố hết sức.

Một con mèo màu sữa bò vô thanh vô tức nằm xuống bên cạnh bãi nước, nhìn các nàng, lỗ tai chớp động, tựa hồ đang phân biệt người phát ra âm thanh có phải là đồng bọn hay không.

Thẩm Tinh Hà từ bỏ giãy dụa, thu hồi cánh tay khoác lên vai Tống Thanh Mộng, dùng hai lòng bàn tay nắm cái cổ nóng hổi, đè lên gân xanh nổi lên giữa các ngón tay làm gia tăng thêm nụ hôn này.

Nụ hôn kéo dài giống như ánh đèn neon chiếu vào lá cây bên cạnh họ, cố gắng thắp sáng từng bộ phận của cây đại thụ, mỗi lá xanh, mỗi cành cây, công bằng và không thiên vị.

Thẩm Tinh Hà có chút mệt mỏi, lại giơ cánh tay lên, Tống Thanh Mộng lại giống như bị cồn rót không biết mệt mỏi, đè nặng eo Thẩm Tinh Hà, không ngừng ôm người về phía mình.

“……”

Cảm giác đau đớn trên cổ làm cho Tống Thanh Mộng nhíu mày, một dấu trăng lưỡi liềm nhợt nhạt hiện ra trên cổ, là Thẩm Tinh Hà dùng móng tay nhẹ nhàng ấn xuống, muốn cho Tống Thanh Mộng dừng lại nụ hôn hao tổn sức lực này.

Nhưng không có hiệu quả lắm, lực trên lưng càng nặng, hơi đau, Thẩm Tinh Hà nhíu mày, khẽ cắn môi.

“… Ai… lại cắn chị…” Tống Thanh Mộng nghiêm túc trách móc, kỳ thật một chút cũng không đau, thậm chí có chút sảng khoái.

Thẩm Tinh Hà đối diện với con ngươi nhuốm mùi rượu, hấp thụ nhiệt khí các nơi, lừa gạt hỏi: “Có muốn về nhà hay không?”

Đương nhiên là muốn rồi! Vậy tất nhiên muốn!

Về phần về nhà ai, vậy thì không phải chuyện Tống Thanh Mộng cô có thể làm chủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.