Tọa Khán Vân Khởi Thì

Chương 21-30



Chương 21

–o0o–

Nghe thấy thanh âm của ta, Vũ Duệ Vương gia cười bảo – “Hàn Tiêu đã tỉnh rồi à? Là chúng ta nói lớn tiếng quá sao?”

Ta lắc đầu – “Không, là tại hạ tự tỉnh giấc thôi.”

Ta xuống giường mặc y phục vào, dóc tóc, rửa mặt. Rồi ta sực nhớ đêm qua trước khi ngủ Vũ Duệ Vương gia bảo hình như hôm nay có chuyện muốn ta làm, liền hỏi – “Vương gia, tối hôm qua người bảo hôm nay muốn tại hạ làm việc gì vậy?”

“À, việc ấy không cần vội, dùng điểm tâm trước rồi mới nói.” – Vũ Duệ Vương gia nghe ta nói thì mỉm cười gạt đi.

Đúng lúc đó có thị binh mang điểm tâm vào, Vũ Duệ Vương gia bảo ta ngồi xuống cùng dùng bữa – “Hàn Tiêu hôm nay có việc gì bận không. Đêm qua ta chưa suy xét cặn kẽ xem ngươi còn có việc phải làm đã vội vàng đề xuất như thế. Nếu như ngươi có việc thì cứ làm đi, không cần bận tâm đến ta.”

Ta nghĩ một lát rồi đáp – “Cũng chẳng có việc gì lớn lao, chẳng qua tại hạ chỉ muốn đến chẩn mạch cho Lam tướng quân và kiểm tra lại các dược liệu thôi.”

Vũ Duệ Vương gia liền bảo – “Đã vậy thì ngươi cứ làm xong hết rồi mới tính tiếp.”

Ta gật đầu dùng bữa rồi đến lều trướng của Lam Ký Vũ giúp hắn chẩn mạch, sau đó sang chỗ y trướng, tự mình sắc cữ thuốc đầu tiên, bảo thị binh dâng lên cho Lam Ký Vũ. Rồi ta lại sợ cữ thuốc kế tiếp không có thời gian sắc, vì thế gọi Trà Chúc đến dặn dò, nếu đến lúc ta không rảnh thì phải sắc mang đến cho Lam tướng quân. Trà Chúc ngoan ngoãn vâng lời. Sau khi phân phó đâu đó ổn thỏa, ta quay trở lại trướng Vũ Duệ Vương gia.

Vũ Duệ Vương gia không có ở đó khiến ta kinh ngạc tần ngần mất một lúc lâu. Đúng lúc ta đang định trở sang y trướng thì có người bước vào. Ra là Diệp Hành.

“Hàn công tử, Vương gia đang ở trướng của Lam tướng quân. Vương gia bảo tiểu nhân truyền lời rằng, nếu Hàn công tử đã xong việc thì đến đó tìm người.”

“Đa tạ Diệp thị vệ.” – ta chắp tay thủ lễ.

Lúc đến nơi chỉ có hai người Vũ Duệ Vương gia và Lam Ký Vũ đang ở đấy. Lam Ký Vũ dựa lưng vào giường còn Vũ Duệ Vương gia đang khoanh tay đứng trước bản đồ quân tình. Ta vừa vào đã ngay lập tức hành lễ.

“Đã xong việc rồi sao?” – Vũ Duệ Vương gia xoay người lại nói.

“Phải, đã xong cả rồi.”

“Ký Vũ, ta cùng Hàn Tiêu ra ngoài một chuyến, ít nhất cũng phải trước lúc trời tối mới trở về.” – Vũ Duệ Vương gia nói với Lam Ký Vũ một câu rồi quay sang ta – “Chúng ta đi thôi!”

Ta không rõ hắn rốt cuộc định làm gì, hình như là muốn rời khỏi quân doanh.

“Trên đường phải cẩn thận đấy.” – Lam Ký Vũ dặn dò.

“Ta biết rồi. Hàn Tiêu đừng lo lắng quá.” – ngữ khí Vũ Duệ Vương gia khá bình thản, ý bảo ta cùng đi với hắn. Ta hướng về phía Lam Ký Vũ thi lễ rồi theo Vương gia ra ngoài.

Vì tỏ vẻ phân biệt thân phận trên dưới khác biệt nên ta không cùng song hành với Vũ Duệ Vương gia, mà bước sau hắn nửa bước. Vũ Duệ Vương gia không nói gì, chỉ thẳng một đường mà đi, chúng ta một trước một sau tiến đến cổng quân doanh. Diệp Hành đang ở đó cùng một binh lính dắt ba con ngựa chờ đợi. Vũ Duệ Vương gia quay người mỉm cười với ta:

“Hàn Tiêu có biết cưỡi ngựa không?”

“Tại hạ biết.”

Vũ Duệ Vương gia gật đầu bảo – “Vậy mau lên ngựa đi!” – nói xong liền xoay người leo lên lưng ngựa. Ta liền cưỡi một con khác, Diệp Hành cũng nhanh chóng theo sau.

Ta thúc hai chân, kỵ mã lao vọt về phía trước.

Bọn ta cứ đi mãi đến tận chân núi thì Vũ Duệ Vương gia mới ghìm cương bước xuống, ta cũng dừng lại bước xuống theo, cùng hắn buộc ngựa vào gốc cây.

“Leo núi mà cưỡi kỵ mã sẽ không thuận tiện, chúng ta đi bộ lên đó vậy.” – Vũ Duệ Vương gia nói.

“Xin y theo lời Vương gia phân phó.” – ta đáp.

“Diệp Hành! Ngươi ở lại nơi này, không cần theo hộ tống.” – Vũ Duệ Vương gia thản nhiên ra lệnh.

Diệp Hành khẽ mấp máy môi, cuối cùng ứng tiếng bảo – “Dạ!”

Hai ngày nay thời tiết âm lãnh nhưng lại không có tuyết rơi, có điều ta không đoán được Vũ Duệ Vương gia muốn đi đâu. Chẳng lẽ đây là chuyện mà đêm qua hắn bảo là muốn ta làm sao? Thật là một người kỳ quái. Hắn tột cùng là đang nghĩ gì vậy chứ?

“Hàn Tiêu, nhị vị sư phụ của ngươi có an khang không?” – Vũ Duệ Vương gia đột nhiên hỏi.

“Cả hai vị đều an khang cả.” – ta thành thật trả lời.

“Tính ra thì cũng đã giáp một năm ta không nhìn thấy họ, đột nhiên cảm thấy rất muốn gặp.” – Vũ Duệ Vương bình thản nói – “Tiểu cữu cữu và Ninh thúc là người không thích gò bó nên chẳng mấy khi ở lại kinh thành. Chỉ khi nào ngẫu nhiên nhớ đến thì mới trở về thôi.”

Ta trầm mặc lắng nghe nhưng trong lòng thì cực kỳ chấn động. Tuy rằng từ trước ta đã lờ mờ đoán nhị vị sư phụ có quan hệ với hoàng tộc, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại là quan hệ mật thiết đến dường này. Căn bản cũng đã có thể tính họ là thành viên của hoàng tộc rồi. Không, nói cho chính xác phải là ngoại thích kìa.

Vũ Duệ Vương gia lại tiếp tục nói – “Hàn Tiêu, ngươi biết không? Ta đã sớm biết đến sự hiện diện của ngươi, chỉ là chưa bao giờ hội ngộ. Tiểu cữu cữu và Ninh thúc đối với ngươi luôn khen ngợi hết lời. Mỗi lần gặp, bọn họ đều nhắc đến ngươi, khiến dần dà ta cũng nảy sinh tò mò.”

Hắn nói đến đây thì tạm dừng, sau đó lại bình thường trở lại – “Lúc đầu ta chẳng mấy để tâm, lòng chỉ nghĩ là một đồ đệ mà Tiểu cữu cữu và Ninh thúc thu nhận thôi. Nhưng về sau cứ mãi nghe họ nhắc đến ngươi thì sự hiếu kỳ cũng tự dưng tăng lên. Tiểu cữu cữu không phải dễ dàng khen ngợi một ai mà đối với ngươi lại tỏ vẻ tự hào không giấu giếm. Vì thế ta bắt đầu tò mò muốn biết ngươi rốt cuộc là người ra sao.”

Hắn ngừng lại quay sang nhìn ta chăm chú, ánh mắt như đang dò xét, lại còn hàm ẩn chút ý tình nào đó. Hắn cứ nhìn hồi lâu như thế khiến ta bất an cúi đầu xuống. Bên tai ta chợt có tiếng cười của hắn, chớp mắt tay đã bị hắn nắm chặt. Ta lắp bắp hoảng sợ ngẩng đầu lên.

“Đoạn đường phía trước gập ghềnh, cẩn thận một chút!” – hắn dắt ta đi về phía trước.

Ta hơi dụng sức muốn giãy ra lại khiến hắn càng nắm chặt hơn. Ta bất đắc dĩ phải lên tiếng – “Vương gia, tại hạ có thể tự mình đi được.”

Hắn lại vờ như không nghe thấy – “Trước đây ngươi đã đến Bắc Cảnh bao giờ chưa?”

“Chưa từng! Vương gia, thỉnh người thả tay ra.” – thanh âm của ta đã cao hơn.

“Tay ngươi lạnh như thế, xem ra thân thể quả thật không khỏe.” – câu trả lời của hắn thật sự phong ngưu bất mã tương cập.

Ta bấy giờ hiểu được hắn sẽ không thả tay ra, rơi vào thế bí, đành phải phó mặc cho hắn dắt mình đi về phía trước. Tay hắn thật ấm áp, giống như một hỏa lò vậy. Dần dần tay ta cũng ấm lên, không còn lạnh nữa. Hắn dẫn ta thẳng lên đến đỉnh núi, nắm chặt tay kéo ta đến sát rìa đá. Gió nổi lên ào ào đưa hơi lạnh thấu triệt xương cốt, lại khiến y phục của chúng ta tung bay theo chiều gió.

“Hàn Tiêu, ngươi nhìn thử xem.” – Vũ Duệ Vương gia vừa nói vừa chỉ tay về một hướng.

–o0o–

Chương 22

–o0o–

Ta tiến lên phía trước, cùng Vũ Duệ Vương gia sóng vai đứng trên đỉnh núi. Ta nhìn theo hướng chỉ tay của Vương gia nhưng lại không thấy bất kỳ điều gì. Ta tuy không hiểu lắm nhưng vẫn cố gắng căng mắt lên, rốt cuộc nơi ấy có gì? Trước mắt ta chẳng có gì rõ ràng cả. Ta kinh ngạc quay sang phía Vũ Duệ Vương gia, nhưng hắn vẫn im lặng nhìn thẳng không đáp.

“Vương gia?” – ta cẩn thận gọi lại một lần nữa.

Lúc này hắn mới dịch mắt sang, ý hỏi ta có chuyện gì.

“Vương gia muốn tại hạ nhìn cái gì? Thứ cho Hàn Tiêu ngu muội chẳng thấy gì cả.”

Vũ Duệ Vương gia thâm trầm hồi lâu mới cất giọng nói – “Đó là nơi Chiếu Dạ quân hạ trại, cách nơi này độ chừng năm dặm.”

Ta rốt cuộc cũng minh bạch hôm nay Vũ Duệ Vương gia đưa ta đến đây có mục đích gì, ra là vì việc này. Có điều, việc Chiếu Dạ quân trú quân cách đây năm dặm hẳn chẳng phải việc gì bí mật gì mới đúng. Vũ Duệ Vương đặt vật gì đó vào tay ta, ta tiếp nhận lấy, nhận ra nó là cực thị kính, còn được gọi là “Thiên Lý kính”[1]. Kỳ thật cực thị kính và kính viễn vọng ở thế giới hiện đại không khác nhau là mấy, chỉ là độ phóng đại của nó không thể sánh bằng kính viễn vọng mà thôi.

Ta đưa mắt qua cực thị kính, nhìn về phía quân doanh Chiếu Dạ. Trông qua thì toàn bộ quân đội Chiếu Dạ đóng thành một vòng tròn, ở giữa là lều chỉ huy, đỉnh lều cao hơn toàn bộ số lều còn lại, phía trước có một lá đại kỳ xanh biếc đang bay phần phật trong cơn đại phong. Ta nhìn mãi hồi lâu mới thấy rõ được mặt trên đại kỳ là một chữ “Cảnh” sắc sảo như rồng bay phượng múa. Ở nơi ấy dường như Chiếu Dạ quân đang thao luyện, nhìn qua hiểu được ngay là rất nghiêm ngặt. Bấy nhiêu thôi cũng đủ để người ta phải ấn tượng sâu sắc, rằng quân kỷ Chiếu Dạ quân cực kỳ nghiêm minh.

“Ngươi nhìn về hướng Nam thử xem.” – Vũ Duệ Vương gia nói.

Ta nghe thấy thế liền chuyển mắt về hướng Nam, đột nhiên phát hiện một sự kỳ lạ nào đó. Ở phía Nam của Bắc Cảnh có những dãy đá hợp lại thành một ngọn núi nhỏ giữa bình nguyên. Dĩ nhiên bản thân những tảng đá không có gì lạ nhưng vị trí của chúng thì khác, tựa hồ như có người cố ý sắp đặt như thế vậy. Ánh mắt của ta dừng lại tại nơi ấy, lòng tự hỏi phải chăng đây là một trận pháp. Nhìn một lúc lâu ta chỉ cảm thấy có một điều gì đó vừa lóe qua trong tâm trí mình, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh nên trong lúc ta chưa kịp nắm bắt thì nó đã vụt đi mất. Đúng lúc ấy ta giật mình nhận ra có vài binh lính Chiếu Dạ tiến đến gần nơi ấy, nhưng lại không đi vào giữa bãi đá mà chỉ dừng lại bên ngoài. Bọn họ muốn làm gì? Đến lúc này thì ta đã có thể khẳng định chắc chắn đó là một trận pháp, nhưng là trận gì thì ta chưa rõ.

“Ngươi có phát hiện gì sao?” – Vũ Duệ Vương gia lên tiếng hỏi.

“Hình như đó là một trận pháp.” – ta mang cực thị kính trả cho Vũ Duệ Vương gia, vừa suy tư vừa nói.

“Ta cũng cảm thấy như thế. Chiếu Dạ quốc xem ra đã hao tổn không ít tâm tư vào cuộc chiến này. Dường như chúng đã hạ quyết tâm rồi.” – Vũ Duệ Vương gia thở dài – “Hôm qua quân ta ở nơi này đã giao chiến một phen, tổn thất mất vài chục binh sỹ.”

Lòng ta run lên, lời Nhị sư phụ dặn dò chợt vọng về trong đầu. Có điều ở vào thời điểm lúc này mà ngồi im bàng quan không hỏi đến thì thật sự là không thể. Từ nhỏ ta đã từng học qua cái gì gọi là “quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách”[2]. Nơi này tuy không phải cố hương của ta nhưng cũng có thể xem như quê hương thứ hai, vậy ta nên làm một chút gì đó chăng?

Ta nghĩ thế liền bảo Vũ Duệ Vương gia – “Thỉnh Vương gia cho Hàn Tiêu mượn cực thị kính xem lại một lát.”

Vũ Duệ Vương gia lẳng lặng giao cực thị kính cho ta. Ta đón lấy, cẩn thận nhìn trận pháp kia. Bãi đá trông qua có vẻ hỗn độn không có trật tự gì nhưng nhìn kỹ thì vẫn có quy luật. Nhìn đi nhìn lại mãi một lúc, đột nhiên ta chợt nhớ đến mấy câu:

“Tinh, khí, thần vị nội tam hợp; thủ, nhãn, thân vị ngoại tam hợp, thử lưỡng giả hiệp viết lục hợp…Tẩu đồng nhân, chuyển mạt tể, lập khảm, thủ chấn, bả ly, hộ đoài,… “[3]

Trong lòng ta dần rõ ràng hẳn. Đây chính là điều ta đọc được trong một phó bản “Nhuyễn Hồng Sao”, tên gọi Hòe Lục Nghịch Ngũ Tiên trận. Ta không thể không thừa nhận bản thân hiện giờ cảm thấy vô cùng kinh ngạc với Chiếu Dạ quân. Đầu tiên là “Nhất Nguyệt trùng”, bây giờ lại là “Hòe Lục Nghịch Ngũ Tiên trận”, chẳng biết về sau còn có thứ gì ghê gớm hơn không.

Nhất Nguyệt trùng và Hòe Lục Nghịch Ngũ Tiên trận đều là những việc được ghi chép trong một quyển thư tịch tên là “Nhuyễn Hồng Sao”. Bản thân ta cũng chỉ từng đọc qua phó bản, chứ chánh bản nghe đồn là lúc tác giả tạ thế cũng đã biến mất. Có người bảo rằng Cửu Hoa cư sỹ, cũng là tác giả của “Nhuyễn Hồng Sao” đã mang chánh bản cùng mình vào mồ, và kim tĩnh[4] của Cửu Hoa cư sỹ ở đâu cho đến giờ vẫn là một đại nghi án. Căn bản là chưa từng có ai biết được Cửu Hoa cư sỹ được táng ở đâu nên lời trên thật giả bất phân.

Vũ Duệ Vương gia nhìn ta chăm chú ra vẻ chờ đợi. Ta bèn chậm rãi nói – “Đây chắc hẳn là Hòe Lục Nghịch Ngũ Tiên trận.”

“Hòe Lục Nghịch Ngũ tiên trận? Là trận pháp do Cửu Vân cư sỹ sáng chế ra sao? Chiếu Dạ quân làm sao biết được trận pháp này?” – Vũ Duệ Vương nhướng mày, thấp giọng hỏi.

Ta kinh ngạc không nghĩ Vũ Duệ Vương gia cũng biết đến trận pháp này, lại biết cả Cửu Vân cư sỹ nữa. Nhưng ngẫm lại, nếu Đại sư phụ là tiểu cữu cữu của Vương gia thì hẳn người đã từng nhắc qua với hắn rồi.

“Hàn Tiêu, ngươi có biết cách phá giải trận pháp này không?” – Vũ Duệ hỏi tiếp – “Ta từng đọc qua “Bích Cư trích dẫn” biết được một ít về trận pháp này nhưng trong ấy lại không đề cập đến cách phá trận, chỉ nói đây là một trận pháp “cố nhược kim thang, dịch thủ nan công chi Đại Thành”[5]

Ta không thể phủ nhận sở học của Vũ Duệ Vương gia cực kỳ sâu rộng.

“Đúng là có lời như thế. Tục truyền Cửu Vân cư sỹ khi sáng tạo ra trận pháp này thì thập phần đắc ý, tự cho rằng đây là tâm huyết cả một đời của mình. Nhưng ở đời cao nhân tắc hữu cao nhân trị[6]. Đại sư phụ đối với trận pháp này rất có hứng thú, cũng đã từng tại hạ đàm luận qua, nhưng tại hạ chưa bao giờ có cơ hội tận mắt nhìn thấy.

“Nghe khẩu khí của ngươi thì hẳn ngươi và Tiểu cữu cữu có cách phá trận?” – Vũ Duệ Vương gia nhìn thẳng về phía ta.

Ta xoay người lại nhìn Vũ Duệ Vương gia. Gió ào ạt thổi qua sau lưng hắn, khiến mái tóc hắn tung bay lại lòa xòa một ít trước mặt, càng tăng thêm phần mờ ảo.

Ta gật đầu thận trọng nói – “Phương pháp phá trận quả là có, có điều tại hạ và Đại sư phụ chưa từng thực nghiệm qua, nên cũng không rõ có đạt hiệu quả không. Tại hạ nghĩ chắc phải thử qua một lần mới rõ.”

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Vũ Duệ Vương gia chậm rãi hiển hiện ý cười, khóe môi khẽ giương lên – “Được lắm, vậy chúng ta thử qua một lần. Mặc kệ kết quả ra sao, thì so với không có biện pháp phá giải, mà vẫn không thể tránh giao chiến với Chiếu Dạ quân vẫn tốt hơn nhiều. Hàn Tiêu, ta tin tưởng ở ngươi.”

–o0o–

Chương 23

–o0o–

Ta đột nhiên cảm thấy khó thở. Vũ Duệ Vương nói rằng hắn tin tưởng ta, nhưng sự tin tưởng của hắn do đâu mà có? Là bởi vì ta là đồ đệ mà tiểu cữu cữu hắn thường nhắc qua sao? Là vì ta đã trị được thương thế của Lam Ký Vũ, hay là vì ta đã chỉ được đích danh trận pháp kia?

“Thật là một người đa nghi!” – Vũ Duệ Vương gia nhẹ giọng cười xoay người hạ sơn, trước lúc cất bước còn để lại một câu – “Ngươi có biết dáng điệu này của ngươi thật là đáng yêu không?”

Mặt của ta lập tức nóng bừng lên. Hắn vừa nói cái gì? Đáng yêu ư? Hắn vì sao lại nói như thế? Ta và hắn thân quen đến mức ấy à? Hắn có thâm ý gì?

“Mau đi thôi, trời đã không còn sớm nữa, chúng ta phải trở về rồi.” – Vũ Duệ Vương gia đi được mấy bước thì quay lại bảo ta. Ta cũng cố nén tâm tư theo hắn hạ sơn.

Ta cùng Vũ Duệ Vương gia trở lại quân doanh thì trực tiếp đến lều chỉ huy của Lam Ký Vũ, lại gọi thêm cả Thượng Quan Vũ cùng đàm luận cả một đêm. Vũ Duệ Vương gia quả thật không phải một người đơn giản. Hắn chỉ nghe ta giảng giải mà có thể một suy ra ba, thậm chí còn đưa ra được nhiều chủ ý hay. Mà những kiến nghị của hắn lại rất có ích với những điểm ta và Đại sư phụ còn đang cảm thấy chưa ổn thỏa. Điều này khiến ta cảm thấy kỳ lạ, tại sao Đại sư phụ không cùng hắn đàm luận về trận pháp Hòe Lục Nghịch Ngũ Tiên. Ta nghĩ chuyến này trở về, nhất định sẽ thỉnh giáo Đại sư phụ vấn đề này. Lam Ký Vũ đối với trận pháp tuy là không có nhiều kiến thức, nhưng y từ nhỏ đã đọc binh thư, cũng từng trải qua nhiều lần thực chiến nên rất nhanh chóng nắm bắt được các trọng điểm. Thượng Quan Vũ càng không hổ là quân sư, sự tình trước sau chỉ cần liếc mắt cũng đã có thể thấu suốt.

Sau một đêm thức trắng đàm luận, kết quả sang đến ngày thứ hai ta bắt đầu giúp Lam Tự doanh thao luyện cách thức phá trận

Đứng trước toàn quân Lam Tự doanh, ta chợt cảm thấy trọng trách trên vai mình càng lúc càng nặng nề. Nếu như lúc vừa đến đây ta trên vai ta chỉ gánh mỗi mình tính mạng của Lam Ký Vũ, thì bây giờ cơ hồ tính mạng của toàn bộ binh lính Lam Tự doanh đều nằm trong tay ta. Đó là chưa kể sự thành bại của trận này nắm giữ sự thành bại của cả một chiến dịch. Tất cả những điều này đều nằm ngoài sở liệu của ta, càng


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.