Ba người Sở Dịch vừa kinh hãi vừa hiếu kỳ, không ngờ trong động có động, nơi này còn có một thế giới khác.
Lý Tư Tư thẫn thờ nhìn chằm chằm vào động,nhất thời như quên mất Bắc đẩu thần bình, lẩm bẩm nói:
-“Xi Vưu môn hạ? Xi viu môn hạ”
Ả niệm đi niệm lại vài lần, thân ảnh chợt lóe lên, cắp theo Tô Mạn Như, bay thẳng vào trong động.
Sở Dịch giật mình, gọi với theo:
-“Chậm đã!”
Hắn tính vươn tay cản lại, nhưng không kịp,lòng nghĩ:
-“Không biết trong động có huyền cơ gì? Bỏ đi bỏ đi, dù là thiên la thập điện, hôm nay cũng phải vào một phen”
Nghĩ rồi hắn cũng tung mình nhảy vào trong động.
Trong động cao ráo thâm u, trống rỗng, ngoài một quả trứng đá xanh đen đường kính chín trượng thì chẳng có gì khác.Vạn đạo hòa quang chính là từ bên trong quả trứng đá nọ phát ra, ánh sáng rực rỡ, lung linh làm người chói mắt.
Ngưng thần xem xét, lờ mờ có thể thấy trong hòn đá dường như có một nhân hình, đang ngồi xếp bằng, chầm chậm xoay tròn,nhìn có chút quỷ dị.
Lý Tư Tư cắp lấy Tô Mạn Như,đi đi lại lại quanh quả trứng vài vòng ngắm nghía, huyền quang chiếu trên khuôn mặt ả, thần tình khó đoán, tựa như cuồng hỉ,mà cũng giống như đang hoảng sợ.Đột nhiên, ả khanh khách cười lớn:
-“Trên Bích lạc dưới Hoàng tuyền, thì ra ngươi trốn ở đây? Thất ca, muội tìm thấy rồi, muội tìm thấy rồi!”
Sở Dịch lòng chợt động, hàn ý nổi lên:
-“Không lẽ người trong trứng chính là Ma đế Xi Vưu? Truyền thuyết của Ma môn là thật? Một khí nhị thập bát túc được giải khai, Xi Viu sẽ một lần nữa sống lại sao?
Mồ hôi lạnh toát đầm đìa trên lưng,toàn thân nhất thời như đông cứng lại.
-“Sở lang, không ngờ ta với ngươi hợp lực, sự tình lại lập tức biến thành thuận lợi thế này! Đây đúng thật là ý trời mà.”
Lý Tư Tư chuyển người qua, mặt hồng như say, cười khúc khích nói tiếp:
-“Chắc là ngươi đã đoán ra rồi, cái bị phong trấn trong quả trứng đó, chính là nguyên thần của Xi Vưu! Chìn cần người đem Thất ca và nguyên thần của Thiên đế dung hợp vào trong cơ thể,có thể lập tức trở thành Thần Môn thiên đế từ cổ chí kim không ai có thể địch lại.Cơ hội tốt ngàn năm có một như vậy, ngươi còn đợi gì nữa?”
Sở Dịch chấn động, đột nhiên tỉnh lại:
-“Đúng rồi, ta còn đợi gì nữa? Nhân lúc Nguyên thần Xi Vưu còn chưa tỉnh lại, mau chóng hủy diệt tận gốc nó đi!”
Liền đó hắn ngưng thần tụ khí, mặc niệm pháp quyết, quát nói:
-“Di sơn tụ thạch, Thiêu trời xẻ đất, tật!”
Chân khí hùng dũng xuất khỏi tay, Thiên tuyền,Thiên quyền, Diêu quang,tam kiếm như phong lôi nộ hống, như điện bắn về phía quả trứng.
Cũng đồng thời, bốn vách tường ầm ầm nứt ra, đá lớn sụp xuống, như mưa sao băng cuồn cuộn tập trung lại, cuốn quanh tam kiếm, thế như lôi đình vạn quân đánh mạnh vào quả trứng.
-“Ầm Ầm!”
Mảnh đá bay loạn, huyền quang bạo phát,Sở Dịch thấy mắt hoa lên, ngã bay về phía sau, thối lui bay tám trượng mới miễn cưỡng đứng lại được.Định thần nhìn lại, hòn đá ấy vẫn không hề suy chuyển chút nào.
Lý Tư Tư vừa kinh ngạc vừa tức giận, quát nói:
-“Xú tiểu tử, ngươi muốn làm cái gì đấy! Với mới phát thề xong, giờ lại hối hận rồi sao?”
Tay phải rung lên, Ngọc Hành kiếm huyền quàn bạo xao ” Ô ….nha”, Chú tước phá kiếm xông ra, bay tròn trên đầu ả kêu lên sắc nhọn, thủ thế chỉ muốn xông lên.
Sở Dịch thu hồi tam kiếm, cười nói:
-“Ta chỉ đáp ứng cùng ngươi thu đủ lục bảo, thống nhất thần môn, không hề nói qua cùng nguyên thần Xi Vưu dung hợp cái gì.Nếu thả hắn ra, ta làm sao làm được Thần môn thiên đế?” nguồn TruyenFull.vn
Lý Tư Tư giận dữ nhìn hắn một lúc, rồi đột nhiên khanh khách cười rộ lên:
-“Xú tiểu tử, vừa rồi ta cùng ngươi thề kết minh, chẳng qua là không muốn giết ngươi, để ngươi lại cho Thất ca ta ký thể.Giờ ngươi đã cố tình man trá như thế, ta đành phải nhẫn tâm chia cắt uyên ương thôi.”
Thoại âm chưa dứt, Chu tức kêu lên sắc nhọn,như cuồng phong xông đến trước mặt Sở Dịch.
Gió nóng phả vào mặt, liệt hỏa bùng lên khắp nơi, y phục trên mình Sở Dịch lập tức bắt lửa, tai, mũi, họng như bỉ lửa thiêu đốt, bỏng rát đến tận phế phôi, lòng phát lạnh, niệm nhanh “Hồi phong phản hỏa quyết”, chân khí toàn thân liên tục cổ vũ, đẩy lui những đợt hỏa lãng đang xô tới.
Tiếp đó, hắn thuận thế thối lui về phía sau, quát lớn một tiếng, ba thanh thần bình lăng lệ phi vũ, đánh thẳng đến ngực, cổ của Chu tước.
Con cự điểu này không thèm tránh,hú lên một tiếng quái dị, lưỡi dài thụt thè, phun ra hỏa cầu, lập tức đẩy ba thanh kiếm bay đi, đôi cánh quét ngang,lông cánh như những trường đao sắc nhọn, đâm về phía hông Sở Dịch.
Nó biến thế rất nhanh, khí lãng mạnh mẽ, hơn xa nhân vật cấp tản tiên của đạo môn.
Sở Dịch nổi tính hiếu thắng, quát nói:
-“Nghiệt súc, xem ta cánh của ngươi cứng, hay “Thái Ất ly hỏa đao của ta lợi hại!”
Chân khí xông lên từ đan điền,chuyển sang tay phải, hóa thành một khí đao đỏ hồng dài bảy tám trường, xoay tròn chém đến.
“Bùng”
Khí lãng nổi lên, rồi nổ tung, phân tán ra tứ phía, Sở Dịch hổ khẩu rách ra, đầu ngón tay lẫn cánh tay phải tê rần, liên tục thối lui về phía sau,miệng không kìm được khen một tiếng:
-“Hảo cầm thú!”
Chu Tước không hề làm sao,cất tiếng kêu nhọn, bốn móng như bay, bước lớn về phía trước.
Con hung điểu này là Thái cổ tứ linh hung thú, ngày đó trên đỉnh hoa sơn thi triển uy lực một lần, đã thiêu Trầm Nguyên Ngư thành một cốc núi khô cạn, nếu không phải Lý Tư Tư cùng hắn đều ở trong động, không dám làm mạnh, sợ dẫn lửa vào người, thì chỉ sợ hắn đã thành một đám đất cháy đen rồi.
Dù là như thế, nhưng những nơi Chu tước đi qua, hỏa diễm phừng phừng như bài sơn đảo hải, bức Sở Dịch khó lòng chống cự,liên tục thoái lui, nếu không phải nhờ vào ba thanh thần kiếm mệnh thủy hộ thể, thì tình cảnh còn khó coi hơn nữa.
Tô Mạn Như đứng một bên tim đập mạnh, khẩn trương đến thở không ra hơi, muốn giúp hắn một tay, nhưng kinh mạch bị phong bế, không thể động đậy, ngay đến âm thanh cũng không thể thoát ra được.
Lý Tư Tư trừng mắt nhìn nàng một cái, khanh khách cười nói:
-“Tô tiên tử không cần vội, đợi tình lang của nàng cháy thành bộ xương đen, ta sẽ đốt nàng cùng với hắn một chỗ, từ nay trong chàng có thiếp, trong thiếp có chàng, mãi mãi không phân ly nữa.”
Tô Mạn Như mặt đỏ hồng tức giận.
Lý Tư Tư không lý tới nàng,từ trong ngực áo lấy ra Thiên địa hồng lô, phóng to lên một trượng, rồi lại lấy thái ất nguyên chân đỉnh đặt vào trong lò.
Sau đó ả lấy Tử Vi tinh bàn để vào trong đỉnh, bi hỉ giao thoa nhìn chằm chằm nó một lúc, thấp giọng nói:
-“Thất ca,huynh nhẫn nhịn một chút, rất mau thôi là có thể chuyển thế thành Thần đế rồi.”
Ả xoay người, đôi môi anh đào mấp máy nhanh, quát nói:
-“Tiên san di thạch, tật!”
Quả trứng cách không bay lên, rơi thẳng vào trong Thái ất nguyên chân đỉnh.
Tiếp đó ngón tay khẽ búng ra, một đạo xích quang lóe lên, trung hồng lô lập tức bừng hỏa diễm bừng bừng.
Sở Dịch thầm kêu không hay, một khi để yêu nữ đó đem nguyên thần Lý Huyền dung hợp với nguyên anh của Xi vưu, rồi giải phóng hắn ra, hậu quả thật khó lường! Nhưng lúc này hắn đang bị Chu tước áp chế, đến sức hoàn thủ cũng chẳng có, càng không nói đến chuyện thoát thân cản trở Lý Tư Tư.
Chính lúc lòng như lửa đốt, khóe mắt đột liên liếc thấy trên Diêu quang kiếm có khắc mấy triện văn thượng cổ, hắn liền nhớ ra, nhịn không được ha ha cười nói:
-“Đúng rồi, ta sao mà ngốc thế! Trong tay có sài đao, lại cứ dùng tay không đốn củi!”
Hắn ngưng thần tụ khí, niệm nhanh giải ấn pháp quyết trên kiếm, ba thanh kiếm “đinh đinh” không ngừng,lập tức hợp nhất lại thành một.
“Oang một tiếng vang động, hắc quang bạo vũ, một khối hắc ảnh nộ hống xông ra khỏi kiếm, cùng chu tước không ngừng va đập vào nhau.
Cả động quật dường như muốn nổ tung, Sở Dịch khí huyết nhộn nhạo, người không tự chủ được ngã ra sau, Lý Tư Tư, Tô Mạn Như cũng phiên thân thối lui vài trượng.
Khối hắc ảnh ấy nặng nề rơi xuống đất, cất tiếng quái hống, chấn cho đất đá rơi lả tả, khiến cả trời mù mịt.
Hỏa quang hồng chói trong Thiên địa hồng lô chiếu lên thân thể nó, hình dáng như một con rùa lớn dài ba trượng,trên có một cái đầu dài quái dị như mãng xà, lắc lư trên cao.Đỉnh đầu có mào bảy sắc, mắt hồng như máu, trong miệng răng nanh lởm chởm, lưỡi dài xì xì thè thụt, trong cực kỳ hung bạo.
-“Huyền vũ thần thú!”
Lý Tư Tư sắc diện thoáng biến đổi, khanh khách cười nói:
-“Sở lang, ngươi đã ăn phải tim sắt rồi sao, lại dám đối phó với ta.
Được, được, được, ta giết người trong mộng của ngươi trước, xem ngươi lòng dạ sắt đá thế nào!”
Tay ả khẽ dương lên, vỗ mạnh vào thiên linh cái của Tô Mạn Như.
Sở Dịch kinh hãi quát lớn:
-“Dừng tay!”
Hắn phi thân vọt lên, chân khí hùng dũng, âm thanh cuồn cuộn như sấm.
Lý Tư Tư khí huyết nhộn nhạo, đầu váng mắt hoa,bàn tay bị lệch đi vài thốn, quét sượt qua vai phải Tô Mạn Như.
Tô Mạn Như kêu lên một tiếng đau đớn, mặt trắng xám, muốn ngất đi.
Lý Tư Tư chính lúc muốn ra tay tiếp, thì trước mắt hắc quang nộ hống, thiên tuyền, Thiên quyền, Diêu quang tam kiếm ầm ầm vọt đến, ả không dám liều lĩnh, khua kiếm chống đỡ, rồi nhẹ nhàng thoái lui về phía sau, khanh khách cười nói:
-“Có niềm vui mới, liền quên mất tình cũ, chiêu nào chiêu đấy đều lấy tính mạng người ta, Sở lang chàng quả thật là lòng như sắt thép, làm người ta sợ đến răng va vào nhau lập cập.”
Sở Dịch vội vã hạ thân, giải khai kinh mạch cho Tô Mạn Như, trầm giọng nói:
-“Tô tiên tử, cô không sao chứ?”
Tô Mạn Như nhịn đau lắc đầu, chính lúc định nói, đột nhiên thấy trong đầu ù lên,cổ họng nghẹn lại, chân tay lẩy bẩy, hôn trầm giống như trong mộng, mọi thứ xung quanh đều trở nên phiêu miểu mơ hồ, khuôn mặt lo lắng của Sở Dịch trước mắt dao động, cũng chẳng nghe thấy hắn nói gì, không nhớ ra hắn là ai.
Sở Dịch thấy hai má nàng đỏ hồng, sững người nhìn chằm chằm bản thân, mắt,mơ hồ trống tỗng, trông rất cổ quái,chỉ nghĩ nàng bị Lý Tư Tư làm tổn thương kinh mạch, lòng lạnh toát, vội vã đặt hai tay lên đầu vai nàng, liên miên truyền chân khí vào.
Trên mặt Lý Tư Tư lóe lên một tia âm lạnh, mặc niệm pháp quyết, rồi đột nhiên quát lên:
-“Giết hắn đi!”
Tô mạn Như thân thể khẽ run lên,như ma sai quỷ khiến một chưởng đánh mạnh vào ngực Sở Dịch, khoảng cách hai bên chỉ một xích, hắn đang tập trung toàn bô tinh thần truyền chân khí, làm sao có thể chống cự được? lập tức máu tươi mun trào, ngã bay ra ngoài vài trượng.
Nốt một phần nữa trước khi đi ngủ.hehe