Trong một phòng sách âm u, có một bóng dáng cao lớn đứng phía trước cửa sổ, một người đàn ông dáng vẻ một mực cung kính đứng phía sau hắn.”Chuyện nên làm đã làm xong chưa?” Giọng nói lạnh lẽo thốt ra từ trong miệng bóng dáng cao lớn trước cửa sổ, khiến cho người ta rất muốn biết rốt cuộc là như thế nào mà một người lại có thể có thanh âm lạnh lẽo đến vậy, giống như băng tuyết trên đỉnh núi, giống như muốn đem lòng người đóng băng mới bằng lòng bỏ qua. “Đều đã sắp xếp xong xuôi rồi, ông chủ” , người đàn ông già nua một mực cung kính đáp. “Ừ, trong tháng này tìm bốn nữ sát thủ thân thủ suất sắc đến ngầm bảo vệ tiểu thư, ” giọng nói lạnh lẽo lần nữa vang lên.”Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm.” Người đàn ông già nua cung kính trả lời. Cốc cốc cốc. . . . . . Cửa phòng sách truyền đến tiếng gõ cửa. “Lui xuống đi, bảo mọi người, trước giờ cơm tối không được quấy rầy tôi.” Hoàng Phu Tuyệt căn dặn. “Dạ, thuộc hạ cáo lui” , Quản gia nhận lệnh, một mực cung kính rời khỏi thư phòng, “Bác Quản gia, Tuyệt ở trong phòng sách phải không ?” Ngoài cửa phòng sách vang lên thanh âm ngọt ngào. “Đúng vậy, tiểu thư” Quản gia đáp lời vị thiên sứ này, không! Là một vị mỹ nữ tóc dài, chủ nhân giọng nói ngọt ngào——Thủy Băng Nhu, áo ngủ màu trắng hình U cổ điển, áo khoác ngủ Lace (viền tơ) tơ lụa, quanh co khúc khuỷu rủ xuống đất; dưới chân là một đôi dép tơ lụa thêu tuyệt đẹp, áo ngủ một loạt màu trắng gạo chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ —— cao quý thanh lịch, từ trên tóc ẩm ướt vài giọt bọt nước nghịch ngợm rơi xuống rơi vào trên áo ngủ liền biến mất không thấy gì nữa. “Cám ơn bác Quản gia”, thiếu nữ tươi vui cười ngọt ngào với vị Quản gia, sau đó đẩy cửa đi vào trong phòng sách. Phòng sách âm u trong nháy mắt sáng lên.”Tôi không phải đã nói trước giờ cơm tối không cho phép ai tới làm phiền tôi sao?” giọng nói lạnh lẽo vang lên, biểu hiện chủ nhân không vui, tốt nhất nên có một lý do, nếu không ngươi nên biết kết quả bi thảm của ngươi. “Tuyệt, anh vẫn còn đang tức giận chuyện em muốn đi học sao?” Thủy Băng Nhu dịu dàng hỏi. Hoàng Phu Tuyệt xoay người, màu đen kiêu ngạo ngông cuồng tung bay trên không trung, áo sơ mi Armani màu trắng chỉ cài ba nút, lộ ra lồng ngực tráng kiện, vô cùng hấp dẫn, ánh mắt sắc bén nhìn thấy Thủy Băng Nhu đi vào trong nháy mắt trở nên dịu dàng tình cảm như nước, giống như muốn chìm nổi trên mặt nước, dưới cái mũi kiên cường là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, môi mỏng, không che giấu được khí phách cùng uy nghiêm làm người ta sợ, nhưng Thủy Băng Nhu là một loại khác, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt cô mãi là người lương thiện nhất trên thế giới. Mắt liếc thấy tóc cô vẫn còn đang nhỏ nước, bước nhanh đi tới, ôm ngang eo cô, đặt lên cái ghế êm ái bên cạnh, sau đó xoay người đi đến tủ chứa đồ cầm lấy máy sấy bắt đầu giúp cô sấy khô tóc. “Tại sao chưa sấy khô tóc đã chạy lung tung, bộ dạng như vậy rất dễ ngã bệnh, có biết hay không, ” Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói. “Ai bảo anh vẫn còn giận em, ngã bệnh là phải rồi, anh cũng sẽ không thèm để ý tới em” Thủy Băng Nhu bốc đồng nói. “Nói bậy, bảo bối của anh sao có thể ngã bệnh, anh không phải giận em, anh chỉ sợ người khác phát hiện em rất tốt, đem em cướp đi từ bên cạnh anh, anh không thể tưởng tượng anh sẽ phải sống tiếp thế nào nếu mất đi em, Nhu nhi, em chỉ có thể là của anh thôi, mặc kệ như thế nào anh đều sẽ không cần để ý đem em buộc vào bên cạnh anh, ” Hoàng Phu Tuyệt tuyên thệ. Thủy Băng Nhu thấy bộ dạng thiếu cảm giác an toàn vừa rồi của anh, vội vàng dùng đôi tay ôm cổ anh, đem mặt ghé vào trên mặt của anh, nhìn vào trong con ngươi thâm thúy, nói: “Em sẽ vĩnh viễn sống ở bên cạnh anh, đời đời kiếp kiếp cũng kề cận anh, trừ phi anh không còn yêu em nữa, khi đó em sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của anh, để cho anh không tìm được em.” Môi đỏ mọng nhẹ nhàng hôn lên môi anh, sau đó rời đi. “Đây là con dấu, về sau nơi này chỉ thuộc về em thôi.” Tay ma sát trên môi anh, mang theo trêu đùa từng chút một. Tròng mắt Hoàng Phu Tuyệt từ từ trầm xuống, một tay ôm hông của Thủy Băng Nhu, một tay đang giữ đầu của cô, đôi môi khêu gợi hung hăng hôn lên môi Thủy Băng Nhu, uyển chuyển triền miên, tròng mắt từ từ nhiễm đầy hứng thú, “Anh yêu em, Nhu nhi, Nhu nhi của anh” lời ngon tiếng ngọt biến mất ở trên khóe môi. Ùng ục. . . . . . Hoàng Phu Tuyệt mở mắt liền nhìn thấy mặt Thủy Băng Nhu đỏ lên. “Ha ha ha. . . Bảo bối của anh đói bụng, đi, đi ăn” , Hoàng Phu Tuyệt không chờ hồi đáp ôm lấy ngang eo Thủy Băng Nhu đi ra khỏi phòng sách. “Cười cười cười, ai cho anh cười” Thủy Băng Nhu sẵng giọng, hai tay nhẹ nhàng đánh trên ngực anh. “Ha ha. . . . Không cười em, đừng động, kẻo ngã” Trên mặt Hoàng Phu Tuyệt vui vẻ không che giấu được, Thủy Băng Nhu hai tay ôm thật chặt cổ của Hoàng Phu Tuyệt. Người giúp việc dưới lầu thấy ông chủ vốn bình thường lạnh lẽo phát ra tiếng cười nồng đậm hơn nữa giọng nói còn rất dịu dàng đều không hề ngạc nhiên bởi vì bọn họ biết chỉ cần ở trước mặt tiểu thư Băng Nhu, ông chủ mới có thể trở nên nhu tình như nước, hơn nữa cười to hạnh phúc. Nào có ai biết anh lại là tổng giám đốc ” Tập đoàn Thánh hoàng ” một trong mười Tài Phiệt đứng đầu thế giới, cũng chính là người lãnh đạo giới sát thủ, người lạnh lùng khát máu trong truyền thuyết vậy mà thật không ngờ lại cưng chiều một cô gái như vậy.