“Tiểu thư, người vừa rồi đi nơi nào, nô tỳ không phải đã dặn người biết đừng loạn đấy sao?” Ngân Tụ ngồi yên cầm áo choàng, vẻ mặt giống như bộ dạng muốn khóc, xuất hiện ở trước mặt Âu Dương Sùng Hoa .Ngân Tụ cầm cánh tay Âu Dương Sùng Hoa, nhìn từ trên xuống dưới nàng, hỏi: “Không có việc gì chứ tiểu thư?”Âu Dương Sùng Hoa nhàn nhạt cười, lắc đầu với Ngân Tụ.”Vậy là tốt rồi, người thật hù chết nô tỳ. Nhanh phủ thêm áo choàng, chúng ta cũng nên đi trở về, bằng không phu nhân sẽ lo lắng.” Ngân Tụ vuốt tay Âu Dương Sùng Hoa. Kinh ngạc nắm bàn tay lạnh buốt, nàng nhảy dựng:”Xem này bàn tay nhỏ bé, đều nhanh thành khối băng .”Ngân Tụ đem áo choàng choàng qua vai Âu Dương Sùng Hoa choàng, ôm lấy nàng đi về phía hoa viên. . . . . .Một đêm náo động, bởi vì Tần Mậu chết đi, và việc Âu Dương Tề Duyệt bị thương, làm cho cả Âu Dương gia đều lâm vào khủng hoảng.Đại khái cũng chỉ có Âu Dương Sùng Hoa ngủ ngon lành, bên ngoài đều hỗn loạn tựa hồ cũng bị nàng vứt bỏ bên ngoài .Sáng sớm, Ngân Tụ bưng nước rửa mặt tới, hầu hạ Âu Dương Sùng Hoa đứng dậy.Trong miệng còn bất chợt phàn nàn:” Âu Dương gia có phải là mấy năm đều gặp hạn không? Như thế nào việc này chưa qua việc khác đã tới. May là hôm qua tiểu thư không có việc gì bằng không Ngân Tụ thật đúng là không biết làm sao bây giờ .”Ngân Tụ đợi Âu Dương Sùng Hoa mặc áo xong kéo nàng hướng về ngoại phòng mà đi.Mới đi tới cửa, thấy Bạch Tố Nương tiến vào, Bạch Tố Nương vẻ mặt thảm đạm đi đến trước mặt Âu Dương Sùng Hoa. Đầu tiên là đánh giá nữ nhi bảo bối của mình xong, mới hỏi nói: “Sùng Hoa, con không có bị làm cho sợ chứ?”Âu Dương Sùng Hoa nháy mắt to, vẻ mặt không hiểu lắc đầu.”Không có việc gì là tốt rồi không có việc gì là tốt rồi, cùng nương đi ăn điểm tâm.” Bạch Tố Nương thấy Âu Dương Sùng Hoa không việc gì, lúc này mới yên tâm, theo Ngân Tụ, lôi kéo Âu Dương Sùng Hoa đi ra phòng.Đang lúc bọn họ phải đi đến phòng ăn thì cửa sân truyền đến tiếng ồn ào.”Bạch Tố Nương, ngươi đem cái kẻ ngốc nghếch đang chết kia ra đây cho ta!”Đại nương Tô Thanh Tú gắt gỏng, vẻ mặt tức giận xuất hiện ở cửa chính.Bạch Tố Nương sắc mặt một tiêu điều, đưa mắt nhìn về phía Tô Thanh Tú, hỏi: “Đại tỷ, Sùng Hoa không phải người ngu!””Không thể, người nào không biết nữ nhi của người là người ngu.” Tô Thanh Tú vẻ mặt không kiên nhẫn, giương tầm mắt chuyển hướng về phía Âu Dương Sùng Hoa, người giống như bốc hỏa, người thẳng tắp hướng Âu Dương Sùng Hoa đánh tới.Bạch Tố Nương sợ tới mức vẻ mặt tái nhợt, căn bản không kịp đi bảo vệ Âu Dương Sùng Hoa, chỉ thấy Tô Thanh Tú đã bắt được tay Âu Dương Sùng Hoa, đem nàng hung hăng kéo cách xa người Bạch Tố Nương.”Đại tỷ! ! Ngươi mau buông Sùng Hoa ra, nàng bất quá là đứa bé!” Bạch Tố Nương phục hồi tinh thần muốn đoạt lại Âu Dương Sùng Hoa.”Bạch Tố Nương, nếu Tề Duyệt Nhi của ta có bề gì, đừng nói là nữ nhân ngu ngốc này mà ngay cả ngươi cũng đừng nghĩ sống yên ổn! Mang đi!” Tô Thanh Tú mặt đen lại, lớn tiếng phân phó hạ nhân mang Âu Dương Sùng Hoa đi.