Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 48: Thất vọng



Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn hai người, Tiểu Ngưu cười cười nói: “Tiểu Tụ, ta cho một một đạo đề, kiểm tra học vấn của muội, muội thấy thế nào?” Tiểu Tụ vừa nghe lời này, vô cùng hứng thú, vội hỏi nói: “Là đề gì vậy, có khó không?” Tiểu Ngưu suy nghĩ một hồi mới nói nói: “Ta muốn muội hãy viết ra muời chữ liên quan đến Sơn, tuy nhiên ta muốn muội không được dùng bất cứ tài liệu gì cả, phải là thực học của bản thân cơ?”

Tiểu Tụ hỏi: “Vậy có khó gì, chỉ cần xong thì ca ca phải thưởng cho muội thôi?”

Tiểu Ngưu hồi đáp: “Được rồi, một chiếc trâm cài mới, một bộ y phục mới, thế đã đủ chưa.”

Tiểu Tụ nghe thấy có phần thưởng, mừng rỡ mở to đôi mắt đẹp, nói: “Ca ca đừng có thất hứa đó nha.”

Tiểu Ngưu nói: “Tốt lắm, muội viết ngay ở đây nhé!”

Nói xong Tiểu Ngưu tự mình mài mực cho Tiểu Tụ, trong lòng suy nghĩ: “Mong sao lần này tiểu muội tử có thể giúp ta viết ra tên của ngọn núi nơi mà Hắc Hùng Quái giấu Ma Đao. Nếu thế thì thật may mắn lắm lắm. “. Tiểu Ngưu thấy Tiểu Tụ cầm bút không chút do dự, dáng cầm bút thanh nhã, chứng tỏ nàng có có học vấn rất tốt, nếu mình mà so với muội muội thì thật không đáng mà nói đến.

Tiểu Tụ viết một hơi năm chữ: An, hi, không, lân, dong. Tiểu ngưu thấy liền lắc đầu, hắn dự đoán đáp án hắn tìm không có trong số này. Tuy rằng hắn chưa biết đó là chữ gì nhưng hắn nghĩ là chỉ cần mình nhìn thấy nó chắc chắn sẽ nhận ra.

Tiểu Tụ ngẩng đầu, dừng bút lại, đắc ý hỏi: “Thế nào? Ca ca.” Tiểu Ngưu nhìn một chút, khen ngợi liên hồi: “Chữ đẹp lắm, viết ra như châu như ngọc. Muội viết tiếp đựoc không?” Tiểu Tụ nghe xong thập phần vui vẻ, nói: “Muội sẽ viết khác cho ca ca xem.” Vừa nói xong, Tiểu tụ tuyệt bút vung lên, trong khoảnh khắc viết thêm năm chữ nữa, chữ màu đen trên nền giấy trắng thật bắt mắt. Tiểu ngưu cũng chăm chú nhìn theo, hy vọng sẽ tìm được chữ mình đang cần.

Năm chữ tiếp theo là: Quách, chướng, tôn, tư, vanh. Tiểu Ngưu thấy thấy xong càng thêm thất vọng, hắn nghĩ “Thế này cũng không phải. Ma đao rút cuộc giấu ở đâu nhỉ?” Tiểu Ngưu dựa vào cảm giác của mình suy đoán về tên ngọn núi ấy.

Tiểu Tụ đoán Tiểu Ngưu không hài lòng, nói: “Ca ca, hình như những chữ này không phù hợp với yêu cầu của ca ca, đều là những chữ thuộc bộ Thiên Bàng, phía bên phải của những chữ này đều có thêm một nét chấm. Chẳng lẽ muội muội học vấn không tốt sao?” Tiểu Ngưu liên tục gật đầu nói: “Đương nhiên là rất tốt, nếu muội là nam nhân thì có thể đi thi được rồi đấy.” Tiểu Tụ buông bút, quay đầu hỏi: “Ca ca, ca ca nói nếu muội đi thi thì có thể kiếm được công danh sao?”

Tiểu Ngưu cười, nói: “Thành tiến sĩ là điều chắc chắn có khi còn làm tới quan thất phẩm ấy chứ.” Tiểu Tụ nghe xong cười khanh khách, nói: “Ca ca nói gì vậy, muội mà thèm làm quan thất phẩm tép riu ấy sao!” Tiểu Ngưu nói: “Chí ít nó còn hơn dân thường chúng ta.”

Tiểu Tụ đích đảo mắt, nói: “Tiểu Ngưu ca, nghe ý tứ thì có vẻ ca ca muốn làm quan thì phải?”

Tiểu Ngưu nào có muốn làm quan gì, chẳng qua hắn chỉ muốn sống cùng tiểu muội của mình nhưng ngoài miệng lại nói: “Thực ra ta cũng muốn làm quan lắm, không có học vị thì ta có thể dùng tiền mua quan chức cũng được. Khi đó nhất định ta sẽ là một Bao Thanh Thiên thật liêm khiết.” Vừa nói chuyện, Tiểu Ngưu cười ha hả, trong lòng lại cảm thấy rất cay đắng vì toàn phải nói dối tiểu muội của mình.

Nhìn Tiểu Tụ viết ra muời chữ ấy, bút họa lưu loát, nét chữ cân xứng, thật đúng là một kiều nữ đoan trang tao nhã. Tiểu Tụ lấy tay ấn ấn vào thắt lưng Tiểu Ngưu, hỏi: “Ca ca, ta viết xong rồi đấy, thế này ca có tính không?”

Tiểu Ngưu miễn cưỡng làm mặt cười, quay đầu lại nói: “Nam tử hán đại trượng phu, đã nói là làm, chỉ là một bộ y phục thôi mà, muội không cần phải lo lắng như thế.”

Tiểu Tụ cười hì hì, nói: “Ai mà biết được! Nếu ca ca mà không đưa cho tiểu muội thì muội sẽ mách gia gia là ca ca ăn hiếp tiểu muội đó.” Tiểu Ngưu nghĩ: “Ta ăn hiếp muội ư. Để xem nào, nhìn lén muội tắm hình như cũng bị coi là ăn hiếp…Đáng tiếc thật, thân thể của muội đẹp mê người thế này, ấy vậy mà mình khó mà có thể…Cơ hội đã bỏ lỡ thật khó lấy lại được.” Hai người ngồi xuống còn nói chuyện thêm về sách vở, Tiểu Tụ thì thao thao bất tuyệt, tỏ vẻ rất sôi nổi, mà Tiểu Ngưu thì lại ấp a ấp úng, được một lúc cảm thấy khó chịu muốn đứng lên.

Nói xong, Tiểu Tụ đành thở dài, nói: “Ca ca nha, nếu như ngươi không phải ca ca ta, thì nếu ca ca cầu hôn chắc chắn muội không có đồng ý đâu nha.” Nghe xong Tiểu Ngưu mặt nóng bừng, lập tức nói: “Ta nghe nói người muội đã tìm được như muội cần: Đứng đắn, tài hoa, tướng mạo đường hoàng, không biết có phải thế không? Hắn nói xong chỉ sợ câu trả lời của Tiểu Tụ sẽ khiến bản thân tuyệt vọng.

Tiểu Tụ vừa lại thở dài tiếp, đôi mi thanh tú cau lại, vô hạn phiền muộn mà nói: “Có ba người đều đạt được vậy mà muội chưa biết nên loại ai ra.

Tiểu Ngưu nghe xong cười nói: “Ba cơ đấy? Nhiều như vậy, muội muốn gả cho cả ba cùng một lúc ư?” Tiểu Tụ hừ một tiếng, nói: “Ca ca ngươi đừng nói lung tung nữa, nữ nhi chỉ có thể lấy một chồng, muội đương nhiên chỉ lấy có một người rồi.” Tiểu Ngưu nói: “Thế thì cái này hơi bị khó đây?” Tiểu Tụ khổ não nói: “Vấn đề là cả ba đều có những sở trường riêng, giả dụ mà muốn loại một trong ba thì muội đều cảm thấy có phần luyến tiếc.

Tiểu Ngưu hỏi: “Cả ba đều có những ưu điểm khác nhau ư? Thử kể cho ca ca một chút xem nào?” Trong lòng lại nói: “Ta phải nghĩ cách nào để cả ba bị loại mới được. Chí ít cũng phải nói xấu bọn chúng một chút trước mặt Tiểu muội mới được.

Tiểu Tụ bình thản nói: “Cả ba cùng là tú tài, tương đối đoan chính, đều thật tình đối ta.

Tiểu Ngưu giải thích: “Đấy chỉ là những mánh để mà dụ dỗ muội mà thôi, đến khi có được muội rồi thì bọn họ sẽ khi vũ (Ăn hiếp) muội.” Tiểu Ngưu ở bên nói với Tiểu Tụ với một giọng rất cảm khái.

Tiểu Tụ không cho là đúng, nói tiếp: “Đâu phải như thế, Lý công tử tướng mạo hay nhất, Vương công tử trong nhà có rất nhiều của cải, Tôn công tử lại có phụ thân làm quan lớn. Cả ba đều rất hợp với ý muội nên muội vẫn chưa biết chọn ai.

Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy muội tính sao bây giờ? Dẫu sao cũng phải có kết quả chứ chẳng lẽ cưới cả ba?” Tiểu Tụ đứng lên, liên tục phất tay áo tử than thở: “Ta có cái gì biện pháp ni, ta cũng không biết làm thế nào mới tốt nha.

Tiểu Ngưu nói: “Nếu muội chưa có chủ ý sao không hỏi ý kiến của phụ thân?” Tiểu Tụ đáp: “Muội cũng đã sớm hỏi qua rồi, tuy nhiên cả hai lại đưa ra hai ý kiến trái ngược nhau.” Tiểu Ngưu hứng thú hỏi: “Bọn họ nói thế nào?” Tiểu Tụ đáp: “Gia gia muốn ta gả cho công tử có nhiều tiền còn kế mẫu lại muốn ta lấy công tử có phẩm chất tốt, kế mẫu còn nói nếu gả cho một người như thế thì nhất định muội sẽ hạnh phúc.” Tiểu Ngưu nghe xong, nghĩ: “Rút cuộc thì kế mẫu cũng cao minh hơn gia gia một chút.” Tiểu Ngưu lại hỏi tiếp: “Vậy ý của muội là sẽ nghe ai?” Tiểu Tụ lắc lắc đầu nói: “Muội cũng chưa biết nữa, thế ca ca bảo muội nên nghe theo ai?” Đôi mắt đẹp của Tiểu Tụ như hai làn nước trong vắt, long lanh nhìn Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu nói mà không cần suy nghĩ “Theo ta thì nên quên ca ba tên đấy đi.” Tiểu Tụ kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó hỏi: “Sao ca ca lại nói vây được?” nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngưu như không tin những điều hắn nói.

Tiểu Ngưu chậm rãi giải thích: “Ta hỏi muội, vậy muội đã bao giờ nghĩ tại sao mình lại phân vân đến như thế chưa?

Tiểu Tụ suy nghĩ một lúc, nói: “Muội chịu, muội cảm thấy ai cũng tốt cả.” Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: “Theo ta nghĩ, có mà muội chẳng coi trong ai thi đúng hơn.

Tiểu Tụ a một tiếng, nhìn Tiểu Ngưu không chớp mắt, cảm thấy những điều hắn nói có điểm đặc biệt. Chỉ nghe Tiểu Ngưu nói tiếp: “Nếu như mà muội thực sự coi trọng nguời nào đó thì muội đã lựa chọn họ mà không chút nghĩ ngợi. Ta thử đưa một ví dụ, nếu muội thích một nam nhân nào đó thì muội có dám cưới họ mà không hề cảm thấy áy náy không?

Tiểu Tụ gật đầu, nói: “Điều đó cũng có lý, nếu muội thích người nào thì muội sẽ lập tức lấy người đó mà không chút do dự, kẻo về sau muội sẽ lại ân hận. Xem ra muội không thích nguời nào thật.” Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng hoan hỉ, nói: “Bởi thế ta mới nói bọn họ không thực sự thích muội, vì thế muội đừng khổ não thêm làm gì nữa.

Tiểu Tụ tiến đến bên Tiểu Ngưu, hỏi: “Vậy muội nên làm gì bây giờ?” Tiểu Ngưu định liệu trước rồi nói: “Cũng đơn giản thôi. Nếu muội không thích bọn họ thì đâu cần phải tự dối mình làm gì? Nghe ta, bảo bọn họ hãy đấu loại để phân đinh ra ai là kẻ tốt nhất.” Tiểu Tụ ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh trầm từ suy nghĩ, một lúc lâu vẫn chưa có động tĩnh gì, hiển nhiên là rất phân vân. Tiểu Ngưu nghĩ: “Ta phải rèn sắt khi còn nóng, phải khiến Tiểu Tụ hạ quyết tâm. Nói cách khác, nếu không làm được như vậy thì mọi hi vọng của ta đều tan biến.” Tiểu Ngưu quan sát kỹ sắc mặt Tiểu Tụ đích sắc mặt, trong lòng thì đang nghĩ thêm cách để đánh đuổi ba tên ngoại tộc kia. Trong phòng trở nên yên tĩnh trở lại.

Được một lúc thì Điềm Nựu gọi ăn cơm. Tiểu Ngưu đứng lên bên cạnh Tiểu Tụ, nói: “Hảo muội muội, chuyện gì thì cũng cứ để sau ăn cơm cái đã.” Thấy Tiểu Tụ không có phản ứng, Tiểu Ngưu phải kéo nàng đi. Hắn nghĩ: “Nóng ruột cũng không thể giải quyết được, việc này phải nhờ đến phụ thân mới xong, một tiểu mỹ nữ xinh đẹp như vậy ta không thể để lọt vào tay kẻ khác được.” Vừa bước vào phòng ăn đã thấy Điềm Nữu cùng phụ thân ngồi yên vị trên ghế, Điềm Nữu thì đang xới cơm còn lão ba thì ngồi ở một cái ghế trên, do người hầu sắp đặt.

Tiểu Ngưu vừa vào, Ngụy Trung Bảo đã nói: “Tiểu Ngưu, Tiểu Tụ, chúng ta lâu lắm rồi mới đoàn tụ, cả hai nên ăn nhiều một chút.” Tiểu Ngưu cười, nói: “Dạ vâng, hôm nay con cũng ăn một bữa thật no.” Vừa nói chuyện, Tiểu Ngưu cầm lấy chiếc đũa mà ăn lấy ăn để.

Kế mẫu gắp cho Tiểu Ngưu một miếng ma lạt tuyết ngư (Cá tuyết tẩm vừng – cay), đợi hắn ăn rồi hỏi: “Có ngon không?” Tiểu Ngưu lại ăn một miếng nữa rồi khen: “Ngon, ngon ạ, thơm nức mũi, thật là một mùi vị khiến người khác khó quên.” Tiểu Tụ cũng nếm thử, nói: “Tay nghề Điềm Nữu tỷ tỷ thật đáng khâm phục.” Tiểu Ngưu nghe xong liền quay mặt về phía Điềm Nữu, Điềm Nữu cười cười, nói: “Muội cũng chỉ là làm qua loa thôi mà.” Tiểu Ngưu cười, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, hắn nghĩ: “Điềm Nữu nấu ăn giỏi thế này, tương lai làm phu nhân của ta chắc chắn ta sẽ có phúc hưởng thức ăn ngon rồi ” Bữa cơm gia đình thật thân mật, mọi suy tư trong lòng mọi người cũng dường như tan biến.

Tiểu Ngưu an tâm ở tại gia vài ngày, chủ yếu là làm bạn với phụ thân, khiến ông suốt ngày cảm thấy rất vui vẻ.

Ngụy Trung Bảo cảm thấy rất vui mừng, cho rằng nhi tử đã thực sự trưởng thành, hiểu đời hơn, xem ra việc học nghệ cũng không phải không tốt. Ông cũng không phản đối việc con mình ra mình học võ lắm, chỉ cần nó không gây sự là được.

Qua vài ngày, Tiểu Ngưu cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, có rất nhiều điều phải suy nghĩ, chẳng hạn việc tìm bắt bọn cường đạo đã đánh phụ thân, có thể thì ông mới hết giận mình bỏ trốn và còn được tiếng trừ hại cho dân. Không những thế, Tiểu Tụ vẫn còn chưa dứt khoát việc từ hôn với ba cái tên công tử ấy. Thật là phiền lòng! Nhưng hơn cả Tiểu Ngưu giờ đang tái phát cái bệnh tương tư.

Khi hắn còn ở Lao Sơn thì hắn luôn cảm thấy nhớ gia đình nhưng khi mà hắn đã về rồi thì tựu chung hắn lại bắt đầu tưởng nhớ đến những giây phút với ba vị mỹ nữ kia. Sư nương cơ thể đầy đặn, Nguyệt Lâm thì với hắn rất đa tình, Nguyệt Ảnh thì xinh đẹp như một vị tiên nữ, tất cả đều khiến hắn tâm thần như người mất hồn. Hắn khát khao ngày nào đó sẽ có được cả ba mỹ nữ trong vòng tay của mình, đến lúc đó cuộc sống sẽ sung sướng như là đế vương. Lại còn cả Quỷ Linh, Mộ Dung Mỹ, Ngưu Lệ Hoa, thậm chí cả quận chúa Vân Phương. Những mỹ nữ này ngoài Nguyệt Ảnh và Vân Phương ra còn lại những người khác dù họ có chưa thuộc về mình nhưng không phải là không có hi vọng.

“Không biết Nguyệt Ảnh cùng Nguyệt Lâm giờ đang ở đâu? Giờ đây Hắc Hùng Quái đã chết, chắc hai nàng đã trở lại Lam Sơn. Thế cũng hay, những chuyện của ta liên quan đến hắn cũng đã chấm dứt, lại còn tên tiểu tử Tần Viễn nữa chứ, giờ hắn đã bị bắt mất liệu các nàng có khoanh tay mà không cứu hắn được không?

Đúng là ta luôn muốn hắn gặp xui xẻo, thậm chí hắn chế đi là tốt nhất, nhưng mà hắn cũng là nhị sư huynh của ta, y cũng không phải là người xấu, đối với hắn ta cũng có tình đồng môn. Ta có nên bảo Mộ Dung Mỹ thả hắn hay không? Ta và hắn ghét nhau cũng chỉ vì Nguyệt Lâm thôi, cũng không nên tuyệt đường sống của hắn như thế. Hơn nữa Nguyệt Lâm cũng đâu có thích hắn, vì thế hắn làm sao mà uy hiếp ta được. Hắn thật trái ngược so với Mạnh Tử Duy. Tần Viễn vị tất đã hại ta, còn tên Mạnh Tử Duy kia mới đúng là ngụy quân tử, lòng dạ như rắn rết, tựu như luôn muốn tìm cách hại ta không bằng, lại còn cả chuyện vũ nhục quận chúa nữa chứ, càng chứng tỏ nhân phẩm của hắn thật xấu xa.” Thấy Ngụy Trung Bảo vết thương đã đỡ đi rất nhiều, hắn cũng yên tâm hơn. Hiệu thuốc bắc đã sớm khai trương trở lại từ lâu, thế là Tiểu Tụ cùng Điềm Nữu liền ra đó phụ giúp, đương nhiên cả Tiểu Ngưu cũng làm việc ở đó, tuy nhiên trong lòng hắn lại đang mưu tính một ý định khác.

Hôm nay Tiểu Ngưu tại ra cửa hiệu giúp việc, tuy nhiên chỉ được một lát hắn lại mượn một ít bạc đi ra ngoài dạo phố, ru rú ở thật là bực mình. Hắn đi dọc khắp thành Hàng Châu cho thỏa mãn nỗi nhớ quê hương. Nơi đây từng con đường đều giữ trong nó những kỷ niệm thân quen của hắn.

Hắn chậm rãi bước đi mà không có chủ ý, dạo quanh khắp nơi, gặp không ít đích người quen, hàng xóm cũng có mà bạn cũng có, bọn họ gặp lại Tiểu Ngưu đều rất vui vẻ, tươi cười. Tất nhiên cũng có ngoại lệ, có những người trước đây bị Tiểu Ngưu bắt gặp lúc họ đang làm chuyện xấu nên lần này gặp lại đều cảm thấy khó chịu.

Về mặt Tiểu Ngưu thì hắn cũng vô cùng khoái nhạc, mà cũng phải thôi, đây là quê hương của hắn mà.

Tiểu Ngưu rẽ vào một con hẻm nhỏ, trước đây lúc hắn còn nhỏ vẫn cùng chơi đùa với bạn bè cùng trang lứa.

Đi tới đi tới, bỗng thấy có một người hớt hải chạy và tiến về phía hắn. Tiểu Ngưu lập tức hỏi: “Có gì mà người chạy nhanh vậy, không nhìn đường à?” Người kia nghe vậy cũng không thèm quay đầu lại nói một câu mà cứ thế đi tiếp.

Được một lát, phía trước lại xuất hiện một lão đầu cũng chạy về hướng người kia, thở hồng hộc mà gọi “ Mau…Mau…Mau bắt lấy nó “.” Tiểu ngưu đáp: “Lão nhân gia, người bắt hắt làm gì ạ?” Lão đầu kêu lên: “Hảo tiểu tử, mau giúp ta bắt lấy hắn, tên cướp đấy lấy mất cái bọc của ta.” Nói xong chỉ tay về đằng trước.

Tiểu ngưu nghe xong, nhiệt huyết sôi trào, nổi lòng hào hiệp. Lúc này người kia đã chạy được một đoạn xa. Tuy nhiên Tiểu Ngưu có khinh công rất cao nên chỉ trong nháy mắt, Tiểu Ngưu đã thấy bóng của tên cướp đang chạy ra đường cái.

Tiểu ngưu cách hắn có vài chục trượng, hắn hét to: “Mọi người hãy mau giúp ta bắt lấy tên cướp này với!” Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức giúp hắn đuổi theo tên cướp kia.

Ở phía trước tên cướp cũng có người chặn lại. Tên cướp đó liền ném cái bọc kia về phía Tiểu Ngưu rồi vội vã phóng vọt lên phía trước. Lập tức người kia vội tóm lấy hắn, nhưng tên cướp này có kinh công cũng khá, đã bật qua đầu người kia mà đi tiếp. Tiểu ngưu để ý thấy tên cướp vừa cao vừa gầy, động tác lại vô cùng linh hoạt, thoăn thoắt qua ba bốn người tiếp rồi chẳng mấy chốc đã biến mất tăm.

Tiểu Ngưu nhặt cái túi lên rồi giả cho ông lão. Lão đầu vội vã cảm tạ, Tiểu Ngưu nghe thế liền có mấy lời khiêm tốn đáp lại. Nói chuyện một lát hắn liền từ biệt ông lão, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu không phải ta hôm nay dốc hết sức đuổi thì có lẽ tên cướp kia khó mà trả lại được cái bọc đấy cho ông lão. Đi dạo trong thành thêm một lúc nữa, Tiểu Ngưu quyết định đi ra ngoài thành. Trời cũng nóng nên chỉ đi được một lát Tiểu Ngưu đã ngồi xuống một quán trà ven đường. Quán trà cũng rất đông khách vì thế hắn vừa ngồi xuống một chút là đã hết chỗ.

Vừa mới yên vị ngồi xuống, hắn đã thấy bên cạnh có một mỹ nữ tuổi chưa tới hai mươi, mặt trắng, lông mi dài, khí chất cao quý, chỉ là trên mặt đầy vẻ u sầu. Đây không phải là Kim Lăng quận chúa Chu Vân Phương sao? Thực là khéo.

Tiểu Ngưu vẻ mặt vui mừng, nhẹ giọng kêu lên: “Vân Phương, làm sao mà quận chúa lại ở đây? Chúng ta thật là có duyên, mấy hôm nay quận chúa vẫn khỏe chứ?” Vân Phương lắc đầu nói: “Chẳng khỏe chút nào cả.

Tiểu Ngưu cầm lấy chén trà tên tiểu nhị đưa, uống một ngụm rồi hỏi: “Làm sao vậy? Có phải chuyện tình cảm không?

Vân Phương lại thở dài rất lâu rồi nói: “Hắn thực sự đi rồi.” Tiểu Ngưu tin, hỏi: “Đi rồi? Ai đi vậy?” Vân Phương đáp: “Hắn đã quay về Thiếu Lâm tự mất rồi, xem ra lần này chắc chắn hắn làm hòa thượng. Ta khuyên bảo hắn thế nào hắn cũng không nghe.” Vừa nói chuyện, hai vành mắt đều đỏ, Tiểu Ngưu nhìn thấy rất thương hại, trong lòng cũng thấy ái ngại cho nàng.

Thế nhưng Tiểu Ngưu lập tức hoan hỉ vì biết tên kia đi rồi thì bản thân ắt có hy vọng, vì vậy Tiểu Ngưu nói: “Ta thấy duyên phận của quận chúa và tên đó đã hết, quận chúa nên chấp nhận vậy thôi chứ biết làm gì nữa.

Vân Phương nói với giọng nghẹn ngào: “Ta không cam lòng, ta đối với hắn thâm tình như thế mà kết quả thì lại chẳng được gì. Hic hic, nếu hắn làm hòa thượng thì ta làm ni cô cho xong.” Nói xong lời này, mắt nàng long lanh tưởng như muốn òa khóc, nhưng nàng đã cố nén lại bơi nàng không muốn cho ai thấy mình là một cô nương mềm yếu.

Tiểu Ngưu thoải mái nói: “Quận chúa không nên nghĩ như vậy, chuyện tình cảm tuy ta không biết nhiều nhưng ta biêt chắc chắn rằng nếu hắn tuyệt tình với quận chúa thì chắc chắn hắn không thích quận chúa. Mà nếu đã thế sao còn phải cưỡng ép nhau làm gì? Ta thấy quận chúa nên quên hẳn hắn đi thì hơn. Trên đời có biêt bao nam nhân tốt, kiếm một người cũng đâu phải khó.

Vân Phương tĩnh lặng một hồi rồi mới nói: “Chuyện tình cảm thật khiến ta tan nát cõi lòng.” Tiểu Ngưu thoải mái nói: “Sống ở trên đời thì ắt sẽ có phiền não, quận chúa nên chấp nhận mà sống chung với nó mà thôi.

Vân Phương ngẩng đầu, quan sát Tiểu Ngưu một lát, hỏi: “Tiểu Ngưu, tuổi ngươi nhỏ hơn ta vậy sao trong chuyện này ngươi biết rõ vậy? Ta thấy ngươi lúc nào cũng vui vẻ chả có lo buồn gì cả.

Tiểu Ngưu khoát tay chặn lại, nói: “Sao ta lại không có chuyện gì phiền não được? Chỉ là ta không suy nghĩ nhiều về nó, uống rượu hay ngủ một giấc là thấy hết buồn chán luôn.” Vân Phương truy vấn nói: “Đúng là uống rượu hay ngủ một giấc có thể giúp con người ta bớt đau khổ sao?” Tiểu Ngưu mỉm cười, nói: “Đúng vậy, kinh nghiệm của ta nó chỉ có đúng hai chiêu này mà thôi.” Vân Phương suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ta cũng muốn giống ngươi, không còn chịu cảm giác đau khổ thế này nữa có được không.

Tiểu Ngưu cười nói: “Theo ta không bằng thế này, chờ chúng ta uống trà xong, ta cùng ngươi du ngoạn một phen. Ta dám chắc quận chúa sẽ mặt mày rạng rỡ lại ngay.” Vân Phương đồng ý, nói: “Ta cũng muốn thử một lần xem sao.

Tiểu Ngưu hạ quyết tâm, nhất định phải khiến nàng mê mệt vì mình. Tiểu Ngưu dẫn quận chúa Vân Phương du lãm trong ngoài thành. Phàm nơi nào là danh thắng, bọn họ đều qua, bất luận phong cảnh tươi đẹp hay là nơi ca vũ náo nhiệt, khiến Tiểu Ngưu vô cùng cao hứng còn Vân Phương thì cũng giảm bớt đi u sầu rất nhiều.

Đợi đến lúc mặt trời lặn, Tiểu Ngưu nói: “Buổi tối quận chúa ngủ ở đâu?” Vân Phương hồi đáp: “Ta tạm thời ở tại khách sạn Hà Đông, ta ở có một mình.” Tiểu Ngưu tâm nói: “Thật tốt quá, nếu quận chúa muốn Tiểu Ngưu ta bồi tiếp ta nhất định sẽ không cự tuyệt.” Tiểu Ngưu ngoài miệng nói: “Không bằng chúng ta uống một chút rượu. Để quận chúa cũng được thử một lần túy giải thiên sầu.” Vân Phương khoát tay chặn lại, nói: “Sao ta có thể uống rượu được.” Tiểu Ngưu cười tủm tỉm nói: “Không phải quận chúa muốn mượn rượu giải sầu sao? Quận chúa cứ thử uống thật say rồi ngủ một giấc đảm bảo sáng mai dậy quên hết phiền muộn.” Vân Phương lắc đầu nói: “Sao có thể để một nam nhân khác thấy bộ dạng của ta lúc say được? Hơn nữa, nếu ta say nhất định ngươi sẽ lợi dụng ta.” Nói đến đây, Vân Phương nhìn Tiểu Ngưu với ánh mắt không tin tưởng.

Tiểu Ngưu đương nhiên không chịu thừa nhận bản thân là sắc lang, giải thích: “Ngươi xem Tiểu Ngưu ta là loại người gì?” Vân Phương nhìn nửa ngày, nói: “Đúng là bây giờ nhìn không giống, nhưng ta chỉ sợ đến lúc ngươi không kiềm chế được mà mạo phạm với ta, vạn nhất ta kích động giết ngươi thì sao?

Tiểu Ngưu nghe xong khó chịu, nói: “Nếu như Tiểu Ngưu ta dám mạo phạm quận chúa, ta sẽ không phải là người, đi trên đường thì bị sét đánh chết, ăn cái gì cũng sẽ nôn ra, chí ít cũng sẽ bị mỹ nhân hại chết.” Nghe được điều này, Vân Phương tí nữa thì sặc, nói: “Ngươi quả thực ác tâm đã chết thì ta quả thực ta đã tìm được một bằng hữu tốt.

Tiểu Ngưu nói: “Nói mãi cũng không để làm gì, giờ hành động thôi nhỉ.” Vân Phương cường điệu nói: “Nhớ kỹ lời ngươi nói, đến lúc đó nếu như phạm quy, coi ta sẽ xử lý ngươi.” Nói xong nói, lúc này mới cùng Tiểu Ngưu hướng vào một tửu điếm. Tiểu Ngưu dắt Vân Phương vào một gian giữa rồi gọi vài món điểm tâm nhỏ cùng một vò rượu.

Thấy trước mặt là quận chúa đang uống rượu, tự nhiên yếu nhã nhặn đi một chút, Tiểu Ngưu cầm hai chén rượu, một đặt về phía mình một đặt trước mặt quận chúa. Nàng thấy thế bĩu môi nói: “Mùi vị của rượu không tốt gì cả, uống xong rát hết cả đầu lưỡi.” Tiểu Ngưu hứng khởi cầm chén rượu, nói: “Có cái gì phải sợ chứ, xem Tiểu Ngưu ta uống đây này.” Tiểu Ngưu uống một ngụm, liếm môi nói: “Thực à rượu ngon, trong bụng nóng hổi, ngoài miệng vẫn lưu lại hương thơm. Quận chúa cũng nếm thử đi, đầu tiên tất nhiên không quen, về sau lúc quận chúa quen rồi thì sẽ thấy rượu thật cũng có những điều tốt của nó.

Quận chúa do dự nhưng cũng nâng chén rượu, cụng vào chén của Tiểu Ngưu nghe keng một tiếng rồi uống một hơi, nhưng nàng ngay lập tức đứng dậy ho khan, Tiểu Ngưu vội vã vỗ vỗ vào lưng của nàng, nói: “Chậm một chút cũng được, không cần phải gấp gáp quá, quận chúa ăn một chút đồ nhắm mà lót dạ.” Tiểu Ngưu đợi nàng ngồi xuống yên ổn rồi mới quay trở lại ghế của mình.

Quận chúa chỉ uống có một ngụm mà mặt đã ửng hổng. Khí chất của nàng cao quý nhưng cũng có những nét quyến rũ. Phong tư bên ngoài thì vừa ôn nhu lại vừa gợi cảm, thật đúng như một bông hoa hoa mẫu đơn nở rộ.

Tiểu Ngưu thấy mình cũng thật ngốc, không thấy được Vân phương lại xinh đẹp như thế này ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn ca tụng: “Quận chúa đẹp quá, so với Nguyệt Ảnh thật không kém là bao.” Quận chúa lấy lại bình tĩnh, chỉ cảm thấy rượu nóng quá, lại hơi cay xè, máu trong người đều trở nên lưu động hơn, thân thể có chút phiêu diêu, nàng nghe xong Tiểu Ngưu khen mình, vội vã gắp thêm mấy miếng đồ nhắm, tuy là đồ ăn có giản đơn nhưng mùi vị của nó thì thật là ngon lành, khiến Vân phương cảm thấy rất ấm lòng.

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: “Những thứ này đều là đặc sản của thành Hàng Châu chúng ta, quận chúa ăn uống một hồi rồi có giống như là ta chưa ăn gì hay không!” Quận chúa sờ sờ thấy miệng mình nóng rực, nói: “Rượu có mùi vị thật khó chịu, sao thế nhân lại thích nó đến vậy nhỉ?” Tiểu Ngưu ha ha cười, nói: “Thế nhân thích nó bởi vì nó khiến con người ta tiêu sầu, làm chúng ta trở nên hưng phấn hơn, lẽ nào quận chúa không có cái cảm giác ấy?” Quận chúa hơi nhắm đôi mắt đẹp lại, nói: “Ta hiện tại chẳng cảm thấy gì cả.” Tiểu Ngưu giải thích nói: “Quận chúa mới tập uống đâu thể cảm thấy nó tốt ngay được, đến lúc quận chúa đã uống nhiều thì quận chúa sẽ chỉ có càng ngày càng thích nó mà thôi. Nhưng mà uống rượu một mình cùng nam nhân khác quả thật không an toàn chút nào.” Quận chúa liếc một mắt về phía hắn nhìn nhìn, hỏi: “Thế ta không phải đang uống cùng một nam nhân khác đó sao?” Tiểu Ngưu cường điệu nói: “Nếu ở cùng ta thì dẫu có uống bao nhiêu cũng vẫn cứ an toàn. Nếu như uống cùng một người khác, chỉ sợ hắn thấy quận chúa mỹ lệ thế này sẽ nảy ý muốn xâm hại.” Quận chúa mỉm cười, nhìn thẳng mà Tiểu Ngưu hỏi: “Ngươi thì cũng thấy ta như vậy, liệu ngươi sẽ không làm gì ta chăng?” Về điểm này đúng là có điểm không tốt, Tiểu Ngưu sợ nói ra chỉ làm Vân Phương tụt hứng nên hắn chỉ cười hắc hắc mà không trả lời.

Quận chúa hỏi: “Ngươi cười như vậy là có ý gì?” Tiểu ngưu cười vẫn tiếp tục cười hì hì, đáp: “Ta chỉ là không dám nói ra mà thôi, nói ra sợ quận chúa tức giận.” Quận chúa nói: “Ta cũng nghĩ ngươi sẽ làm dám mạo phạm ta, nhưng mà ta không thích người khác nói dối.” Tiểu Ngưu nhìn nàng ngây dại, nhẹ giọng nói: “Quận chúa đừng có nghĩ vậy, đừng nghĩ ta không dám làm gì quận chúa, quen biết với quận chúa một thời gian, ta chỉ muốn ôm quận chúa vào lòng mà hết lòng thương yêu người mà thôi.” Quận chúa nghe xong mặt đỏ bừng bừng, cúi đầu giả bộ đang ăn. Vân Phương chờ Tiểu Ngưu nói hết câu rồi mới ngẩng đầu nói: “Ngươi mới là một tiểu hài tử, vậy sao đầu óc đã đen tối vậy? Ta hỏi ngươi, có đúng người đã từng nữ nhân rồi hay không?” Tiểu ngưu nghe xong cười, nói: “Quận chúa nói thể là sao? Ta chẳng hiểu gì cả.” Tiểu ngưu cố ý tỏ ra vẻ ngây thơ. Kỳ thực ở phương diện này Tiểu Ngưu lại là một người lão luyện trong nghề.

Quận chúa nói nhỏ: “Thì chuyện đấy nó là chuyện đấy chứ là gì!

Tiểu Ngưu nghe xong lộ vẻ tươi cười, nói: “Quận chúa, tỷ còn lớn tuổi hơn cả đệ, vậy tỷ cũng thử nói cho ta biết, tỷ đã từng ở với một nam nhân nào khác chưa?

Nghe xong lời này, quận chúa thiếu chút nữa đã quăng đôi đũa vào mặt Tiểu Ngưu, nhưng mà vì nàng có thân phận lớn nên cũng ko tiện mà làm thế. Quận chúa Vân Phương chỉ gằn giọng nói: “Ta còn chưa xuất giá, tất nhiên là chưa rồi. Nhưng ta nghĩ ngươi sẽ không giống ta mà…Nói đến đây, quận chúa nhìn hắn với vẻ rất hoài nghi.

Tiểu ngưu làm vẻ mặt vô tội, nói: “Ta làm sao cơ…? Ta cũng đã đâu có lão bà.” Quận chúa giơ chiếc đũa chỉ vào hắn nói: “Ta thấy ngươi rất giống kẻ đi dụ dỗ những cô nương nào nhẹ dạ lắm. Thế nên ngươi cứ quanh co không chịu trả lời!”

Tiểu ngưu cũng không muốn nói thêm làm gì, chỉ nâng chén rượu lên rồi nói: “Hôm nay chúng ta là hữu duyên tương phùng, thật là thiên ý, hiếm khi có cơ hội được như thế này. Nào, chúng ta lại uống rượu tiếp.” Vừa nói chuyện, Tiểu Ngưu lại cụng vào chén của Vân Phương quận chúa rồi cả hai cùng cạn chén tiếp.

Quận chúa uống mãi mới hết chén rượu đó, sau đó cảm khái nói: “Ta ở tại gia, bình thường thấy phụ thân cứ gặp ai là đều uống rượu cùng. Gia gia tuy không uống được nhiều nhưng cũng chưa bao giờ từ chối uống ruợu cùng ai.”

Tiểu ngưu gật đầu cười nói: “Đúng vậy, chỉ cần uống từ tốn, không cần phải gượng ép uống nhiều. Nhưng mà ta thấy quận chúa, tỷ lại có tửu lượng rất khá mà?”

Quận chúa đáp: “Nhà của ta có rất nhiều rượu, đều là do hoàng thượng ban cho.” Tiểu ngưu đáp: “Xem ra hoàng thượng đối với người nhà quận chúa cũng rất tốt.”

Quận chúa Vân Phương A một tiếng, nói: “Tốt gì mà tốt. Hoàng thượng sợ nhà chúng ta có dị tâm làm phản, vì thế muốn dùng rượu để khiến gia gia ta thỏa mãn và quên đi cái hùng tâm của một tráng sĩ. Tên hoàng thượng chỉ một lòng muốn gia gia ta uống rượu đến mức vô độ mà mắc bệnh ấy chứ.”

Tiểu ngưu hạ thấp giọng nói: “Hoàng thượng với gia đình quận chúa đều là thân thích cả, chẳng lẽ hắn nỡ lòng mà ám hại sao?”

Quận chúa lắc đầu nói: “Ngươi đâu có biết đến sự tranh giành trong hoàng thất! Trong mắt họ chỉ có quyền lực, không còn tình thân. Ta cũng chỉ mong được sống một cuộc sống của người thường dân.” Tiểu Ngưu cười nói: “Ta lại mong muốn mình thuộc hoàng tộc. Phúc khí tốt có khi còn làm hoàng đế không biết chừng?”

Quận chúa lạnh lùng cười, nói: “Vận khí tốt thì có thể đạt được ngôi vị hoàng đế, nếu mà vận khí kém…Nếu mà kém thì đến cả cái mệnh cũng…” Nói đến đây, quận chúa ngừng nói, nhìnTiểu Ngưu cười cười, nói tiếp: “Mà thôi quên đi, chúng ta không nên đề cập đến mấy chuyện không vui này nữa, giờ ngươi đến đây dạy ta uống rượu tiếp đi.”

Tiểu Ngưu vội vã lại nâng một chén rượu lên, nói: “Rượu phùng tri kỷ thiên bôi ít, vô duyên đối diện bất tương phùng (Rượu gặp tri kỷ ngàn chén cũng ít, vô duyên đối diện nhau cũng như không gặp mặt). Chúng ta lại có duyên, lại cũng là tri kỷ, ta đang rất cao hứng.” Dứt lời, uống một hớp lớn.

Còn về phần quận chúa Vân Phương, chén rượu kề vào đôi môi đỏ thắm ấy rồi nàng uống từng ngụm nhỏ đến khi chén cạn. Vừa thấy Vân Phương uống xong Tiểu Ngưu hỏi: “Giờ quận chúa có thấy bớt sầu không nào?” Quận chúa sờ sờ vào trán, nói: “Ta thấy cũng được đôi chút.”

Quận chúa lại nói tiếp: “Nhưng mà hình như vẫn chưa đủ.” Tiểu Ngưu cười ha ha, nói: “Nếu quận chúa muốn thì chúng ta lại uống tiếp vậy.” Thế là quận chúa uống thêm hai chén nữa còn Tiểu Ngưu thì vẫn say sưa uống tiếp. Cuối cùng, quận chúa say quá mà nằm úp mặt xuống bàn, Tiểu Ngưu thấy nàng khi say rượu rất khả ái, nghĩ: “Đây thật là một cơ hội tốt để ta có được nàng.” Nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu liền đỡ quận chúa lên, đưa nàng về một khác sạn.

Tiểu Ngưu vừa đỡ mỹ nữ đến khách sạn đã bị ông chủ của khách sạn nhận ra, cũng bởi vì Tiểu Ngưu là một tiểu thiếu gia tương đối nổi danh ở cái đất hàng Hàng Châu này, và cũng bởi hắn là một kẻ chẳng có học vẫn lẫn nghề nghiệp. Bọn họ ai cũng nhận ra đây đích thị là nhi tử của ông chủ hiệu thuốc bắc. Hôm nay nhìn thấy Tiểu Ngưu đỡ một mỹ nữ say khướt đích đến, ai cũng đoán được ý đồ của Tiểu Ngưu vì thế khi ai gặp hắn cũng cười cười, mà cười đến mức khó coi, thật đúng là lõi đời.

Nhưng hiện hắn không muốn quan tâm xem mọi người nhìn hắn thế nào, hắn chỉ muốn tập trung vào việc cần làm. Một tên tiểu nhị đưa Tiểu Ngưu cùng quận chúa lên một gian phòng ở lầu hai.

Tiểu Ngưu đặt nàng nằm lên trên giường, hỏi: “Thế nào? Có đi được nữa không. Khó chịu lắm hả?”

Vân Phương thì lại đang nằm mê man, miệng còn lẩm bẩm: “Đừng có xuất gia, đừng có xuất gia, Thiếu Lâm tự cũng không cần người làm hòa thượng đâu, ngươi hãy sớm quay trở về, ta sẽ đợi ngươi…” Tiểu Ngưu nghe mà rất thán phục cái tên tiểu tử có diễm phúc kia.

“Đúng thật là…, được một cô nương xinh đẹp dường này si tình mà hắn lại không biết quý trọng. Hừ, nếu quận chúa nói với ta như vậy, nếu nàng bảo ta chết ta cũng cam lòng.” Nhìn dáng vẻ quận chúa say rượu giống như cây hải đường đầy sức sống đang ngủ, làm sao mà chả khiến người khác phải rung động. Tiểu Ngưu rón rén tiến đến phía giường nàng rồi ngồi xuống cạnh giường quan sát. Cả khuôn mặt và đôi môi đều hồng hào, cổ lại ửng đỏ. Hắn tuy muốn chiếm được Vân Phương nhưng lại suy nghĩ, không biết liệu đây có phải là cách hay? Liệu ngày mai khi nàng tỉnh dậy nàng sẽ thật sự quên hết phiền não?

Tiểu Ngưu nhìn xuống phía dưới, thấy bộ ngực nàng đang phập phồng. Nơi này quả thực không hề nhỏ.” Nhớ đến bản thân đang làm một chuyến quá vô lễ. Nhưng mà nàng đâu có cảm giác gì? Hiện tại nàng đang ngủ say, ta muốn làm gì mả chả được. Hí hí, ta hứa là không xâm phạm nàng nhưng đâu có nói lúc nào đâu, chờ sau khi chuyện tốt xong xuôi, ta sẽ giải thích với nàng.” Nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu trong lòng rất hoan hỉ, dường như trong cơ thể đang có một ngọn lửa cháy dữ dội, cháy rất mạnh liệt như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ.

Tiểu Ngưu cũng có ý này từ rất rất lâu rồi từ khi mới quen nàng, vì thế hắn vô cùng khẩn trương. Nhưng hắn cũng không hiểu mình khẩn trương vì sợ cái gì? Có lẽ vì hắn sợ nhỡ mà quận chúa Vân phương tỉnh lại thì nguy to.

Tiểu Ngưu cuối cùng cũng bình tâm chở lại, ghé miệng vào đôi môi đỏ mọng ấy, một tay nhẹ nhàng đặt lên cổ nàng, hắn nghe được Vân Phương thỉnh thoảng lại thở mạnh một cái, nhưng cũng đủ làm Tiểu Ngưu hết hồn, tuy nhiên hắn biết nàng không thể tỉnh lại nhanh như vậy được.

Tiểu Ngưu vươn đầu lưỡi tinh tế mà liếm đôi môi đỏ mọng, thơm quá, thật quá tốt, ấm áp, còn đôi tay thì ra sức mà cầm nắm lấy tiểu anh đào của nàng. Mặc dù qua mấy lớp y phục nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự mềm mại của cái cơ quan tuyệt diệu ấy.

Tiểu Ngưu mặc dù đang chiếm tiện nghi nhưng hắn vẫn nghĩ: “Ta cứ thế này một lúc mà hưởng diễm phúc thôi. Nay quận chúa tự nói ta nàng là gái chưa chồng. Coi bộ nàng si tình thế kia, chắc từ nhỏ đến lớn mới thích có một người, thật không giống với Tiểu Ngưu ta. Ta đi đến đâu đều có người trong lòng cả.” Tiểu Ngưu càng lúc càng hôn nàng thật nhiều nhưng Vân Phương vẫn mảy may cắn chặt lấy hàm răng khiến Tiểu Ngưu rất sốt ruột. Hắn nghĩ thầm: “Xem ra ta phải dùng biện pháp khác mới được. Chỉ cần chậm rãi kích thích nàng, nhất định sẽ khiến nàng ngoan ngoãn mà mở miệng ra.” Vậy mà khi hắn vừa mới định chạm vào cái chỗ nhạy cảm nhất của người phụ nữ ấy, thì Vân Phương lại lẩm bẩm; “Phan Sơn, Phan Sơn, hãy trở về với ta.” Lời nói này như bát nước lạnh dội vào mặt Tiểu Ngưu, khiến hắn vô cùng cụt hứng. Tiểu Ngưu cảm thấy toàn thân như muốn đóng băng lại.

Hắn bỗng nhiên rụt tay lại tựa như có người ngăn cản vậy. Hắn nghĩ thầm: “Sao ta lại như thế này, tự nhiên lại nhẹ dạ thế này? Lẽ nào ta tựu bởi vì đương của nàng mặt đồng ý nói bất xâm phạm nàng? Không thể nào, nếu như là thế, sao lần trước cũng ở chỗ này ta lại làm thế với Nguyệt Ảnh tỷ tỷ còn khi ở bên quận chúa cũng chỗ này, ta tựu đề không có một chút dũng khí? Có đúng là ta không thích nàng? Hay bởi vì trong lòng nàng đã có người khác?” Tiểu Ngưu thở dài, đứng dậy, đắp chăn cho nàng rồi lẳng lặng nhìn một hồi. Nàng ngủ thật ngon giấc. Căn bản là nàng không biết có ai chạm vào mình, thỉnh thoảng đôi lông mi dài lại khẽ động, Tiểu Ngưu nhẹ giọng nói: “Nàng hãy ngủ tốt nhé, và hãy nhớ kỹ, uống rượu cùng một nam nhân khác rất nguy hiểm. Cũng may Tiểu Ngưu ta hôm nay làm quân tử, chứ nếu không nàng đã sớm bị hại. Kể cả ta cũng muốn làm như vậy, nhưng ta không thể làm một cách mơ hồ được, ta nhất định phải thật làm với nàng thật thoải mái, phải để nàng can tâm tình nguyện, nàng phải thật cao hứng khi bị ta kiền, được rồi, ta trở về nhà đây, mai sẽ gặp lại nàng sau.” Nói xong, Tiểu Ngưu bước ra khỏi cửa phòng và đi xuống lầu.

Ở lầu dưới, hắn gặp riêng ông chủ rồi nghiêm khắc nói: “Ngươi phải thật chiếu cố cho nàng, nói cách khác, nếu như nữ nhân này mà có làm sao thì ta sẽ không để yên đâu, ta dám chắc là cả tổ tông tam đại nhà ông sẽ không được bình an đâu.” Lão bản liên tục gật đầu cười nói: “Vâng, cô nương này bọn ta sẽ đặc biệt quan tâm. Nếu như có chuyện gì xảy ra thì ta sẽ chịu trách nhiệm.” Tiểu Ngưu lại thoáng nhìn lên trên lầu, lúc này mới yên tâm mà đi ra.

Hắn không thể không về nhà, nếu như một đêm không về, lão ba sẽ lại lo nghĩ, kế mẫu thì thương nhớ, cả Tiểu Tụ cùng Điềm Nữu cũng sẽ nghĩ ta là một người hay lêu lổng.

Bên ngoài đã bầu trời tối đen lại, xa xa là những ánh đèn từ những căn nhà khác ánh lên, hắn thấy một căn nhà có một ngọn đèn kỳ lạ có viền đen. Tiểu Ngưu đang định bước tới xem. Đúng lúc đó, có một chiếc xe ngựa đi qua, Tiểu Ngưu cũng chú ý, dường như chiếc xe này có điểm gì rất quen.

Một người vén tấm màn lên, Tiểu Ngưu nghe thấy người đó nói: “Được rồi, đỗ ở đây.” Người đó bảo tên phu xe đỗ lại.

Tiểu Ngưu nghe thấy thanh âm thân thuộc, vội chạy đến chỗ người đấy. Dưới ánh đèn tỏa ra từ một nhà khác, hắn thấy đúng là khuôn mặt ấy, trong ánh mắt chính tràn ngập niềm vui sướng. Hic, không phải đó chính là mỹ phụ thất di thái Xuân Viên hay sao? Tự biết nàng cũng vì mình mà tìm đến đây, hắn cũng có đôi chút xấu hổ. Lâu như vậy không gặp, Tiểu Ngưu thiếu chút đã quên nàng mất rồi.

Tiểu Ngưu vội vã chạy tới, cùng tên phu xe phía dưới, nói: “Thất di thái, người gần đây có khỏe không?” Thất di thái không đáp, nói: “Ngươi đang định về nhà phải không? Lên xe đi, để ta tiễn ngươi một đoạn.” Tiểu Ngưu nghĩ: “Thế này thực không tốt, nơi đây ở trong thành, nếu như có người nhận ra, nhất định cái tên Mai Lão Bản ghê tởm ấy phát hiện được, lúc đó thì nguy. Bản thân hắn thì không sợ, nhưng chỉ sợ người nhà gặp phiền phức.” Thất di thái thấy hắn do dự, vẻ mặt mất hứng, nói: “Không được sao? Không được thì ta đi đây. Chó cắn Lã Động Tân (Loài chó không biết phân biệt kẻ xấu người tốt), ta thật đã tin nhầm vào người không có lòng tốt.”

Bị nàng nói cho một chập, Tiểu Ngưu không thể làm gì khác ngoài việc là lên xe, nghĩ: “Đến một nữ nhân mà còn không sợ thì ta sợ cái cóc gì chứ!” Nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu chầm chậm bước lên xe.

Tiểu Ngưu vừa ngồi xuống thì một thân thể nóng bỏng liền lập tức ôm chặt lấy hắn, đôi môi nóng rực như ngọn lửa đang hôn lấy hắn, luồng nhiệt kình trên đùi hắn như khiến hắn phải tan chảy. Tiểu Ngưu bất ngờ quá, bị nàng đột ngột ôm chặt vào lòng đến mức không thở nổi. Thấy Xuân Viên mãnh liệt như vậy, Tiểu Ngưu vội buông nàng ra rồi nói mới một giọng đang thở hổn hển: “Thất di người làm cái gì vậy?”

Xuân Viên hồi đáp: “Ta ở nhà buồn chán quá, muốn ra ngoài thành chơi. Ngươi có đi không?” Tiểu Ngưu nói: “Ta cũng vậy, vừa đi ra ngoài chơi đang muốn về nhà.” Xuân Viên hỏi: “Sao ngươi về rồi sao không đi tìm ta?” Tiểu Ngưu hồi đáp: “Ta vừa trở về mà.”

Xuân Viên hừ nói: “Nói nhảm, ngươi nghĩ rằng ta không biết ư? Ngươi về đã được vài ngày, ngươi nhất định đã quên ta mất rồi.” Vừa nói chuyện, Xuân Viên vừa dùng sức nhéo mạnh vào tai của Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu đau quá, hai tay như tê dại nhưng cũng không dám kêu to, hắn nhỏ giọng nói: “Ta làm sao mà có thể gặp thất di được? Lẽ nào lại nghênh ngang mà gõ cửa nhà nàng sao? Thế không phải giống kẻ điên à?” Xuân Viên sẵng giọng: “Ngươi từ trước đến nay ngươi rất thông minh, lúc nào cũng nghĩ ra những ý đồ xấu vậy có lẽ nào ngươi không nghĩ ra cách gì để gặp ta? Ta còn tưởng rằng ngươi rất nhanh đến tìm ta, kết quả là mỗi ngày ta đều thất vọng, ta đang nghĩ đến việc nếu ngươi mà không đến thì ta sẽ ta tựu tự mình đì tìm ngươi.” Tiểu Ngưu khoát tay chặn lại, nói: “Ngươi ngàn lần không được làm thế, như thế thật khiến một người con như ta khó xử.” Xuân Viên nhẹ giọng cười cười, nói: “Ngươi mà cũng biết sợ. Ta nói với ngươi, Ngụy Tiểu Ngưu, trong vòng 3 ngày nữa, nếu ngươi mà không đến gặp ta thì ta sẽ rất tức giận đấy.

Tiểu Ngưu hỏi: “Tức giận thế nào cơ?”

Xuân Viên nói: “Cái này ngươi chưa có thấy qua đâu?”

Tiểu Ngưu lắc đầu nói: “Chả biết được, không khéo thiên hạ đại loạn mất.” Xuân Viên cười cười, nghiêm túc nói: “Thiên hạ sẽ không đại loạn, nhưng nhà ngươi chắc chắn sẽ đại loạn, ta sẽ tự mình đến nhà ngươi, nói với phụ mẫu người về quan hệ chúng ta, tường thuật lại xem ngươi đã hôn ta thế nào, sờ soạng vào người ta ra sao, rồi lại còn theo ta ngủ nữa chứ, ta sẽ nói cho bọn họ hết.” Nghe xong Tiểu Ngưu sởn cả gai ốc, lập tức nắm chặt lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Bà cô của tôi ơi, người không thể làm thế được, như vậy chúng ta còn gì là tình nghĩa nữa.” Xuân Viên đẩy bàn tay của Tiểu Ngưu ra, dùng một giọng nói uy hiếp: “Vậy ngươi thì còn tình nghĩa đấy? Rút cuộc ngươi có tới nhà ta không?” Tiểu Ngưu nhíu mày hỏi: “Ta sao mà đến được? Ban ngày ban mặt đến nhà ngươi gõ cửa sao?” Xuân Viên nở nụ cười, nói: “Ngươi không phải rất giỏi mấy cái trò như trèo tường rồi đủ thứ hay sao? Tối nay ngươi hãy đến chỗ ta.” Tiểu Ngưu nghe xong vẻ mặt không được thoải mái, nhưng mà bây giờ cũng chỉ còn cách kiên trì đáp ứng mà thôi. Hắn nghĩ: “Ta nay đã là đệ tử danh môn chính phải mà lại phải leo tường sao. Nếu như sư nương cùng hai nàng Nguyệt kia biết thì sẽ cười vào mặt ta. Hơn nữa đây đâu phải là đi ăn trộm gì mà lại là đột nhập vào nhà thăm mỹ nữ.”

Xuân Viên thấy hắn đồng ý, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, kéo sát Tiểu Ngưu vào người mà ôm ấp, tiếp theo là cái lưỡi thơm tho cũng kéo dài ra, Tiểu Ngưu trong lòng cũng muốn nhưng hắn lại thở dài, vì hưởng thụ một mỹ nhân trong hoàn cảnh này thật không được khoái lạc cho lắm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.