Nhà họ Khang nằm ở trên tầng cao nhất của một khu chung cư cao cấp, diện
tích lên đến hai trăm năm mươi mét vuông. Cả bể bơi, vườn hoa ngoài trời cũng thuộc quyền sở hữu của nhà họ Khang.
Thượng Thái Lăng lái xe
tiến vào bãi đậu xe. Trước đó, Khang Vi Băng đã thông báo với bảo vệ của chung cư cho nên bảo vệ đã chỉ cho anh chỗ đỗ xe bên cạnh mấy chiếc xe
của nhà họ Khang. Anh dừng xe, tắt máy, lấy cháo bí đỏ ra khỏi xe rồi
khóa cửa lại.
Lúc chiều, sau khi rời khỏi bệnh viện, Khang Vi Băng
kiên quyết bắt anh phải đưa cô về văn phòng nên anh đành phải đưa cô trở về với bộ dạng yếu ớt.
Bởi vì nhìn sắc mặt cô nhợt nhạt, yếu ớt, anh vẫn thấy lo lắng cho cô, lúc tan tầm nhịn không được liền gọi điện hỏi
thăm tình hình cô thế nào. Biết cô không ăn được thứ gì nên anh đã quyết định mang cháo bí đỏ tới cho cô, mà cô cũng vui vẻ đồng ý.
Đi thang máy lên lầu 25, đứng trước cánh cửa bằng đá có hoa văn mang màu sắc cổ điển, anh nhấn chuông cửa.
Leng keng!
Một người làm ra mở cửa, lịch sự mời anh vào. Anh vào nhà với vẻ mặt tươi tỉnh, ôn nhu.
Liếc nhìn phòng khách được thiết kế như tái hiện lại phong cách Hoàng thất
Châu Âu cổ điển, tất cả đều rất sang trọng từ đèn treo cho tới bàn ghế,
đồ dùng khác. Cửa kính phòng khách sát đất có thể nhìn thấy được hết
cảnh đẹp ban đêm của Đài Bắc, thật là lung linh huyền ảo.
“ Mau vào, mau vào!”. Khang Lập Đức ngồi trong phòng khách vô cùng nhiệt tình tiếp đón anh.
Anh lễ phép chào “Cháu chào ông, ông khỏe chứ ạ?”
“ Uh, ông tốt lắm, nhìn thấy cháu đến ông rất vui.” Khang Lập Đức trả lời anh. “Vi Băng ở trong phòng, không hiểu sao từ lúc trở về nó luôn kêu
mệt, cháu vào xem nó thể nào.”
Tuy Vi Băng khăng khăng rằng cô không
mang thai, nhưng ông không tin lời cô nói. Ông tin vào con mắt của mình, nha đầu kia nhất định là có thai. Đây là một việc vui ở trong nhà.
“Thím Lý, hãy dẫn Thượng tổng giám đốc đến phòng của tiểu thư”. Ông Khang nói với người làm.
Thím Lý dẫn anh đến cửa phòng của Vi Băng rồi rời đi. Chờ thím Lý đi xong anh mới gõ cửa.
“Là tôi, Thượng Thái Lăng đây.”
“Vào đi”.
Nhìn cách trang trí trong phòng của cô làm anh cảm thấy không giống với
phong cách của cô chút nào. Gian phòng trông rất nữ tính, thanh lịch,
khăn ren trắng phủ giường, một loạt đồ dùng đều là màu trắng mang phong
cách Châu Âu cổ điển.
“ Anh không cần nhìn”. Cô lười biếng nói:
“Không phải tôi thiết kế đâu, tất cả đều do mẹ tôi làm đó, bởi vì mẹ tôi rất thích sự tao nhã cho nên cách bài trí trong nhà đều mang phong cách hoàng gia Châu Âu”.
Anh nở nụ cười, ngồi xuống chiếc ghế màu trắng cạnh giường “Cô thấy khỏe hơn chút nào chưa?”.
Cô gật gật đầu. “Tôi thấy đỡ hơn rồi, nhưng dạ dày trống rỗng, cảm thấy không thoải mái.”
“Cô không ăn được cái gì, dĩ nhiên là dạ dày không thoải mái rồi”. Anh mở
chén cháo bí ngô rồi cầm cả chiếc thìa đưa tới trước mặt cô “Nhanh ăn
đi, tôi mang đến cho cô hai chén cháo bí ngô, sáng mai có thể hâm nóng
lên rồi ăn, không cần nhịn đói”.
Cô nhận lấy chén cháo, dùng ánh mắt
cổ quái nhìn anh:” Thật là kỳ quái, chúng ta không tính là thân quen,
anh ở trong phòng tôi, mà tôi lại nằm trên giường, ăn đồ ăn anh mang
đến, cảm giác này thật là kỳ quái.”
Anh trầm mặc một chút nói: “Tôi đồng ý với cô sẽ nhanh chóng đi về”.
Nói gì thêm nữa cũng giống như bức bách hoài nghi người khác, vì vậy Khang Vi Băng quyết định im lặng ăn cháo của mình.
Chỉ vì một đêm sai lầm mà khiến cô trở thành mẹ của một đứa bé, còn anh ta
lại chính là cha của đứa bé. Mọi việc thật là kỳ quái mà người làm cho
toàn bộ sự việc này phát sinh lại chính là cô – người đi tìm tình một
đêm.
“ Ăn xong cô hãy nghỉ ngơi đi, bác sỹ nói, tình hình trước mắt
của cô chưa ổn đinh, cần phải nghỉ ngơi nhiều, tôi đi trước, có gì hãy
gọi điện cho tôi, lúc nào cũng được”.
Cô trầm mặc nhìn anh đứng dậy.
Muốn nghỉ ngơi nhiều để cho đứa bé khỏe mạnh, anh nói rất đúng giống như là
cô chuẩn bị sinh đứa bé ấy, nhưng mà đứa bé khỏe mạnh thì thế nào? Chung quy bọn họ vẫn không muốn đứa bé này.
“Thực xin lỗi.” Đi ra đến cửa phòng, Thượng Thái Lăng cười khổ, bất đắc dĩ nói với cô.
Anh biết cô đang suy nghĩ điều gì, không tự chủ được dặn cô chu ý sức khỏe, anh cũng hiểu được lời nói của mình có chỗ không ổn.
Cô nhìn anh không nói gì, cô cũng không muốn biểu lộ vẻ mềm yếu của mình.
Anh ta xin lỗi cô cái gì cơ chứ?
Suy nghĩ cần thận thì cái gì cũng không phải.
Sự việc đêm hôm đó là anh tình tôi nguyện. Mà vừa rồi, xuất phát từ bản
năng cùng với sự quan tâm tới cô nên anh ta mới nói như vậy, cô có thể
cảm nhận được thành ý của anh. Anh ta đã thay đổi, lúc mới bắt đầu cô có cảm giác chán ghét anh ta nhưng mà đến giờ thì không còn ghét nữa.
“Anh không cần nói xin lỗi tôi đâu” Vi Băng cong khóe miệng nhìn anh “Thực
ra anh không có lỗi gì cả, cho nên về sau anh không cần phải xin lỗi
tôi……chúng ta………hóa thù thành bạn đi, tôi nghĩ cục cưng cũng không muốn
cha mẹ luôn tranh cãi khi ở chung đâu”.
Đúng không? Mẹ làm như vậy có đúng không hả cục cưng? Chắc con sẽ rất vui vẻ nhỉ?
Kỳ quái, tại sao cô lại muốn khóc? Phụ nữ mang thai đều ở trong tâm trạng
lo lắng, suy nghĩ sao? Thay đổi nội tiết làm cho người ta thật khó chịu.
“Khang Vi Băng!”.Thượng Thái Lăng nhìn cô.
Anh nghĩ bây giờ chắc cô hận anh lắm, đều là tại anh khiến cho cô khó chịu
như thế. Lại còn hại cô phải đi phẫu thuật, gây ảnh hưởng đến khả năng
sinh con sau này của cô.
Đối với cô mà nói, anh nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục mới đúng. Có lẽ ngay cả mười tám tầng địa ngục cũng
không bù lại được những tổn thương mà anh gây ra cho cô.
Nhưng giờ
đây, khi anh đứng ở trong phòng của cô, nghe chính cô nói anh không có
lỗi gì với cô cả. Điều này giống như trong giấc mộng.
Vì cô lo lắng
cho cục cưng mà tha thứ cho anh, nhưng anh lại làm gì được cho mẹ con
cô? Điều anh làm chỉ là tổn thương đến bọn họ mà thôi.
Nghĩ đến đây khiến cho tim anh đau đớn.
“ Tôi về đây.” Anh mở cửa rồi đi ra ngoài giống như chạy trốn điều gì đó mà không quay đầu nhìn lại.
Mưa đã tạnh, ban đêm không khi se lạnh.
Thượng Thái Lăng lái xe, tay gác lên phía cửa kính đang mở rộng, thuần thục lái xe trên con đường núi quanh co.
Đồi Kinh Thiên là nơi mà anh và Tạ Cung Kỳ trao nhau nụ hôn đầu tiên, tuy
đã là chuyện của mười năm trước nhưng trong lòng anh luôn nhớ rõ, đó là
buổi trưa của một ngày mùa thu, khắp núi hoa hồng nở rộ, làn gió thu nhẹ nhàng thổi, đứng ở trên đình núi nhìn ra xa, cảnh sắc nơi đây đẹp không sao tả xiết.
Ngày đó, khi cả hai xác định mối quan hệ yêu đương đã trao cho nhau cả linh hồn và thể xác.
Sinh mệnh của anh chỉ trao duy nhất cho một người con gái là Cung Kỳ. Ngay
cả người nhà và bạn bè của anh đề nói cô đã thay đổi rất nhiều nhưng anh vẫn như cũ, vẫn thủy chung lựa chọn tin tưởng cô, vẫn chờ cô hoàn thành giấc mơ phát triển sự nghiệp của mình rồi trở về bên cạnh anh.
Nhưng vì sao, trong một đêm này, niềm tin của anh dường như đã dao động,
trong đầu anh chỉ tràn đầy hình ảnh của Vi Băng và cục cưng chưa sinh ra của bọn họ. Anh nhất định là điên rồi bởi vì anh muốn giữ lại cục cưng.
Anh dừng xe, mở cửa rồi đi ra ngoài, cả trời đất dường như chỉ có mỗi anh, gió trên núi rất lớn thổi loạn đầu tóc của anh.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Cung Kỳ.
“Hê lô?” Một âm thanh cực kỳ mệt mỏi vang lên trong điện thoại.
“Em đang ngủ à?” Trong lòng anh không khỏi thở dài một tiếng.
Anh lại gọi cho cô vào thời điểm không thích hợp, ngay cả thời gian để hai người nói chuyện cũng khó khăn.
“Vâng, em đang ngủ”. Cô hắt xì một cái “Hai ngày nay em không được ngủ, thật
sự mệt mỏi, à đúng rồi, Cung Mai đã nhận được tiền, cô ấy cảm ơn anh rất nhiều…” Cô lại hắt xì một cái “Em thật sự mệt mỏi.”
“Cung Kỳ, nếu
mệt mỏi như thế thì em trở về đi”. Anh nhân cơ hội đưa ra yêu cầu. “Trở
về với anh, hai chúng ta kết hôn, bà nội cũng mong chờ đám cưới của
chúng ta.”
“ ây, anh lại nói đùa à?” Cô vội vàng nói “Chẳng qua là do em ngủ không đủ giấc thôi mà, sao động một cái là anh lại đề cập đến
việc kết hôn, em nghĩ kết hôn có gì tốt đâu cơ chứ?”
Trong đầu anh
trậm mặc: “Cung Kỳ, hiện tại anh thực sự cần có em ở bên, em trở
về được không? Anh chỉ sợ chúng ta xa mặt cách lòng.”
“Có chuyện gì
xảy ra sao?” Cô mẫn cảm hỏi lại “Có phải lần trước anh đi xem mắt rồi bà nội bắt anh kết hôn với đối tượng xem mắt không?”
“ Đúng thế”. Anh thừa nhận để xem cô nói thế nào?
Nếu anh bị người nhà ép kết hôn, cô còn có thể không trở về sao?
“ Đã là thời đại nào rồi, suy nghĩ của bà nội anh thật là hay. Bà nội
biết rõ mối quan hệ của chúng ta, vậy mà….. Nói thật, em không thể nào
hiểu nổi suy nghĩ của người nhà anh, hình như họ không tôn trọng suy
nghĩ của chúng ta”.
Anh cưởi khổ: “Đó là vì em không ở đây, nếu em ở cạnh anh, mọi người sẽ yêu quý em giống như anh thôi”.
“Có lẽ thế.” Cô đáp lại không chút hứng thú.
“Thế nên em hãy về với anh đi Cung Kỳ, chúng ta sẽ lập tức kết hôn, nếu em
không trở về, anh không biết mối quan hệ của chúng ta sẽ như thế nào
nữa”.
“ Chẳng lẽ……….anh dao động?” Tạ Cung Kỳ thử hỏi: “Anh rất thích đối tượng kết hôn phải không?”
“ Không phải như thế”. Sự phiền muộn hiện lên trên mặt anh.
Anh không thể nói hết chân tướng sự việc cho cô, không thể chính miệng nói
cho cô biết rằng, trong một lần sai sót anh đã lên giường cùng một cô
gái khác, hiện tại cô gái đó đã mang thai đứa con của anh, anh thực sự
không thể nói ra điều đó.
“Vậy là tốt rồi”. Cô yên tâm, cô thực sự
không muốn thay đổi tình trạng bây giờ “Chúng ta không cần bàn tới
chuyện đó, em cũng không muốn nói chuyện kết hôn, em có rất nhiều áp lực rồi, được không anh?”
“Chúng ta phải đối mặt với chuyện này, không
thể không nói tới”. Thượng Thái Lăng nhắm mắt lại. “Cung Kỳ, anh thực sự yêu em, cũng một lòng với em, xem như anh cầu xin em trở về bên cạnh
anh được không, anh sẽ không gò bó sự tự do của em, để cho em thoải mái
theo đuổi sự nghiệp, trở về bên cạnh anh, đừng để anh dao động”.
“
Ngừng!” Cô hít một hơi thật sâu, phiền chán nói “ Không cần nói điều
kiện với em, nếu anh yêu em, anh nên chờ em vô điều kiện, tạm thời em
chưa muốn kết hôn, em muốn ở lại đây tiếp tục phát triển sự nghiệp, ở
đây, tổng tài sản xuất rất coi trọng em, em không muốn bỏ qua cơ hội
này, anh hãy cho em vài năm, vài năm là tốt rồi………..”.
“ Còn anh thì sao?” Mắt anh nhăn lại thật chặt, đau lòng nói, “Em sẵn lòng buông tha anh sao?”
“Em hi vọng anh sẽ chờ em hoặc là anh đến Mỹ phát triển sự nghiệp với em”.
Tạ Cung Kỳ nói cho có lệ, dù sao cô cũng biết anh sẽ không đến Mỹ.
“Em đang ép buộc anh à?” Anh lắc đầu, cảm giác mệt mỏi vây quanh anh «Em
biết rõ anh là người thừa kế duy nhất của Thượng gia, làm sao anh có thể bỏ nơi này để đến Mỹ được?”
” Cho nên mới nói, chúng ta không nên
làm cho nhau thấy khó xử». Cô mệt mỏi, không kiên nhẫn nói «Anh ở Đài
Loan, em ở Mỹ, mỗi ngày chúng ta đều gọi điện nói chuyện, có rảnh thì
vẫn nhìn thấy mặt nhau, giống như trước kia thôi, chỉ cần cho em mấy
năm, anh cũng có thể toàn lực chăm lo cho công ty, như vậy không phải
tốt lắm sao?”.
«Nhưng anh cảm thấy không tốt một chút nào?” Rốt cuộc
thì Thượng Thái Lăng cũng tức giận, anh nói to «Em có biết em bận sự
nghiệp làm cho anh rất cô đơn, em có biết anh nghĩ đến em rất nhiều hay
không ? Mỗi một niềm vui cũng như nỗi buồn đều không thể chia sẻ cùng
em? Em cho rằng anh kiên trì được bao lâu?”
” Nếu chỉ vì thế mà anh
thay lòng đổi dạ thì em cũng không còn cách nào» Giọng nói của cô chuyển sang lạnh lùng «Thật vất vả em mới đến được đây, em sẽ không vì bất cứ
chuyện gì mà thay đổi giấc mơ của mình, kể cả anh nữa, em hi vọng anh
hiểu được giấc mơ của em và anh đều quan trọng như nhau».
Anh lắc đầu.
Làm sao mà giống nhau được.
Sự nghiệp của cô còn quan trọng hơn cả anh, điều này anh biết rõ, cô cũng
biết mơ ước thành công trong sự nghiệp của cô còn quan trọng hơn tình
cảm mà cô dành cho anh, chỉ là hai người đều không nói ra mà thôi.
Anh hỏi cô với giọng chua xót: ” Nếu anh kết hôn với người khác, em cũng không quay về sao ? “
Hỏi xong anh nín thở chờ đợi câu trả lời của cô.
” Đúng “, Chẳng qua là anh cố tình gây sự mà thôi. Tạ Cung Kỳ lạnh lùng
nói: «Cho dù anh có kết hôn với người khác em cũng sẽ không quay về “.
Tim của anh đau đớn: «Vậy chúng ta chia tay đi, hai chúng ta không thể tiếp tục được nữa».
Anh nên suy nghĩ kỹ về tình yêu của hai người, là anh không nghĩ đến việc
cô thực sự không muốn kết hôn, thà rằng lừa dối chính mình rằng, mình
chờ đợi cô thì nhất định có một ngày cô sẽ trở về bên anh. Nhưng hiện
tại, câu trả lời của cô………….
” Được!Vậy chúng ta chia tay».
Cô cũng dứt khoát, nhanh chóng tắt điện thoại.
Thượng Thái Lăng nhìn điện thoại trong tay, thực sự là thất vọng. Đây là người con gái mà anh yêu mười mấy năm sao?
Anh mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Kết thúc, tất cả đều đã kết thúc rồi………
Khang Vi Băng đi ra từ phòng hóa trang, sắc mặt tái nhợt.
Chiều nay cô sẽ đi phẫu thuật, không biết có phải cục cưng biết được chuyện
này mà khiến cô buồn nôn dữ dội, ngửi mùi gì cô cũng thấy khó chịu,
không ăn được gì cả.
Cục cưng à, mẹ cũng không muốn bỏ con đâu, nhưng mẹ cũng không có khả năng nuôi con một mình, nếu để con lại, sẽ làm ảnh hưởng đến ba con, làm cho anh ta nghĩ rằng mẹ có ý đồ gì đó. Anh ta sẽ
oán hận hai mẹ con ta cả đời, con cũng không muốn như vậy phải không?
Nghĩ đến đây, cô khẽ vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, không thể tưởng
tượng được, chỉ là cái phôi thai sẽ lớn lên từng ngày mà lại khiến cho
cô không muốn ăn gì cả, không thể tưởng nổi, có một sinh mệnh nhỏ đang ở trong bụng cô, sẽ lớn lên từng ngày cho đến lúc được sinh ra………….
Không, cô không thể sinh ra cục cưng, mặc kệ thế nào đi nữa, cô cũng không thể làm như vậy.
Nếu Thượng Thái Lăng không biết chuyện này thì thật tốt, cục cưng sẽ là của mình cô, nhưng hiện tại anh ta đã biết mà người nhà anh ta cũng biết
rồi, nếu cô sinh cục cưng sẽ làm cho mọi chuyện rắc rối hơn. Nghĩ đến
điều đó làm cho cô kiên định hơn với ý nghĩ của mình.
Cục cưng, xin lỗi, mẹ thực sự xin lỗi con……….
“Tổng giám đốc, chị có khách, tôi đã mời anh ta ngồi ở văn phòng của chị
rồi.” Vừa thấy cô trở về, trợ lý của cô lập tức báo cáo.
“ Khách à? Sáng nay tôi có hẹn ai đâu?”
“Là Thượng Tổng giám đốc của Thượng Thị, anh ta nói có chuyện quan trọng
cần gặp chị, tôi có gọi điện cho chị nhưng chị lại không mang theo điện
thoại cho nên tôi mời anh ta vào ngồi chờ trong phòng khách.
Cô nhíu mày, không hờn không giận nện mạnh gót giày xuống sàn chạy tới phòng khách, dùng sức đẩy cửa ra.
Vừa nhìn thấy Thượng Thái Lăng ngồi ở sô pha thì cô tức giận hỏi: “ Anh đến xem lúc nào thì tôi đi phẩu thuật phải không? Anh sợ tôi đổi ý nên mới
đến áp tải tôi đi hả?”
Toàn bộ ấn tượng tốt ngày hôm qua về anh ta
đều tan hết. Việc gì mà anh ta phải vội vã như thế? Chẳng lẽ anh ta
không có chút tình cảm nào đối với đứa bé, muốn bỏ đứa bé đi nhanh
chóng.
Rốt cuộc thì anh ta coi đứa bé là cái gì? Một con kiến hay là một con gián.
Anh ta có biết rằng cô vì muốn chỉnh anh ta mà sẽ sinh ra đứa bé này, đem
mọi việc náo loạn hết lên, đảm bảo bạn gái của anh ta nhất định tức
giận.
Nhưng mà cô đứng ở lập trường của anh ta, thay anh ta suy nghĩ
vậy mà anh ta báo đáp lại cô cái gì đây? Anh ta coi cô là tội phạm phải
gắt gao giám sát, e sợ rằng cô sẽ giấu giếm sinh ra đứa bé, điều này làm cô cảm thấy vô cùng tức giận.
” Sắc mặt cô rất nhợt nhạt, có phải
không ăn được cái gì?”. Thượng Thái Lăng đứng lên, đi đến trước mặt cô
hỏi, cũng không có trả lời câu hỏi của cô.
«Đúng là giả mù sa mưa!”.
Cô tức giận nắm chặt tay lại, kích động nhìn chằm chằm anh: ” Anh căn
bản không hề quan tâm đến sống chết của tôi và đứa bé, chẳng qua anh
luôn nghĩ làm sao để nhanh thoát khỏi chúng tôi mà thôi “.
Anh bình
tĩnh nhìn cô. Cô gái này tính tình thật tệ, như thế làm sao mà dưỡng
thai cho tốt được «Vi Băng, cô hiểu lầm rồi, còn nữa, cô đừng kích động
như vậy, không tốt cho đứa bé đâu “.
” Tôi hiểu lầm cái gì?” Cô hừ lạnh «Anh có dám nói anh đến không phải vì đứa bé».
Anh nhìn cô không chợp mắt nói: «Tôi đến là vì đứa bé, nhưng tôi cũng muốn tới hỏi cô, cô có đồng ý để lại đứa bé này không?”.
Khang Vi Băng ngẩn ngơ, ngực giống như bị người ta va chạm. «Cái gì? Anh nói cái gì?”.
Anh ta bảo giữ lại đứa bé? Anh ta điên rồi sao?
Anh nhìn cô, tiếp tục nói «Chúng ta kết hôn rồi sinh đứa bé này ra, cô có đồng ý không?”.
Cô hoài nghi «Chắc ngày hôm qua bà ngoài dọa chết để ép anh lưa chọn…….. ” Khả năng duy nhất là anh ta bị ép buộc lựa chọn.
” Không phải là như thế ” Anh phủ nhận.
” Vậy…….Vì sao?” Thật sự là khó tin, Cô ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt
khó hiểu ” Thật là kỳ quái, Thượng Thái Lăng, vì sao anh lại muốn giữ
lại đứa bé ?”.
Anh nhìn cô «Nếu tôi nói cho cô biết, từ trước đến giờ tôi chưa từng có ý nghĩ không cần đứa bé này, tôi rất thích nó, cô có
tin không? “.
Cô nhìn anh không chớp mắt.
Cô tin lời của anh sao ?
Cô tin.
Bởi vì cô cũng như thế, mặc dù đứa bé thỉnh thoảng làm cô khó chịu nhưng cô cũng rất yêu nó, điều này cô không giải thích được tại sao?
” Giữ
lại đứa bé, vậy bạn gái anh thì sảo?”. Cô nheo mắt ” Đứng ở lập trường
của phụ nữ, tôi có thể cho anh biết, không một người phụ nữ nào có thể
thoải mái như vây, chắc chắn là cô ấy rất tức giận».
Cô không mơ hồ
đến mức không rõ ràng việc này, cô biết anh cũng giống cô đều rất yêu
đứa bé này, nhưng cô cũng biết, bạn gái cũng rất quan trọng đối với anh
ta.
” Chúng tôi đã chia tay rồi». Anh nhíu mày nói “Tối qua chúng tôi đã chia tay”.
Cô sửng sốt hỏi “Anh vì đứa bé mà chia tay với cô ấy?
Ôi trời, cô nghe nhầm sao? Đứa bé quan trọng với anh ta thế sao? Đứa bé là nguyên nhân mà anh chia tay với bạn gái sao?”.
“Không phải thế”. Thượng Thái Lăng lắc đầu. “Chúng tôi có chút mâu thuẫn”.
“Vấn đề gì?” Khang Vi Băng muốn hỏi nhưng đã cố nhịn lại. Mặc kệ anh ta và
bạn gái có chuyện gì cũng không liên quan đến cô, cô không có tư cách để hỏi.
Vấn đề quan trọng là, hai người đều yêu đứa bé này mà muốn giữ
lại đứa bé, mặc dù anh ta và bạn gái đã chia tay, nhưng giữ lại đứa bé
này thì sao? Trong tương lai anh ta lấy vợ, vợ anh ta cũng sinh con, vậy cô và đứa con không danh không phận này sẽ thế nào? Nghĩ thế làm cô
không vui nổi.
“Anh có biết bà nội anh và ông nội tôi không đơn giản đi”. Miệng của cô hơi cong lên “Hai người sẽ không trơ mắt nhìn chúng
ta không kết hôn mà sinh con”.
Cô không có ý muốn kết hôn với anh, cô nhắc nhở anh điều quan trọng này. Người già thường rất coi trọng danh
phận và huyết thông, muốn được sự đồng ý của họ thì rất khó.
“Cô có
đồng ý kết hôn với tôi vì đứa bé không?” Ánh mắt anh dừng trên mặt cô “
Hai chúng ta kết hôn, mang lại cho đứa bé một gia đình hoàn chỉnh”.
Cô không có bạn trai nên mới đi tìm tình một đêm, bởi vậy nếu cô đồng ý thì việc kết hôn sẽ không có vấn đề gì cả.
Về phần anh, căn bản anh không có gì phải lo lắng, anh đã mất hết niềm tin vào tình yêu, đối với anh mà nói, hiện tại đứa bé là quan trọng nhất”.
“Anh nói thật à?” Khang Vi Băng nhướng mày. Đề nghị của anh ta thật sự quá
khùng, hai người không yêu nhau, chỉ vì đứa bé mà lại kết hôn, mặc dù là vì đứa bé nhưng lại giống như đang diễn trò ấy.
“Tôi biết điều này đối với cô là đường đột, nhưng tôi nói thật lòng”. Thượng Thái Lăng trầm mặc nói, điệu bộ thản nhiên.
Hiện tai, anh quan tâm nhất là đứa bé này, anh không suy nghĩ nhiều, nếu sau này anh hối hận về quyết định ngày hôm nay thì đó là chuyện sau này.
Nhưng nếu để cô phẫu thuật bỏ đứa bé, hại cô cả đời không thể sinh con
còn tự tay giết chết con mình mới là điều hối hận.
“Anh sẽ hối hận………” Cô thì thào nói.
Người này chắc do chia tay với bạn gái mới bị đả kích đến như thế.
Đúng là cô muốn giữ lại đứa bé, muốn đem lại cho đứa bé một môi trường
trưởng thành tốt nhất, nhưng cô không yêu anh ta, điều này khác xa với
mong ước tìm được một tình yêu chân thành hạnh phúc của cô.
“Chúng ta có thể thỏa thuận điều kiện” Anh từ từ nói “Tương lai, nếu cô gặp được
người đàn ông yêu cô, tôi sẽ đồng ý ly hôn vô điều kiện, tôi sẽ chăm sóc đứa bé, nó vẫn được cả hai nhà chăm sóc, mang lại hạnh phúc vui vẻ cho
nó”.
Khang Vi Băng nhìn anh, suy nghĩ trong đầu lưu chuyển.
Đứa bé được hai gia đình yêu thương chăm sóc, lại được tình yêu của cha mẹ,
nhất định nó sẽ hạnh phúc, vui vẻ, nó sẽ thừa hưởng hình dáng của họ, là một hoàng tử hoặc công chúa xinh đẹp…..Trời ạ, anh ta vẽ ra một bức
tranh cực kỳ xinh đẹp, làm sao mà cô có thể không động lòng?
“Cô đồng ý chứ? Khang Vi Băng, tôi thật sự muốn giữ lại đứa bé này, chúng ta sẽ
đính hôn trước, kết hôn sau, tôi sẽ không xâm phạm sự riêng tư của cô”.
“Được rồi…….” Cô nuốt nước bọt nói “Vậy, chúng ta thông báo cho hai gia đình biết đi”.
Cô biết chính mình cũng điên cuồng, nhưng nếu bỏ qua thì không sửa được, đây là nguyên tắc của cô.
Thế nên cô đồng ý kết hôn với Thượng Thái Lăng là vì đứa bé, cô muốn cho
đưa bé điều kiện sông tốt nhất, nếu sau khi sinh ra đứa bé, anh ta nói
muốn nối lại tình xưa với bạn gái, phủ nhận lời hứa với cô thì anh ta
chết chắc.