Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 58: Vất vả nữa cũng chịu được



Edit: Lâm Lâm

Beta: Hana

Lộ Hiểu Vụ mang thai tháng thứ hai.

Mạnh Dịch Nam bắt đầu lên mạng tìm kiếm thông tin, làm một quyển sổ tay để bắt dầu học tập các làm cha.

Nửa tháng sau, Hiểu Vụ bắt đầu nghén. Buồn nôn, chán ăn, hơn nữa dễ dàng mệt mỏi. Trưởng phòng thông cảm cô mang thai, cho cô giữa trưa được dùng sô pha của quản lý để nghỉ ngơi. Dịch Nam đôi khi cũng lo lắng, buổi trưa chạy đến thăm cô.

Thân thể Hiểu Vụ cũng không khỏe lắm, buổi tối thỉnh thoảng mất ngủ, Dịch Nam cảm giác cô nửa đêm lăn qua lăn lại, liền nhẹ nhàng vỗ về cô, dỗ cho cô ngủ mới đi ngủ.

Hơn nữa, thỉnh thoảng Hiểu Vụ lại buồn vô cớ, Dịch Nam liền đưa cô đi tản bộ.

Cả tháng này, Dịch Nam thật sự vất vả, mỗi lần nhìn thấy Hiểu Vụ mệt mỏi, trong lòng lại đau, chỉ muốn cục cưng mau ra đời để Hiểu Vụ không mệt mỏi.

………

Cho dù Mạnh Dịch Nam có nhiều việc, anh cũng không bao giờ quên đưa Hiểu Vụ đến khám thai định kỳ. Hơn nữa mỗi lần bác sĩ căn dặn gì anh đều nghe rất cẩn thận, về nhà còn ghi vào giấy dán lên tường, nhắc nhở chính mình không được quên.

Hiểu Vụ mỗi lần nhìn thấy anh dặn dò mình bổ sung dinh dưỡng này, bổ sung dinh dưỡng kia thì luôn cảm động muốn khóc.

Dịch Nam ngẩng đầu, vừa nhìn đến Hiểu Vụ lại ngồi ở sô pha ngẩn người giật mình nhìn anh, trong lòng nhẹ nhàng cười, Hiểu Vụ thật dễ dàng ngẩn người, nghe bác sĩ nói phụ nữ mang thai dễ xúc động.

Dịch Nam đi qua đem cô ôm vào lòng “Lại làm sao vậy?” Mắt của cô đã hơi đỏ như muốn khóc đến nơi, này quả thật Hiểu Vụ thật dễ xúc động.

“Dịch Nam, anh thật tốt.” Hiểu Vụ duỗi hai tay, dùng sức ôm lấy thắt lưng anh. Chỉ có tinh tế chú ý, mới có thê phát hiện trước đây thì ra chưa từng nhìn vào cái tốt của anh.

“Hiện tại mới phát hiện ra anh rất tốt sao?” Dịch Nam nhẹ nhàng cười, đem cô ôm ngồi ở trong lòng.

“Dịch Nam, em xin lỗi.” Hiểu Vụ đem mặt dán vào cổ anh cọ cọ, sau khi mang thai, cô đặc biệt không muốn rời xa anh, lại càng khát vọng có thể ở trongòng anh. Anh thật ra vẫn rất tốt từ trước tới nay, chỉ là tại cô không thấy thôi

“Đúng là đồ ngốc, còn có cả đời cho em từ từ nhận ra những điểm tốt của anh.” Dịch Nam hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô. Ôn nhu đem tay xoa xoa lưng cho cô, cô vẫn thật gầy, cần bồi bổ thêm nhiều.

“Dịch Nam.” Hiểu Vụ cảm động gắt gao ôm cổ anh, trong mắt nhịn không được ướt át.

“Đừng khóc, trên mạng nói trong thời kỳ mang thai, người mẹ nên cười nhiều. Như vậy bé con sinh ra mới lạc quan, em không hi vọng tương lai con chúng ta sẽ như cái hũ nút đi” Dịch Nam nói giỡn với cô, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô.

Hiểu Vụ sau khi mang thai thực sự rât dễ cảm động, có khi hai người đi ra ngoài tản bộ, nhìn đến con người khác đi học, cô đều si ngốc tưởng tượng hồi lâu, sau đó ôm lấy anh hỏi “Cục cưng còn bao lâu mới ra đời?” Kia ánh mắt của anh, nhìn xem thương tiếc không thôi, chỉ có thể ôm cô “Con ở trong bụng thì có gì hay, khẳng định so với em nó còn muốn đi ra hơn. Bởi vì con còn muốn nhìn thấy người cha đẹp trai người mẹ xinh đẹp đã tạo ra nó đi.” Hiểu Vụ bị anh nói đùa rốt cục cũng nở nụ cười, tay vỗ vỗ bụng thì thào “Cha con thực sự rất tuấn tú!”

Dịch Nam vì muốn làm cho cô vui lên, liền thuê rất nhiều phim hài, cùng cô xem, mỗi lần nhìn đến cô khanh khách cười, anh vui mừng ôm cô vào lòng.

Khẩu vị Hiểu Vụ không tốt, đối với đồ ăn mà bác sĩ chỉ định cũng sẽ phản ứng. Mỗi lần hầu hạ cô ăn cơm tựa như dỗ trẻ con ăn, nhưng Dịch Nam mỗi lần đều thực kiên nhẫn, cô không muốn ăn, anh liền nói cục cưng trong bụng đang rất muốn nếm thử mấy thứ này, nếu cô không ăn, thì cục cưng sẽ không được ăn. Mỗi lần, Hiểu Vụ đều ngoan ngoãn đem đồ ăn ăn hết.

Có khi Hiểu Vụ ngủ gật, cả người tựa vào người anh ngủ. Dịch Nam đều nhẹ nhàng ôm cô lên giường, đau lòng nhìn cô vì bị nghén mà khuôn mặt tiều tụy. Nếu như là người khác mang thai, khuôn mặt đều béo, nhưng mặt cô chẳng có chút biến hóa gì, khuôn mặt thậm chí còn gầy đi, mắt có vết thâm. Nhìn Hiểu Vụ như vậy. Dịch Nam sẽ đau lòng không thôi, phụ nữ mang thai, đàn ông không thể chịu đau hộ, chỉ có thể giảm bớt vất vả công việc nhà cho cô.

Ngẫu nhiên nhìn bộ dáng mảnh mai của cô, trong lòng vẫn rục rịch như cũ, nhưng là anh chỉ khẽ vuốt đến bụng cô sẽ dừng tay. Sau đó đến thư phòng tập tạ cho đến khi mệt, đem hỏa trong lòng phát tiết đi ra.

Khi anh nằm trên giường ôm Hiểu Vụ, trong lòng vẫn là nhịn không được muốn có cô, kề sát thân thể để giảm bớt chút tương tư. Nhưng cứ chạm đến bụng cô, tay anh lại trở nên ôn nhu. Người phụ nữ này là người anh yêu nhất, anh chịu một chút tra tấn, so sánh với sự vất vả của cô có tính là gì đâu? Mỗi đêm Mạnh Dịch Nam chỉ có thể ôm lấy Hiểu Vụ, ngửi mùi hương của cô mà dày vò đi vào giấc ngủ. (LL: Chẹp, tội anh quá…không nhịn được cũng cố mà nhịn…)

Phụ nữ mang thai, đàn ông cũng có trách nhiệm, cùng nhau vất vả.

……..

Ở công ty, Dương Mị Nhi cùng Giản Ngọc Đình nhìn đến phản ứng ốm nghén của Hiểu Vụ so với người bình thường thật vất vả, cũng đặc biệt chăm sóc cô. Có việc gì nặng đều tranh cướp giúp cô làm.

Có điều, hai sắc nữ này đúng là bản chất không thay đổi. Hôm nay như thế nào lại nói về vấn đề nhạy cảm.

“Hiểu Vụ, cô cùng chồng cô thật tốt, làm cho người ta hâm mộ đến chết.” Dương Mị Nhi vừa ăn cơm trưa, một bên vừa nhìn Hiểu Vụ.

Hiểu Vụ trừ bỏ mỉm cười vẫn là mỉm cười, hiện tại người khác khen Dịch Nam, lòng cô đều là vị ngọt.

“Hiểu Vụ, nghe nói là trước khi thai đủ ba tháng thì sẽ bị cấm dục, kia…. Chồng cô hẳn sẽ không nhịn được đi?” Giản Ngọc Đình cũng không nghĩ tới Dương Mị Nhi có thể nói đơn giản như vậy, cô luôn có thể nghĩ vấn đề một cách sắc bén.

Hiểu Vụ mặt bắt đầu hồng lên, Này… làm cho cô biết trả lời thế nào?

“Đúng vậy, nghe người ta nói, đàn ông lần đầu ngoại tình đều là ở thời điểm vợ mang thai, Hiểu Vụ, cô nên cẩn thận, tuy rằng nói chồng cô thoạt nhìn thực chung tình, nhưng đã là đàn ông thì… Hắc hắc, cũng không thể không đề phòng” Dương Mị Nhi cũng hát đệm thêm vào.

Hiểu Vụ miệng đầy cơm gật đầu liên tục, Dịch Nam sẽ không đi ngoại tình, anh vẫn luôn thực vất vả, cô biết.

“Tôi thấy phụ nữ nước ngoài vì phòng ngừa chồng đi ngoại tình bên ngoài, đều là giúp chồng bằng khẩu dâm, nếu không chính mình giúp chồng cái kia…” Giản Ngọc Đình tặc cười một cái, Dương Mị Nhi liền hiểu được.

Hiểu Vụ nhịn không được trừng mắt nhìn các cô, trên mặt huyết áp không ngừng kéo lên, đã muốn vọt đến cực hạn, kính nhờ hai vị sắc nữ này, có thể không cần trước mặt của cô nói này nói nọ, làm ảnh hưởng đến cục cưng có được hay không. Hiểu Vụ cố nén lại, tiếp tục xúc một thìa cơm to .

“Đúng vậy, Hiểu Vụ, cô có giúp chồng cô đúng không ….. đúng chứ hả?” Dương Mị nhi khẽ hỏi thẳng.

Hiểu Vụ cố nghiêm mặt nhìn phía cô, nói cái gì a? Không rõ.

“Chính là…. Cái đó đó.” Dương Mị Nhi hạ giọng thì thầm vào tai Lộ Hiểu Vụ nói ra hai chữ kia rất nhanh.

Phốc, Lộ Hiểu Vụ phun cơm ra, mà ngồi ở đối diện Giản Ngọc Đình không thể tránh được tai ương (LL : * cười lăn lộn*)

A a, hai sắc nữ phát ra tiếng thét chói tai, cũng chưa nghĩ đến Hiểu Vụ phản ứng như vậy, Giản Ngọc Đình lại vẻ mặt cầu xin nhìn đến quần áo bị dơ.

Hiểu Vụ một bên lau miệng, một bên bưng bát chạy nhanh. Cô quyết định, từ nay về sau rời xa hai sắc nữ đáng sợ này. Bằng không chỉ có tự làm hư mình, còn có làm hư cục cưng trong bụng.

……..

Đêm đó, Hiểu Vụ nằm ở trong lòng Mạnh Dịch Nam, không khỏi nhớ tới lời nói của hai người kia. Hiểu Vụ cắn cắn môi, cúi đầu hỏi “Dịch Nam, anh, anh có thể hay không…” Hiểu Vụ cắn môi nói không nên lời, bên tai đã nổi lên phấn hồng.

“Cái gì?” Dịch Nam nắm nhẹ tay cô, nhẹ nhàng thưởng thức độ ấm của tay cô.

“Anh nhịn lâu như vậy, có khó chịu …hay không?” Hiểu Vụ rốt cục lắp bắp đem nói cho hết lời.

Dịch Nam buông tay đang nắm tay cô ra, nâng mặt cô lên đối diện với anh “Em sao lại nghĩ đến chuyện này?” Cô vợ đơn thuần đáng yêu của anh tự nhiên lại chủ động quan tâm anh, này anh có nên cảm động một chút? Có điều, khẳng định là lại cùng ai nói gì đó, một mình cô không thể tự dưng nghĩ đến chuyện này.

Hiểu Vụ xụ mặt xuống, ngón tay nhẹ nhàng mà cầm lấy vạt áo anh, lầm bầm nói rất nhỏ “Các cô ấy nói khi người vợ mang thai, nếu chồng nhịn…. lâu lắm, dễ dàng…. Bên ngoài.” Nói xong đầu cô đã muốn dán vào ngực anh.

Dịch Nam vừa nghe, nhìn không được cười khẽ, ai lợi hại như vậy, tự nhiên có thể làm cho Hiểu Vụ hiểu được đạo lý này.

“Em nói anh sẽ làm sao?” Có điều, làm cho Hiểu Vụ lo lắng anh lăng nhăng bên ngoài là không tốt.

Hiểu Vụ cúi đầu, cô tuyệt đối tin tưởng anh, nhưng là chẳng phải anh sẽ rất khó chịu hay sao?

“Nhưng anh… rất khó chịu đi?” Hiểu Vụ mới nghĩ đến việc anh nhẫn nhịn chịu đựng cũng thấy đau lòng.

“Khó chịu khẳng định là có, nhưng vì em anh chịu được.” Dịch Nam nhìn bộ dáng do dự của cô. Trong lòng lại càng vui vẻ, cô càng ngày càng để ý đến cảm giác của anh.

“Dịch Nam, em…. Em….. nguyện ý giúp anh.” Hiểu Vụ mặt đã muốn nhuộm đỏ, mạch máu đều chạy nhanh, có thể biết cô trong lòng xấu hổ tới cỡ nào.

“Được?” Dịch Nam nhìn cô đã muốn xấu hổ đến nói không nên lời, bắt đầu có chút tò mò, cô tính giúp anh như thế nào?

Hiểu Vụ cố gắng nuốt, tay nhỏ bé chầm chậm theo ngực anh trượt xuống dưới, Dịch Nam nhìn cô đang cúi đầu, chỉ lộ ra chiếc cổ trắng, cảm thụ được bàn tay nhỏ bé của cô lung tung sờ, tiếng thở gấp gáp, thân thể cảm nhận sự nóng ấm ôn nhu của bàn tay cô, làm cho người anh căng thẳng. Hiểu Vụ chủ động như vậy, thật sự làm cho anh thụ sủng nhược kinh. Anh vừa rút tay lại, Hiểu Vụ liền tựa vào người anh, anh vuốt nhẹ tai cô, rồi cẩn thận vuốt ve eo cô, cô thì hướng bên hông anh mà ve vuốt.

Dịch Nam cảm thấy được bàn tay nhỏ bé của cô tiếp tục làm laonj, thanh âm không khỏi khan khan “Lộ Lộ, anh không muốn làm em bị thương.” Tay lại không nhịn được ôm cô vào trong ngực, hơi hơi ma sát khát vọng của anh.

Hiểu Vụ mắc cỡ đỏ mặt, ngửa đầu nói “Có phải hay không còn có thể…. Dùng miệng?” Kia thanh âm như tiếng gió nhẹ thaongr qua.

Dịch Nam vừa nghe, thân thể chấn động, nhất thời ngẩng đầu, giật mình trừng mắt nhìn cô “Lộ Lộ ?” Cô là thế nào biết được việc này. Tuy rằng thực lòng anh cũng muốn cho cô biết, nhưng là, bộ dáng của cô rõ ràng là chưa hiểu hết.

“Em hi vọng giúp anh khoái hoạt” Hiểu Vụ đem mặt chon trong lòng anh, tay ôm lấy cổ anh, nhìn bộ dáng khó chịu của anh,cô thật sự đau lòng.

Dịch Nam gắt gao đem cô ôm trong ngực “Được ôm em như vậy, anh cũng rất khoái hoạt.” Anh không muốn làm cô khó xử, cho dù có nhiều khoái hoạt cũng không thể bằng sự quan tâm của cô đối với anh, chỉ cần cô trong lòng quan tâm anh, đó chính là cảm giác hạnh phúc nhất.

Đêm đó hai người ôm nhau , triền mien hôn an ủi lẫn nhau, yêu nhau cho dù chỉ là cái ôm cũng đã làm cho trái tim mất hồn quanh quẩn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.