Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 7: Canh Ba Ba uống bổ



Edit: mèo đầu heo bị mướp móp

Lộ Hiểu Vụ cúi đầu đi vào phòng làm việc, rất yên tĩnh. Lộ Hiểu Vụ lại nghe được một loại hương vị kỳ lạ, đàn sắc nữ này cư nhiên lại không bổ nhào sang cắn cô? Thật sự không nên nha!

Lộ Hiểu Vụ thấp thỏm ngồi về chỗ của mình, cầm ở trong túi, rút ra một cái khăn tay, chậm rãi lau cái bàn, một bên vừa lau một bên vừa giương mắt ngắm nhìn biểu cảm của mọi người.

Đúng thật sự không phản ứng, thật tốt quá, đám phụ nữ này đổi tính!

Đến đầu ngón chân của cô cũng thắc mắc, đó chính là hội sắc nữ sao? Đương nhiên là không, ngay cả đầu ngón chân của cô cũng chưa động đậy, cho nên cô đã đoán sai.

Khi quản lý đến thông báo nội dung công việc ngày hôm nay, mọi người đều vội vàng đứng lên tiến hành công việc của mình.

Lộ Hiểu Vụ vừa ngồi xuống, tính uống ngụm nước cho thông cổ họng. Đột nhiên, một lọ dưỡng mắt Lancome được đưa đến trước mặt, Lộ Hiểu Vụ mở to mắt, có ý gì đây?

“Hiểu Vụ, ở chỗ tôi vừa được bạn tặng cho một lọ dưỡng mắt. Mấy ngày trước nghe nói cô dùng hết rồi? Cô cầm lấy lọ này mà dùng.” Dương Mị Nhi nhẹ nhàng giơ lên.

Lộ Hiểu Vụ trong lòng kinh ngạc, cầm dùng? Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên? Nhưng trên mặt cô lại biểu lộ ra vẻ vô cùng cảm động, “Thật sao?” Lộ Hiểu Vụ trong lòng cười khẽ, bao bì còn mới như vậy, chắc không phải mới mua hôm qua đi? Nhanh như vậy đã tính dùng chiến thuật mua chuộc? Yên tâm, nếu các cô ấy muốn câu Mạnh Dịch Nam, cô sẽ đưa cả bộ cho! Chỉ cần các cô ấy có bản lĩnh.

Dương Mị Nhi nhíu nhíu mắt, dán vào sau lưng cô, bộ ngực lớn gắt gao dính chặt vào sau lưng Lộ Hiểu Vụ. Lưng Lộ Hiểu Vụ căng thẳng, như thế nào mà phụ nữ chạm vào mà cũng thấy không thoải mái. Cô ngồi thẳng lưng, rời khỏi bộ ngực vĩ đại của Dương Mị Nhi.

“Hiểu Vụ à, cô có số điện thoại của Chung Bình không?” Dương Mị Nhi hỏi khẽ Lộ Hiểu Vụ.

Lộ Hiểu Vụ trong lòng ngẩn ra, cô mua chuộc thì ra mục tiêu là Chung Bình? Trên mặt nhanh chóng phản ứng lại, “Có”, nhưng cái này có chút khó khăn, nếu cho cô ấy vậy Mạnh Dịch Nam làm sao bây giờ? Các cô ấy cứ thế mà rút lui sao? Thật không kiên trì a, cái gì mà kiên trì thêm sức mạnh? Sắc nữ không phải đến Hoàng Hà cũng không bỏ cuộc sao?

Dương Mị Nhi nhìn Giản Ngọc Đình đang đi về phía bên này, chạy ra nói nhỏ với cô, “lưu vào di động cho tôi với” Nói xong đem lọ dưỡng mắt đút vào ngăn kéo của Lộ Hiểu Vụ, nhẹ nhàng rời đi.

Giản Ngọc Đình bay đến, “Hiểu Vụ, hôm qua cô có khỏe không?” Người phụ nữ này đúng là hỏi thẳng thắn bình thường.

Lộ Hiểu Vụ nghe xong mặt đỏ bừng, “Rất tốt, đồ ăn thừa không nhiều lắm, chứng tỏ mọi người cũng vừa lòng với tay nghề của tôi.” Cái gì cùng với cái gì hả, hỏi đông đáp tây đúng là sở trường của Lộ Hiểu Vụ, nếu như đụng phải vấn đề xấu hổ của cô, trong nháy mắt sẽ nói sang chuyện khác, làm cho người khác không hiểu ra sao.

Giản Ngọc Đình nhẹ giọng cười, “Hiểu Vụ à, cô thật không biết suy nghĩ.”

Lộ Hiểu Vụ cảm thấy mênh mông không hiểu, xin chỉ giáo cho?

“Bình thường các chị em tốt hỗ trợ giới thiệu cho cô người đàn ông tốt như vậy cho cô thoát khỏi kiếp độc thân, cô ngược lại rất xấu nha, có người đàn ông độc thân đắt giá như thế lại giấu đi không nói một tiếng, rõ ràng là không coi chị em này ra gì.” Ý tứ của Giản Ngọc Đình rõ ràng là nói Chung Bình là người độc thân đắt giá.

Lộ Hiểu Vụ khô khốc nở nụ cười, “Chung Bình người này, đúng là thanh niên trẻ đầy hứa hẹn, chính là……..”

Giản Ngọc Đình nheo mắt, chính là gì?

“Chính là có phần đào hoa.” Lộ Hiểu Vụ trong lòng cười trộm, cô hoàn toàn là không có ý chửi Chung Bình, đây là Mạnh Dịch Nam nói, mà Chung Bình cũng tự xưng là người ưu tú nhất nơi đây, trải qua hàng ngàn bông hoa, mà không bị dính một phiến lá nào.

Giản Ngọc Đình khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc.

Khuôn mặt Lộ Hiểu Vụ tươi cười càng sâu, vô cùng thành khẩn nói, “Cô nói xem, tôi biết rõ tính cách của hắn như thế, sao có thể để cô rơi vào ma chưởng của hắn đây?” Tôi đây mới xứng đáng được gọi là chị em tốt, đàn ông mà, phải tìm một người tin cậy yên tâm.

Giản Ngọc Đình nhếch miệng, nhẹ nhàng cười, “Anh ấy tuổi còn trẻ như vậy, nếu chỉ ràng buộc ở một cây, như vậy thì thật là đáng tiếc.”

Lần này đến phiên cái miệng nhỏ nhắn của Lộ Hiểu Vụ khẽ nhếch lên.

Này, đây là kiểu lý luận gì vậy? Người phụ nữ này cũng quá dũng cảm đi, tự nhiên lại còn bảo vệ đàn ông đào hoa.

“Vậy như thế nào mới không phải là đáng tiêc?” Lộ Hiểu Vụ thật muốn thỉnh giáo một chút, cao kiến của Giản đại tiểu thư.

“Chờ đến khi anh ấy gặp được một cái cây thích hợp, rồi chặt hết rừng cây um tùm kia cũng không muộn.” Giản Ngọc Đình dịu dàng cười, sóng mắt lưu chuyển.

Lộ Hiểu Vụ há hốc miệng, trừng mắt nhìn khuôn mắt tươi cười của cô, cái cây kia sẽ không phải là chỉ cô ấy đi? Nhìn Giản Ngọc Đình cười khẽ gật đầu, Lộ Hiểu Vụ rốt cuộc ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, nuốt nước bọt ừng ực. Bội phục, bội phục, quả nhiên là cô không có cách nào luyện được đến tầng công lực thứ chín của sắc nữ mà!

“Anh ấy dùng nhạc chuông gì? Để tôi thử nghe xem có giống với tôi không?” Giản Ngọc Đình lấy luôn di động ra, hướng về phía Lộ Hiểu Vụ cười quyến rũ.

Lộ Hiểu Vụ đành phải ngây ngốc cầm điện thoại ra, lấy rãi lấy ra dãy số điện thoại của Chung Bình, nhìn ngón tay của sắc nữ bay trên bàn phím di động, rất nhanh ấn một dãy số, một tiếng nhạc du dương truyền ra ngoài: “Sợ nhất là biết em ngủ với người khác, cuối cùng không thể tự kiềm chế được tự đi không trở về………”

Hai người trực tiếp nghe cảm thấy choáng váng, bài “Sợ nhất em cùng người khác ngủ” của Lưu Đức Hoa.

Phốc, Lộ Hiểu Vụ rốt cuộc không nhịn được cười,….. Chung Bình, anh sợ ai cùng người khác ngủ à?

“Vâng……” Thanh âm của Chung Bình vọng ra từ điện thoại của Giản Ngọc Đình.

Giản Ngọc Đình nhướng mày, hưng phấn xoay người đi, một mặt mềm nhũn nói, “Bác sĩ Chung, tôi có chút việc cần anh tư vấn………”

Lộ Hiểu Vụ tát vào má mình một cái, nhìn bóng dáng Giản Ngọc Đình rời đi, thật là phục sát đất! Sắc nữ quả nhiên là sắc nữ, nhanh như vậy đã đi trước một bước! Dương Mị Nhi à ngươi còn chưa có phát tín hiệu sao? Giản Ngọc Đình người ta đã đi trước một bước rồi kìa.

Lộ Hiểu Vụ qua n ngày sau đó, mới giật mình thấy đám sắc nữ trong văn phòng mình đúng là không có ý với chồng cô! Mạnh Dịch Nam, là cố ý tìm Chung Bình để rời đi tiêu điểm!

Mạnh Dịch Nam ngồi trong văn phòng, đột nhiên cảm thấy bên tai nóng lên, ai đang nhắc đến tên anh, sẽ không phải là cô vợ bảo bối của anh chứ!

Tối thứ sáu, Lộ Hiểu Vụ nhận được điện thoại của mẹ cô, gọi cô cùng với Mạnh Dịch Nam về nhà ăn cơm, nói đã hầm canh cho bọn họ ăn.

Lộ Hiểu Vụ đành phải gọi điện thoại cho Mạnh Dịch Nam, Mạnh Dịch Nam vừa nghe đã nói được, buổi tối sẽ đón cô cùng về nhà ăn cơm.

Hai người vừa bước vào cửa nhà, mẹ Lộ đã kêu bọn họ đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.

Ngồi vào bên bàn ăn, Lộ Hiểu Vụ mắt đều trừng lớn, hôm nay làm đồ ăn phong phú như vậy làm gì? Tuy rằng tay nghề của cô không cao lắm, nhưng vẫn có bản lĩnh làm cơm cho chồng ăn có thể nuốt được, cô vẫn là có thể đi! Chung quy sẽ không đê Mạnh Dịch Nam chết đói, làm sao mỗi lần cùng hắn trở về đều làm phong phú như vậy?

Lộ hiểu Vụ ở trong lòng sôi sùng sục, ngoài mặt lại ngoan ngoãn đến ngồi bên cạnh Mạnh Dịch Nam.

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, trước hết uống canh đã, rồi hãy ăn cơm.” Mẹ cô bưng bát canh lớn nhất đi ra, Lộ Hiểu Vụ dài cổ ra, nhìn xem đó là canh gì?

Canh mới nấu rất tốt, Lộ Hiểu Vụ liền bưng lên một bát mời cha cô, định múc cho cha một bát trước. Mẹ cô nhanh chóng đoạt lấy cái bát, trừng mắt, “Cha con không thể uống cái này, canh này là hầm để cho hai người các con.”

Lộ Hiểu Vụ sửng sốt, lại còn cố ý hầm canh cho bọn họ ăn, quả là rất lo lắng.

Mạnh Dịch Nam ngồi ở bên cạnh, liếc mắt nhìn bát canh, đại khái trong lòng có thể hiểu được một chút. Mẹ vợ quả nhiên là suy nghĩ chu đáo!

Lộ Hiểu Vụ kỳ quái bưng bát của Mạnh Dịch Nam lên, tính múc cho hắn một bát, mở miệng hỏi, “Canh gì đây vậy?” Lộ Hiểu Vụ múc một bát lớn, liếc mắt nhìn Mạnh Dịch Nam, xem mẹ cô thương con rể như vậy, mỗi lần đến đều ưu ái anh, cha cô còn chưa được hưởng thụ phúc lợi đó nha!

Mẹ Lộ khẽ ho một cái, mặt đỏ ửng, “Đây là canh ba ba.”

Lộ Hiểu Vụ tay run lên, đánh rơi cái thìa vào trong bát.

Mạnh Dịch Nam nhanh tay nhanh mắt đem vớt cái thìa lên, đây chính là tâm ý của mẹ vợ, đủ thấy bọn họ có bao nhiêu khát vọng muốn ôm cháu. Đáng tiếc…… Hai người già còn phải đợi một chút. Bất quá, thuận tiện bồi bổ cũng không quan hệ, Mạnh Dịch Nam bưng bát định uống.

Lộ Hiểu Vụ đột nhiên giật mình, vươn tay giật cái bát trong tay anh.

Mạnh Dịch Nam liếc mắt, chậm rãi nhìn về phía Lộ Hiểu Vụ, cha mẹ cũng nhìn chằm chằm Hiểu Vụ, con gái hôm nay bị làm sao vậy? Cư nhiên lại thất lễ ở trên bàn cơm, bọn họ đâu có dạy cô như thế này.

Lộ Hiểu Vụ quét mắt nhìn mọi người trên bàn ăn, chậm rãi nuốt nước bọt, sau đó bưng bát canh đặc lên, vô cùng khó khăn nói ra được mấy chữ, “Anh ấy không thể uống, để con uống hộ.”

Cha Lộ mẹ Lộ trợn tròn mắt, cùng kêu lên quát cô, “Hiểu Vụ”

Muốn uống thì tự mình múc, sao lại đoạt của Dịch Nam làm cái gì?

Mạnh Dịch Nam mắt tối sầm lại, chậm rãi bình tĩnh nhìn mặt Lộ Hiểu Vụ, cô lại muốn giở trò gì vậy?

Lộ Hiểu Vụ bưng bát canh đầy, cảm giác hơi sai trái, nhanh chóng đưa tới bên miệng, uống một ngụm to, có hơi khát, liếm liếm khóe miệng, Lộ Hiểu Vụ mới mở miệng, “Dịch Nam gần đây thường hay bị nóng, không thể ăn đồ bổ như vậy, con sợ anh ấy bị chảy máu mũi.” Nói xong lại uống một hớp lớn, trong chốc lát đã hết nửa bát.

Cha Lộ mẹ Lộ trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn nhau, Hiểu Vụ hôm nay bị làm sao vậy?

Mạnh Dịch Nam rút ra một tờ khăn giấy trong hộp, đưa tới bên miệng Lộ Hiểu Vụ, Lộ Hiểu Vụ tự nhiên nhận lấy, lau lau miệng, cô là vì muốn tốt cho hắn, mà cũng vì muốn tốt cho chính mình. Hắn không uống đã như sói như hổ, nếu uống canh đại bổ này vào, cha mẹ, con gái các người đêm này xem chừng sẽ phơi thây trên giường lớn, trăm ngàn lần không thể!

Lộ Hiểu Vụ một bên trong lòng rơi lệ, một bên mở to mồm nuốt bát canh ba ba.

Mạnh Dịch Nam nhẹ nhàng cười, “Con gần đây đang bị nóng người, xem ra là không thể tiếp tục ăn.” Mạnh Dịch Nam biết thời biết thế, hắn làm sao mà cần phải uống canh này, nhưng thật ra gần đây Hiểu Vụ làm việc rất vất vả, cần tẩm bổ. (mèo đầu heo: anh này giỏi ngụy biện gớm >__

Cha Lộ mẹ Lộ kỳ quái nhìn con gái, cũng chỉ biết lắc đầu, hai ông bà già nghĩ cả nửa ngày tìm tra cách này để tẩm bổ cho con rể, lại bị con gái ngăn cản mất, cô còn không muốn cho bọn họ ôm cháu à.

Mẹ Lộ mang theo xác con ba ba thả vào trong bát Mạnh Dịch Nam, “Đến đây, nếu không uống canh, thì ăn cái này vào.” Nơi này có tinh hoa, tuyệt đối là thiết yếu đối với nam giới.

Lộ Hiểu Vụ vừa thấy, vội vàng, chạy nhanh lấy đũa duỗi ra, kẹp lấy xác con ba ba, “Cái này con chưa từng ăn.” Nói xong, cái xác kia đã chạy đến trong bát cô, cha Lộ bắt đầu nổi giận, “Hiểu Vụ, không lễ phép.”

Lộ Hiểu Vụ kinh ngạc nhìn cha cô, ba ba bên miệng cũng không dám cho vào, phụ thân đại nhân nổi giận, cô có hơi sợ.

Mạnh Dịch Nam, cười khẽ nói, “Không sao, Hiểu Vụ muốn ăn cứ cho cô ấy ăn, cô ấy gần đây làm việc rất vất vả, thường xuyên kêu xương sống ở thắt lưng bị đau.” Nói xong còn nhìn Lộ Hiểu Vụ cười ái muội.

Lộ Hiểu Vụ trừng mắt nhìn hắn một cái, cô vì sao bị đau xương sống thắt lưng, còn không phải do hắn ban tặng! Thế mà còn ở chỗ nào giả người tốt, giả bộ!

Lộ Hiểu Vụ hung hăng cắn con ba ba, nhưng cắn cả nửa ngày, phát hiện không có gì ăn được, cái này có gì tốt, ngay cả thịt cũng không có.

Mẹ Lộ nhìn thấy Lộ Hiểu Vụ mới cắn vài miếng đã vứt ở trên bàn, không ngớt quát, “Con gái dốt, tinh hoa như vậy mà ném ra bàn hả.”

Mạnh Dịch Nam nhanh tay, đem bỏ vỏ con ba ba ra, ở phía dưới đuôi lộ ra phần nhỏ nhỏ, hắn đưa tới trước mặt Lộ Hiểu Vụ, “Hút.”

Lộ Hiểu Vụ đành phải ngoan ngoãn chấp nhận chiếu chỉ, dùng sức hút vào, cô ú ớ trong miệng, “Đây là cái gì?” Nuốt vào liền một lúc, không có cảm giác gì cả.

“t*ng trùng ba ba.” (MĐH: Đừng ném đá bạn BT, bạn học chuyên Sinh mà hắc hắc……….hana và toàn đội tính phúc *quăng đá* mèo đầu heo) Mạnh Dịch Nam nhìn cô nuốt xuống, lại dịu dàng cho cô một đao. Hả, vậy nên cổ họng Lộ Hiểu Vụ nóng rực, hắn cư nhiên lại cho cô ăn……. Này!

Mặt Lộ Hiểu Vụ đỏ như lửa đốt, đã bắt đầu cảm thấy được cả người nóng lên, canh ba ba này tác dụng quả nhiên rất mạnh mà, mới như vậy một hồi, mà cô đã bắt đầu miệng khô lưỡi khô, cô quạt quạt miệng, thật khát a!

Mạnh Dịch Nam đứng dậy đi vào phòng bếp lấy cho cô cốc nước, Lộ Hiểu Vụ nhanh chóng uống hết, nhưng sau một hồi lại cảm thấy khô miệng, thật khó chịu!

Bữa cơm của Lộ Hiểu Vụ khổ không nói nổi, ai phát minh ra ăn t*ng trùng ba ba, nhất định là một tên đại biến thái, ăn xong cả người buồn bực, như thế nào mà sống được!

“Hiểu Vụ, cuối tuần này Minh Hạo kết hôn, đến lúc đó cả con và Dịch Nam đều phải đi nhé.” Mẹ Lộ cũng cảm giác con gái không thể chịu nổi nữa, xem mặt cô hồng hồng giống như cây táo chín, cô vẫn còn đoạt ăn.

Quý Minh Hạo là em họ của Lộ Hiểu Vụ, kém Lộ Hiểu Vụ 5 tuổi, mới 25 tuổi thế mà đã muốn kết hôn.

“Minh Hạo mới nói chuyện bao nhiêu lâu, mà đã muốn kết hôn?” Lộ Hiểu Vu giật mình nói nhỏ, lần trước mới thấy nó nói là có người yêu.

“Mới ba tháng, nhưng đối phương chưa muốn công khai, Minh Hạo làm ầm lên muốn kết hôn, dì Hai con không xoay chuyển được nó, đành phải đồng ý.” Mẹ cô thở dài lắc đầu.

“Minh Hạo khá là nổi loạn.” Lộ Hiểu Vụ nhất thời nhớ đến cá tính quật cường của em họ mình, cũng chỉ nhẹ lắc đầu.

Cơm nước xong, vợ chồng Mạnh Dịch Nam lái xe về nhà.

Cho đến khi ngồi vào trên xe, cả người Lộ Hiểu Vụ nóng lên, lần sau sẽ không bao giờ cho phép mình ăn linh tinh nữa, sẽ chết sớm mất!

Mạnh Dịch Nam đưa tay lên, sờ trán Hiểu Vụ thật sự rất nóng, xem ra cô có chút không chịu được rồi.

“Về nhà uống cốc trà xanh lạnh, có thể sẽ khá lên được một tí.” Mạnh Dịch Nam nhìn mặt Lộ Hiểu Vụ đỏ lên, trong lòng cũng mừng thầm, không cho anh ăn, em ăn xong rồi chịu không nổi, xem ra đêm nay vợ anh sẽ không kháng cự anh ôm rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.