Hai đứa vừa ngắm quần áo vừa trò truyện trong gian hàng quần áo với những nhãn hiệu không mấy nổi tiếng.
Nhìn những ánh mắt không mấy thiện cảm của những người xung quanh, hai cô gái cũng chỉ biết lắc đầu bỏ qua thôi.
Xã hội này là vậy, ai cũng nhìn mặt người khác để kiếm sống. Bề ngoài An Nhĩ Thuần và Bích Thuần không mấy nổi bật trong những bộ trang phục mắc tiền.
Thay vào đó, họ chưa bao giờ thấy nhãn hiệu mặc trên hai người con gái này nên tất nhiên là cũng chả có ai rảnh mà đi ‘hỏi thăm’ hai người cả.
Không để ý đến những thứ đó. Bích Thuần vừa ngắm quần áo vừa nói.
“Mày bây giờ…”
An Nhĩ Thuần ngắt lời: “Sao tự nhiên rủ tao mua quần áo vậy?”
“Ăn chán rồi… bây giờ gọi là đang đi tản bộ để tiêu thức ăn…”
“…”
Thật ra vẻ mặt của Bích Thuần luôn rất dày. An Nhĩ Thuần biết điều đó.
Nhớ năm đó Bích Thuần theo đuổi chồng của cô ấy mà cô bật cười.
“Mạch Đông định làm gì chưa?”
Bích Thuần vừa ngắm quần áo vừa thản nhiên: “Làm gì là làm gì?”
“…”
Mạch Đông là chồng của Bích Thuần. Năm ấy lúc học đại học, Mạch Đông là học trưởng cũng khá nổi tiếng ở trong trường. Mạch Đông và Bích Thuần quen nhau lúc hai người cùng làm luận văn tốt nghiệp.
Sau khi làm xong, Bích Thuần bắt đầu theo đuổi Mạch Đông với lí do ‘tâm đầu ý hợp’. Nhớ năm ấy, bất cứ ai đến gần Mạch Đông ngỏ ý làm quen là ngay lập tức Bích Thuần xen vào rồi tỏ vẻ giận dỗi như Mạch Đông đang ngoại tình ấy.
Dần dần thì hai người chính thức hẹn hò rồi tiến đến hôn nhân luôn. Lúc hai người kết hôn, An Nhĩ Thuần vẫn còn bàng hoàng. Hai người chỉ cười ngượng nói rằng muốn kết hôn để lấy vốn mở công ty.
Lúc đó An Nhĩ Thuần vẫn chưa kiếm được nhiều tiền nên cũng không thể giúp gì cho họ được.
Sau đó thì như bây giờ đây… Họ không được coi là giàu có tiếng nhưng cũng thuộc loại có tiền. Nhưng so với Nhĩ Gia thì tổng số tiền mà họ có cũng chỉ như số tiền nuôi Mẫn Mẫn thôi. Mà tất nhiên là số tiền nuôi Mẫn Mẫn cũng không phải là ít.
—————
Nếu có thời gian ở đây ngắm quần áo thì An Nhĩ Thuần thà tự mình nghĩ ra vài bản thiết kế còn hơn.
“An Thuần… mày cũng nên suy nghĩ cho mình đi…”
“Hả…” An Nhĩ Thuần chợt giật mình khi Bích Thuần gọi cô.
“Tao nói thật đấy… Biết đâu có lúc mày tìm được ai thích hợp thì sao?”
Cô lại cười ngượng: “Vậy chắc kiếp sau mất…”
*Ting… *Ting…
Tiếng chuông điện thoại của An Nhĩ Thuần vang lên.
“Tao nghe điện cái…”
“*Mẹ, điện thoại quan trọng hơn bạn thân mày à…”
Nhìn thấy số lạ trong điện thoại, An Nhĩ Thuần cười thầm: “Đúng đấy…”
Nhìn nụ cười của cô mà Bích Thuần cười thầm. Con này yêu rồi à…
—————
An Nhĩ Thuần vừa mở máy đã nhận được một giọng nói không mấy thiện cảm.
“Công ty… có việc…”
Dù có chút bất ngờ nhưng An Nhĩ Thuần cũng nhanh phản ứng lại.
“Ừ…”
*Mẹ kiếp, tên khốn này làm như cô lúc nào cũng rảnh lắm vậy.
Chỉ là… hắn gọi đúng lúc thật đấy.
Nhìn số điện thoại dần mờ đi trong màn hình điện thoại, cô lại cười thầm.
—————
Đứng trước toà nhà cao lớn của công ty Thiên Hà, An Nhĩ Thuần cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Bước thẳng đén quầy lễ tân, cô hỏi thăm: “Phòng chủ tịch ở đâu vậy?”
Cô gái ở quầy lễ tân tuổi chắc cũng xấp xỉ An Nhĩ Thuần thôi nhưng nhìn phong cách ăn mặc của cô ta, An Nhĩ Thuần không có thiện cảm tí nào.
Cô ta mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng dính, bên trong lại còn mặc áo ren đen. Chắc chắn là cố tình để lộ ra cho người ta thấy rõ vòng một rồi.
An Nhĩ Thuần rất ít khi để ý đến số đo của mình, cô chỉ quan tâm đến sức khoẻ của bản thân thôi nhưng ít nhất… cô vẫn cảm thấy vòng một mình vẫn to hơn cô gái kia….
Vì quầy lễ tân cao đến ngang bụng nên An Nhĩ Thuần không thể thấy được phía dưới cô ta mặc gì nhưng cô đoán chắc cũng chẳng khá hơn bên trên là bao.
Ánh mắt của cô ta nhìn An Nhĩ Thuần không mấy thiện cảm cho lắm.
Cũng đúng thôi, hiện tại An Nhĩ Thuần chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng được thiết kế đơn giản có thể tìm thấy một đống ở ngoài chợ. Cô mặc một chiếc quần bò sẫm màu cũng gọi là đơn giản hết mức có thể rồi. Bên ngoài cô chỉ khoác một chiếc áo dạ dài đến đầu gối vì trời hôm nay cũng không rét lắm.
Một lúc sau, An Nhĩ Thuần mới nhận được câu nói từ người kia: “Nhân viên thực tập mới à?”
“Không, tôi đến tìm chủ tịch.” An Nhĩ Thuần đáp lại cũng tỏ ý không ưa gì người kia.
Vài người đi qua định hỏi thăm quầy lễ tân thì chợt thấy không khí xung quanh đây có vẻ căng thẳng bất thường nên cũng rời đi luôn.
Bất chợt…