Tô Lạp có chút cà lăm, môi khẽ run lên. Đôi môi của người đàn ông này thật là đẹp, ở khoảng cách gần như vậy nhưng trông vẫn rất mỏng! Vừa nói chuyện, trong nháy mắt, cô có thể ngưởi thấy mùi thuốc lá trong miệng, loại cảm giác này làm cô cảm thấy rất nguy hiểm.
Ở một nơi ngập tràn kích thích, gặp nguy hiểm như vậy với một người đàn ông! Còn chưa biết là có đường ra hay không, cô len lén đánh giá bộ dáng của anh. Người đàn ông này dáng dấp chỉ có thể dùng một từ “hoàn mỹ” để hình dung, chẳng lẽ anh ta là đại gia ở đây sao? Không phải là đại gia thường đi tìm phụ nữ xinh đẹp à? Những người dư tiền như vậy ai lại đi chọn chỗ này để làm việc?
Trong khi Tô Lạp đang luống cuống , anh liền nâng cái chân đang giữ chân của cô cao hơn, bàn tay xông vào giữa hai chân cô, không yên phận vuốt ve qua lại.
Mặc dù đang mặc quần dài bên dưới váy nhưng cô vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, hơn nữa anh ta dùng quá sức rồi, làm xương cốt của cô thật là đau. Tô Lạp nhíu mày, giận dữ đẩy anh ra, “Anh làm gì thế? Muốn giở trò lưu manh sao!”
Khóe miệng anh nhếch lên, cười giễu cợt, “Giở trò lưu manh thì thế nào?”
Tô Lạp nghiêng người né tránh sự đụng chạm của anh, cũng là che giấu biểu cảm của mình. Cô cảm thấy cảm giác tê tê truyền khắp cơ thể, trời nóng thế này mà bàn tay của anh lạnh như băng!
Chiếc chân dài ở giữa hai chân Tô Lạp giật giật tạo thành nếp gấp, thoạt nhìn giống như những vỏ sò trên biển, anh hé môi cười đểu, “Cô mới vừa quấy rầy tôi làm việc! Tất nhiên phải bồi thường!”
“Cái gì? Bồi thường? Bồi thường cái đầu anh!”
“Bồi thường là bồi thường thế nào? Tôi không xứng với anh!”
Tô Lạp kinh hãi giữ chặt túi trong tay, cô là người nghèo có được hay không? Huống chi người đàn ông này cả người diện hàng hiệu, dáng dấp rất sang trọng, tuyệt đối là một đại gia giàu có, giống như hải sản cao cấp vậy, muốn một cô gái nghèo như cô bồi thường cái gì?
Tô Lạp là một người keo kiệt, cực kì keo kiệt, người nào đề cập tiền với cô liền lãnh hậu quả, “Tôi cầu xin anh! Đó là do anh bất lực, chỉ có một tiếng chuông điện thoại liền bị hù đến mức xụi lơ, đâu liên can đến tôi! Anh về nhà chịu khó hốt mấy thang địa hoàng bồi bổ là được mà! Cần gì phải so đo vài đồng với tôi!” Tô Lạp khóe mắt khinh thường, đẩy anh ra muốn rời khỏi.
Anh nhất thời nổi trận lôi đình, cắn răng nghiến lợi, vươn tay kéo người cô lại, cánh tay bá đạo nhốt chặt cơ thể mềm mại, “Muốn chết phải không? Hay là muốn ở chỗ này thử qua một chút “bất lực” của tôi? Còn bắt tôi uống cái thứ gì?”
Cắn đôi môi mỏng đầy khêu gợi, nhìn chằm chằm tròng mắt kinh sợ của cô, anh đưa tay vén váy lên, luồn vào bên dưới. Bàn tay anh tự tiện lần mò vào giữa hai chân cô, khiêu khích liếc nhìn, “Cô gái! Về sau đừng mặc cái loại váy này!”
“A………..Đồ lưu manh! Cút ngay!” Bàn tay anh dồn dập lấn tới mang theo luồng điện làm cô sợ chết khiếp, đáy mắt hiện lên sự hốt hoảng.
“Nếu là lưu manh! Tại sao có thể nghe cô nói cút là cút! Quả nhiên, những người phụ nữ dùng chuông điện thoại giống nhau đều đanh đá như nhau. Cô tuyệt đối đầy đủ mùi vị! Tôi thích!” Dứt lời bàn tay đánh úp tới cái mông của cô.
“A ……..” Tô Lạp thét lên một tiếng , vì lý do phòng vệ chính đáng, đầu gối hung hăng hướng đến nửa thân dưới của anh đá một cái ngay chỗ hiểm, không làm thế cô không chạy được!
“Ư. . . . ! Đứng lại!” Anh khụy gối xuống, đau đớn ôm lấy nửa thân dưới.