Khi hai anh em họ về đến nhà, đã là hơn mười hai giờ đêm.
Chưa thấy bóng người, nhưng ở trong phòng, Lưu Khải Hiên đã sớm nghe được tiếng cười của hai anh em họ, chân mày anh ta không tự chủ cau chặt lại.
Thật ra thì, tối nay sau khi cùng Đường Hân Hân gặp mặt, nụ cười trên mặt bọn họ dường như chưa hề biến mất, nhất là Âu Dương Tử Đức. Thần tượng của cô lại lại là bạn gái của anh mình? Chuyện này có thể khiến cô vui mừng đến mấy ngày.
Nhưng, người định không bằng trời định, nụ cười này của cô chỉ duy trì đến khi nhìn thấy bóng dáng Lưu Khải Hiên ở phòng khách thì ngưng, “Nguy rồi! Em quên báo cho anh Lưu một tiếng.”
“Không sao, anh sẽ giúp em chống đỡ.” Tử Duy cười cười, bàn tay xoa xoa đầu Tử Đức, rồi bước về hướng phòng khách.
Lưu Khải Hiên vẫn đứng ở sổ phía trước, hai tay vác bắt chéo sau lưng, giống như cả buổi tối vẫn đứng bất động như vậy, giống như pho tượng.
“Khải Hiên, đã trễ thế này, cậu vẫn chưa đi nghỉ sao?”
Sống lưng Lưu Khải Hiên khẽ run lên.
Nghỉ ngơi?
Tử Duy cho rằng anh ta có thể nghỉ ngơi được sao? Hắn cho rằng cả đêm không thấy bóng dáng của hắn, không biết rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì mà anh ta có thể an tâm trở về ngủ sao?
Hắn cũng biết hiện tại đã khuya lắm rồi vậy mà lại còn để mình lo lắng cho hắn! Lưu Khải Hiên đau lòng nhắm mắt lại, mím chặt đôi môi đang khẽ run.
“Hai người đói bụng không? Để tôi kêu má Vương dọn chút gì cho hai người ăn.” Lưu Khải Hiên Bình tĩnh nói, lưng vẫn quay về phía bọn họ.
“Không đói bụng, chúng tôi ăn ở bên ngoài rồi.” Tử Đức nhẹ giọng trả lời. Thật may! Giọng điệu của Lưu Khải Hiên nghe có vẻ không khó chịu.
Lưu Khải Hiên gật đầu một cái, “Tử Đức, khuya lắm rồi, em về phòng nghỉ ngơi đi! Tử Duy và anh có chuyện phải vào phòng làm việc nói.” Nói xong, hắn tự động đi tới phòng làm việc trước.
Âu Dương Tử Đức nhìn Tử Duy bướng bỉnh giả làm mặt hề, sau đó chạy nhanh như chớp trở về phòng trên lầu.
Lúc này Âu Dương Tử Duy mới đi vào phòng làm việc.
“Tử duy, tại sao cậu xử sự cũng con nít giống như Tử Đức thế? Cô ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện thì đã đành, sao cậu cũng như thế . . . . . .” Sau khi đóng cửa phòng làm việc, Lưu Khải Hiên rốt cuộc cũng biểu lộ cảm xúc.
Tử Duy ngạc nhiên nhìn anh ta, “Khải Hiên, sao sắc mặt của cậu lại tái nhợt như vậy? Có phải bị bệnh hay không?”
“Tôi không sao.” Anh ta ngồi xuống ghế sa lon, “Tử Duy, người bệnh là cậu, cậu cứ đi như thế sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, cậu có biết không?” Anh ta cố gắng đè nén cảm xúc của mình.
“Cậu xem bây giờ không phải tôi rất tốt sao?” Âu Dương Tử Duy nhún nhún vai, ngồi xuống chiếc ghế da rất lớn sau bàn làm việc, dùng sức xoay tròn chiếc ghế.”Cậu quá căng thẳng rồi.”
“Tôi quá căng thẳng? Cậu nói tôi quá căng thẳng?” Lưu Khải Hiên lắc đầu ra vẻ không thể tin.
Anh ta vì Âu Dương Tử Duy mà trái tim cả đêm không yên, thế mà hắn lại nói anh ta quá căng thẳng?
“Chứ sao nữa! Ngoại trừ những chuyện trước kia vẫn không nhớ ra, tôi không phải là rất tốt sao? Cậu yên tâm, tôi không có việc gì.” Tử Duy cười rất thoải mái.
“Yên tâm? Sao tôi có thể yên tâm được? Cậu biết không? Gần đây tin tức truyền thông vẫn theo dõi chặt chẽ thương tích của cậu tiến triển như thế nào, cổ đông chờ mãi vẫn không thấy cậu trở lại chủ trì đại cục, đã bắt đầu lo lắng, một số công ty cũng bắt đầu có thái độ chờ xem sự việc chuyển biến ra sao, ngay cả kế hoạch sáp nhập công ty Hân Quốc cũng bị ảnh hưởng. . . . . .” Lưu Khải hiên vuốt vuốt tóc, có vẻ mệt mỏi và buồn phiền, “Mà bệnh tình của cậu một chút tiến triển cũng không có. . . . . .”
“Khải Hiên, có phải cậu quá mệt mỏi hay không?” Tử Duy thấy được anh ta có vẻ buồn phiền cùng. . . . . . Tức giận.
“Tôi không sợ mệt mỏi, tôi lo lắng cho bệnh tình của cậu. . . . . .” Trong mắt của anh ta tràn đầy sự quan tâm.
“Tôi không có cách nào khác rồi.” Tử Duy vừa nói vừa nhún vai.
Lưu Khải Hiên nhìn Âu Dương Tử Duy giống như một ậu bé chưa trưởng thành, trong lòng không khỏi một hồi đau nhói.
Tử Duy bị bệnh, bệnh khiến hắn không biết rõ mình là ai!
Tuy chỉ có ba mươi tuổi, nhưng trước kia hắn là một người bình tĩnh, lão luyện, nhìn hắn trưởng thành và chững chạc; nhưng bây giờ nhìn hắn xem . . . . . . Cảm giác giống như cậu bé mười lăm tuổi vậy!
Hắn thật sự quên mình là ai, cũng quên luôn quá khứ của bọn họ rồi!
Lưu Khải Hiên dựa lưng vào ghế, không còn chút sức lực nào nhắm hai mắt lại.
Đúng rồi! Tử Duy bị bệnh, mình không nên giận hắn, hắn chỉ là mất trí nhớ mà thôi, hắn sẽ phục hồi như cũ, hắn sẽ nhớ lại quá khứ. . . . . .
“Tử Duy, cậu mệt không? Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi lại tới thăm cậu.” Hắn cố gắng gượng cười, rồi đứng dậy.
“Khải Hiên, tôi thấy. . . . . . Mấy ngày nữa tôi quay về công ty được rồi, thích nghi sớm một chút cũng tốt, nếu như chờ tới lúc tôi khôi phục lại trí nhớ, thì không biết phải chờ tới lúc nào!”
“Nhưng cậu không nhớ gì về tình hình và công việc của công ty. . . . . .”
“Không sao, có cậu ở đây, sợ cái gì? Tử Đức nói cậu là trợ thủ đắc lực của tôi, không phải sao?”
“Được rồi!” Lưu Khải Hiên lại mỉm cười. Anh ta có cảm giác thích được hắn tin tưởng.
“Khải Hiên. . . . . .” Tử Duy đột nhiên gọi hắn dừng lại, “Mặc dù tôi không thể nhớ lại chuyện trước kia, nhưng tôi hiểu rõ cậu là bạn tốt nhất của tôi, cám ơn cậu!”
Mặc dù hắn cũng không hiểu, tại sao hắn mất trí nhớ lại làm Khải Hiên khẩn trương như vậy. . . . . .
—————-
“Con gái, chương trình biểu diễn thế nào? Có ai bình luận gì hay không?”
Căn cứ vào thời gian làm việc và nghỉ ngơi các ngày trong tuần của Đường Quốc Sâm, hẳn lúc này là thời khắc ông đang mộng đẹp say sưa, nhưng bây giờ ông lại vẫn ngồi ở trên ghế sofa, trong tay cầm tờ báo, nhưng mắt lại chăm chú nhìn Đường Hân nói chuyện.
Mặc dù tối nay Đường Hân Hân mới kết thúc buổi trình diễn, nhưng từ trước đến giờ cô luôn là một người thích ngủ muộn, đêm càng khuya thì tinh thần của cô lại càng tỉnh táo.
Động thái của Đường Quốc Sâm rất khác thường, dĩ nhiên không thoát khỏi sự chú ý nhạy bén của Đường Hân Hân.
“Ba, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, nói vòng vo càng thêm mệt mỏi a!” Cô ngay cả chuyển động đôi mắt cũng cảm thấy lười.
“Haizzz. . . . . . Là ba quan tâm đến công việc của con, nghe con nói lời này, thật giống như ba có ý đồ gì không bằng!”
Không có ý đồ mới lạ đấy!
Biết rằng tối nay đừng nghĩ yên ổn xem phim, Đường Hân Hân bất đắc dĩ tắt TV.
“Ba nói đi!” Nhìn thấy cô ngồi nghiêng về phía mình, Đường Quốc Sâm chớp mắt cười một tiếng, “Có phải ba muốn thay Á Quần làm lành với con hay không?”
Đường Quốc Sâm mở lớn đôi mắt, “Sao? Con lại khi dễ Á Quần rồi hả ? Khó trách mấy ngày nay nó đi làm đều mặt ủ mày chau!”
“Cái gì mà khi dễ anh ấy? Ba, là Á Quần đang lén lút vụng trộm, không biết đang giở trò gì đây.” Đường Hân Hân bất mãn làu bàu: “Con nghi ngờ anh ấy đang có chuyện gì đó gạt con.”
“Nó mà có chuyện gì gạt con? Cứ coi như nó thật sự lừa con, chỉ cần con trừng mắt, nó một chữ cũng không dám dấu giếm.”
“Ba!” Đường Hân Hân cong cái miệng nhỏ nhắn lên.
“Con đó. . . . . Rõ là biết chắc nó luôn nhường nhịn con!”
“Con làm gì có!” Ngoài miệng kháng nghị, nhưng trong lòng Đường Hân Hân đắc ý cười thầm.
Đương nhiên cô hiểu từ nhỏ Á Quần luôn nhường nhịn cô trong mọi trường hợp, nhưng lần này thậm chí ngay cả “Tuyệt giao” cũng không có tác dụng
Đường Hân Hân nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Ba, mấy ngày nay Á Quần có cái gì đó không đúng?”
“Có cái gì không đúng?” Đường Quốc Sâm nghiêng đầu, cũng nhíu mày, giống như thật sự suy nghĩ. Dù sao ông cũng đã có kinh nghiệm hơn người, nên dù giả vờ giả vịt cũng rất lão luyện, “Không có! Trừ tâm trạng không được tốt ra.”
Đường Hân Hân liếc xéo cha cô một cái, dĩ nhiên cô hiểu được ý của Đường Quốc Sâm.
“Sao kỳ vậy, vậy tại sao ngày đó con vừa nhắc tới Khải Đạt, anh ấy lại cảm thấy lo lắng?” Vẻ mặt của Đường Hân Hân hiện lên nét hồ nghi.
“A! Đúng vậy a. . . . . . Thật là đáng khen cho Á Quần, nếu không phải là nó giúp đỡ ba, ba chỉ có một người sao làm việc được đây? Chỉ có điều. . . . . . Vì bận rộn chuyện công ty mà làm chậm trễ chuyện lớn cả đời của nó, thật là áy náy. . . . . .”
“Ba, con biết rồi, chờ đến cuối năm hợp đồng của con kết thúc, con sẽ về công ty giúp ba, như vậy Á Quần cũng có thể rảnh rang một chút.”
“À. . . . . . Cũng không cần phiền toái như vậy. . . . . .” Trên mặt Đường Quốc Sâm lén thoáng qua một tia cười khác thường, “Con gái, con có nghĩ tới, nếu Á Quần là một thành viên trong nhà chúng ta. . . . . .”
“Đáng tiếc anh ấy không phải!”
“Không sao, con trai thì không được, nhưng làm con rể thì có thể.”
“Ba!” Đường Hân Hân kêu lên, đôi mắt mở lớn nhìn thẳng vào mắt Đường Quốc Sâm, “Ba lại lái sang chuyện khác rồi?”
“Ai! Ba thật sự không hiểu nổi con, từ nhỏ các con chơi cùng một chỗ. . . . . .” Đường Quốc Sâm lại bắt đầu nhắc đi nhắc lại những chuyện từ trước tới nay liên miên bất tận, nhưng Đường Hân Hân đời nào chịu cho ông cơ hội ——
“Ba, từ đầu con đã nói con và Á Quần là không thể nào nha! Chúng con từ nhỏ chơi chung một chỗ, cảm giác giống như chị em, hiện tại con phải cố gắng coi anh ấy như một nửa kia, rất không được tự nhiên a!”
“Nhưng Á Quần đối với con thật rất có lòng!” Đường Quốc Sâm nhắc nhở.
“Đây chính là lo lắng của con! Tiểu tử kia chính là không có đầu óc. . . . . .”
“Con gái, con có nghĩ tới hay không, nếu như Á Quần thật sự cưới con, một mặt ba có thể yên tâm đem công ty giao cho nó; mặt khác con cũng có thể tiếp tục công việc mà con yêu thích, như vậy không phải vẹn cả đôi đường sao? Hơn nữa. . . . . .”
Đường Quốc Sâm còn chưa nói xong, Đường Hân Hân đã đứng lên, dùng sức vươn tay duỗi lưng một cái, lại còn ngáp một cái rất cường điệu.
“Ba, khuya lắm rồi, con đi ngủ đây, ngày mai con còn một cuộc hẹn!” Đường Hân Hân vừa nói vừa đi vào trong phòng, đi được vài bước, lại quay đầu lại nói: “Đúng rồi, nói với Á Quần, con quyết định hòa thuận lại với anh ấy!”
Cách giải quyết duy nhất để quấy rối suy nghĩ của ba cô chính là —— chuồn mất! Đây là kinh nghiệm của cô.
Đường Quốc Sâm bất đắc dĩ lắc đầu, “Con chỉ biết chơi đùa. . . . . .”
“Lần này là hẹn với bạn trai!” Từ trong phòng cô lại tiếp tục ném ra những lời này, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Bạn trai”.
“Bạn trai?” Đường Quốc Sâm nói thầm: “Lần trước không phải con cũng hẹn hò với bạn trai hay sao? Lần này cũng là người đó hay sao?”
Trong phòng Đường Hân Hân không có tiếng trả lời. Đường Quốc Sâm không thể làm gì khác hơn là tức giận trở về phòng, vừa đi vừa cảm thán: “Làm cha mẹ bây giờ, toàn bị bắt chẹt”
Thật ra thì, đối với mấy người bạn trai của Đường Hân Hân, Đường Quốc Sâm cũng không phủ nhận rằng nhiều người có điều kiện rất tốt. Chỉ có điều, đối với Á Quần, từ nhỏ nhìn đến lớn ông luôn ưu ái một chút, cũng chỉ có đem Đường Hân Hân giao cho Á Quần, ông mới có thể yên tâm!
———–
Đường Hân Hân hẹn Âu Dương Tử Duy vào giữa trưa mười hai giờ. Nhưng trước đó, cô quyết định đến bệnh viện nơi Hàn Văn Thịnh công tác.
Trải qua cả một đêm suy nghĩ, cô quyết định nói ra sự thực. Cô muốn nói cho bọn họ biết, cô không phải là bạn gái của Âu Dương Tử Duy, thậm chí, Âu Dương Tử Duy căn bản cũng không biết cô. Mà hắn biết cô, có thể là vì trước khi đụng xe cô là người cuối cùng hắn nhìn thấy. . . . . .
Nhưng, bây giờ não bộ Âu Dương Tử Duy bị tổn thương, vì vậy cô cũng không dám kích động hắn, cho nên cô mới đến tìm bác sĩ của hắn – Hàn Văn Thịnh.
“Cô Đường? Sao cô lại tới đây?” Trong phòng khách, Hàn Văn Thịnh cười cười hỏi Đường Hân Hân, trên tay đang giở bệnh án xem.
“Bác sĩ Hàn, anh rất bận?”
Hàn Văn Thịnh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, “Mười giờ rưỡi tôi có cuộc phẫu thuật.” Hắn hơi dừng lại một chút, rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Cô tới vì Tử Duy?”
Đường Hân Hân lúng túng gật đầu một cái.
“Không sao, tôi còn ít thời gian.” Hàn Văn Thịnh cười cười, gấp bệnh án trên tay lại.
“Là như vầy. . . . . .” Đường Hân Hân suy nghĩ không biết nên tìm từ như thế nào.
Hàn Văn Thịnh nhìn cô, cười cười, “Có phải cô muốn tới đây nói cho tôi biết cô không phải là bạn gái Tử Duy hay không?”
“Anh biết?” Đường Hân Hân giật mình.
Làm sao anh ta biết được? Chẳng lẽ lần đụng xe đó anh ta cũng có mặt?
“Dĩ nhiên! Ngày hôm qua nhìn vẻ mặt cô là tôi biết ngay rồi.”
“Vậy sao hôm qua anh không nói cho anh ta biết?”
Hàn Văn Thịnh cười một tiếng, “Ngày hôm qua bộ dạng của Tử Duy đối với cô, cô cũng thấy đấy, cô nói xem, tôi nỡ lòng nói sao?”
“Nhưng . . . . . .”
“Cô Đường, thành thật mà nói, tôi hy vọng cô có thể tạm thời đóng giả là bạn gái của Tử Duy.”
“Cái . . . . . . Cái gì! ?” Đường Hân Hân không dám tin xanh cả mắt.
“Là như thế này, Tử Duy là một bệnh nhân không nhớ gì về quá khứ cả, do vậy việc chữa trị rất cần người khác giúp đỡ, nhất là có thể làm cho hắn tin tưởng.”
“Nhưng, tôi không phải người nhà của anh ta a!” Đường Hân Hân khó hiểu nhìn Hàn Văn Thịnh.
“Nếu như cậu ấy không tin tưởng cô, thì dù cô là người nhà cậu ấy cũng vô ích! Cô Đường, mặc dù cô không phải là bạn gái Tử Duy, nhưng Tử Duy có cảm giác mãnh liệt với cô là sự thật, hiện tại cậu ấy nhận định cô là bạn gái của cậu ấy, nếu như cô nói cho cậu ấy biết chân tướng sự việc, cậu ấy cũng sẽ không tin. Những người có bệnh giống như hắn, đối với bản thân mình có cảm giác rất cố chấp, chúng ta cũng không thể để cho cậu ấy chịu kích thích, nếu không, ngay cả bản thân mình cậu ấy cũng không tin tưởng nữa!” Hàn Văn Thịnh giải thích rất cẩn thận.
Đường Hân Hân sau khi nghe giải thích trở nên ngây ngốc. Cô thật sự phải giả mạo làm bạn gái của Âu Dương Tử Duy sao? Này. . . . . . Như vậy sao được! Không thể, cô phải nói lại cho rõ ràng mới được!
“Bác sĩ Hàn, tôi muốn nói là. . . . . .”
Đột nhiên, cô y tá gõ cửa đi vào: “Bác sĩ Hàn, rất xin lỗi, đã tới giờ chuẩn bị vào phòng mổ rồi.”
“Được, tôi đi ngay.” Hàn Văn Thịnh đứng dậy: “Cô Đường, tôi phải làm việc.”
“Vậy. . . . . . Vậy tôi phải làm thế nào?” Đường Hân Hân lo lắng, cũng đứng lên.
“Chỉ cần tạm thời giả mạo là bạn gái Tử Duy là được, nói không chừng cậu ấy sẽ vì cô mà nhớ tới chuyện trước kia.” Hàn Văn Thịnh vừa nói, vừa bước nhanh về phòng khử trùng.
“Nhưng, tôi cũng không hiểu rõ quá khứ của anh ta a!” Đường Hân Hân vẫn theo sát Hàn Văn Thịnh.
“Không sao, Tử Duy cũng không hiểu rõ quá khứ của chính cậu ấy” Quẹo một cái, trước khi vào phòng khử trùng, hắn quay đầu lại nhìn Đường Hân Hân cười cười, “Chỉ cần cô đừng gây kích động cho cậu ấy là được!”
“Nhưng, tôi. . . . . .” Cô còn muốn nói tiếp, cửa đã bị đóng lại.
Cô nhìn dòng chữ “Phòng khử trùng, không phận sự xin chớ vào”, tinh thần suy sụp, hai vai rũ xuống.
Làm sao đây?
Thật phải tạm thời làm bạn gái Âu Dương Tử Duy sao? Nếu như không chấp nhận, lại khiến hắn bị đả kích, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, vậy. . . . . .
Không được! Hắn bị như hôm nay đều là do cô làm hại, cô không thể khiến cho bệnh tình của hắn càng thêm nặng hơn!
Nhưng, ngoại trừ cô biết tên của hắn là Âu Dương Tử Duy, là tổng giám đốc của tập đoàn Khải Đạt ra, những chuyện khác cô không hề biết gì a!
Đứng ở cổng bệnh viện, nhìn bầu trời xanh thẳm, một Đường Hân Hân luôn luôn tràn trề sinh lực, bây giờ dù làm thế nào cũng không nhúc nhích nổi.
—————-
Vừa đi đến điểm hẹn, Đường Hân Hân liền nhìn thấy hai anh em Âu Dương Tử Duy.
“Hân Hân, em đã đến rồi.” Âu Dương Tử Duy mặc trên người một bộ quần áo hàng hiệu nhưng kiểu dáng rất đơn giản và thoải mái, trên gương mặt đẹp trai đang nở một nụ cười quyến rũ.
Trong lòng Đường Hân Hân hơi chấn động một cái, vào ban ngày, Âu Dương Tử Duy so với đêm qua thật sự đẹp trai hơn, mạnh mẽ hơn và quyến rũ hơn.
“Chị Đường, em đem anh trai giao cho chị nha! Chúc hai anh chị có một cuộc hẹn vui vẻ, bái bai!” Sau khi nói xong, Âu Dương Tử Đức liền gọi một chiếc tắc xi rời đi.
“Hân Hân, em làm sao thế?” Âu Dương Tử Duy gọi Đường Hân Hân đang chìm đắm trong suy nghĩ trở về.
“Không có a!” Hắn vừa hỏi như vậy, Đường Hân Hân cuối cùng cũng nhớ ra “Chính sự”.
“Đúng rồi, hôm nay em mặc bộ quần áo này anh có thấy có ấn tượng gì hay không?” Cô kéo kéo cái áo khoác Jean trên người, xoay một vòng trước mặt hắn.
Mới vừa rồi cô đặc biệt quay về nhà, mặc bộ quần áo giống như đúc ngày hắn xảy ra tai nạn xe, hy vọng có thể làm hắn nhớ lại.
Âu Dương Tử Duy nhăn đầu lông mày, suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.
“Không có ấn tượng?” Gương mặt xinh đẹp và tinh tế của Đường Hân Hân thoáng chốc trở nên ảm đạm.
Nhìn thấy vẻ mặt vốn đang hứng khởi của Đường Hân Hân nhanh chóng bị sự thất vọng, chán nản xâm chiếm, Âu Dương Tử Duy rất không đành lòng.
“Hân Hân, thật xin lỗi, anh biết rõ anh không nên quên em, anh biết những kỷ niệm đã từng có giữa chúng ta quan trọng với em như thế nào. . . . . .” Hắn thận trọng cầm tay của cô, trong đáy mắt tràn đầy áy náy, “Anh xin cam đoan! Anh nhất định sẽ cố gắng nhớ lại, có được hay không?”
Nhìn thấy đôi mắt kia tràn đầy tình cảm dịu dàng và áy náy, Đường Hân Hân chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Haizzz! Lỗi là do cô tạo thành, sao cô có thể giận hắn được đây? Nếu không phải do cô hại hắn đụng xe, hắn làm sao có thể ngay cả mình là ai cũng không nhớ, làm sao có thể lại xem cô như bạn gái hắn?
Hắn là một nhân tài trong kinh doanh, hắn tự hào có tất cả mọi thứ, hắn không nên sống một cuộc sống mơ mơ hồ hồ như vậy cả đời, Cô nên giúp hắn khôi phục lại trí nhớ mới đúng! Trong lòng Đường Hân Hân suy nghĩ, khóe miệng lại cố gắng giương lên một nụ cười.
“Là em không đúng, thật xin lỗi!”
“Em không giận là tốt rồi, anh không thích thấy em tức giận.” Âu Dương Tử Duy lại nở một nụ cười trên gương mặt đẹp trai, rõ ràng là cảm thấy nhẹ nhõm.
“Em không tức giận.” Đường Hân Hân lắc đầu cười. Đối mặt với gương mặt đẹp trai, quyến rũ này, tức giận cũng không phải là chuyện dễ dàng, “Em chỉ . . . . .”
“Anh biết, chẳng qua em chỉ nóng lòng một chút thôi, có đúng hay không? Em yên tâm, anh nhất định sẽ nhớ lại.” Hắn hứa rất nghiêm túc, tiếp theo cầm tay của cô, đổi giọng: “Đi, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó anh dẫn em đi một chỗ.”