Linh Giang thông báo cậu ấy sẽ đi xem phim mừng sinh nhật mười tám tuổi cùng ai đó với một vẻ bình thản, và quấn một lọn tóc vào ngón tay. Vậy mà tôi cảm giác như ai đó vừa đấm vào bụng mình một cái. Rồi cậu ấy chẳng nói gì nữa, nhìn lơ đãng ra cửa sổ, lẩm nhẩm một giai điệu nồng nàn. Và cậu ấy ngủ gật, đầu dựa trên vai tôi.
Tôi đã mong chuyến xe buýt ấy chẳng dừng lại. Mãi chẳng đến trạm dừng. Như rất nhiều những kỷ niệm chỉ có tôi và cậu ấy mà tôi muốn nó sẽ là một điều gì đó thật riêng tư. Giang đang ngủ ngon lành. Tôi có thể nhìn thấy sống mũi cao và hàng lông mi của cậu ấy khẽ động đậy. Mùi hương tóc của cậu ấy sẽ còn lưu lại trên áo tôi sau khi đã về đến nhà. Tôi nhớ mái tóc dài này, cậu ấy đã từng phải cắt phăng đi vì bị bôi kẹo cao su lên, rồi nhòe nhoẹt nước mắt khóc với tôi. Cậu ấy hay cắn môi dưới mỗi lần tập trung suy nghĩ. Tôi đặc biệt thích nhìn cậu ấy mỗi một lần giật mình như kẻ làm điều vụng trộm bị bắt gặp. Mắt mở to rồi lảng đi chỗ khác, khịt mũi một cái, kiểu như không biết gì hết. Nhưng má lại ửng hồng.
Mười bảy tuổi, bạn sẽ có những rung động đầu tiên trong đời. Và bạn gọi đó là mối tình đầu. Mối tình đầu của tôi là những trưa tan học, nhìn thấy một tà áo dài trắng đứng đợi ở cửa lớp. Là một chiếc khăn quàng cổ vụng về vẫn nằm yên trong ngăn kéo để mỗi lần nhìn thấy tôi lại phì cười. Chỉ là tôi không đủ tự tin để nói ra ba-từ-quan-trọng. Không đủ tự tin giữ cô bạn bên mình. Giang rực rỡ như mặt trời. còn tôi chỉ là mặt trăng với ánh sáng bàng bạc. Thậm chí người ta còn chẳng nhớ đến ánh sáng của nó nếu đêm đã được thắp sáng bởi đèn điện. Tôi có là gì đâu so với những anh chàng nổi bật hơn nhiều vẫn hàng ngày quay xung quanh cô bạn. Cảm giác khó chịu đó càng rõ ràng hơn khi Phong công khai thích Giang. Có lẽ chiều nay, cậu ấy đi xem phim với Phong.
Như một trò đùa, Phong đột ngột xuất hiện trước mặt khi tôi đang lang thang trên tầng giải trí của siêu thị.
– Chào! Không ngờ gặp cậu ở đây.
– Chào! Cậu đang làm gì ở đây thế?
Không thể nói vì tôi không yên tâm, vì tôi muốn biết buổi hẹn hò của Linh Giang thế nào nên đến đây. Tôi nhún vai.
– Tớ đến chơi game. Còn cậu?
– Chơi game. Như cậu thôi.
Tôi nhìn quanh. Không thấy Giang đâu. Cậu ấy không đi xem phim với Phong sao? Phong cũng nhìn quanh.
– Cô bạn đáng sợ đã cho tớ ăn cục lơ đâu rồi? Tưởng hai người lúc nào cũng đi chung với nhau.
Tôi cười không đáp.
– Chuyện hai người sao rồi?
– Cậu ấy không nói cho cậu biết à? Hết rồi. Cậu ấy nói đã có người để thích, tớ có cố nữa cũng chỉ ăn bánh ‘bơ’ thôi. Mới đầu tớ hơi bực một chút nhưng rồi thấy có cố nữa cũng chẳng ra sao thật. Vậy là thôi. Một lúc nào đó, sẽ có một cô nàng nhận ra sức hút của tớ.
– Có cả khối đấy còn gì.
Phong phá ra cười. Rồi cậu ấy nhìn tôi chằm chằm.
– Nhìn kiểu nào cũng thấy tớ đẹp trai hơn cậu. Sao cô nàng đó lại thích cậu nhỉ?
– Hử?
– Cậu không biết à? Cũng phải, người ngoài cuộc lúc nào cũng tỉnh táo hơn.
Phong cười, đấm nhẹ vào vai tôi thay cho lời chào tạm biệt rồi đi xuống cầu thang cuốn. Chỉ có tôi đứng ngẩn ngơ ở đó. Tôi đã biết rõ tính của Linh Giang như vậy sao còn không nhận ra rằng mỗi khi nói dối, cậu ấy hay vân vê một lọn tóc. Cậu ấy đã nói dối. Hôm nay cậu ấy chẳng đi xem phim với một chàng trai nào cả. Hoặc là, cậu ấy đang đợi tôi.
Tôi cố gắng đi thật nhanh lên tầng bốn của siêu thị, nơi chiếu phim. Linh Giang đang ngồi ở ghế chờ, trông chẳng có vẻ gì là sốt ruột, sợ nhỡ giờ xem. Khi trông thấy tôi, cậu ấy hơi nhổm dậy.
Tôi không biết nói gì, ngoài câu….
– Chúc mừng sinh nhật.
– Cảm ơn. Nhưng cậu đã chúc rồi mà. Sáng nay ấy.
– Người đến xem phim cùng cậu đâu rồi?
Cậu ấy không trả lời, chỉ nhìn bang quơ. Trông như có chút giận rỗi và sắp khóc đến nơi. Tôi nói vội.
– Xin lỗi, mình đến muộn. Hai đứa mình xem xuất sau nhé?
Linh Giang mở to mắt nhìn tôi. Môi cậu ấy hơi mỉm cười. Nhưng vẫn cái tính thích làm khó người khác, cô bạn hỏi vặn lại.
– Ý cậu là sao?
– Thì tớ đúng là một chàng trai ngốc nghếch chứ sao. Nhưng đáng yêu, phải không ?
Lần này thì Giang cười thật. Mắt cô bạn mở to rồi lảng đi chỗ khác, khịt mũi một cái, kiểu như không biết gì hết. Hai gò má cậu ấy hơi ửng hồng. Đáng yêu gì đâu. Và tôi bạo gan hôn nhẹ lên một bên má ấy.