Con gái bà đã thật sự trưởng thành rồi, đã biết đứng ra bảo hộ cho bà, vì bà chắn gió che mưa.
Tưởng Chính Tuyền từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nhìn thấy mẹ rơi lệ trước mặt
mình, huống chi là khóc thành thế này, trong lòng cô cả kinh, vội dỗ
dành: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Lục Ca Khanh gạt nước mắt mỉm cười, hiền từ vuốt tóc của con: “Bé ngốc, đây là mẹ đang vui vẻ. Con yên tâm, ba con
không có chuyện gì.”
Tưởng Chính Tuyền biết mẹ Lục Ca Khanh đang trấn an cô, nếu thực sự đơn giản
như vậy, mẹ đã không lo nghĩ đến sinh bệnh trong người. Nếu mẹ đã không
muốn cô phải lo lắng, vậy thì cô sẽ làm như “không lo lắng” là được rồi. Khóe miệng Tưởng Chính Tuyền cong lên cười cười: “Vậy là tốt rồi, ba ba không có chuyện gì là tốt rồi. Con cũng an tâm.”
Lục Ca Khanh dừng một chút, thần sắc lại ảm đạm nhắc tới chuyện của Tưởng
Chính Nam: “Về phần chuyện anh trai con ly hôn, có lẽ con cũng đã biết.
Tiền gia sợ bị gia đình chúng ta làm liên lụy, cho nên vừa nghe ba con
bị đưa đi điều tra, bọn họ liền vội vàng đề nghị ly hôn. Chuyện còn đang rối ren họ tuyên bố rằng hai người kết hôn nhưng tính cách không hợp,
rồi là ở riêng đã lâu. Mặc dù đó cũng không phải bịa đặt gì, nhưng dù
sao cũng là lòng người nguội lạnh… Cái gọi là hoạn nạn gặp chân tình, đó cũng đủ thấy Tiền gia bọn họ là người chỉ có thể cùng hưởng phú quý
nhưng không thể cùng chung hoạn nạn. Chuyện đã như vậy, mà anh trai
con…Anh trai con một chút ý nghĩ vãn hồi cũng không có, cho nên mẹ cảm
thấy hai đứa nó ly hôn cũng không phải chuyện xấu gì!”
Lục Ca Khanh nói tới đây, không khỏi thở dài: “Tuyền Tuyền, người ta nói
đây là “Cân hồng đính bạch, nhất trầm bách thải!”, xã hội chính là như
thế.”
*Có thể hiểu nôm na là: Một người khi có quyền thế, khi ở trên đỉnh cao,
thì người ta nịnh nọt. Còn khi mất hết quyền lực thì lập tức trở mặt,
thậm chí đối địch với mình. (Nguồn: Phượng Vũ Sơn Trang.wp.com)
Tưởng Chính Tuyền nhớ lại trước kia Tiền Hội Thi đối với cô luôn hòa nhã ân
cần, nhất thời không khỏi cảm khái, trầm mặc một lúc lâu, cô khẽ hỏi mẹ: “Vậy ý anh trai thế nào ạ?” Lục Ca Khanh đáp: “Mẹ cũng từng hỏi anh
trai con, nó chỉ nói một câu – nên thế nào thì thế ấy, bảo mẹ không cần
bận tâm, chỉ cần an tâm dưỡng bệnh, chuyện trong nhà cứ để nó lo. Mẹ
nhìn anh con như vậy, cuộc hôn nhân này có lẽ đã quyết rồi.”
Tưởng Chính Tuyền trấn an mẹ, nói: “Anh trai mấy năm qua có sang thăm con rất nhiều lần. Nhưng mỗi lần gặp anh ấy, con đều cảm thấy cuộc sống của anh ấy dường như không vui vẻ gì. Mẹ, mẹ là người từng trải, mẹ cũng biết
hôn nhân giống như một đôi giày, chật hay không chật, chỉ người trong
cuộc mới biết được. Mẹ cũng đừng lo nghĩ quá, để anh trai tự mình quyết
định đi.”
Tưởng Chính Tuyền từng được nhìn thấy lúc anh trai thật sự vui vẻ hạnh phúc.
Đó là khi anh ở cùng Hứa Liên Trăn, trong ánh mắt anh luôn tràn ngập vẻ
yêu chiều sủng nịch, trong lúc lơ đãng luôn dõi theo Hứa Liên Trăn không dời. Bình thường anh sẽ vì mỗi một động tác của cô ấy mà khóe miệng bất giác nhếch lên, tinh quang trong mắt lóe lên, chân mày khóe mắt đầy vẻ
vui sướng thỏa mãn, trông giống như một đứa trẻ vừa nhận được kẹo.
Như thế, có lẽ là yêu! Người mà anh trai cô yêu chính là Hứa Liên Trăn!
Suốt thời gian một mình cô đơn ở New York, Tưởng Chính Tuyền vẫn luôn nhớ
tới Hứa Liên Trăn. Giữa cô và Liên Trăn, là một mối quan hệ phức tạp cỡ
nào, so với phim truyền hình tám giờ tối còn cẩu huyết hơn. Nhưng chuyện cẩu huyết như vậy rõ ràng đã xảy ra ngay trên người cô.
Kết cục cuối cùng đó là không có kết cục gì, Hứa Liên Trăn rời khỏi anh
trai cô, rời khỏi Lạc Hải, từ đó về sau không còn ai biết đến hành tung
của cô ấy nữa. Còn Tưởng Chính Tuyền cô một mình lẻ loi nơi trùng dương, ở một quốc gia không ai quen biết.
Thời gian ban đầu, cô thật sự rất hận Hứa Liên Trăn! Cô vẫn luôn xem Hứa
Liên Trăn là một người bạn thân thiết, một người chị em tốt của mình,
không hề keo kiệt mà chia sẻ với cô ấy tất cả những cảm xúc vui buồn của mình. Nhưng kết quả cô lại phát hiện, cô ấy chính là người trong lòng
của chồng sắp cưới của cô!
Trên đời này không có chuyện nào vừa hoang đường lại vừa không thể tha thứ như chuyện đó!
Nhưng sau một thời gian đằng đẵng sống ở New York, cô vậy mà lại thường xuyên nhớ tới Hứa Liên Trăn. Nhớ tới khi hai người cùng bị trói, cô ấy đã
từng liều lĩnh muốn cứu cô. Nhớ tới hai người cùng nhau đi dạo phố, mua
sắm, uống cà phê, ăn bánh ngọt.
Nhớ tới tất cả những gì đã từng xảy ra.
Có lẽ là vì một mình cô cô đơn tịch mịch nơi xứ người! Cho nên mới hay suy nghĩ miên man!
Tưởng Chính Tuyền thường tự trấn an mình như vậy!
Lục Ca Khanh vỗ về bàn tay con gái, than thở nói: “Đúng vậy, hôn nhân giống như người ta uống nước, ấm lạnh ra sao chỉ người đó mới biết được. Đến
bây giờ, cuối cùng mẹ xem như cũng biết được cái gì gọi là ‘nhi tôn tự
hữu nhi tôn phúc’*. Từ giờ trở đi mẹ sẽ không bao giờ ép buộc các con gì nữa, chỉ cần các con hạnh phúc là mẹ vui rồi. Kiếp con người, chẳng mấy chốc đã hết một đời, sống vui vẻ mới là điều quan trọng, mẹ không thể
thay thế các con để sống cuộc sống của riêng hai đứa được. Trước kia là
vì mẹ chưa nghĩ thông suốt điều này. Cho nên….Aiz!”
*Nguyên văn có 2 vế ‘Nhi tôn tự hữu nhi tôn phúc, mạc vị nhi tôn tác viễn ưu’: con cháu tự có phúc phận của con cháu, đừng vì con cháu mà phải lo xa
lo gần, lao tâm khổ tứ.
Tất cả những cảm xúc vui mừng hay giận dữ, đau buồn hay hân hoan, được hay
mất, thì tự bản thân mình phải trải qua. Không có ai có thể thay thế!
Lục Ca Khanh thỉnh thoảng cũng hay nhớ tới Hứa Liên Trăn ———cô gái nhã nhặn lễ phép, nói năng nhỏ nhẹ kia. Bà không phải kẻ ngốc. Năm đó biểu hiện
của Chính Nam sau khi gặp phải trận tai nạn giao thông, bà biết Chính
Nam yêu cô gái đó. Nếu không yêu, vì sao lại phải dùng trăm phương nghìn kế để đi tìm người ta. Nếu không vì cô gái đó và Diệp Anh Chương có dây dưa quá nhiều, lại từng ngồi tù, lúc đó có lẽ bà đã không…..
Cuối cùng Chính Nam cũng kết hôn với Tiền Hội Thi, một cô gái có xuất thân
trong sạch, môn đăng hộ đối với gia đình bà. Nhưng mỗi lần bà nhìn thấy
ánh mắt con trai nhìn Tiền Hội Thi, vĩnh viễn đều là bình thản ôn hòa,
giống như đang nhìn một người bên ngoài, một chút hân hoan vui sướng hay yêu thương cũng không có. Lục Ca Khanh là người từng trải, làm sao lại
không hiểu cho được, con trai Tưởng Chính Nam của bà bất kể vì nguyên
nhân gì mà cưới Tiền Hội Thi, nhưng chắc chắn không phải là yêu.
Có một ngày sau khi con trai đã kết hôn, Lục Ca Khanh đến nhà riêng của
hai vợ chồng, kết quả bà chợt nhìn thấy con chó lông xù mà ngày trước
Hứa Liên Trăn đã nuôi, tên gọi là Tiểu Bạch. Chính Nam vậy mà lại giấu
Hội Thi, quang minh chính đại nuôi con chó này ở bên người. Con trai bà
có phải là điên rồi không?!
Ngày hôm sau, Lục Ca Khanh vì chuyện con chó Tiểu Bạch mà đến phòng làm việc của con trai. Tưởng Chính Nam nghe xong không nói một lời, chỉ im lặng
hồi lâu, từ trên ghế đứng lên, đưa lưng về phía bà, nhẹ nhàng đáp lại:
“Mẹ, con chỉ còn một mình Tiểu Bạch mà thôi.” Chính Nam chưa bao giờ
dùng giọng điệu trầm thấp đau thương như vậy nói chuyện cùng bà, Lục Ca
Khanh lập tức giật mình đứng sững tại chỗ, ý định ban đầu đến đây để
khởi binh vấn tội phút chốc như bị một xô nước đá lạnh băng dội thẳng
xuống làm tiêu tán. Đứa con trai của bà từ trước đến giờ vẫn luôn khí
phách không ai có thể so bằng, bây giờ lại sa sút tinh thần đến mức này.
Tưởng Chính Nam đứng về phía ánh sáng, bóng lưng con vừa tịch mịch lại bi
thương, lần đầu tiên bà ý thức được tình cảm của Chính Nam và Hứa Liên
Trăn có lẽ còn sâu đậm hơn so với bà nghĩ nhiều lắm. Lục Ca Khanh bất
chợt không biết chính mình nên nói cái gì. Tại giây phút đó, thậm chí bà còn cảm thấy hối hận với quyết định lúc trước khi mình đã bảo Hứa Liên
Trăn rời đi. Bà không ngừng tự hỏi chính mình: Bà làm như thế có đúng
hay không?
Từ đó trở đi, Lục Ca Khanh không bao giờ hỏi đến chuyện giữa con trai bà
và Tiền Hội Thi nữa. Cho dù sau đó Tưởng Chính Nam dọn ra ngoài ở riêng, con dâu Tiền Hội Thi có hẹn bà ra ngoài đi uống trà chiều, bà cũng chỉ
thản nhiên nói: “Hội Thi, con cũng biết từ trước tới giờ mẹ vẫn rất
thích con. Nhưng chuyện giữa mấy người trẻ tuổi, trưởng bối chúng ta
không tiện xen vào. Như vậy đi, ở trước mặt Chính Nam mẹ coi như không
biết chuyện này. Qua vài ngày nữa, mẹ gọi hai đứa về nhà ăn bữa cơm, con tìm cơ hội nào đó mà nói chuyện rõ ràng với Chính Nam.”
Tưởng Chính Tuyền hiểu vì sao mẹ cô không nói gì thêm nữa, năm đó, Hứa Liên
Trăn, Diệp Anh Chương, Nhiếp Trọng Chi, vài cái tên này, vẫn là điều cấm kỵ giữa bọn họ, mỗi người đều có gắng để không nhắc tới.
Tưởng Chính Tuyền hỏi: “Mẹ, mấy năm nay đều không có tin tức của Liên Trăn
sao?” Lục Ca Khanh bỗng dưng ngẩng đầu nhìn con gái. Tưởng Chính Tuyền
cụp mắt xuống, thấp giọng hỏi: “Là cô gái mà anh hai thích, Hứa Liên
Trăn, cô ấy……. Cô ấy một chút tin tức cũng không có à mẹ?”
Lục Ca Khanh lắc đầu: “Mẹ không rõ lắm.” Rồi sau đó thở dài, “Cho dù anh
trai còn tìm được cô gái đó trở về, mẹ cũng không xen vào nữa. Anh trai
con yêu ai thì cứ như vậy đi. Hơn nữa, đã mấy năm trôi qua rồi, cô gái
đó đến tuổi này có lẽ đã kết hôn sinh con, làm sao có thể đến với anh
trai con được nữa?”
Lời của mẹ cô nói không phải không có lý. Thời gian khiến tất cả mọi chuyện trở thành quá khứ! Không thể quay lại được nữa.
Thế nhưng, trong lòng Tưởng Chính Tuyền vẫn luôn nghi hoặc, Hứa Liên Trăn
cùng anh trai cô dây dưa vài năm, chẳng lẽ trong những năm đó, cô ấy với anh trai Tưởng Chính Nam của cô một chút tình cảm cũng không có sao?
Nhớ lại trước kia, từng cái nhăn mặt nhíu mày hay mỉm cười của Liên Trăn rõ ràng đều ẩn chứa tình cảm trong đó. Có lẽ là vì giữa hai người còn
có quá nhiều điều vướng mắc, tỷ như cô, tỷ như Diệp Anh Chương…
Tưởng Chính Tuyền im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Vậy anh con
thì sao?” Bàn tay đang bưng ly trà bằng gốm của Lục Ca Khanh thoáng dừng một chút, chậm rãi đặt nó lại đế ly, nói: “Sau khi con ra nước ngoài,
Diệp Anh Chương chủ động xin về Ngũ Phúc, bây giờ đã là phó cục trưởng
cục Cảnh sát Ngũ Phúc rồi, tuổi còn trẻ, công tác lại đầy hứa hẹn. Nhưng vẫn chưa chịu kết hôn. Sau khi ba con gặp chuyện không may, dì Diệp của con cũng có lòng, vài lần gọi điện tới đây, trấn an mẹ rất nhiều… Còn
nói chuyện trong nhà, aizz… Đều là một quyển kinh khó niệm. Chú Diệp và
Diệp Anh Chương hai người ấy cho tới bây giờ vẫn chưa thấy nói gì. Dì
Diệp cũng khó xử vì là kẹt ở giữa, dì ấy bây giờ chỉ một lòng ngóng
trông Diệp Anh Chương mau mau kết hôn rồi sinh cho dì ấy một đứa cháu mà thôi.”
Có người được yêu lại có người đáng thương, đây có lẻ chính là cuộc đời.
Năm đó giữa họ có những nút thắt khó gỡ, ai cũng đau lòng, ai cũng mất
mát thống khổ.