Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Chương 4: Kết hôn, chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi



Rạp chiếu phim đang chiếu một bộ phim 3D bom tấn của Mĩ, Diệp Anh Chương từ trước đến nay thích xem nhất là phim hành động. Thật ra hầu hết con gái đều thích xem những bộ phim tình cảm lãng mạn sướt mướt anh anh em em, Tưởng Chính Tuyền cũng không ngoại lệ.

Còn nhớ lần đầu tiên hai người đi xem phim, trước khi mua vé Diệp Anh Chương trưng cầu ý kiến của cô: “Tuyền Tuyền, em có thích xem phim hành động Mĩ không? Nghe nói bộ phim XXXX này xem hay lắm, dân tình trên mạng khen ngợi rất nhiều.”

Nghĩ lại thời điểm đó, chỉ cần được ở bên cạnh anh, cho dù phải xem phim kinh dị cực kì sợ hãi cô cũng nguyện ý, chứ đừng nói là phim hành động thôi, vì thế nhẹ nhàng gật đầu. Từ đó trở đi Diệp Anh Chương liền cho rằng cô cũng thích xem loại phim này, không đi hỏi ý kiến cô nữa.

Bởi vì phim đã bắt đầu chiếu, trong rạp lại không có mấy người, bên cạnh Tưởng Chính Tuyền còn vài ghế trống. Phim chiếu chưa được bao lâu, có vài người lần lượt ngồi xuống quanh cô. Trong bóng đêm, nội dung của bộ phim tiếp tục được trình chiếu, cảnh phim không ngừng thay đổi, một con quái vật khổng lồ phát ra tiếng kêu to khàn khàn, âm nhạc chậm rãi, có tiếng người thét chói tai và khóc lóc sợ hãi, quái vật giẫm đạp lên ô tô và những tòa nhà xung quanh, diễn xuất rất chuyên nghiệp, tình tiết nhanh mà không rối, xem trên màn ảnh rộng quả thực rất cuốn hút.

Tất cả mọi người đều đeo kính 3D xem rất hăng say. Trong bóng đêm Tưởng Chính Tuyền cũng không biết mình bị làm sao, cô luôn có cảm giác rất không thoải mái, tóc gáy dựng thẳng, toàn thân lạnh toát, bất an nói không nên lời. Giống như…. Giống như có ai đó đang âm thầm dõi theo mọi nhất cử nhất động của cô…

Tưởng Chính Tuyền xoa xoa cái cổ sắp cứng ngắc của mình, thay đổi một tư thế thoải mái hơn, thả người tựa vào lưng ghế mềm mại. Cô thật tự nhiên đưa tay đặt lên tay ghế bên phải. Nhưng trong nháy mắt đó, người ngồi bên cạnh đột nhiên một phen cầm lấy tay cô. Trong tích tắc da thịt chạm vào nhau như có một dòng diện cao áp chạy qua, đầu dây thần kinh mẫn cảm của Tưởng Chính Tuyền như bị kinh động mạnh thiếu chút nữa thét chói tai. Những ngón tay thon dài, lòng bàn tay nóng bỏng, cảm giác kia… Rõ ràng… Rõ ràng cô rất quen thuộc.

Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên sởn tóc gáy. Cô chậm rãi quay cái cổ cứng như thép của mình qua, đập vào mắt cô là ánh mắt phức tạp mà lạnh lẽo như băng của Nhiếp Trọng Chi.

Năm ngón tay của hắn giữ chặt lấy tay cô, dùng lực tay thật mạnh, giống như muốn làm cô thật đau vậy. Đôi môi Nhiếp Trọng Chi chậm rãi hé mở, khẽ phun ra ba chữ: “Tưởng Chính Tuyền!”

Tận thế, cương thi ập tới cũng không khủng bố như vậy! Trái tim Tưởng Chính Tuyền nhất thời ngưng đập trong giây phút đó.

Nhiếp Trọng Chi chính là một kẻ biến thái! Hắn đích thị là một kẻ điên.

Toàn thân Tưởng Chính Tuyền đổ mồ hôi lạnh ào ào, cực kì hoảng sợ mà lén liếc mắt sang Diệp Anh Chương bên cạnh, may mà anh đang tập trung tinh thần nhìn chăm chú lên màn hình điện ảnh, không hề phát hiện ra điểm gì khác thường ở nơi này.

Tưởng Chính Tuyền thoáng thở nhẹ nhõm, khẽ giãy dụa, muốn rút tay mình ra. Nhưng cô vừa mới động đậy, Nhiếp Trọng Chi lại tăng thêm lực ở bàn tay mình. Cô làm thế nào cũng không thể thoát được bàn tay đang giữ chắc như đá của hắn. Qua lớp kính 3D, Tưởng Chính Tuyền nhìn thấy một ngọn lửa bập bùng trong mắt hắn, dường như nó đang chờ chực để có thể bùng phát thành ngọn lửa dữ dội.

Tưởng Chính Tuyền cảm giác được từng cái răng của mình đang va đập vào nhau, cô không dám mảy may lộn xộn chút gì, ngay cả mồ hôi lạnh thấm ra trên trán cũng không dám đưa tay lên lau.

Cô đang vô cùng sợ hãi, cũng dần chịu thua trước Nhiếp Trọng Chi.

Suốt nửa bộ phim, Nhiếp Trọng Chi vẫn nắm chặt tay cô như thế, làm kiểu gì cũng không chịu thả. Thần kinh Tưởng Chính Tuyền cực kì căng thẳng, không biết thân mình đã đổ bao nhiêu mồ hôi lạnh, tim đập dồn dập như sợi dây đàn kéo căng không ngừng dao động, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt phựt. Cô đành phải cầu xin hắn, cô lại gửi tin nhắn: “Nhiếp Trọng Chi, rốt cục anh muốn thế nào? Chúng ta trở về bàn lại được không?”

“Xem xong bộ phim này, tôi sẽ đến nhà trọ của anh ngay lập tức.”

“Sau này chuyện gì tôi cũng nghe lời anh, được không? Anh mau đi đi.”

Nhiếp Trọng Chi cũng biết như vậy đã đủ, sau khi nhận được tin nhắn, hắn chậm rãi hồi đáp: “Đây đều là lời em nói, nhớ kỹ.” Hắn kéo tay cô đến bên môi mình khẽ hôn một cái, thừa dịp rạp chiếu phim đang một mảnh tối đen liền rời đi.

Từ sau dịp đó, mỗi lần Tưởng Chính Tuyền thấy Nhiếp Trọng Chi đều giống như chuột nhìn thấy mèo, hiền lành ngoan ngoãn, cực kì dễ bảo.

Cô cảm thấy mình giống như một con rối gắn dây, thật cẩn thận duy trì cân bằng. Mỗi một giây, mỗi một bước, cô đều cảm giác mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, rơi vào vách núi đen, kết cục là tan xương nát thịt.

Ngay tại thời điểm Tưởng Chính Tuyền sắp phát điên, cô gặp lại người bạn tốt của mình – Hứa Liên Trăn, một lần nữa cô ấy đã trở lại Lạc Hải, trở lại bên cạnh anh trai Tưởng Chính Nam của cô.

Cô hỏi Hứa Liên Trăn tại sao lại đột nhiên rời đi, bây giờ lại quay về. Hứa Liên Trăn chỉ cười chua sót, không nói cho cô đáp án.

Nhìn nụ cười nhợt nhạt của Liên Trăn, dường như cô ấy cũng không vui vẻ gì. Bên cạnh anh trai Tưởng Chính Nam của cô mỹ nữ tới tới lui lui hết người này đến người kia, liên tục thay đổi tựa như đèn kéo quân, nếu cô là Liên Trăn, có lẽ cô cũng vui không nổi.

Thế nhưng, Liên Trăn đã quay lại, ít nhất cô cũng có một người bạn thân.

Tưởng Chính Tuyền nhiều lần đắn đo do dự muốn đem bí mật của mình nói cho Liên Trăn nghe. Nhưng lời nói tới bên miệng rồi cô lại cắn răng nuốt trở về, cô phát hiện mình không thể nào đem bí mật đó nói cho ai biết. Một chuyện vô sỉ như vậy, cô biết nói ra thế nào đây?!

Thật sâu thật sâu trong đáy lòng Tưởng Chính Tuyền, cô cảm thấy cực kì thống hận chính bản thân mình.

Ngày qua ngày, khi ánh mặt trời ở Lạc Hải chói chang nhất, cũng là là mẹ của Diệp Anh Chương một mình từ Ngũ Phúc tới đây thăm bà Lục Ca Khanh. Đối với mục đích tới thăm của bà Diệp, trong lòng bà Lục Ca Khanh cũng rất rõ ràng. Nếu không phải bởi vì Chính Nam gặp phải tai nạn kia, Tuyền Tuyền và Diệp Anh Chương sớm đã kết hôn, không chừng giờ này đã có con rồi. Hiện tại con trai Chính Nam đã bình phục hẳn, xem ra bà Diệp lần này đặc biệt đến nhất định là vì hôn sự của hai đứa nhỏ đây.

Bà Diệp kéo tay Tưởng Chính Tuyền, vui vẻ cười nói: “Chà, mấy tháng rồi em không gặp Anh chương, cho nên hôm nay đến quầy rầy đôi vợ chồng trẻ này vậy, chỉ sợ hai đứa chê em phiền thôi.”

Bà Lục Ca Khanh tự mình nhận lấy ấm trà trong tay dì Lan, rót một ly trà nóng, đưa cho bà Diệp: “Xem em nói gì kìa? Hai đứa nhỏ này thì chị không biết, nhưng chị ngày nào cũng ngóng trông em đến chơi, em ở luôn Lạc Hải này lại càng tốt, lâu lâu ghé thăm, chị ở đây cũng đỡ buồn.”

Bà Diệp mỉm cười nhấp một ngụm trà: “Việc ở luôn Lạc Hải này dù em muốn cũng chỉ sợ là không được.” Bà Lục Ca Khanh cười: “Nhưng cũng không phải là không có cơ hội đúng không?” Bà Diệp cũng cười: “Đúng vậy.” Hai người chỉ dừng ở đó, không nói gì thêm.

Bà Diệp lấy một hộp quà ra đưa cho Tưởng Chính Tuyền: “Tuyền Tuyền, đến mở ra xem có thích hay không?”

Tưởng Chính Tuyền thấy mẹ mình chỉ cười mà không nói, một bộ ngầm đồng ý, liền đưa hai tay ra nhận lấy quà, nghe lời mở ra. Đặt trong chiếc hộp nhung màu đen là một miếng phỉ thúy màu xanh biếc, long lanh trơn bóng không chút tỳ vết.

Bà Lục Ca Khanh vừa liếc mắt một cái đã mở miệng nói: “Em không nên chiều đứa nhỏ thành hư, sao lại tặng nó một món quà quý giá như vậy.”

Bà Diệp nhìn Tưởng Chính Tuyền âu yếm, quay sang mỉm cười vui vẻ với bà Lục Ca Khanh: “Chị cũng biết mà, năm đó lúc em mang thai Anh Chương, trong lòng vẫn mong mỏi nó là con gái, nhưng sau cùng lại không được may mắn như chị. Nhưng mà bây giờ, có con dâu là Tuyền Tuyền, xem như em cũng được mãn nguyện rồi. Vật này em vẫn cất trong tủ sắt, đợi không được nữa, sớm muộn gì cũng tặng cho Tuyền Tuyền mà.”

Nói tới đây, bà lại trêu ghẹo: “Chị ấy, lại không biết tâm ý của em. Thời bây giờ mấy món trang sức bên ngoài làm sao mà tinh khiết bằng đồ của thời trước. Thực ra em nếu tiết kiệm được thì sẽ tiết kiệm, không tiêu pha hoang phí bên ngoài. Trực tiếp mang trang sức của mình đến xem như là quà tặng cũng được. Dù sao em cũng chỉ có một đứa con trai, không tiết kiệm cho nó thì cho ai.”

Bà Lục Ca Khanh biết bà ấy đang nói đùa, ai lại tiết kiệm tiền mua quà tặng người khác, liền mỉm cười quay sang nói với Tưởng Chính Tuyền: “Còn không mau cảm ơn dì Diệp. Miếng phỉ thúy tinh khiết như vậy, bên ngoài chưa chắc tìm được đâu. Dù bây giờ trong tay có nhiều tiền thì cũng phải gặp được mới nói được.”

Tưởng Chính Tuyền vội lễ phép nói lời cảm ơn. Bà Diệp kéo tay cô, trầm trồ nói: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Chúng là đều là người một nhà cả, con cảm ơn chỉ thấy xa cách thôi.”

Bà Diệp lại hỏi đến chuyện của Tưởng Chính Nam, bà Lục Ca Khanh trả lời: “Cuối cùng thì cũng đi lại bình thường. Thời gian này năm ngoái, chị lúc nào cũng thấp tha thấp thỏm, không có đêm nào ngủ ngon.” Bởi vì đều là người một nhà, bà Lục cũng thoải mái nói lời trong lòng mình: “Khi đó chị chỉ sợ chân của Chính Nam sau này không đi lại được…Thằng bé vẫn còn chưa lấy vợ sinh con nữa! Nhiều khi đêm ngủ cũng rớt nước mắt… Nhưng đến bây giờ thì chị cũng an tâm được rồi.”

Bà Diệp cũng tiếp lời bà Lục Ca Khanh: “Tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ này đều giống nhau! Chị yên tâm, Chính Nam nhà chị ấy mà, vừa nhìn thấy đã biết nó có phúc. Đúng rồi, nhắc đến kết hôn, lần này em đến đây, cũng là vì muốn cùng chị định ngày cho Anh Chương và Tuyền Tuyền. Anh Chương nhà em cũng đã trưởng thành rồi, em cũng giống chị, ngày nào em cũng ngóng trông thằng bé lấy vợ sinh con. Nhưng không biết ý tự nhà chị và Tuyền Tuyền thế nào?”

Quả nhiên! Trong lòng bà Lục Ca Khanh sớm đã chuẩn bị, lúc này liền cười nói: “Chị đương nhiên không có ý kiến gì. Quan trọng là ý tứ của Anh Chương và Tuyền Tuyền thế nào thôi.”

Bà Diệp cười: “Cái này em hiểu, muốn làm gì thì đương nhiên phải thuận theo ý của mấy đứa trẻ này. Nhưng mà chúng ta vẫn nên chọn ra ngày thích hợp trước. Đến lúc đó cặp vợ chồng trẻ này muốn làm theo nghi thức truyền thồng thì làm truyền thống, muốn làm theo kiểu phương Tây thì làm phương Tây, tùy ý thích của hai đứa.” Bà Lục Ca Khanh cũng tán thành: “Thế cũng được, chị không có ý kiến.”

Bà Diệp quay sang cô hỏi: “Tuyền Tuyền, con thấy sao?”

Tưởng Chính Tuyền chỉ mỉm cười e thẹn: “Dì Diệp, con thì sao cũng được,” Cô thật sự sẽ kết hôn với Diệp đại ca sao? Có lẽ trước đây luôn luôn mong mỏi nó quá mức, giờ nó hiện ra ngay trước mắt, Tưởng Chính Tuyền lại có cảm giác không biết làm sao. Càng khủng bố chính là, trong nháy mắt kia khuôn mặt của Nhiếp Trọng Chi thế nhưng lại hiện lên trong đầu cô….Có phải cô trúng tà rồi hay không?!

Bà Diệp thấy cô như vậy thì cười đến là vui vẻ: “Được được được. Chờ mấy ngày nữa, con nên gọi dì là mẹ rồi.” Lời này lại càng khiến Tưởng Chính Tuyền ngượng ngùng mà cúi đầu.

Hình ảnh hoà thuận vui vẻ như vậy, không bao lâu liền bị Nhiếp Trọng Chi và Tưởng Chính Nam mới về cắt ngang.

Bà Lục Ca Khanh ngẩng đầu cười: “Ah, hai đứa về rồi sao. Mau đến đây ngồi đi.” Tưởng Chính Nam mỉm cười lễ phép chào hỏi bà Diệp: “Con chào dì Diệp.”

Bà Diệp thấy hắn đã đi lại bình thường, trên mặt liền lộ rõ nét vui mừng: “Chính Nam, thấy con bình phục thế này, dì Diệp cũng an tâm.” Tưởng Chính Nam: “Con cảm ơn dì Diệp đã quan tâm.”

Bà Lục Ca Khanh giới thiệu Nhiếp Trọng Chi với bà Diệp: “Đây là anh em tốt nhất của Chính Nam, lúc trước hai đứa nó cùng học ở trường trung học tư nhân Ngự Nam, cũng mười mấy năm năm rồi. Thằng bé này tên là Nhiếp Trọng Chi, là con trai đầu của Nhiếp Canh Lễ.”

Bà Diệp vừa nghe đến Nhiếp Canh Lễ, không khỏi đưa mắt nhìn về phía hắn: “Chà, đây chẳng lẽ là đứa bé đã đưa sự nghiệp của Nhiếp gia sang thị trường Mĩ đó sao?”

Bà Lục Ca Khanh cũng lấy làm vinh dự mà liên tục gật đầu: “Đúng rồi, đúng là thằng bé.” Quay đầu sang nói với Nhiếp Trọng Chi đạo: “Đây là mẹ của Diệp Anh Chương, con cũng gọi là dì Diệp giống Chính Nam đi.”

Nhiếp Trọng Chi cũng rất lễ phép, người hơi cúi xuống, tự mình lấy ấm trà châm trà cho bà Diệp: “Dì Diệp, con mời dì uống trà.” Bà Diệp lại mỉm cười: “Đứa nhỏ ngoan ngoãn lễ phép thế này, dì vừa gặp đã thích. Con kết hôn chưa?”

Bà Lục Ca Khanh tiếp lời: “Vẫn chưa, thằng bé này nhỏ hơn Chính Nam một tuổi, em xem có ai tốt để ý cho hai đứa nó. Đều đã trưởng thành cả, đứa nào cũng nhàn nhã thong dong. Cũng không nhìn xem con nhà người ta con cái đã sắp đi học rồi! Aiz, thật đúng là hoàng đế không vội thái giám vội!” Bà Diệp cười: “Vậy thì không được. Chờ đến ngày Anh Chương và Tuyền Tuyền kết hôn, bạn bè thân thích hai nhà đến tham dự, đến lúc đó, lại chẳng có nhiều con gái cho hai đứa lựa chọn sao. Ngũ Phúc em sơn thủy hữu tình, con gái nhà nào cũng thanh tú xinh đẹp…”

Khóe miệng Tưởng Chính Nam vốn đang thản nhiên mỉm cười, nghe vậy lại giống như nhớ tới cái gì, cả người liền ngẩn ra.

Trong nháy mắt thân thể Nhiếp Trọng Chi bỗng trở nên căng thẳng, giống như cánh cung đang kéo căng hết mức. Ánh mắt hắn đột nhiên lướt qua gương mặt Tưởng Chính Tuyền, nhưng rất nhanh đã thu lại, cả người khôi phục như chưa xảy ra chuyện gì, thản nhiên hỏi han: “Dì Khanh, ngày cưới của Anh Chương và Tuyền Tuyền đã định rồi sao? Con chúc mừng dì.”

Tưởng Chính Tuyền đương nhiên cảm nhận được tầm mắt nóng cháy của Nhiếp Trọng Chi, cô làm bộ tập trung ăn điểm tâm trên bàn trà, không dám đụng chạm ánh mắt với hắn.

Bà Lục Ca Khanh xem hắn như con trong nhà, cũng không giấu diếm: “Có lẽ nên tìm lấy vài ngày lành. Chà, còn phải chọn nữa. Không biết nên làm ở tháng mười năm nay hay đợi đến cuối năm?” Nói đến đây, bà Diệp liền cười: “Theo ý của em thì, chi bằng làm luôn ở tháng mười đi, khi đó cuối thu trời quang đãng, thời tiết tốt. Dù sao khách sạn tiệc rượu đều là có sẵn, dù chuẩn bị thu xếp thế nào cũng kịp. Chị biết em rồi đấy, em muốn đón Tuyền Tuyền về làm con dâu nhà em đến sắp điên mất rồi.”

Từ giờ đến tháng mười chỉ còn chưa đến bốn tháng. Bà Lục Ca Khanh có hơi luyến tiếc, lại không dám lộ lên trên mặt, đành phải nói tránh: “Hay là chúng ta cứ theo ý Anh Chương và Tuyền Tuyền đi. Đây là ngày tốt của hai đứa nó, thôi cứ để hai đứa tự mình quyết định. Còn chị thì để chị đi báo với Triệu Quốc nói một tiếng, xem ý ông ấy thế nào.” Bà Diệp gật đầu: “Được được được. Dù sao em cũng ở Lạc Hải được vài ngày rồi, còn chuyện cưới hỏi, chúng ta cứ từ từ bàn bạc, trao đổi kĩ hơn.”

Nhiếp Trọng Chi trầm mặc không lên tiếng, ngồi nghe mọi người nói chuyện hồi lâu, lúc sau hắn ung dung mỉm cười: “Dì Khanh, dì Diệp, hai người nói chuyện phiếm đi ạ. Cháu còn có việc nên xin phép về trước.”

Tưởng Chính Tuyền nhìn Nhiếp Trọng Chi sau khi cúi người chào liền rời đi. Bóng dáng cao ngất chậm rãi biến mất sau hai cánh cửa ra vào.

Cô có ngốc cũng biết Nhiếp Trọng Chi sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.

Quả nhiên, mấy phút đồng hồ sau cô liền nhận được một tin nhắn: “Tôi chờ em ở du thuyền.”

Hắn rốt cuộc muốn thế nào mới có thể buông tha cho cô đây?

Khi Tưởng Chính Tuyền xuống taxi đi tới du thuyền thì trời đã khuya muộn, di động chợt vang lên một âm thanh nhỏ. Cô trượt mở màn hình, liền nhìn thấy mấy chữ: “Em rốt cục định khi nào mới tới đây?!!!!!!” Một chuỗi dấu chấm than, biểu thị Nhiếp Trọng Chi đã mất kiên nhẫn đến cực độ.

Trên du thuyền ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Nhiếp Trọng Chi tay cầm một ly rượu, nét mặt không thể nhìn rõ, cả người tựa trên boong thuyền, từ xa nhìn cô: “Em thật sự sắp kết hôn cùng Diệp Anh Chương?”

Tưởng Chính Tuyền im lặng không lên tiếng, quay mặt đi nơi khác.

Không trả lời cũng chính là một câu trả lời! Trong lúc nhất thời, không gian trên boong thuyền yên tĩnh không một tiếng động, xung quanh im lìm đến mức có thể nghe thấy tiếng thở lúc nhanh lúc chậm của nhau.

Ánh mắt lẳng lặng của Nhiếp Trọng Chi nhìn động tác của cô lập tức trở nên sắc bén như dao, tay cầm ly rượu bỗng nhiên nâng lên hung hăng ném mạnh xuống mặt sàn “choang” một tiếng liền vỡ vụn, chất lỏng màu đỏ và những mảnh thủy tinh trong suốt hòa lẫn vào nhau.

Nhiếp Trọng Chi cắn chặt răng, chỉ cảm thấy trên mỗi chiếc răng đều tràn ngập vị chua sót, hắn quát: “Tôi không cho phép em kết hôn với hắn. Tôi không cho phép. Tưởng Chính Tuyền, em có nghe thấy không?”

Tầm mắt Tưởng Chính Tuyền bình tĩnh nhìn ra màn đêm xa xa: “Không, tôi muốn gả cho Diệp đại ca, tôi sẽ gả cho anh ấy.”

Cô sẽ không cùng hắn dây dưa thêm như vậy nữa! Cô muốn kết hôn!

Nhiếp Trọng Chi bước từng bước một đi về phía cô: “Tưởng Chính Tuyền, tôi không đồng ý. Giữa chúng ta đã dây dưa không rõ như vậy, sao em còn gả cho hắn được. Hơn nữa, em cảm thấy hắn yêu em sao?”

Có lẽ hắn đã uống không ít rượu, hơi thở hắn ập tới, nồng nặc men say. Tưởng Chính Tuyền bị hắn làm vậy, chỉ cảm thấy mình dường như cũng muốn say theo. Cô lui về phía sau hai bước: “Sao anh ấy lại không yêu tôi?”

Nhiếp Trọng Chi ngơ ngẩn nhìn theo động tác lui về phía sau của cô, đột nhiên cười, từng chữ từng chữ một, lạnh như ngọc vỡ: “Hắn yêu em? Nếu hắn yêu em sao đến bây giờ hắn vẫn chưa chạm vào em? Hắn cũng không phải gay. Hắn rõ ràng là một thằng đàn ông kia mà! Tưởng Chính Tuyền, em tỉnh lại đi!”

Tưởng Chính Tuyền giận dữ ngẩng đầu: “Anh nói bậy! Anh nói bậy! Diệp đại ca sao có thể không yêu tôi? Bây giờ có phải anh đang định nói rằng Diệp đại ca yêu người khác, anh còn có bằng chứng chứng minh với tôi nữa, phải không? Anh đừng uổng phí tâm cơ nữa. Kế châm ngòi ly gián như vậy không thực hiện được đâu. Mặc kệ anh nói lung tung gì về Diệp đại ca, tôi sẽ không bao giờ tin tưởng! Nhiếp Trọng Chi, tôi nói cho anh biết, tôi không quan tâm anh nói gì, tôi vẫn sẽ kết hôn với Diệp đại ca. Chuyện mà tôi muốn làm nhất đời này, chính là gả cho anh ấy.”

Đôi mắt Nhiếp Trọng Chi bỗng dưng nghiêm lại, giây lát lại biến mất, sâu thẳm nơi đáy mắt chứa đựng một nỗi cảm xúc lạ kỳ, nhìn cô nhưng lại không nói ra lời nào hết.

Nếu có thể, Nhiếp Trọng Chi thật muốn bóp chết cô cho xong! Nhưng hắn không làm, hắn chỉ nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Diệp Anh Chương thật sự tốt vậy sao? Khiến em yêu hắn đến như vậy?”

Đến mức này rồi, Tưởng Chính Tuyền chỉ còn cách cứng rắn tới cùng: “Đúng vậy. Tôi yêu anh ấy như thế đó!”

Đúng vậy, cô yêu Diệp Anh Chương, yêu đến mu muội! Chính hắn chẳng phải cũng đã biết sao? Còn ngu ngốc đi hỏi! Kẻ ngu có khi còn thông minh hơn hắn vài phần!

Nhiếp Trọng Chi chậm rãi cười lạnh, nói không lựa lời: “Đáng tiếc, cho dù em yêu hắn thế nào, đêm nay em vẫn phải ở đây với tôi.”

Hắn bất chấp một phen kéo cô lại phía mình, mạnh mẽ hôn xuống, kịch liệt cùng cô tai áp má kề.

Trên người hắn mùi rượu nồng đượm, Tưởng Chính Tuyền xoay mặt đi như muốn tránh sự đụng chạm của hắn: “Nhiếp Trọng Chi, buông ra, chúng ta dừng ở đây! Buông…. Buông ra.”

Trong lòng Nhiếp Trọng Chi đau đớn như sắp mất cảm giác, không hề phản ứng lại, mặc cho cô đấm đá khóc lóc om sòm.

Hai người dây dưa kịch liệt cùng nhau, Nhiếp Trọng Chi ngang ngược che kín môi cô, Tưởng Chính Tuyền lấy hết sức đẩy hắn ra, thế nhưng… Trên người cô bao nhiêu nhược điểm Nhiếp Trọng Chi đều biết rõ, không chuyện ác nào không làm… Tưởng Chính Tuyền “Ah..” một tiếng, không kiềm chế được tiếng nức nở, quay mặt qua hung hăng cắn mạnh vào vai hắn, thân mình yếu mềm tựa như lông chim mà từ từ trượt xuống.

Cuối cùng, xung quanh dường như cả gió biển cũng chậm rãi tĩnh lặng…

Nhiếp Trọng Chi ôm Tưởng Chính Tuyền đang mê man ngủ siết chặt vào lòng mình, ghé vào bên tai cô khẽ nói: “Mỗi lần em hung dữ lên, tóc tai bù xù, giống như một người phụ nữ chanh chua… Nhưng mà, nhưng mà… Cho dù em thành bộ dạng đó, anh vẫn thích em như vậy…”

Chữ “thích” kia nói ra rất nhỏ, rất nhẹ, giống như gió thoảng qua tai. Nhưng Tưởng Chính Tuyền dù đã mệt rã rời, gần như tiến vào giấc ngủ, vừa nghe được bỗng sửng sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời cô nghĩ rằng có lẽ tai mình có vấn đề.

“Em mỗi một lần không vui liền hung hăng đánh anh, hung hăng đá anh… Tuyền Tuyền, anh cũng là con người làm bằng xương bằng thịt. Em không nghĩ đến rằng anh cũng sẽ đau sao?” Tiếng nói của hắn trầm lắng mà khàn khàn, tựa như đã mệt mỏi tới cực điểm: “Anh cũng sẽ rất đau mà.”

Tưởng Chính Tuyền có một loại cảm giác kỳ lạ vô cùng, nhưng rốt cuộc kỳ lạ thế nào, chính cô cũng không thể hiểu nổi.

Không biết Nhiếp Trọng Chi hắn làm sao, giọng điệu bỗng mềm nhẹ hẳn: “Tuyền Tuyền, em đừng gả cho hắn, gả cho anh, được không?”

Tưởng Chính Tuyền lại hít một hơi thật sâu! Tên này chắc hẳn đã say đến hồ đồ!

Nhiếp Trọng Chi chậm rãi buông lỏng cô ra, đầu hắn hơi cúi xuống, môi phủ trên môi cô. Hắn lại hôn cô một lần nữa! Mới đầu chỉ là nhẹ nhàng mơn man trên cánh môi, sau đó càng lúc càng thêm sâu, càng lúc càng thêm nồng nàn, giống như một chú ong mật quấn quýt bám vào đóa hoa, một khắc cũng không muốn chia lìa.

Dịu dàng như vậy, trân trọng như vậy, tựa như cô chính là một món bảo vật quý giá duy nhất trên thế gian của hắn.

Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy mặt mình như phát sốt, trong đầu như bị hắn trút đầy men rượu, choáng váng mê man… Giữa cơn lốc xoáy hỗn loạn, cô chợt cảm thấy mình cũng không chán ghét nụ hôn này như trước, cô thậm chí còn quên đi cả Diệp đại ca, quên rằng cô sắp kết hôn, cô đã quên tất cả…

Thật lâu về sau, trong màn đêm đen như mực không thể nhìn thấy tay mình, Tưởng Chính Tuyền dần dần thả lỏng xuống, hô hấp đều đều, bất giác chìm vào giấc ngủ.

Nhiếp Trọng Chi vươn tay, dùng đầu ngón tay trong bóng đêm từng chút một vuốt ve theo đường nét trên gương mặt cô. Lông mi của cô, vừa dài vừa cong, vừa văn xinh đẹp. Cái mũi của cô, không cao không thấp, hài hòa xinh xắn. Khuôn mặt của cô, không lớn không nhỏ, vừa vặn xinh đẹp. Vành tai của cô, thịt mềm mềm, cũng thật tuyệt.

Hết thảy của cô, đều đẹp đẽ, tinh tế.

Có lẽ trên đời này sẽ không tìm được một người nào như cô!

Nhiếp Trọng Chi chậm rãi tới gần cô, lại hôn nhẹ hết lần này đến lần khác lên mặt cô, hắn cảm thấy dù hôn bao nhiêu cũng không đủ. Trong lúc ngủ mơ, Tưởng Chính Tuyền cảm giác có gì đó đang quấy nhiễu mình, nâng tay lên như đuổi muỗi, “bẹp” một cái đánh vào má hắn.

Không nặng cũng không đau, Nhiếp Trọng Chi lôi kéo tay cô nhẹ nhàng mà vuốt ve mặt mình. Sau một lúc lâu, hắn thở hắt ra một hơi thật dài, ghé sát vào tai cô, thì thào nói: “Tuyền Tuyền, đừng gả cho Diệp Anh Chương, được không? Tuyền Tuyền, đối xử với anh tốt một chút, được không? Cho dù chỉ một chút đó thôi, anh…. dù thế nào anh cũng sẽ cam nguyện…”

Hắn cầu xin, hèn mọn như vậy, hạ thấp mình như vậy, thấp đến cùng cực, dường như thế gian này bất cứ ai một khi đã yêu say đắm đều giống hắn, đem con tim chân thành của mình nâng niu đưa đến trước mặt người mình yêu, trân trọng thâm tình rồi lại sợ hãi bị người mình yêu cô phụ thương tổn.

Người bên cạnh đã muốn ngủ say, vô tri vô giác.

Nhiếp Trọng Chi mở mắt nhìn vào bóng đêm hồi lâu, nội tâm không ngừng đấu tranh rồi lại thỏa hiệp, thanh âm thở dài khe khẽ: “Tuyền Tuyền, cho dù em không đối tốt với anh cũng không sao. Nhưng em đừng kết hôn với Diệp Anh Chương, được không? Được không? Được không?”

Bên trong phòng ngủ trong khoang thuyền một mảnh tối đen, giống như có thể ngưng kết thành một vật rắn chắc, một chút tiếng động cũng không hề có. Chỉ có tiếng hắn không ngừng “Được không?” nhẹ như khói trắng, lượn lờ phiêu đãng trong không gian.

Ngày hôm sau khi Tưởng Chính Tuyền tỉnh lại, ánh mặt trời đã xuyên qua khung cửa kính, tràn vào khắp mặt sàn trong khoang tàu, màu sắc dịu dàng ấm áp lưu động trong không khí. Chợt cảm thấy giường dưới thân khẽ đong đưa, cô cố hết sức mở cặp mắt nặng nề của mình ra, cảm giác không gian nơi cô đang ở thực xa lạ. Xung quanh là một màu trắng tinh, giống như kim loại… Một lát sau, Tưởng Chính Tuyền mới ý thức được cô đang ở trên du thuyền.

Tất cả suy nghĩ đột nhiên khựng lại. Ngày hôm qua cô đã ở trên du thuyền này cùng hắn suốt một đêm.

Nhiếp Trọng Chi ngồi trên boong tàu thả câu. Trên người hắn mặc một chiếc áo T-shirt và quần màu trắng, đơn giản mà nhẹ nhàng khoan khoái. Nghe thấy động tĩnh của cô, hắn quay đầu lại mỉm cười: “Em tỉnh rồi sao? Đói bụng không? Có sandwich dưa leo đấy.” Hắn giơ giơ cần câu trong tay: “Hay em muốn ăn cá nướng?”

Trời xanh mây trắng, nụ cười của hắn dường như còn chói mắt hơn ánh mặt trời.

Tưởng Chính Tuyền lẳng lặng đi về phía hắn, rồi ngồi xuống bên người Nhiếp Trọng Chi. Đây là một động tác thân mật chưa từng có trước đó, trái tim Nhiếp Trọng Chi chợt nảy mạnh, cả người vì động tác đơn giản này của cô mà cảm thấy thực vui sướng.

Tưởng Chính Tuyền vùi đầu trên đầu gối mình, vẫn không nói gì. Nhiếp Trọng Chi dè dặt vươn tay ôm lấy bờ vai của cô, hắn đang đợi cô giãy ra, nhưng đợi một hồi thật lâu cô lại không có phản ứng gì. Cô cứ im lặng như vậy mà ngồi bên cạnh hắn, Nhiếp Trọng Chi chậm rãi cất lời, có phần thận trọng: “Tuyền Tuyền, chúng ta cùng rời khỏi Lạc Hải này, được không? Em thích đi nơi nào, anh sẽ cùng em đến nơi đó. Sang Châu Âu, sống ở thôn trang nhỏ cạnh dãy Alpes* hoặc là trong pháo đài cổ kính, trên đỉnh núi là tuyết phủ quanh năm, dưới chân núi ngập tràn biển hoa, đẹp tựa như truyện cổ tích. Hay là chúng ta đến biển Aegean*, một thế giới chỉ có hai màu xanh và trắng, tươi mát đến mức có thể khiến em quên hết mọi phiền não. Không thì chúng ta đến những hòn đảo nhỏ gần bờ biển Caribean du ngoạn, đi New Zealand… Chúng ta rời khỏi nơi này, chỉ hai chúng ta thôi, được không?”

*những địa danh ở châu Âu.

Trong giọng điệu của hắn tràn ngập hân hoan vui sướng như một đứa trẻ, trong lòng Tưởng Chính Tuyền lại dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ không nói nên lời, cô nhìn những điểm ánh vàng trên mặt biển xanh, chậm rãi nói: “Nhiếp đại ca, tôi thật sự sắp kết hôn. Những chuyện đã qua, hãy để chúng trở thành dĩ vãng, được không? Chỉ cần anh bằng lòng, ở Lạc Hải này thiếu gì những cô gái xinh đẹp nguyện ý chu du khắp thế giới này cùng anh.”

Nhiếp Trọng Chi vốn đang lẳng lặng nhu tình nhìn cô, nghe xong lời của cô nói, rồi lại làm như chưa nghe thấy gì, ngây ngốc ngồi đó. Trong mấy giây sau, ánh mắt hắn dần dần trở nên nguội lạnh. Dù lời thế nào cũng không thể cất lên được, bởi vì cả người hắn lúc này như vừa bị một xô nước đá đổ ập xuống từ trên đỉnh đầu, ướt sũng trần trụi đứng giữa cơn mưa tuyết lạnh giá. Trong lòng hắn điên cuồng gào thét: “Không, anh không cần những người đó. Anh chỉ muốn em! Anh chỉ muốn em đi cùng anh!”

Tưởng Chính Tuyền mặc kệ hắn phản ứng hay không phản ứng, cô vẫn một mực nói tiếp: “Nhiếp đại ca, tôi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Anh đừng ép buộc tôi nữa, được không? Mỗi lần ở cùng một chỗ với anh, tôi liền có cảm giác mình đã làm ra chuyện có lỗi với Diệp đại ca…Tôi thấy có lẽ mình là kẻ nhân cách phân liệt, cảm thấy chính mình sắp phát điên lên rồi. Thừa dịp hôm nay tôi muốn nói chuyện rõ ràng với anh, sau này anh đừng gọi điện thoại đến cho tôi nữa, cũng đừng tới tìm tôi. Được không? Tôi van xin anh, coi như tôi van xin anh lần này. Anh thả cho tôi một con đường sống được không?”

Cho cô một con đường sống, vậy ai đến cho hắn đây?

Tia sáng trong mắt hắn như một ngọn lửa đang bập bùng từ từ lụi tắt, một cỗ chua sót nói không nên lời trong nháy mắt xông lên chóp mũi, Nhiếp Trọng Chi chậm rãi cười nhạt: “Để từ nay về sau, em và Diệp Anh Chương cùng sống một cuộc sống hạnh phúc như truyện cổ tích sao?” Còn hắn, mãi mãi lẻ loi một mình?

Hắn đáp lời như vậy, Tưởng Chính Tuyền liền trầm mặc không nói gì, mặt vùi vào đầu gối, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, thân thể vẫn duy trì tư thế này không hề nhúc nhích. Im lặng một hồi thật lâu, Tưởng Chính Tuyền mới ngẩng đầu lên: “Kỳ thật tôi cũng không nợ anh điều gì, người tôi nợ chính là Diệp đại ca. Tôi đã suy nghĩ về chuyện này rất lâu, tôi sẽ không tiếp tục dây dưa với anh thêm chút nào nữa. Anh muốn gọi điện thoại cho Diệp đại ca thì cứ làm đi, sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ biết. Tôi không muốn giấu diếm anh ấy nữa… Tôi cảm thấy tôi chính là một đứa con gái không biết xấu hổ nhất thế giới này, sao có thể lừa dối Diệp đại ca được chứ.”

Tưởng Chính Tuyền mở chiếc di động mà cô vẫn giữ chặt trong tay: “Anh gọi đi, tôi sẽ không ngăn cản anh nữa.”

Thanh âm của cô vừa nhỏ lại vừa uể oải, nhưng mỗi một từ nói ra đều kiên định vững vàng!

Tầm mắt Nhiếp Trọng Chi vẫn khóa chặt trên người cô không hề rời đi, lại nhìn xuống chiếc di động màu trắng trong lòng bàn tay cô. Hắn biết mỗi lời cô vừa nói ra đều là lời nói thật lòng.

Rốt cuộc thì hắn không còn uy hiếp cô được nữa! Cô sẽ rời xa hắn, thật sự rời xa hắn!

Nhiếp Trọng Chi bỗng nhiên đứng dậy, vừa nhấc chân lên, ‘bùm bùm’ mấy tiếng toàn bộ ly rượu, thùng ướp đá linh tinh đều bị đá xuống biển. Nhiếp Trọng Chi trong lúc lí trí vẫn còn kiểm soát được, xoay người đi thẳng vào trong khoang thuyền: “Tôi không cho phép em kết hôn với hắn. Tôi đã nói là tôi không cho phép, em có nghe hay không?”

Mới đi được vài bước, phía sau liền truyền tới một tiếng ‘bùm’ thật lớn. Tấm lưng Nhiếp Trọng Chi rét run, hắn quay phắt người lại, trên boong tàu đã không còn thấy bóng dáng của Tưởng Chính Tuyền đâu.

Cô nhảy xuống biển! Cô cư nhiên nhảy xuống biển! Nhiếp Trọng Chi lập tức phi mạnh thân mình xuống nước, rốt cục cũng ôm được người cô, cả hai cùng trồi lên trên mặt nước, vừa sợ vừa giận quát lớn: “Em điên rồi phải không? Em điên rồi phải không?”

Trên môi thấm đẫm vị mặn của nước biển, Tưởng Chính Tuyền yên lặng nhìn hắn: “Tôi đúng là bị điên rồi, tôi bị anh bức đến phát điên. Nhiếp Trọng Chi, đến nước này anh có thả tôi đi không? Tôi muốn kết hôn! Tôi muốn kết hôn! Tôi muốn kết hôn! Tôi muốn kết hôn! Tôi muốn kết hôn!”

Thanh âm Nhiếp Trọng Chi vô cùng nặng nề, giống như mỗi một chữ đều bị đeo thêm chì: “Em thật sự yêu hắn như thế? Muốn gả cho hắn đến vậy sao? Cho dù là chết cũng muốn gả cho hắn!”

Tưởng Chính Tuyền chậm rãi nhắm mắt: “Dù tôi chết, tôi cũng muốn gả cho Diệp đại ca.” Diệp Anh Chương đối với cô bây giờ, là mối tình đầu tựa như một giấc mộng đẹp đẽ, chỉ một cái chạm nhẹ thôi sẽ tan biến mất. Cô dùng hết sức mình, khao khát bắt được giấc mộng đó.

Từng chữ từng chữ một rõ ràng như đinh đóng cột, không còn một chút gì có thể cứu vãn. Mỗi một lời của Tưởng Chính Tuyền nói ra tựa như một nhát búa, đập vào trái tim Nhiếp Trọng Chi máu chảy đầm đìa.

Cô tình nguyện nhảy xuống biển để được rời khỏi hắn. Dù phải làm thế nào cũng muốn rời đi, bất kể là loại phương thức quyết tuyệt này. Trái tim Nhiếp Trọng Chi giờ như mảnh tro tàn, hắn hiểu được cô thật sự không có một chút cảm tình gì với hắn. Cho dù giữa hai người đã có vô số lần thân mật cùng nhau, nhưng tận sâu nơi đáy lòng cô, hắn có lẽ còn không bằng một cọng tóc của Diệp Anh Chương.

Con tim vô vọng, giữa con sóng đen cuộn trào mãnh liệt, từng chút một tan biến vào trong đáy biển sâu.

Có lẽ, đã đến lúc hắn phải buông tay rồi!

Những ngày sau đó, Tưởng Chính Tuyền đem số điện thoại của Nhiếp Trọng Chi liệt vào danh sách từ chối nghe máy. Quả thật, cô cảm thấy, hết thảy đều không khủng bố như cô từng nghĩ.

Ban đầu, cô đã định bụng cá chết lưới rách với hắn. Nhưng một tuần qua đi, rồi lại hai tuần, ba tuần, nhiều tuần sau nữa, cô phát hiện Nhiếp Trọng Chi không hề đi tìm Diệp đại ca, cũng không đem chuyện kia nói ra.

Dần dần cô cảm thấy an tâm hơn.

Tuy rằng đã thuê một công ty tổ chức sự kiện chuyên nghiệp, nhưng cô vẫn giống như bao cô gái trẻ khác chờ đợi ngày trong đại nhất của đời mình, mỗi ngày đều bận rộn không nghỉ vì đủ thứ chuyện, từ việc lớn như lựa chọn nơi tổ chức, trà rượu, quà mừng của khách quý, lựa chọn áo cưới đẹp nhất đến những chuyện bé cỏn con như chọn màu gì cho nơ bướm… đều là một mình cô quyết định. Trừ những việc đó ra, còn phải trang trí cho phòng tân hôn. Mỗi ngày vì chuyện đó mà cô phải cùng nhà thiết kế chạy xuôi chạy ngược khắp thành phố Lạc Hải này.

Thỉnh thoảng cùng bạn tốt Hứa Liên Trăn hẹn nhau cùng ăn cơm, đề tài đều quanh đi quẩn lại chuyện hôn lễ.

Tưởng Chính Tuyền chưa bao giờ phải bận rộn mệt nhọc như vậy, mỗi ngày đều lo công việc đến mất ngủ, không có thời gian suy nghĩ miên man.

Cũng may, tất cả nhờ vào sự giúp đỡ chuyên nghiệp của công ty tổ chức nên mọi chuyện hầu như đã đâu vào đấy.

Cô vẫn chưa gặp lại Nhiếp Trọng Chi, cho tới ngày hôm đó, khi cô cùng Liên Trăn đến tiệm của Thư Mạn thử áo cưới.

Khi đó, cô thay một bộ áo cưới cúp ngực bằng ren, kiểu dáng này đã đem tất cả những đường cong tuyệt đẹp của cô phơi bày ra ngoài. Tưởng Chính Tuyền ngắm nhìn hình ảnh xa lạ của mình trong gương, bỗng cảm thấy kinh ngạc không thôi, người bên trong dường như là mình, lại dường như không phải.

Cô ngồi xuống giường mỹ nhân bằng nhung lụa bên cạnh, mờ mịt tự hỏi chính mình: thật sự sắp kết hôn sao? Thật sự muốn gả cho Diệp đại ca sao?

Giống như một điều gì đó quá mức tốt đẹp lại lấy được một cách quá dễ dàng, cô luôn có một loại cảm giác không chân thật.

Tại thời khắc này, cô đột nhiên lại nghĩ tới Nhiếp Trọng Chi. Cô điên rồi, nhất định là cô điên rồi! Sao tự nhiên lại nghĩ tới hắn chứ!

Chỉ là… Cô ảm đạm nâng tay lên ôm mặt mình. Thật sự cô đã nhớ tới Nhiếp Trọng Chi.

Cánh cửa phía sau nhẹ nhàng bị đẩy ra, lại chậm rãi đóng lại. Có lẽ Liên Trăn nghe điện thoại xong nên quay về.

Có người lấy mũ sa bên cạnh, dịu dàng phủ lên giúp cô. Tưởng Chính Tuyền định nói một câu “cảm ơn”, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc.

Giống như có một con rắn độc đang cắn vào chân cô, Tưởng Chính Tuyền nhảy dựng lên khỏi giường mỹ nhân: “Sao anh lại ở trong này?”

Trên gương mặt góc cạnh ngũ quan thâm thúy của Nhiếp Trọng Chi không thể nhìn ra được chút cảm xúc nào, hắn chỉ lẳng lặng nhìn cô: “Tuyền Tuyền, đừng kết hôn cùng hắn ta, được không?”

Hắn chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với cô. Giờ phút này hắn vô cùng vô cùng kỳ quái, thanh âm của hắn, nét mặt của hắn cùng tất cả của hắn, đều khiến người ta không thể đoán ra được. Tưởng Chính Tuyền lui về phía sau từng bước: “Không, Nhiếp đại ca, tôi muốn kết hôn cùng anh ấy.”

Nhiếp Trọng Chi giống như không còn nghe thấy gì nữa, hắn lại chậm rãi chậm rãi lặp lại từng chữ một: “Tuyền Tuyền, em đừng kết họn cùng hắn ta, được không?” Nơi sâu thẳm trong đáy mắt hắn như có gì đó chảy ra, như là đau thương, khiến trái tim cô bất giác thắt lại. Tưởng Chính Tuyền không biết mình bị làm sao, cô ấy vậy mà lại cảm thấy mình có một loại xúc động muốn đồng ý với hắn.

Không, cô sao có thể đồng ý được! Cô cũng không phải đầu óc có vấn đề. Tưởng Chính Tuyền lắc đầu lia lịa, lui về phía sau từng bước, cho đến khi lưng của cô chạm vào vách tường, không còn đường nào để lui nữa.

“Nhiếp đại ca, tôi sắp kết hôn. Tôi sắp kết hôn với Diệp đại ca.”

Nhiếp Trọng Chi vẫn không nhúc nhích đứng tại một chỗ, đột nhiên lộ ra một nụ cười làm người ta sợ hãi: “Tôi đương nhiên biết.” Hắn có một đôi mắt phượng, mỗi khi mỉm cười lại hơi hơi nhướng lên, cho dù chỉ là một nụ cười nhạt, cũng khiến người đối diện cảm thấy hít thở không thông.

Nhiếp Trọng Chi bước lên phía trước, ánh mắt hắn hoàn toàn tối sầm lại: “Em thật sự chuẩn bị cùng người khác kết hôn? Em nghĩ tôi là người dễ dàng cho qua như vậy sao?”

Gương mặt Tưởng Chính Tuyền tái nhợt đi, nghiêm mặt quát: “Nhiếp Trọng Chi! Rốt cuộc anh muốn thế nào? Nếu anh muốn đi tìm Diệp đại ca nói hết toàn bộ chuyện đó thì cứ đi đi, đi nhanh đi.” Cô chỉ ra cánh cửa, quay đầu đi nơi khác: “Anh đi đi! Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài… Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa! Đi!”

Thế nhưng Nhiếp Trọng Chi vẫn không nhúc nhích. Vẫn kinh ngạc đứng đó, nhìn bóng hình xinh đẹp trước mặt mình. Trong đầu hắn hiện lên một màn kia khi hai người mới gặp nhau, một tiểu công chúa ôm gấu bông, đôi chân trắng nõn để trần, rụt rè đẩy cửa phòng ra…

Nhưng bây giờ tiểu công chúa lại sắp kết hôn, sắp gả cho một người khác.

Hắn lại hoàn toàn không thể làm được gì. Cho dù biết có dây dưa thêm nữa thì cũng chỉ có một kết cục, nhưng Nhiếp Trọng Chi vẫn không cam lòng. Hắn nhẹ nhàng mở miệng, giống như trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì, mềm nhẹ như vậy: “Tuyền Tuyền, anh xin em, cầu xin em đừng kết hôn cùng hắn, được không?”

Nhưng không một ai trả lời hắn.

Tưởng Chính Tuyền đưa lưng về phía hắn, không xoay người lại nữa.

Thời gian không gian tựa như đọng lại thành từng hạt thủy tinh. Một hồi lâu sau, cánh cửa lại nhẹ nhàng đóng lại một lần nữa.

“Cạch cạch” một tiếng cửa khép lại, cả người Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên xụi xuống, cô chậm rãi ngồi bệt trên sàn nhà.

Nhiếp Trọng Chi, rốt cuộc hắn có buông tha cho cô không? Hay vẫn cố chấp dây dưa tới cùng?

Từ đó trở đi, Nhiếp Trọng Chi không thấy xuất hiện, cũng không liên lạc gì với cô nữa. Mà Tưởng Chính Tuyền, vẫn luôn bận rộn như trước. Tưởng Chính Tuyền thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng trong lòng lại ẩn ẩn một cảm giác cô đơn, cô không ngừng tự hỏi bản thân mình: “Hắn vì sao lại cầu xin cô đừng kết hôn với Diệp đại ca?”

Thế nhưng dù cô hỏi mình biết bao nhiêu lần thì cô vẫn không thể tìm ra được câu trả lời, không biết là vì sao.

Cô cũng không biết chính mình tại sao lại nhớ tới hắn. Chỉ biết là ngày đó hắn nói chuyện ngữ khí thật bi thương chua sót, khiến đáy lòng cô giống như đang có một đàn kiến gặm cắn, làm thế nào cũng không xua đi được.

Công việc của Diệp Anh Chương càng ngày càng bận bịu, Tưởng Chính Tuyền bình thường nếu muốn gặp mặt anh cũng khó, bà Diệp biết chuyện này, vài lần chủ động gọi điện thoại đến an ủi “con dâu tương lai”: “Tuyền Tuyền, ngàn vạn lần con đừng trách Anh Chương. Thằng bé giống chú Diệp con hồi còn trẻ, chỉ lo công việc. Đàn ông đều như thế, lấy sự nghiệp làm trọng. Dì Diệp biết con vất vả, nhưng con cũng đừng để mình mệt mỏi quá thành sinh bệnh, lo công việc nhưng phải lo cho bản thân mình trước.”

Tưởng Chính Tuyền đương nhiên không thể không nghe lời: “Dì Diệp, con hiểu mà, con sẽ chú ý thân thể. Cảm ơn dì Diệp quan tâm.”

Mấy hôm sau, Tưởng Chính Tuyền bảo bác Từ lái xe đưa cô đến ký túc xá của Diệp Anh Chương dọn dẹp sửa sang lại một số đồ dùng.

Ký túc xá của Diệp Anh Chương thật ra cũng được coi như là sạch sẽ, trong phòng phảng phất mùi hương thản nhiên chỉ anh mới có. Mùi hương này không giống với Nhiếp Trọng Chi. Trên người Nhiếp Trọng Chi luôn tản ra một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như mùi hương của ánh nắng tháng tư.

Tưởng Chính Tuyền giật mình tỉnh lại. Sao lại vô duyên vô cớ nhớ tới Nhiếp Trọng Chi thế này.

Cô cảm thấy chính mình quả thật sắp điên rồi! Những ngày gần đây cô rất hay nghĩ tới hắn.

Tưởng Chính Tuyền bụm mặt, thần trí mờ mịt ngồi xuống nghỉ ngơi bên mép giường của Diệp Anh Chương. Trong khoảng thời gian này cô luôn nghĩ ngợi mê mang, trong lòng trống trải ẩn ẩn khó chịu. Rốt cục là cô bị làm sao?

Có lẽ là do cô quá mệt mỏi, cho nên mới bị như thế. Đúng vậy, dạo này cô rất hay mệt, dù nằm xuống nghỉ nhưng cơn mệt vẫn đè nặng không buông tha.

Thật lâu sau đó, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khung ảnh đặt trên đầu giường, cô vươn tay cầm lấy xem.

Bên trong bức ảnh chụp cô và Diệp Anh Chương tay trong tay, bóng hai người trải dài trên bờ cát trắng. Tuy rằng hai người không quay mặt lại, nhưng khung cảnh trong bức ảnh lãng mạn không kém gì cảnh trên phim. Tấm ảnh này được chụp lúc bọn họ đến đảo nhỏ để nghỉ phép, còn có cả anh trai và Liên Trăn.

Trước mắt bỗng dưng hiện lên gương mặt của Nhiếp Trọng Chi, nhớ tới lời hắn nói: “Tuyền Tuyền, chúng ta cùng rời khỏi Lạc Hải này, được không? Em thích đi nơi nào, anh sẽ cùng em đến nơi đó. Sang Châu Âu, sống ở thôn trang nhỏ cạnh dãy Alpes hoặc là trong pháo đài cổ kính, trên đỉnh núi là tuyết phủ quanh năm, dưới chân núi ngập tràn biển hoa, đẹp tựa như truyện cổ tích. Hay là chúng ta đến biển Aegean, một thế giới chỉ có hai màu xanh và trắng, tươi mát đến mức có thể khiến em quên hết mọi phiền não. Không thì chúng ta đến những hòn đảo nhỏ gần bờ biển Caribean du ngoạn, đi New Zealand… Chúng ta rời khỏi nơi này, chỉ hai chúng ta thôi, được không?”

Trong nháy mắt đó, Tưởng Chính Tuyền cũng không biết chính mình bị làm sao, trái tim bỗng nhiên đau ê ẩm. Cô lại điên rồi phải không, đang yên ổn sao cô lại nghĩ tới những chuyện ngày đó chứ. Lúc đang ngẩn người, tay cô bất giác buông lỏng, chỉ nghe ‘choang’ một tiếng thanh thúy, mặt trên của khung ảnh làm bằng thủy tinh đã bị vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Aiz, cô chẳng những không làm được gì mà còn toàn phá hỏng chuyện, đành phải đi thu gom từng mảnh vỡ lại. Tưởng Chính Tuyền hối hận cúi người xuống làm, bỗng nhiên, cả người cô khựng lại… Ở mặt sau khung ảnh vậy mà lại giấu một tấm ảnh khác. Tưởng Chính Tuyền dò ngón tay vào, cẩn thận kéo tấm ảnh kia ra.

Trước mắt là ảnh chụp của Diệp Anh Chương và một cô gái khác, tay của Diệp Anh Chương vô cùng thân thiết mà khoát lên trên vai cô gái kia… Màu nền của bức ảnh đã hơi ngả vàng, nhìn diện mạo bên ngoài của hai người cho thấy có lẽ nó này đã được chụp cách đây nhiều năm rồi.

Chỉ cần nhìn lướt qua, cô liền nhận ra cô gái trong tấm ảnh là ai. Hứa Liên Trăn! Người đó vậy mà lại là Hứa Liên Trăn!

Tưởng Chính Tuyền vẫn biết Diệp Anh Chương từng yêu một người con gái khác, nhưng anh chưa bao giờ nhắc tới với cô, cô đương nhiên cũng làm bộ như không biết. Cũng không ít lần cô cảm giác được trong lòng Diệp Anh Chương dường như vẫn tồn tại bóng hình người đó. Nhưng khi cô rầu rĩ không vui đem chuyện này nói cho mẹ nghe, bà Lục Ca Khanh lại thản nhiên nói với cô: “Ai lại không có quá khứ của mình, những gì qua rồi hãy cứ để cho nó qua đi.”

Đúng vậy, bây giờ trong cái xã hội này, ai lại chưa từng một lần yêu đương chứ.

Nhưng vì sao người trong bức hình này lại là Hứa Liên Trăn?!

Hứa Liên Trăn bây giờ là bạn gái của anh trai Tưởng Chính Nam. Cũng là người chị em thân thiết nhất của Tưởng Chính Tuyền cô, người mà cô đã chia sẻ không biết bao nhiêu chuyện vui buồn.

Không, không thể nào là Liên Trăn được! Sao có thể là Liên Trăn được chứ!

Bên tai ầm vang một tiếng, máu trong người cô như rút sạch khỏi hai chân. Cánh môi Tưởng Chính Tuyền run rẩy, tay chân lạnh như băng ngã ngồi trên mặt đất.

Toàn bộ đất trời quay cuồng nghiêng ngả, Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy mình như đang đứng giữa cơn bão tuyết với manh áo quần đơn bạc, xung quanh mờ mịt, bốn phía dày đặc sương mù, không hề có một vết chân người đi qua, cũng không thể nhìn thấy đâu là chân trời.

Nếu không phải vô tình làm vỡ khung ảnh này, cô vĩnh viễn không thể nào biết được bí mật mà Diệp Anh Chương vẫn giấu cô mấy năm qua.

Không, không thể nào là Hứa Liên Trăn. Cô ấy sẽ không lừa gạt cô như thế. Nhất định là sai lầm rồi. Liên Trăn cùng cô đi dạo phố mua sắm, ăn cơm, uống cà phê, thử áo cưới… Chỉ cần có thời gian, cô ấy sẽ đi cùng cô. Cố ấy thậm chí còn đồng ý làm phù dâu của cô nữa.

Cô nhìn chăm chăm vào bức ảnh một lần rồi lại một lần nữa để xác nhận, nhưng dù có nhìn bao nhiêu thì cũng không thể nào gạt bỏ được sự thật này. Giữa cơn đau đớn Tưởng Chính Tuyền rốt cục thì cũng hiểu được, người trong bức ảnh này, thật sự là Hứa Liên Trăn. Nhìn cảnh vật bên trong bức hình, có lẽ đã là chuyện của nhiều năm trước. Rõ ràng hai người họ khi đó là một đôi tình nhân. Nhưng vì cái gì mà họ phải giả bộ như hai người xa lạ? Rốt cuộc bọn họ đang giấu diếm cô và anh trai những chuyện gì?

Tưởng Chính Tuyền cầm chặt tấm ảnh cũ trong tay, lao thẳng ra khỏi ký túc xá của Diệp Anh Chương. Cô muốn đi tìm Hứa Liên Trăn để hỏi cho rõ ràng!

Suốt dọc đường đi, tất cả mọi chuyện giống như một bộ phim nhựa không ngừng hiện lên trước mắt cô… Tưởng Chính Tuyền cho dù là một kẻ ngốc thì cô cũng bắt đầu dần dần nhận ra, Hứa Liên Trăn đối xử tốt với cô, có lẽ từ trước bây giờ chỉ là lừa gạt giả dối mà thôi.

Tưởng Chính Tuyền vẫn luôn xem Hứa Liên Trăn là một người bạn thân tốt nhất của mình. Anh trai Tưởng Chính Nam sau khi xảy ra tai nạn, Hứa Liên Trăn liền biến mất không thấy. Dù liên lạc cách nào cũng không được, cô lo lắng sợ cô ấy gặp chuyện không hay, cô còn khẩn trương hơn bất cứ người nào khác. Cô hỏi anh trai, hỏi Hạ Quân, thậm chí còn nhờ Diệp đại ca dùng đến hệ thống internet của cảnh sát để tìm được tung tích của cô ấy. Nhưng dùng hết tất cả các phương pháp đó vẫn không thể nào tìm được Liên Trăn.

Hứa Liên Trăn tựa như một cái bóng, âm thầm biến mất, lại bất ngờ hiện ra trước mặt cô.

Mấy tháng trước, khi đến văn phòng của anh trai Tưởng Chính Nam lại gặp lại cô ấy, cô vui mừng cao hứng hơn ai hết. Thậm chí, cô còn từng ngây thơ nghĩ rằng, anh trai kết hôn với Liên Trăn thì tốt rồi, khi đó Liên Trăn sẽ có thể làm chị em tốt với cô cả đời. Nếu đến lúc đó, ba mẹ không đồng ý, cô sẽ làm nũng để nói tốt cho Liên Trăn, tỷ như có thể làm bộ tuyệt thực. Ba mẹ vẫn luôn thương cô nhất, đến lúc đó nhất định sẽ từ từ thay đổi ý kiến mà chấp nhận. Tuy rằng gia cảnh Liên Trăn bình thường, nhưng cô ấy lại là một cô gái thiện lương, dễ gần, chỉ cần mẹ ở cùng một thời gian, chắc chắn mẹ cũng sẽ thích cô ấy. Cô đã nghĩ tất cả mọi chuyện một cách đơn thuần như thế.

Bây giờ nghĩ lại, Tưởng Chính Tuyền cô ngốc từ đầu đến cuối, vô cùng thê thảm! Giây phút đó, Tưởng Chính Tuyền ngồi trong taxi mà cười như kẻ điên, tiếng cười nghe thực sởn gai ốc, ngay cả anh tài xế ngồi ghế lái phía trước cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn cô mấy lần.

Cuối cùng cô cũng tìm đến Hứa Liên Trăn, đem tấm hình ném cho cô ấy, chất vấn cô ấy tại sao? Ánh mắt Hứa Liên Trăn trốn tránh cô, không ngừng nói với cô ba chữ “Mình xin lỗi.”

Không, cô không cần lời xin lỗi đó. Cô nhận lời xin lỗi thì có ích gì, cô tình nguyện để Hứa Liên Trăn khẳng định như đinh đóng cột với cô: “Tuyền Tuyền, cậu hiểu lầm rồi, người trong ảnh không phải là mình, cô ấy nhìn qua chỉ hơi giống mình chút mà thôi.” Thậm chí tình nguyện để Hứa Liên Trăn chửi ầm lên: “Tưởng Chính Tuyền, mắt cậu có vấn đề phải không? Người này từ mắt, mũi đến miệng có cái nào giống với mình?”

Nhưng là không có, Hứa Liên Trăn hết lần này đến lần khác nói với cô: “Tuyền Tuyền, mình xin lỗi, mình xin lỗi cậu.”

Như vậy có nghĩa là, trước kia cô ấy và Diệp Anh Chương thật sự đã từng yêu nhau. Hơn nữa, sau này gặp lại vẫn dây dưa qua lại ít nhiều. Chẳng qua Tưởng Chính Tuyền cô quá ngốc, ngốc đến mức tới giờ này mới phát hiện ra chân tướng sự thật.

Ngày đó, cuối cùng thì cô cũng biết, Diệp đại ca chưa từng yêu cô, cho dù là một chút cũng không.

Cô hỏi Diệp Anh Chương: “Rốt cuộc anh có yêu em không?” Diệp Anh Chương nhìn, chột dạ mà lảng tránh ánh mắt đi nơi khác. Hồi lâu sau anh mới đáp lại cô bằng một câu: “Tuyền Tuyền, anh xin lỗi.”

Cũng ngày đó, cô nhận được rất nhiều rất nhiều lời người khác xin lỗi mình, người nào cũng nói có lỗi với cô. Thế nhưng cô cần nhiều lời xin lỗi như vậy để làm gì.

Thật trào phúng biết chừng nào! Lại bị tên khốn Nhiếp Trọng Chi kia nói trúng rồi!

Trong ngày hôm đó, cô đồng thời mất đi cả tình bạn lẫn tình yêu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.