Ngọc Tỏa Dao Đài

Chương 23: Tìm hiểu​



Vân Vụ Phong với Giải Ưu Phong cách nhau không xa, giữa hai ngọn nũi này có vô số đường mòn, ta thi triển pháp thuật khu phong độn địa, mang theo Chu Thiều với Nguyệt Đồng mà chạy, cũng không mất nhiều công sức lắm, trên đường đã bảy lần gặp lính ma tộc đi tuần tra nhưng chỉ cần đưa kim bài mà Tiêu Lãng đưa là được cho qua. Điều này đã khiến ta nảy sinh một tí tẹo hi vọng vào nhân cách của tên Tiêu Lãng hèn hạ – vô sỉ – biến thái kia.

Lần thứ tám đụng phải một nữ yêu Báo tộc, có vẻ như chức vụ rất cao. Dung mạo thì mày kiếm tóc mai, rất có hơi hướm đàn ông, nhìn về phía Nguyệt Đồng chỉ còn thiếu nước chảy nước miếng rồi đánh ngất tại chỗ kéo về làm áp trại tướng công nữa mà thôi. Vì vậy ả giữ bọn ta lại đề ra nghi vấn: “Kim bài lấy từ đâu ra?”

Ta thành thật nói: “Kim bài là Tiêu Lãng cho!”

Tròng mắt ả ta dán chặt lên người Nguyệt Đồng, miệng hỏi ta: “Tiêu Lãng đại nhân có quan hệ gì với ngươi? Vì sao lại cho ngươi tiến về phía doanh trại địch? Phải chăng là có âm mưu gì?”

Ta nói: “Đúng rồi, ta cũng đoán là hắn có âm mưu, nếu tỷ tỷ biết rõ, xin chỉ điểm một hai!”

Thẳng thắn quá vốn không phải chuyện tốt, Báo Yêu không hiểu điều ấy lại cho là ta trêu chọc ả, còn vu cho ta tội trộm kim bài, muốn túm ta về cho Thương Quỳnh thẩm vấn.

Ta nhớ tới sự khủng bố của Thương Quỳnh, đánh chết cũng không dám gặp lại.

Báo Yêu càng cảm thấy trong lòng ta có quỷ, lập tức xuất ra binh khí với răng nanh.

Đúng lúc này, trên đỉnh ngọn núi truyền đến tiếng kêu hỗn loạn, trong làn sương mù ẩn hiện một bóng hình uyển chuyển, chung quanh có vô số ma tướng và dị thú vờn quanh.

“Tới đúng lúc lắm! Ngươi với Tiêu Lãng đại nhân có quan hệ thế nào, hỏi một câu liền biết được. Không có lại để cho thám tử của Thiên giới trà trộn vào!” Báo Yêu hung hãn lôi xềnh xệch ta đi.

Ta mang theo một con mèo cụt vuốt với một tên phàm nhân không có pháp lực, tất nhiên không phải là đối thủ. Chỉ còn một đoạn nữa là đến biên cảnh Thiên giới, chỉ còn cách Giải Ưu Phong không xa, tất nhiên ta không chịu buông tha cơ hội này, ngưng tụ ba đầu tơ hồn ở đầu ngón tay, nháy mắt mấy cái với Nguyệt Đồng, chuẩn bị thừa cơ đánh bất ngờ, liều một phát.

Không ngờ, phía sau lưng truyền đến giọng nói thoải mái nhàn nhã quen thuộc: “Thả nàng ra.”

Ta mạnh mẽ quay đầu lại, trợn mắt há mồm.

Là Tiêu Lãng đang lười biếng dựa vào một thân cây du, miệng ngậm một cọng cỏ, đang hào hứng bừng bừng xem ta bị xấu mặt.

“Vâng.” Báo yêu ngoan ngoãn vâng lời như con mèo nhỏ, không dám ngăn trở nữa.

Ta nhăn nhó hỏi: “Ngươi vẫn lén theo sau bọn ta hả?”

Tiêu Lãng xem trò vui rất sung sướng: “Thấy bộ dạng ngươi lo lắng hãi hùng, rón ra rón rén rất là thú vị. Lần sau lúc vụng trộm mắng chửi người nhớ phải học thêm vài từ mới lạ nữa nhé, cái từ “hèn hạ” này cứ nhai đi nhai lại mãi, ta nghe cũng chán lắm rồi.”

Ta bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, một cánh tay kéo Nguyệt Đồng đang muốn chạy trốn, một tay khác kéo Chu Thiều, không nghĩ tới giật giật hai cái rồi mà vẫn bất động. Nhìn lại thì thấy hắn đang si ngốc mê mẩn mà nhìn về phía nữ thần Thương Quỳnh, hai chân như cắm rễ trên mặt đất, sợ là nếu có để cho y lập tức bổ nhào qua chết trong ngực mỹ nhân hắn cũng chịu luôn á!

“Đừng nhìn nữa, nếu để đến lúc nàng ta đuổi tới là hết cách đấy!” Ta với Nguyệt Đồng mỗi người một bên túm lấy cánh tay hắn, dốc sức liều mạng đi về phía trước, mắt Chu Thiều vẫn còn dán chặt lên người Thương Quỳnh, mặt mũi đờ đẫn thẫn thờ: “Ta không thể nào tin được, trong thiên hạ này còn có một mỹ nhân như thế, nếu mà nàng cười nhẹ một cái thôi thì thật là.. là.. là..”

Ta nói: “Đừng có nằm mơ! Nghe nói Thương Quỳnh chỉ có lúc giết người mới cười!”

Chu Thiều vui vẻ nói: “Thật tốt quá, vậy ta đi cho nàng giết!”

Ta với Nguyệt Đồng đều cảm thấy tiểu tử này bị mê hoặc đến ngu người rồi, hạ quyết tâm, mỗi người một quyền đánh hắn ngất xỉu, cứng rắn kéo hắn chạy về biên cảnh Thiên Giới, lại gặp được tướng sĩ dưới trướng Dương Tiễn đi tuần tra, y với sư phụ ta trước kia có quan hệ rất tốt, cũng tính là người quen, cẩn thận hỏi rõ nguyên do xong liền rất hảo tâm đưa bọn ta trở về.

Hoa lê trên đất Giải Ưu Phong vẫn như ngày nào, cánh hoa trắng tinh bay bay từng mảnh, phủ thành một lớp mỏng lên nền đất, bình tĩnh đạm bạc, không có vị người, phảng phất như bị biệt lập với bên ngoài vậy.

Chiếc chuông gió trên mái hiên nhẹ nhàng lay động, đây là khu vườn quen thuộc, thế giới quen thuộc, trấn an trái tim khủng hoảng của ta, làm cho ta bình tĩnh trở lại.

Chu Thiều dần dần thức tỉnh, sững sờ ngồi bên khung cửa, nhìn hoa lê trắng đầy trời mà ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ta vào tàng bảo khố của sư phụ lấy tuyết cơ cao trân quý ra, mạnh tay bôi một lớp thật dày nên mấy cái móng vuốt bị thương của Nguyệt Đồng, lại lấy thiên tàm ti ra quấn vài vòng, thắt một cái nơ bướm xinh đẹp.

Nguyệt Đồng tò mò đánh giá chung quanh, thỏa mãn nói: “Đây là chỗ ở của người à? Thật là xinh đẹp, cây cũng nhiều, rất thích hợp làm nhà cho mèo ở!”

Ta tìm được một cái châu quan khảm mắt mèo, giúp nó buộc cả một đầu tóc bạc dài lên, lấy y phục trước kia của sư phụ ra, lại cho bọn nó đổi bộ trang phục đầy vết máu loang lổ trên người ra, bản thân mình cũng trọng chỉnh dung nhan, khôi phục lại cách ăn mặc trước kia trên Thiên Giới, sau đó ngồi ở trước bàn, chăm chú viết một phong thư, giao cho Ong xanh dẫn đường, bảo chúng nó đưa tới cho Đằng Hoa tiên tử. Đánh tỉnh tên Chu Thiều ngơ ngẩn kia, gọi hắn vào phòng, nghiêm mặt dặn dò: “Ta với Nguyệt Đồng thân phạm trọng tội, Thiên Giới sẽ tra ra rất nhanh chóng, đến lúc đó thân hãm lao ngục, sợ là không thể quan tâm chăm sóc cho ngươi được nữa, cho nên ta sẽ gửi ngươi đến chỗ Đằng Hoa tiên tử bạn tốt của ta, nàng là một tiên nhân tốt, sẽ không làm khó ngươi. Ngươi ở trong Bách Hoa Viên, có thể thì tuyệt đối đừng đi trêu trọc các hoa tiên, nếu không, chọc giận Bách Hoa tiên tử rồi thì…”

Tính tình của Bách Hoa tiên tử rất tốt, ta cũng không biết chọc giận nàng ta rồi thì sẽ có hậu quả gì không, nhất thời khó xử.

Chu Thiều cúi đầu nhìn nền nhà lát đá xanh, ngơ ngác nói: “Sư phụ, tim ta đập thật là nhanh, hình như sắp chết rồi.”

Ta tức giận: “Ngươi trước kia cũng nói câu tương tự với ta rồi, chẳng lẽ không thể đổi sang câu nào hấp dẫn mới lạ hơn sao?”

Chu Thiều mặt lộ vẻ hổ thẹn, cúi đầu nhận sai.

Nguyệt Đồng mở miệng khuyên hắn: “Ta ở ma giới đã được chứng kiến thủ đoạn của Thương Quỳnh rồi, ngươi tuyệt đối đừng có ý niệm gì không nên…”

Chu Thiều rất chân thành gật đầu: “Sư phụ, ta hiểu, loại nữ nhân này là cọp mẹ không dây vào được!”

Nguyệt Đồng nói thầm: “Cọp mẹ còn không hung dữ như ta, sao mà so với nàng ta được?”

Ta nói với Nguyệt Đồng: “chúng ta đã làm sai chuyện, đáng lí là phải chịu phạt, đợi lát nữa cùng đi Thiên Cung, tìm Thiên Đế thỉnh tội!”

Hai tai Nguyệt Đồng khẽ run lên một cái, ủ rũ nằm nhoài trên mặt đất, chột dạ hỏi: “Sẽ bị phạt thế nào?”

Ta phân tích: “Thiên Bồng nguyên soái đùa giỡn Hằng Nga, bị đày xuống nhân gian, Quyển Liêm đại tướng làm vỡ chén lưu ly, bị phạt đi Lưu Sa Hà. Hai chúng ta phạm phải tội còn to hơn thế rất nhiều, đại khái sẽ bị liệt hỏa thiêu, bị phong nhận cắt, hoặc là bị ném vào luân hồi làm mười đời súc sinh còn nếu tệ hơn nữa thì cùng lắm cũng chỉ là bị đưa lên Tru Tiên Đài cho hồn phi phách tán thôi nhỉ?” Ta thấy thần sắc của Nguyệt Đồng rất khó coi, mới cố hết sức bày ra bộ dạng vui vẻ để dỗ dành nó: “Mục tiêu của Tiêu Lãng là ta, chuyện lần này trách nhiệm chủ yếu là của ta, ngươi cứ đẩy hết tội cho ta đi, cứ nói là ta bắt ngươi mở Thiên Lộ ra, có lẽ sẽ không đến mức hồn phi phách tán. Nếu như phải chịu hình thì phải nhớ kĩ, từ từ nhắm hai mắt, chịu một chút là xong rồi, nếu mà phải làm súc sinh… Ngươi bây giờ không phải chính là mèo rồi sao, chẳng khác nhau là mấy, tu luyện một lần nữa là được rồi…”

Sắc mặt Nguyệt Đồng càng thêm khó coi.

Ta bắt đầu hoang mang tự hỏi không biết mình có phải thiếu cả thiên phú an ủi người khác không đây?

Nguyệt Đồng thở dài, tựa hồ toàn thân đã thoải mái hơn rất nhiều, nó nhìn vườn hoa lê xinh đẹp bên ngoài, bỗng nhiên lấy ngón tay búng mạnh lên đầu ta một cái, mắng: “Người còn không sợ chết, ta còn sợ cái gì? Chúng ta cùng phạm sai lầm, mặc kệ kết quả như thế nào, cũng nên cùng nhau chịu!”

Ta nói: “Tất cả đều nói ta ngốc, ta thấy ngươi còn ngốc hơn. Bao Hắc Kiểm đã từng nói, không làm chuyện buôn bán lỗ vốn, làm việc phải khôn khéo một chút. Rõ ràng chỉ cần một kẻ đứng ra chịu tội là xong, tội gì phải lôi cả hai vào?”

Nguyệt Đồng nói: “Người chết, một mình ta cũng lẻ loi mà.”

Ta chỉ vào Chu Thiều nói: “Ngươi còn có sư huynh mà!”

Chu Thiều khôi phục lại thần trí từ trong cõi mộng: “Các ngươi vừa nói cái gì á?”

Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn ta: “Tuổi của ta còn hơn ngươi cả ngàn năm, ngươi gọi ta một tiếng “thúc thúc” cũng không ngoa đâu!”
Ta nhớ tới thân phận của nó, mặt có hơi nóng lên, nhẹ nhàng “khụ” một tiếng, xem nhẹ cái vấn đề nhỏ này, nói tiếp: “Tâm ý ta đã định!”

Nguyệt Đồng xoa xoa đầu ta, lại cười nói: “Người á, quá lí trí rồi đấy!”

Ta thấy nó không phản đối, mặc định là cam chịu.

Nguyệt Đồng hỏi: “Khi nào thì đi gặp Thiên Đế? Phải nhanh chóng báo chuyện Ma giới đoạt được thân thể Nguyên Ma Thiên Quân lên, tránh cảnh sinh linh đồ thán!”

Ta với tay sang bàn bên cạnh, trước khi sư phụ ra đi từng vuốt vuốt đàn tranh, những sợi dây đàn bị hắn làm đứt vẫn không có ai sửa lại, càng khiến ta nhớ. Ta nhớ tới đủ loại chuyện từ lúc bắt đầu gặp Tiêu Lãng, đủ loại hoang mang, cảm thấy nếu cứ như vậy ôm theo bí mật mà chết đi thì trong lòng thế nào cũng sẽ cảm thấy không cam lòng, nhớ lại từng ly từng tí lúc còn ở cùng sư phụ kia, chậm rãi nghiền ngẫm. Bỗng nhiên trong kí ức mơ hồ nhớ tới khi ta còn rất nhỏ sư phụ đã từng dắt ta đến thung lũng Hoa đào, ở đó có một tiên nữ không thích nói chuyện với người khác, hình như còn là trưởng bối của hắn. Tiên nữ để ta ở lại trong đình ăn bánh ngọt, nàng đưa sư phụ đi nói chuyện gì đó, lúc sư phụ trở về hình như có phần chật vật khó xử, còn thở dài hồi lâu. Từ đó hắn không đi đến thung lũng Hoa đào nữa, nhưng hàng năm đều tặng lễ vật quý giá đến đó.

Tiên nữ kia có lẽ có quan hệ sâu xa gì đó với sư phụ, có lẽ nàng biết nghiệt duyên giữa sư phụ và Tiêu Lãng.

Vì vậy, ta ôm một hi vọng, trước lúc Thiên Giới bắt được mình có thể đến được thung lũng Hoa đào, hi vọng tìm được đáp án.

====

Trước khi đi, ta giao Chu Thiều cho Đằng Hoa tiên tử, thuật lại ngắn gọn chuyện xảy ra sau khi hạ phàm, chỉ giấu chuyện thân thể Nguyên Ma Thiên Quân bị trộm đi với chuyện mình sắp bị phạt thôi. Đằng Hoa nghe được ôm bụng cười sằng sặc, sau đó kéo Chu Thiều đến xem xét tường tận, khen: “Không hổ là đồ nhi ngươi thu, nhìn cái là biết ngốc. Nếu như ngươi không rảnh thì ta sẽ giúp ngươi chăm sóc hắn.”

Ta xấu hổ mặt đỏ đến tận mang tai, nghĩ lại, bản thân mình đã là ốc không mang nổi mình ốc rồi, không muốn liên lụy đến đồ đệ nữa, liền nhỏ giọng thỉnh cầu: “Đồ nhi này của ta… ta muốn hắn bái ngươi làm sư phụ có được không?”

Chu Thiều nghe vậy thì kinh hãi, vội vã hỏi ta: “Có phải là vì ta thấy mỹ nữ tâm viên ý mã, tham hoa háo sắc, cho nên sư phụ mới không quan tâm ta có phải không?”

Đằng Hoa quá sợ hãi, chỉ vào hắn, hỏi ta: “Tham hoa? Hắn thích hái hoa?”

Tiên nữ cấm dục tu thân trên Thiên Giới rất nhiều, rất ít người dám đùa giỡn, ở mặt nào đó kia đều rất ngốc. Ta biết nàng hiểu sai rồi, vội vàng giải thích một phen. Đằng Hoa nghe xong giận quá, mắng ta: “Đồ nhi như vậy mà ngươi cũng thu à? Còn không lôi hắn ra Nam Thiên Môn mà ném về?”

Ta cúi đầu nói: “Người lương thiện mười đời, không đụng vào được…”

“Xí!” Đằng Hoa nhỏ giọng mắng: “Dê xồm mười đời!” Sau đó nàng véo tai ta lôi đến góc tường hỏi: “Có phải ngươi bị hắn giày vò nhiều thành sợ mới ném họa cho ta không đấy?”

Ta xoa cái tai bị nàng véo đến hồng lên, đùa đùa: “Bạn tốt à, ngươi cũng biết ta đần, thật sự là quản không nổi mà!”

Đầu lông mày của Đằng Hoa nhướng lên, hồ nghi hỏi: “Ngươi có phải là bị đồ nhi bắt nạt đến thảm rồi không?”

Ta biết rõ tính cách của bạn tốt, lập tức không lên tiếng, bày ra vẻ mặt rất đáng thương.

Đằng Hoa quả nhiên trượng nghĩa, hùng hổ quay đầu lại túm lấy Chu Thiều: “Ngươi ở lại theo ta về Bách Hoa Viên, để cho vi sư từ từ xử lí, à quên dạy bảo ngươi!”

Chu Thiều cứng họng, đang muốn phản bác, ta vội kéo hắn đến chỗ kín đáo, dặn dò: “Ta gây họa dưới trần gian rồi, thân giờ mang đủ tội, đến tránh ngươi bị liên lụy đến thì ta không thể chiếu cố ngươi nữa, khó có được cơ hội Đằng Hoa tiên tử chấp nhận thu ngươi, ngươi cứ theo nàng đi, ta cũng bớt lo hơn. Đợi tin tức truyền đi, Thiên Giới định tội cho ta rồi, nàng liền hiểu dụng ý của ta, sẽ không làm khó ngươi đâu.”

Trong hoàn cảnh lạ lẫm, Chu Thiều mất đi vẻ phóng túng ngày xưa, lại thêm vài phần chán nản, hắn ảm đạm hỏi: “Sư phụ, ta có thể giúp nàng làm gì không?”

Nguyệt Đồng cười nói: “Hẳn là ngươi muốn gánh tội thay? Có phải muốn cùng chịu tội không?”

Chu Thiều không phủ nhận.

Ta lắc đầu: “Nguyệt Đồng dẫn đường, ta mở cửa, thân thể của Nguyên Ma Thiên Quân đã bị trộm mất, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, ngươi dựa vào cái gì để gánh tội thay?Chẳng bằng ngoan ngoãn ở lại Bách Hoa Cốc tu thân dưỡng tính chớ chọc phải mĩ nhân độc ác nào, đừng khiến ta lo lắng là được rồi.”

Chu Thiều suy nghĩ rất lâu, đưa ra rất nhiều đề nghị cùi bắp, cuối cùng ủ rũ nhận lời.

Đằng Hoa tiên tử xòe tay đòi quà từ thế gian, ta nhìn nàng cười, mặt ngu, liền bị ăn một chầu quạt gõ đầu, sau đó đi vào trong nhà kho lấy hạt sen vạn năm trên núi băng mà mình trước kia không dám ăn ra cho Đằng Hoa. Đằng Hoa vui mừng phát điên: “Quỷ hẹp hòi ngươi hôm nay vì sao lại hào phóng như vậy? Hẳn là là vì việc giáo huấn tên đồ nhi này giúp ngươi chẳng khác nào khổ sai đúng không? Yên tâm, nhận được lễ hậu thế này, cho dù hắn ngốc hơn ngươi ta cũng giúp ngươi uốn nắn tử tế!”

“Ừ, đồ tốt đấy, đừng lãng phí!” Ta cười gật đầu, tiễn nàng rời đi.

Bạch Quản là chủ mưu bày ra mọi chuyện, Nguyệt Đồng biến thành tiền bối của mình, Chu Thiều bị đưa đi, ba đồ đệ thu được dưới thế gian đã không còn nữa.

Tất cả đều trở lại giống hệt như trước đây.

Ta ôm Nguyệt Đồng đã biến về hình mèo, cưỡi mây, nhanh như chớp phóng về phía thung lũng Hoa Đào, chỗ đó có ngàn vạn gốc đào, những bông hoa đào vĩnh viễn không bao giờ tàn, sắc hoa rực rỡ ánh lên dưới ánh nắng chiều. Dưới ráng ngũ sắc là con đường nhỏ lát đá cuội đủ màu xen lẫn bạch ngọc dẫn tới một cái hồ, bên kia hồ là một nhà thủy tạ dựng dựa vào núi. Mặt hồ sóng gợn lăn tăn, trên hồ không có cầu, ta lấy sáo ngọc, thổi một khúc “Kiêm Gia”(*), phía bên kia hồ lập tức xuất hiện tiếng động.

Tám con Thanh Loan ngậm những sợi gấm vóc mày trắng bay tới, dựng lên một cây cầu ngay giữa không trung.

Một nàng tiên nữ xiêm y thanh thoát, trâm ngọc đung đưa, xinh đẹp đoan trang bước trên cầu gấm, chậm rãi đi đến trước mặt của ta.

Ta lập tức lấy thân phận vãn bối mà hành lễ.

Nàng khẽ gật đầu, xem như đáp lễ, lại cười nói: “Ngươi là tiểu nha đầu năm xưa đi theo bên người Cẩn Du phải không? Hôm nay là ngọn gió nào đã đưa ngươi đến đây?”

Ta khách sáo vài câu, uyển chuyển nói; “Sư phụ đã mất tung tích mấy ngàn năm nay, đệ tử cảm thấy lo lắng, muốn đi tìm, chợt nhớ ra Cẩm Huyền tiên tử cũng có quen biết với sư phụ, mới đến bái phỏng, muốn xin người chỉ điểm một hai.”

Cẩm Huyền tiên tử lạnh nhạt đáp: “Lúc nên đi thì sẽ đi, đến khi nên trở về, thì sẽ trở về, không cần lo lắng!”

Ta cũng cười nói: “Tiểu tiên từng hạ phàm, nghe được một vài tin đồn không hay lắm!”

Cẩm Huyền tiên tử nói: “Lời đồn là không thể tin, mắt thấy mới là thật!”

Ta quyết tâm nói thẳng: “Tiểu tiên nhìn thấy Tiêu Lãng Ma quân rồi!”

Vẻ mặt của Cẩm Huyền tiên tử không thay đổi, chỉ khẽ thở dài một cái: “Nên đến thì cũng sẽ đến!”

Ta thấy nàng hàm hồ suy đoán, cái gì cũng không buồn nói, trực tiếp ép hỏi:”Tiêu Lãng Ma Quân với sư phụ ta thật ra có quan hệ như thế nào? Tiêu Lãng nói sư phụ đã rơi vào trong tay hắn, tình huống nguy cấp, xin tiên tử rủ lòng từ bi cho ta biết nguyên nhân việc này đi!”

Cẩm Huyền tiên tử lắc đầu nói: “Ta không thể nói!”

“Không thể nói chính là biết rõ” Ta kiên trì “Ta phải tìm được chân tướng cho bằng được, không cần biết phải dùng thủ đoạn gì!”

Cẩm Huyền tiên tử có chút khó xử, nàng suy nghĩ gần nửa canh giờ, mới nhẹ giọng nói: “Nguyên Ma Thiên Quân có hai con trai, một con gái, đều là cùng cha khác mẹ, mẫu thân của con trai trưởng U Minh là người, mẫu thân của thứ nữ Thương Quỳnh là yêu, con trai út Tiêu Lãng lại có mẫu thân là tiên…”

=========================

(*) Chú thích
蒹葭

蒹葭蒼蒼,
白露為霜。
所謂伊人,
在水一方。
溯洄從之,
道阻且長;
溯游從之,
宛在水中央。

Kiêm gia (thuộc Kinh Thi)

Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ nhất phương.
Tố hồi tùng chi,
Đạo trở thả trường,
Tố du tùng chi,
Uyển tại thuỷ trung ương.

Chú giải của Chu Hy:

Chương này thuộc phú.

kiêm: giống cỏ hoàn (loài vi lô), mà nhỏ hơn, cao vài thước, cũng gọi là cỏ liêm.
gia: cỏ lau. Lau lách chưa trụi, mà móc đã rơi xuống thành sương, mùa nước tiết thu đã đến, là mùa mọi con sông đều đổ vào Hoàng Hà.
y nhân: như nói người kia.
tố hồi: ngược dòng mà đi lên.
tố du: thuận dòng mà đi xuống.
uyển nhiên: dáng thấy nghiễm nhiên ở đấy.
tại thuỷ chi trung ương (ở chính giữa dòng nước): nói gần kể đấy mà không thể đến được.
nhất phương: một phương nào kia ?

Nói mùa nước tiết thu vừa dẫy đầy, người mà đang nói đến kia lại ở về một phương của vùng nước mênh mông, lai láng. Đi ngược lên hay đi xuôi dòng đều không gặp được. Nhưng không biết chỉ về ai mà nói thế.
(nguồn: thivien.net)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.