Truy Đuổi

Chương 24: Cảnh cáo



Chưa bao giờ mong cho ngày cuối tuần trôi qua nhanh đến thế, Lãnh
Tiểu Mạn ra khỏi trường là đi thẳng tới tìm Nhan Hoan, chiếc kính râm to bản che khuất gương mặt nhỏ nhắn, ở cô gái ăn mặc thời thượng có gia
thế không tầm thường này toát lên một loại cảm giác lấn át vượt trội,
cho dù đối mặt với Nhan Hoan cao hơn mình nửa cái đầu, khí thế của Lãnh
Tiểu Mạn vẫn không hề thua kém.

“Tìm chỗ nào nói chuyện đi.”

Dáng vẻ đại tiểu thư vênh mặt hất hàm khiến Nhan Hoan cười lạnh, cô mở cửa sau của chiếc CLS, ý bảo cô ta lên xe.

Lãnh Tiểu Mạn do dự đứng yên.

“Sao, không dám?” Nhan Hoan nhướng mày, không hề để cô gái nhỏ này vào mắt.

“Có gì mà không dám.” Biết rõ cô lái xe như một tên điên, Lãnh Tiểu Mạn vẫn quyết định lên xe.

Nhan Hoan ngồi vào ghế lái, khởi động xe chạy khỏi xưởng sửa chữa,
trong lòng cô rất rõ, Lãnh Tiểu Mạn nhất định đã biết được chuyện gì nên mới đến tìm cô.

Chiếc xe lao nhanh như tên bắn làm Lãnh Tiểu Mạn phải túm chặt lấy
tay nắm trên trần xe, không dám buông lỏng. Nhan Hoan chăm chú nhìn
gương mặt cô gái trẻ phô trương qua kính chiếu hậu, tăng tốc.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì.”

“Cảnh cáo chị cách xa Tiêu Trạch ra một chút.”

Tiêu Trạch?

Dồn sức đạp chân ga, xe vọt lên điên cuồng, quán tính khiến cho Lãnh
Tiểu Mạn nảy lên khỏi ghế ngồi, lau trán trừng mắt nhìn cô. “Chị điên à, đi nhanh như vậy làm gì.”

Tối hôm đó cô gái đội mũ lưỡi trai trước biệt thự của Tiêu Trạch là
cô ta sao? Bạn gái của anh là cô ta! Trời ạ! Nằm mơ cũng không ngờ nhóc
con này đến tìm mình là vì Tiêu Trạch, Nhan Hoan lập tức có một loại cảm giác dở khóc dở cười, muốn chửi tục một câu, thế giới này thật cmn quá
nhỏ.

Nhan Hoan quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tầng lạnh lẽo, “Cô là
gì của anh ta?” Trong lòng đã tỏ tường quan hệ giữa hai người, nhưng vẫn muốn chính miệng người ta xác nhận một chút mới có thể hoàn toàn hết hi vọng.

“Vị hôn thê.” Lãnh Tiểu Mạn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ đắc ý,
nói: “Tôi bảo này chị gái, chắc chị không biết, tôi là con gái của Lãnh
Thế Hùng và Từ Giai Oánh, em gái của Lãnh Ngự Thần, Lãnh Tiểu Mạn, người thừa kế thứ nhất của tập đoàn Lãnh Thị quốc tế, siêu đại minh tinh
tương lai của ngành giải trí. Quan hệ giữa tôi và Tiêu Trạch được cả hai gia đình tán thành, được công nhận là Kim Đồng Ngọc Nữ, sang năm tôi
tốt nghiệp, anh ấy sẽ lấy tôi. Khuyên chị một câu, tốt hơn hết là đừng
có ý định gì không chính đáng, tìm lấy một người đàn ông thật thà là
được rồi, hãy thôi mơ mộng chim sẻ biến thành phượng hoàng, hoang tưởng
được làm cô bé lọ lem gả vào nhà giàu đi. Loại người tầm thường không có thân phận, không gia thế như chị đấu với tôi chỉ có một con đường
chết.”

Cô ta đang khoe khoang cái gì vậy! Đối với một thiếu nữ ngây thơ
trong đầu chỉ toàn rác rưởi, Nhan Hoan chỉ muốn quăng cô ta ra khỏi xe.

“Đang công kích người khác sao?”

“Tùy chị muốn nghĩ như thế nào, hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu chị còn
tiếp tục dây dưa với Tiêu Trạch, tôi nhất định sẽ cho chị biết tay.”

“Nói xong chưa?” Nhan Hoan lạnh giọng hỏi.

“Rồi.” Lãnh Tiểu Mạn gật đầu, ánh mắt khinh thường đánh giá chiếc áo
vải bình thường của cô, nói: “Tuy bây giờ đang có mốt làm kẻ thứ ba,
nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở chị một chút, làm kẻ thứ ba cũng cần có vốn
liếng, không phải ai cũng có thể tùy tiện làm tốt được.”

Nhan Hoan lạnh lùng nhìn cô ta, trong lòng thầm đáp trả: Đang nói mẹ
của cô đó sao? Quả thực không có mấy người giống như bà ta, gia tài hùng hậu, làm kẻ thứ ba mà còn có thể đường đường chính chính.

Nhan Hoan xoay người, lại một lần nữa khởi động xe. Lãnh Tiểu Mạn đập ghế hét: “Này, tôi đã nói hết, chị cho tôi xuống xe.”

Nhan Hoan mặc kệ, đạp ga hết mức, lao xe về hướng biển, chiếc xe nảy
lên, vọt đi, tiếng động cơ sắc bén, Benz CLS350 màu đỏ như máu uốn lượn
phóng đi. Lần thử xe đầu tiên sau khi cải tiến, không thoải mái đùa
nghịch một chút sao được.

Sắc mặt Lãnh Tiểu Mạn trắng bệch, người bị lắc qua lắc lại ở ghế sau, cố nín nhịn để không nôn mửa, bắt đầu la hét lớn, “Đồ điên, thả tôi
xuống, hôm nay tôi mà xảy ra chuyện gì, anh tôi nhất định sẽ không bỏ
qua cho chị.”

“Kít”, tiếng phanh xe rít lên bén nhọn, Lãnh Tiểu Mạn đập đầu bịch
một cái lên hàng ghế trước, trán lập tức đỏ cả một mảng, hoa mắt chóng
mặt chửi ầm lên: “Chết tiệt, mau dừng xe.”

Lãnh Tiểu Mạn vươn người muốn túm tóc Nhan Hoan, đúng lúc này xe đột ngột đổi hướng, khiến cô ta ngã xuống sàn xe.

“Đồ điên, đồ tâm thần!” Lãnh Tiểu Mạn bị giày vò đến mức sắp nôn ra,
cô ta mở cửa xe định nhảy, nhưng tốc độ quá nhanh khiến cô ta sợ hãi,
không có gan lại rút tay về.

Gương mặt Nhan Hoan lạnh lùng, điều khiển cỗ xe bốn cửa chạy hết tốc
độ về hướng bờ biển, cho đến khi cách nước biển chỉ chừng một mét, cô
đột ngột bẻ bánh lái, phanh gấp, động tác gọn gàng dứt khoát, cửa xe
phía sau bên trái theo quán tính bị bật mở ra, ngay sau đó Lãnh Tiểu Mạn cũng bay ra ngoài, ngã xuống chỗ nước cạn như chó rỉa phân.

“Ọc” một tiếng tất cả những gì có trong dạ dày bị đẩy hết ra ngoài,
tan vào trong nước biển, một con sóng to đánh tới, những thứ bẩn thỉu bị cuốn lên xối cả vào người Lãnh Tiểu Mạn. Lãnh Tiểu Mạn hai mắt đỏ hoe,
quát lớn: “Chết tiệt, chị dám.”

Nhan Hoan hạ cửa sổ xe, nhìn bộ dạng chật vật của cô ta, cảm thấy cực kỳ sảng khoái, cười lạnh nói: “Nhóc con chết dẫm, cho cô biết, tôi và
Tiêu Trạch, vị hôn phu của cô, không có bất cứ quan hệ nào hết. Có bản
lĩnh thì cô đi mà trông chừng anh ta, đừng có tới khóc lóc om sòm với
người chẳng liên quan. Tốt nhất cô hãy nhớ kỹ bài học ngày hôm nay, nhớ
kỹ khuôn mặt này của tôi, sau này gặp tôi tốt nhất là đi đường vòng, tôi không dám cam đoan lần sau còn có thể có lòng tốt như thế này nữa đâu.”

Bánh sau xe đảo mãnh liệt, hất lên bao nhiêu cát biển và bùn nhão vào người Lãnh Tiểu Mạn, Nhan Hoan nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, đôi mắt
đẹp nheo lại.

Cô đã từng thề, bất kể là họ Lãnh hay họ Từ, kẻ nào còn dám khiến cô bực bội, kẻ đó sẽ phải biết tay.

Cho nên, Lãnh Tiểu Mạn, muốn trách chỉ có thể trách cô có loại ba mẹ đáng khinh như vậy.

Xe rẽ vào bãi cát, rời khỏi bờ biển, chạy trên đường lớn một lúc,
Nhan Hoan mới dừng xe, ra sức sập cửa sau, trở lại chỗ ngồi, mãi vẫn
không nhúc nhích.

Chỉ cần là chuyện có liên quan tới Lãnh gia sẽ khiến cô vô cùng bực
bội. Bây giờ lại dính dáng đến Tiêu Trạch, tâm trạng cô đang rất hỗn
loạn.

Tiêu Trạch, tôi với anh, giờ đây chỉ sợ đến bạn bè cũng không làm nổi.

Sáu giờ chiều, Tiêu Trạch đúng giờ xuất hiện ở xưởng sữa chỡ.

“Anh Tiêu đến rồi.” Tiểu Thứ nhiệt tình chào hỏi nhưng nhận lấy là
ánh mặt lạnh lẽo của Nhan Hoan, cậu ta mất tự nhiên sờ sờ miệng, tránh
qua chỗ khác.

Chỉ một ánh mắt Tiêu Trạch đã nhìn ra có vấn đề, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Có chuyện tôi phải nói rõ với anh.” Nhan Hoan lạnh lùng nói.

Vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng khiến trong lòng Tiêu Trạch hoang mang, có một loại dự cảm chẳng lành.

“Lên xe nói.” Tiêu Trạch nói.

Nhan Hoan không đáp mà đi về phía sân sau, “Tôi đi xe của Lý An Thần.”

“Tay của cô…”

“Cách tim xa lắm.” Không chết được.

Tiêu Trạch nghĩ mãi không hiểu, sáng nay hai người vẫn còn cười cười
nói nói, bây giờ sao lại giương cung tuốt kiếm rồi. Mang theo tâm trạng
bất an, anh lái Reventon đuổi theo GTR màu xanh da trời.

GTR dừng lại tại một ngã ba cách xưởng sửa chữa không xa, Nhan Hoan
đẩy cửa xuống xe, chờ Tiêu Trạch xuống mới nói: “Sau này chúng ta, đừng
gặp lại nữa.”

“Tại sao?” Tiêu Trạch nhíu mày hỏi.

“Không tại sao cả, chỉ là không muốn nhìn thấy anh nữa.”

“Không muốn nhìn thấy tôi!” Tiêu Trạch quay đầu đi bực bội nghĩ xem
rốt cuộc vấn đề là ở đâu, mãi cũng chẳng thể nhớ ra được vấn đề nào như
thế. Anh tức giận quay đầu lại, lớn tiếng: “Cô gái này rốt cuộc là
chuyện gì xảy ra, lần trước trên đỉnh núi cũng thế, luôn miệng nói không muốn bước vào thế giới của tôi, không muốn chơi trò chơi của tôi, tôi
hoàn thành ý nguyện của em, tôi đi vào thế giới của em, tôi tới tìm em.
Nhưng giờ mới được vài ngày, em lại như vậy, nói sau này đừng gặp lại
nữa, thế nào phải cho tôi một lý do.”

Anh trừng mắt, vẻ mặt lạnh lùng, giống như người gây ra lỗi là cô vậy, Nhan Hoan bực tức gào to: “Lý do là vị hôn thê của anh.”

Vị hôn thê?

Tiêu Trạch nghẹn lời, bị từ ngữ lạ lùng này làm cho không hiểu nổi, mãi mới nhớ có một người như thế tên là Lãnh Tiểu Mạn.

Thấy anh không nói lời nào, Nhan Hoan càng phát hỏa, bật cười chế
giễu: “Tôi ghét nhất kẻ nào dùng từ kẻ thứ ba để nói về tôi, vốn muốn
làm bạn bè với anh, nhưng bây giờ xem ra, giữa chúng ta đến bạn bè cũng
không làm nổi.”

“Ai muốn làm bạn bè với em?” Tiêu Trạch hoàn toàn bị chọc giận.

“Vậy anh muốn thế nào, thật sự để tôi làm kẻ thứ ba sao?” Nhan Hoan
lập tức nổi cáu, ngực phập phồng mãnh liệt, khoanh tay quay sang một
bên.

Thế giới này điên loạn thật rồi, làm kẻ thứ ba và đi tìm kẻ thứ ba lại đều đường đường chính chính như vậy, dựa vào đâu cơ chứ!

“Em thật sự bằng lòng muốn làm kẻ thứ ba, vậy thì cũng phải chờ tôi tìm được bạn gái rồi hãy làm.”

Nhan Hoan quay lại nhìn anh, “Vậy Lãnh Tiểu Mạn kia là thế nào? Đừng
nói anh không biết cô ta, tôi đã tận mắt thấy cô ta bổ nhào lên lưng
anh.”

Tiêu Trạch trợn mắt, “Tối hôm qua tôi còn cõng em trên lưng! Em còn
ngủ trên giường của tôi! Những cái đó có thể nói lên điều gì? Nếu cô ấy
mà là vị hôn thê của tôi, thì em chính là mẹ của con tôi.”

“Nói bậy bạ gì đó.” Nhan Hoan nóng nảy, “Chúng ta chưa làm gì cả.”

“Đúng là chưa làm gì.” Đang hối hận muốn chết đây. Tiêu Trạch nhìn cô chằm chằm, hai con mắt như hận không thể nhìn xuyên được lòng cô. Anh
nói: “Không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể ngủ trên giường của Tiêu Trạch tôi, tôi vô cùng nghiêm túc nói cho em biết, tôi không có
bạn gái, đừng nói gì đến vị hôn thê, nhóc con Lãnh Tiểu Mạn kia đầu bị
ngập nước, tôi mà có tí xíu nào thích con bé, vậy thì tôi không phải họ
Tiêu.”

“Anh thích hay không thích ai, anh họ gì hay không họ gì, đều là
chuyện của một mình Tiêu Trạch anh, chẳng liên quan gì đến Nhan Hoan
tôi.”

Nhan Hoan đã quyết, chỉ cần liên quan đến Lãnh gia, dù chỉ một tí
tẹo, cô cũng không muốn va chạm. Mở cửa xe, vừa định ngồi vào, cánh tay
bỗng bị Tiêu Trạch mạnh mẽ kéo lấy, thân thể lập tức ngã vào vòm ngực
như tường đồng vách sách, môi bị xâm lược…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.