Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc)

Chương 46



Chuyển ngữ: Pussycat

***

Dư Y thiếu chút nữa quên, Nguỵ Tông Thao không phải là một người đơn giản, chỉ biết làm một người đàn ông chìu chuộng cô. Vào đêm cúp điện ở Nho An Đường đó, anh ta đã
cố ý chờ ở ven đường xem kịch, chỉ là để cho cô một bài học sâu sắc. Anh ta cũng đã thà rằng phá huỷ một toà nhà cũng không để cho người khác
đạt được một tí nào.

Giờ phút này Nguỵ Tông
Thao âm trầm kinh khủng, những lời nói ra khiến người ta khiếp đảm. Rốt
cuộc Dư Y gạt tay anh xuống, hai má hơi đau, có lẽ đã bị anh bóp đến bầm lên rồi.

Nguỵ Tông Thao bình tĩnh
nhìn cô một hồi, ngón tay khẽ chạm vào hai má của cô, nói: “Sau này tôi
sẽ chú ý.” Giống như là đau lòng, rồi lại hôn cô một chút.

Dư Y xoay đi, mày cau
lại, lại bị Nguỵ Tông Thao ôm vào ngực. Cô không nói lời nào, Nguỵ Tông
Thao nói: “Đừng quá thân mật với người khác, tôi không thích.” Anh vuốt
vuốt tóc Dư Y, vén tóc ra sau tai, nói: “Ông nội của em tìm đến, không
vui sao? Có phải là không muốn thấy ông ta hay không?”

Lúc này Dư Y mới đáp lại
một tiếng “Ừ”, quay đầu nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, líu ríu nói: “Ông ta khó chịu, tôi cũng khó chịu.”

Cô đối với người nhà họ
Nhạc có oán hận, những đau khổ của oán hận vốn là từ tình cảm thật sâu.
Cô không làm được xem như không có việc gì, cũng không nỡ lòng đối xử
tàn nhẫn. Mà nay ông nội của cô ngàn dặm xa xôi tới, tất cả ký ức đều
hoá thành con sóng, nhấn chìm cô đến ngộp thở.

Nguỵ Tông Thao đột nhiên
cười nói: “Đợi một tuần nữa.” Anh buông Dư Y ra, chậm rãi cởi nút áo sơ
mi, đi về phía toilet: “Theo tôi trở về Singapore.”

Trong nháy mắt Dư Y nghi
ngờ mình nghe lầm, cho đến khi cửa toilet “cạch” một tiếng đóng lại, cô
mới lấy lại tinh thần. Nhớ tới trước đó không lâu Nguỵ Tông Thao có nhắc tới Singapore, có lẽ cô sớm đã có loại dự cảm này.

Cô kinh ngạc nhìn về phía cánh cửa kia, nghe thấy tiếng nước bên trong truyền đến, lại nhìn về
phía âu phục cùng cà-vạt đang bày ở trên giường, phút chốc trong đầu
trống rỗng.

Trong gian phòng ngủ này
có hai loại hương vị hoà vào nhau, ở trong này người đàn ông và người
đàn bà trải qua thời điểm thân mật nhất. Quần áo của bọn họ được bày
trong cùng một tủ quần áo, trên tủ đầu giường có một quyển tự truyện của ông lão Nguỵ.

Hai tháng nay, bọn họ
cùng ăn cùng ngủ, trao đổi bí mật với nhau. Nguỵ Tông Thao đem thân thế
rất bí mật của mình nói cho cô, cô đem mặt yếu đuối nhất của mình bày ra ở trước mặt Nguỵ Tông Thao. Cô có thể cảm nhận được khi ở chung với anh có một loại không nén nổi tình cảm, cô đã trầm mê vào trong đó, chỉ
biết hưởng thụ, thậm chí không thèm nghĩ đến tương lại nữa. Cô vốn không phải như vậy, ngay mới vừa rồi cô bị Nguỵ Tông Thao bóp hai má, cảm
thấy anh phát ra cảm giác áp bức nồng đậm, cô mới tựa như tỉnh lại từ
trong mộng.

Nhưng cô vẫn còn hoang mang.

Tiếng nước chảy bên tai
vẫn liên tục, như là một loại tiết tấu thôi miên. Trong đầu ngây ra, cô
nghĩ đến Nguỵ Tông Thao, rồi nghĩ đến Trần Chi Nghị, sau đó nghĩ đến ông nội, cuối cùng cô lại nghĩ đến cha. Ngày đó cô từ trường học về nhà,
đang chờ ăn cơm, đột nhiên nghe thấy xôn xao truyền đến từ dưới lầu, cha cô chưa kịp bước vào cửa, chưa kịp nhận được sự lạnh lùng của cô một
lần nữa, cứ như vậy bị mang vào xe cảnh sát. Rõ ràng ông mới đến nhà trọ mấy ngày hôm trước, nói với cô: “Nhất Nhất, con ngoan một chút, lần sau ba ba lại đến thăm con.” Nhưng mà chớp mắt, những lời này của ông không còn cần phải nói nữa.

Cô không dám gặp lại người thân. Sau khi mẹ qua đời cũng không có chỗ dừng chân, cô không có lúc nào là không lang thang.

Cô mất tất cả giấy tờ
chứng nhận, cũng không phải là không thể quay về làm lại, cô chỉ là
không muốn quấy rầy đến người nhà. Nhưng kết quả là hôm nay vẫn gặp được người nhà thân nhất bây giờ. Loại đau đớn này không thể ít hơn so với
quá khứ, cô biết là bản thân mình còn chưa có chữa khỏi.

Dư Y cắn môi khóc, nước
mắt chảy vào trong miệng, mằn mặn. Gần đây cô giống như là đem nước mắt
của vài năm nay chảy hết một lần. Khi nào thì cô lại yếu đuối đến như
vậy, ngày đó an táng cha, cô cũng không có khóc.

Lòng của cô vô cùng đau
đớn, thắt ruột thắt gan, giống như là tất cả đều bị thắt chặt với nhau.
Cô rốt cuộc có bao nhiêu oán giận với ông nội, thật ra người cô hận nhất là bản thân cô. Khi còn bé, cô ngồi sụp ở trên cổ cha cười ha hả, buổi
tối nằm ở giữa cha mẹ, xem cha ảo thuật giống như tung một chai đồ uống, cô té ngã một cái cha đau lòng hơn nửa ngày. Cô dần dần lớn lên, cha đã không thể thảy cô lên nữa. Cô học hành giỏi hơn, cha để cho cô tha hồ
chơi đùa. Ông muốn nuôi cô cả đời, bọn họ chia xẻ rất nhiều bí mật nhỏ.
Mười bảy năm cô gọi ông “ba ba”, mà cha của cô đã gọi cô “cục cưng” hai
mươi năm. Cha cô không được nhìn thấy cô lớn lên, không nhìn thấy cô mặc áo bác sĩ, không nhìn thấy cô yêu đương kết hôn. Cô còn chưa có báo
đáp, từ nay về sau không còn có cơ hội.

Thời gian không thể quay
trở lại, gọi mà không ngừng chính là thời gian, không đuổi kịp chính là
không gian, dắt không được chính là bàn tay to lớn của cha.

Tiếng nước chảy trong
phòng tắm đứt quãng, cuối cùng thì ngưng lại. Cái chăn nhăn nhúm, dính
một chút nước. Dư Y nhảy xuống giường, ngay khi cửa phòng tắm mở ra thì
cô bổ nhào vào lòng Nguỵ Tông Thao. Người đàn ông này không tầm thường,
rất khác với những người khác. Tám năm trước mưa như trút nước, bọn họ
chỉ cách nhau một song cửa, từ đó về sau, tất cả đều thay đổi…

Nguỵ Tông Thao thích Dư Y ỷ lại vào anh như vậy. Ngày hôm sau anh cố ý thức dậy trễ, nhìn Dư Y
ngủ đến mê mang, không nén được mân mê ngắm nghía cô, tiến đến hôn cô
một chút, kêu A Thàn đến giờ cơm trưa thì đánh thức cô dậy.

Hôm nay A Tán ở nhà, lúc
Dư Y xuống lầu thì thấy A Tán đang cầm một cái laptop, vừa gặm bánh mì
vừa đi ra vườn hoa. Khi nhìn thấy Dư Y thì A Tán kêu một tiếng: “Cô Dư.”

Dư Y tò mò hỏi A Thành: “Tại sao A Tán không đi với tổng giám đốc Nguỵ nhà anh?”

A Thành thành thành thật thật nói: “Tổng giám đốc Nguỵ để ba chúng tôi ở lại, bảo đảm một tuần này không có ai đến quấy rầy cô.”

Dư Y sửng sốt, đi đến chỗ cửa kiếng tiếp đất liếc mắt nhìn một cái. A Tán ngồi trong vườn đưa
lưng về phía biệt thự, trong phòng khách có Trang Hữu Bách trấn giữ. Tới buổi chiều thì có người bấm chuông cửa biệt thự, Trang Hữu Bách chắn ở
trước mặt Dư Y, nói: “Cô Dư có thể đi vào phòng sách lên mạng một lát.”

Dư Y nhướn mày: “Có khách kìa.”

“Tổng giám đốc Nguỵ đã phân phó, khách và cô Dư không có liên quan.”

Dư Y không thấy được
người ở ngoài biệt thự, cũng không biết Trang Hữu Bách dùng phương pháp
gì, qua hồi lâu mới thấy anh ta trở lại. A Tán ở trong vườn sau vẫn
không hề nhúc nhích. Nửa tiếng sau Dư Y nghe thấy dưới lầu truyền đến
tiếng nói chuyện, cô bỏ con chuột xuống đi đến trước cửa sổ, chỉ thấy
bảo vệ của biệt thự đang đứng ở bên ngoài tường rào, bên cạnh còn có chú Vương tài xế của nhà họ Nhạc. Ông lão Nhạc chống gậy luôn nhìn về phía
này.

Dư Y nắm khung cửa sổ,
nhanh chóng lách mình né tránh, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng cô mới nhìn qua một lần nữa, ngoài tường rào đã không còn ai.

Cô cũng bị nhốt ở chỗ
này. Khi Nguỵ Tông Thao trở về vỗ về cô: “Chỉ nhẫn nại một tuần, em cũng không muốn ra cửa thì gặp phải người không muốn gặp. Gần đây phóng viên cũng nhiều, chờ trở về Singapore, em muốn như thế nào đều tuỳ em.”

Trong biệt thự canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, Dư Y có chắp thêm cánh cũng không thoát.

Quả thật nhiều phóng
viên, từ khi số lần Nguỵ Tông Thao xuất hiện nơi công cộng dần dần
nhiều, bên cạnh hoặc là cấp cao của tập đoàn Vĩnh Tân, hoặc là nhân viên tuỳ tùng của ông Robin, tiêu điểm chú ý của truyền thông như ong vỡ tổ, chuyển dời đến trên người của đời thứ ba có hy vọng kế thừa ông lão
Nguỵ. Bất luận là Nguỵ Tông Thao tới lui như thế nào, phía sau đều có
bóng dáng của phóng viên.

Trong xe hơi, ông Robin
nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, cười nói: “Tôi biết kỹ thuật lái của tài xế của anh là hạng nhất, muốn bỏ lại người ta thật dễ dàng. Khi nào thì anh đã thích lên báo vậy?”

Nguỵ Tông Thao nói:
“Hướng phát triển dư luận rất quan trọng, bây giờ tôi đang nổi rầm rộ,
ông lão Nguỵ nằm trong bệnh viện, ông ta rất thích xem báo.”

Ông Robin bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười nói: “Anh thật tiết kiệm, kiểu nào cũng muốn lợi dụng. Tôi
thật sự tò mò anh và tập đoàn Vĩnh Tân có thù hận gì.” Ông ta cũng không có hỏi, dù sao đây là việc riêng của người khác. “Đúng rồi, sau khi sự
việc kết thúc, anh có dự định gì không? Nghe nói bố già muốn làm đại
thọ, đến lúc đó tôi cũng đi Singapore một chuyến.”

“Hoan nghênh ông tới.” Trên mặt Nguỵ Tông Thao rốt cuộc hơi tươi cười: “Về phần dự định, đến lúc đó ông cũng có thể nhìn thấy.”

Trong bệnh viện, thân thể ông lão Nguỵ càng ngày càng kém. Mỗi ngày kiên trì nghe y tá đọc báo
mười lăm phút, chỉ khi Nguỵ Tông Thao xuất hiện thì tinh thần mới tốt
lên một chút.

Tuần trước ông ta đã đem
cổ phần đứng tên mình chuyển nhượng lại cho Nguỵ Tông Thao. Luật sư vẫn
chưa có công bố với bên ngoài, nhưng nội bộ tập đoàn đã biết rõ tình
hình. Nguỵ Tinh Lâm náo loạn phòng bệnh, Nguỵ Khải Nguyên châm chọc
khiêu khích, khiến ông lão Nguỵ bị tức ngất mấy lần. Từ đó về sau việc
bảo vệ bên ngoài phòng bệnh được tăng cường, ngoại trừ Nguỵ Tông Thao và chú Tằng thì không ai có thể tuỳ ý đi vào.

Hiện giờ ông lão Nguỵ
ngay cả nói chuyện cũng phải cố hết sức, một câu bình thường phải cả nửa ngày mới nói được. Ông ta biết bản thân mình không còn bao lâu nữa, lớn tuổi, dĩ nhiên phải trải qua tất cả sinh lão bệnh tử. Khi còn trẻ thì
oai phong trong thương giới, nhưng tuổi già lại cảm thấy bơ vơ không nơi nương tựa. Chỉ có Nguỵ Tông Thao có thể khiến cho ông ta cảm thấy đứa
con cả còn ở bên cạnh mình, ông ta mới cảm thấy an ủi một chút.

Ông ta thấy Nguỵ Tông Thao tiến vào, vội nhổm dậy từ trên giường. Y tá ở bên cạnh nhanh chóng đỡ ông ta.

“A…Tông…” Phát âm không rõ lắm nhưng người ngoài vẫn có thể nghe hiểu.

Nguỵ Tông Thao báo cáo
chuyện công ty với ông ta. Ngân hàng đã xét duyệt rồi, tiền vốn đã đưa
vào đầu tư, cổ phiếu của công ty tuy rằng liên tục rớt giá nhưng đến
ngày tập đoàn ký hợp đồng với ông Robin hẳn là có thể dần dần chuyển
biến tốt đẹp.

Ông lão Nguỵ thật vui
mừng: “Robin…Rất quan trọng.” Ông ta cầm tay Nguỵ Tông Thao, thở dài
nói: “Khải Nguyên và Tinh Lâm không chịu thua đâu, cháu phải…bảo vệ gia
nghiệp…”

Nguỵ Tông Thao cười nói: “Nhất định.”

Ở đầu kia, Dư Y nằm trong biệt thự, cả ngày lười biếng, nghe nói bên ngoài biệt thự mỗi ngày có
phóng viên chầu chực, ngay cả bảo an cũng không chịu được sự quấy rầy
này. Dư Y cũng không muốn mạo hiểm ra ngoài, nói với A Thành: “Anh muốn
đem nồi về Singapore không?”

Gần đây A Thành rất phấn
khởi, bởi vì sắp về nhà. Buổi tối anh ta luôn không ngủ được, thỉnh
thoảng còn để lộ tình hình trong nhà mình với Dư Y – cha đã qua đời, mẹ
và chị đều ở Mã Lai, đứa cháu nhỏ của anh ta năm nay tám tuổi, khôi ngô
tuấn tú, thông minh phóng khoáng. Dư Y nghe thấy thì lổ tai dựng lên,
cắt ngang anh ta: “Tại sao bọn họ không cùng ở Singapore với anh?”

A Thành có chút thương
cảm: “Lúc tôi còn trẻ ở trong sòng bạc đã đắc tội với rất nhiều người,
trong nhà thiếu chút nữa là gặp chuyện không may. Sau đó thì gặp tổng
giám đốc Nguỵ, anh ấy giúp sắp xếp cho ngừơi nhà tôi tới Mã Lai, cho đến khi kẻ thù của gia đình đều bị tổng giám đốc Nguỵ thanh lý sạch sẽ, mẹ
và chị của tôi đều không muốn trở lại.”

Dư Y khó hiểu: “Tại sao?”

A Thành cau mày nghiêm mặt: “Bởi vì chị chồng là người Mã Lai, chị tôi nói chị ấy lấy chồng thì theo chồng!”

Dư Y cười gượng đáp lại, câu trả ấy lời thật là đơn giản.

Lúc này đây A Thành vừa
mới rửa xong nồi, khi nghe thấy câu hỏi của Dư Y thì anh ta ngẩn người,
quay về phía phòng bếp liếc mắt một cái. Dư Y sợ ngây người, ngã ra ghế
sô pha ôm bụng cười sằng sặc. Buổi chiều cô nhìn mấy người A Thành thu
dọn hành lý, thỉnh thoảng cũng tiến lên giúp một chút.

Một tờ lịch lại lật qua,
thời gian trôi qua rất nhanh. Hai tai Dư Y không nghe được chuyện bên
ngoài biệt thự, chỉ có thể chú ý đến những việc hệ trọng của tập đoàn
Vĩnh Tân mấy ngày qua.

Hôm nay là ngày tập đoàn
Vĩnh Tân chính thức ký hợp đồng với ông Robin. Lễ ký hợp đồng được tổ
chức ở khách sạn thuộc tập đoàn Vĩnh Tân, thanh thế to lớn, vô số phóng
viên đáp ứng lời mời. Thảo luận từ năm trước cho tới ký hợp đồng hôm
nay, tốn một năm ròng rã, Vĩnh Tân bị thiệt hại nghiêm trọng về sau có
thể không khôi phục lại rực rỡ như ngày xưa, tạm thời phải xem hợp tác
lần này.

Nguỵ Tông Thao thức dậy
rất sớm, thức giấc liền kéo Dư Y vào trong lòng, hôn môi nửa ngày rốt
cuộc mới đánh thức được cô dậy. Dư Y mơ mơ hồ hồ mở mắt, nhìn thấy sắc
trời còn tối, tức giận đẩy anh ra.

Nguỵ Tông Thao không cho
cô động đậy, ôm lấy cô sau đó hôn lên trán cô, nói: “Tám năm trước tôi
thay đổi bối cảnh, biết bản thân tôi sớm hay muốn cũng trở về. Năm ngoái tôi đến đây, tới bây giờ đã được mười lăm tháng, thời gian trôi qua
thật chậm, cuối cùng ngày hôm nay như thế nào lại giống như nhanh hơn
một chút.”

Anh nói chuyện một mình,
nói cho Dư Y nghe, cũng không cần cô trả lời, nói vài câu thì muốn hôn
cô, hôn đến khi cô bắt đầu kháng cự thì mới bỏ qua. Đợi thẳng cho đến
khi trời sáng tỏ, anh mới rời giường mặc quần áo.

Dư Y đeo cà-vạt cho anh, áo ngủ trên người còn lộn xộn, cô vẫn muốn ngủ bù thêm một giấc nữa.

Nguỵ Tông Thao nhìn cô,
ánh nắng ban mai chiếu rực rỡ, cô gái ở trước mặt vô cùng xinh đẹp. “Tám năm trước, khi cha tôi đến Singapore, thân thể đã rất yếu, ông ấy biết
trước được mình sắp chết, hai tháng sau thì ông qua đời.” Anh không
nhanh không chậm nói chuyện, giống như đang nói đến chuyện không liên
quan đến mình. Sau khi Dư Y nghe được thì đã sửng sốt, ngay cả động tác
đeo cà-vạt cũng quên mất.

Nguỵ Tông Thao cuối cùng
nói: “Lãng phí mười lăm tháng trời, thật sự hơi thiệt thòi. Bất quá mang em về Singapore, bố già nhìn thấy nhất định vui vẻ, tôi cũng coi như là có lời, có phải hay không?”

Dư Y không lên tiếng, sau khi đeo cà-vạt cho anh, đột nhiên kiễng chân hôn anh. Không bao lâu thì cô đã bị đè lên tủ quần áo, phía sau lưng lạnh lẽo, áo ngủ cũng bị
trượt xuống. Nguỵ Tông Thao ôm chặt mông cô đè xuống chính mình, đội vài cái thật mạnh, sau đó ép mình buông ra, trầm giọng nói: “Trở về sẽ
trừng phạt em!”

Để ý đến âu phục một lần
nữa, đi không quay đầu lại. Dư Y nhìn cửa phòng ngủ chậm rãi đóng lại,
dựa vào tủ quần áo, thất thần một chút, chậm chạp cột áo ngủ lại.

Nguỵ Tông Thao đi một
chuyến tới tập đoàn trước. Khi vào cửa tất cả mọi người cúi đầu cung
kính, văn phòng của Nguỵ Khải Nguyên và Nguỵ Tinh Lâm đều đã không còn
ai.

Chú Tuyền đi theo bên
cạnh anh, báo cáo: “Công ty riêng của Nguỵ Khải Nguyên một tuần nay liên tục gặp nhiều công kích, dây xích tài chính đã xuất hiện vấn đề. Hôm
nay Nguỵ Tinh Lâm cũng sẽ tham dự lễ ký hợp đồng. Gần đây cô ta luôn
mượn sức những thành viên lâu năm của tập đoàn, muốn mua riêng lẻ cổ
phiếu của nhân viên.”

Nguỵ Tông Thao cười nhạo, xử lý xong những công việc trong tay. Chiều đến một chút, anh rốt cuộc đi vào khách sạn.

Nơi ký hợp đồng đã sớm bố trí xong, quang cảnh lộng lẫy sang trọng, thể hiện tập đoàn rất coi trọng hợp tác đầu tư lần này.

Bên ngoài khách sạn đã bị vây quanh bởi một ít phóng viên không đủ tư cách để vào. Nhìn thấy xe
của tập đoàn Vĩnh Tân đến, bọn họ tụ tập kín lại, được hỏi nhiều nhất
chính là vấn đề bệnh tình của ông lão Nguỵ, có lời đồn là ngày hôm trước bệnh viện đã truyền xuống giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.

Nguỵ Tin Lâm trách cứ
miệng truyền thông không có đức, nói thân thể ông lão Nguỵ khoẻ mạnh,
sau khi nói xong thì liếc Nguỵ Tông Thao một cái, tươi cười hớn hở,
không thấy khúc mắc.

Hội trường của buổi lễ,
các phóng viên đều đã vào ngồi, các ban ngành đều đã đến, vài người cấp
cao của nội bộ tập đoàn đang đợi vào bàn bất cứ lúc nào.

Lẽ ra về phía nhân viên
của ông Robin hẳn là đã đến, nhưng mà trễ rồi cũng không thấy bóng dáng
của bọn họ. Nhân viên thử gọi điện thoại cho đối phương, nhưng không có
người tiếp điện thoại.

Các phóng viên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là thời gian ký hợp đồng đã đến, nhưng
vẫn không thấy người ngồi ở ghế đã sắp xếp đâu, không khỏi rỉ tai thì
thầm với nhau.

Các cấp cao của tập đoàn
Vĩnh Tân cuối cùng sốt ruột, liên tục lật xem giờ, hỏi Nguỵ Tông Thao
rốt cuộc thì bao giờ đối phương sẽ đến. Nguỵ Tông Thao ngồi trên sô pha, chậm rãi nói: “Không rõ lắm.”

Thời gian không ngừng
trôi qua, mọi người đã sốt ruột. Bọn họ phái người đến khách sạn của ông Robin đang ở hỏi tình hình. Sau khi bàn bạc thì quyết định phái ra đại
diện đi trấn an phóng viên ở hội trường.

Một người cấp cao đi lên
đài, giơ microphone lên ý bảo các phóng viên yên tâm một chút đừng xao
động, nói: “Các vị truyền thông, các bạn bè, hiện giờ xảy ra một chút
ngoài ý muốn, xe của ông Robin có một chút trục trặc, bây giờ ông ấy
đang tranh thủ thời gian tới đây.”

Ông ta vừa mới nói xong,
ngoài cửa lớn đột nhiên có một người phóng viên chạy vào, tiếng hét át
tất cả tiếng bàn luận trong hội trường: “Tin tức nhận được, ông Robin đã ký một giờ trước, vốn là không có tính ký hợp đồng ở nơi này!”

Mọi người ngạc nhiên chấn động, xôn xao một trận, các cấp cao không dám tin. Trong nháy mắt, tất
cả màn ảnh đều nhắm ngay bọn họ, phóng viên nhanh chóng phản ứng đưa ra
hàng loạt câu hỏi, vây bọn họ kín không kẽ hở. Ngay cả phóng viên bên
ngoài khách sạn cũng đã biết được tin tức, nhìn thấy có người đi ra liền ầm ầm đi tới. Trật tự hiện trường thật lộn xộn, bảo an đều bị bức lui
tới góc tường.

Bọn họ tìm không thấy
Nguỵ Tông Thao, chỉ có thể chặn Nguỵ Tinh Lâm lại. Nguỵ Tinh Lâm bị một
đám người vây quanh, cố gắng bình tĩnh trả lời, nhưng mà câu trả lời lại rất qua loa, ai cũng không để cô ta đi.

Tập đoàn Vĩnh Tân nháo ra một trò cười lớn. Không ai biết rõ câu chuyện bát nháo này là sao, chỉ
biết đây là một vở kịch của năm. Ai cũng không bỏ qua tin tức quan trọng này, rất nhiều người đều quy kết cục của việc này lên người của Nguỵ
Tinh Lâm – nói cô ta không biết kiểm điểm khiến cho đối phương phản cảm, vào giây phút cuối cùng đối phương quyết định từ chối hợp tác.

Cho đến bốn giờ, thị
trường chứng khoán báo cáo cuối ngày, cổ phiếu của tập đoàn Vĩnh Tân
xuống dốc không phanh. Những đài truyền hình lớn đều ồ ạt đưa tin về câu chuyện bát nháo lần này, đã làm ra chuyên đề trước tin tức buổi chiều.

Nguỵ Tông Thao biến mất ở trước mặt mọi người, bậy giờ đang ngồi trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Ông lão Nguỵ ngồi ở trên giường, giận dữ trừng người trước mặt, ngực
phập phồng bất định, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Sắc mặt của ông ta tái
nhợt, nằm viện mấy ngày nay nếp nhăn trên mặt lại tăng nhiều. Hiện giờ
ông ta chỉ vào Nguỵ Tông Thao, vừa căm giận vừa không dám tin: “Tại
sao…Tại sao lại như vậy?”

Nguỵ Tông Thao mặt không chút thay đổi: “Trước khi lễ ký hợp đồng bắt đầu, tôi đã đưa Robin ký.”

Đầu ông lão Nguỵ ầm một tiếng, choáng váng hoa mắt một hồi: “Anh?”

Giờ phút này trong phòng
bệnh chỉ có hai người bọn họ, tất cả ồn ào đều bị ngăn ở bên ngoài. Nguỵ Tông Thao giống như trở về tám năm trước, anh nhìn thấy thân thể cha
gầy yếu, khi quỳ xuống còn lảo đảo một chút.

Anh lạnh lùng ngồi thưởng thức rượu ở một bên, coi như đối phương đang diễn trò. Tình cảm rốt
cuộc sâu đậm bao nhiêu mới có thể kết hôn với người phụ nữ khác, hơn nữa còn sinh ra ba đứa con, bây giờ lại đến khóc lóc kể lể.

Cho đến khi anh nghe thấy…

“Cho đến khi tôi nghe
thấy, cha nói năm đó cha khăng khăng muốn cưới mẹ tôi vào cửa mà ông đã
thay cha đính hôn, ông lấy mẹ của cha tôi, người vợ chính thức của ông,
để uy hiếp.”

Bà Nguỵ triền miên trên
giường bệnh nhiều năm, dựa vào trị liệu mỗi tháng để sống sót. Ông lão
Nguỵ nói, ông ta sẽ cắt tất cả các điều trị của bà ấy, không ai có thể
cứu bà Nguỵ ra, càng không ai đấu qua ông ta. Nếu Nguỵ Khải Khai có nhân tính thì không thể nào bỏ mặc mẹ của mình.

Ông ấy đã nghe theo tất
cả an bài của ông lão Nguỵ, cố gắng làm việc để đoạt lại tài sản thuộc
về bên nhà mẹ đẻ của mình. Nhưng mà thân thể của ông không cho phép ông
gánh vác công việc mỗi ngày. Ông cũng không có kiên quyết đấu tranh, ông hoàn toàn không giống với người cha của mình, ngược lại càng giống với
người mẹ nhu nhược của ông hơn.

Vài năm sau đó, ông ấy
bắt đầu dây dưa trên giường bệnh giống với mẹ của ông, nhìn thấy cảnh vợ nhỏ nở mày nở mặt, nhìn thấy người vợ qua đời bất ngờ, nhìn trước cửa
tích đầy bụi đất (nghĩa là nhìn những người thân quanh mình lần lượt ra
đi, chỉ còn những nắm mồ). Ông ấy ngoại trừ ngồi trên xe lăn xem mặt
trời mọc ở hướng đông lặn ở ở hướng tây, rốt cuộc làm không được chuyện
gì. Cho đến khi ông ấy dự cảm thấy mình chẳng bao lâu nữa sẽ lìa đời,
mới trăm cay nghìn đắng chạy đến Singapore gặp mặt người ông ta yêu nhất lần cuối cùng. Ông hết lòng tuân thủ lời hứa của mình, không công bố
Nguỵ Tông Thao, sau này không hưởng đến nửa nén nhan của đứa con.

Hai tay ông lão Nguỵ
không ngừng run rẩy, hai mắt dại ra vô thần, linh hồn giống như rời khỏi thân thể, hồi lâu mới run giọng nói: “Không, làm sao tôi có thể… Làm
sao có thể thật sự đi hại vợ của mình… Tôi chỉ là lừa nó.”

Ông ta càng nói, giọng nói càng ngày càng chậm, ngay cả chính ông ta cũng không khẳng định được.

Hiện tại ông ta đã hơn
tám mưới tuổi, rất nhanh sẽ chết đi. Chuyện xưa xảy ra ba mươi năm
trước, khi đó ông ta còn trẻ đắc ý, còn chưa có phát triển tập đoàn Vĩnh Tân trở thành quy mô khổng lồ như bây giờ. Ông ta không thể xác định
khi đó bản thân mình đến tột cùng có phải thật sự muốn làm hại người vợ
của mình hay không. Ông ta hiện giờ không thể tin, ông ta tuyệt đối
không phải là người máu lạnh như vậy. Đó là người vợ cả của ông ta, cả
đời hoạn nạn có nhau, làm sao ông có thể tàn nhẫn như vậy?

Khoé miệng Nguỵ Tông Thao mỉm cười, chậm rãi nói: “Tôi sống ở Singapore hơn hai mươi năm, mẹ của
tôi là người Singapore, cho tới bây giờ ông cũng chưa được gặp bà ấy,
thật sự là đáng tiếc.”

“Tám năm trước cha tôi
mất, tôi trở về mở một công ty nhỏ. Nguỵ Khải Nguyên nói đúng, nguồn tài chính của công ty không rõ. Hoạt động của công ty tôi cũng không quan
tâm, chỉ để ý bỏ tiền duy trì mà thôi.”

“Mấy năm nay tôi bề bộn
nhiều việc, vẫn chưa có rút ra thời gian. Ai ngờ năm ngoái ông trúng
gió, Nguỵ Tinh Lâm tìm tôi trở về. Tôi vốn là muốn cho các người vui
sướng thêm vài năm.”

Ông lão Nguỵ rốt cuộc hoàn hồn: “Mục đích của cậu chính là muốn Vĩnh Tân… Hôm nay cậu làm như vậy, đối với cậu… Không có lợi…”

“Không.” Nguỵ Tông Thao
từ sô pha đứng lên, chậm rãi đi đến giường bệnh, nói: “Tôi chỉ là muốn
cho nhà họ Nguỵ gà chó không yên, muốn cho ông đến già không có người
thân chăm sóc trước lúc lâm chung, tập đoàn Vĩnh Tân chỉ là phụ. Ông đã
chuyển nhượng toàn bộ cổ quyền (người giữ cổ phiếu) cho tôi, từ hôm nay
trở đi cổ giới (giá cổ phiếu) tập đoàn Vĩnh Tân không bao giờ… có thể
xoay chuyển. Tôi đã tìm người đi thu mua cổ phần trong tay những người
lâu năm của công ty. Con trai ông có lẽ cũng sẽ đem cổ phần của công ty
bán cho tôi. Sau này tập đoàn Vĩnh Tân sẽ không đổi họ, nhưng mà thật sự đổi chủ nhân khác, tôi làm chủ!”

Ông lão Nguỵ đã không thể khống chế run rẩy của thân thể, môi run run. Ông ta hỏi một vấn đề cuối cùng: “Cậu… Tiền ở đâu ra… Rốt cuộc là ai?”

Nguỵ Tông Thao nhếch môi
một cái, chậm rãi phủi âu phục: “Quên nói cho ông biết, tôi với ông
Robin là quen biết cũ. Vài năm trước tôi và ông ta gặp nhau ở Singapore, để cho ông ta thắng một khoản tiền lớn trong sòng bạc. Hôm nay ông ta
ký kết, mục đích chính là Singapore.”

Phủi quần áo xong, anh
chuẩn bị rời đi: “Mà tôi, cái không thiếu nhất chính là tiền. Thế giới
giải trí Singapore chính là sòng bạc lớn nhất Singapore, thật khéo, chủ
nhân của nó là họ Nguỵ!”

Cửa phòng bệnh đóng lại,
ngăn chận tất cả bí mật. Ánh đèn ở hành lang như ban ngày, một giây
trước còn chìm trong bóng tối, giờ phút này lại thấy sáng choang, dường
như đã có mấy đời.

Nguỵ Tông Thao mặt không
chút thay đổi đứng ở cửa, mắt cụp xuống một lúc lâu, mới nói với vệ sĩ
đứng chờ ở bên ngoài: “Kêu bác sĩ đến kiểm tra thân thể cho ông lão
Nguỵ.” Nói xong cất bước rời đi, còn chưa đi tới thang máy thì thấy đầu
kia hành lang có người vội vàng chạy tới. Chú Tuyền giơ di động, gấp rút chạy tới bên cạnh Nguỵ Tông Thao, nói: “Không thấy cô Dư.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.