Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Chương 18



Ở lại bệnh viện
vài ngày, một ngày trước khi xuất viện, Khang Duật tới đây.

Hắn cũng nên
tới, nếu không tới, tôi cũng tính chết luôn.

Tới lúc hắn tới,
tôi lại không dám gặp.

Lúc hắn tới, tôi
đang ngồi trên giường vừa ăn táo vừa đọc truyện tranh, Diễm Diễm đột nhiên dẫn
hắn vào phòng.

“Chị, Khang Duật
tới thăm chị!”

Tôi sợ tới mức
xém chút nữa ngã xuống giường, phản ứng đầu tiên của tôi là vứt luôn quả táo
đang ăn dở và quyển truyện tranh đang đọc, rụt vào trong chăn, nằm thẳng đơ ở
trên giường.

“Ngủ, tao ngủ!!”
tôi nhắm mắt lại nói.

Diễm Diễm tuyệt
đối không hiểu, một chút ý tứ đuổi khéo giúp tôi cũng không có “Khang Duật, hai
người từ từ nói chuyện đi, vừa lúc mẹ em về nhà lấy quần áo cho chị ấy, mới đi,
không quay lại liền đâu, nhưng mà, vì bảo đảm an toàn, em vẫn ngồi ở ngoài giúp
hai người canh chừng!”

Tuy rằng ngày đó
tôi ở trong phòng điên cuồng rống nếu Khang Duật tới gặp tôi, tôi cũng hắn chia
tay, nhưng mà trong nhà cách âm tốt, ba mẹ dưới lầu không nghe được, còn chưa
bị lộ!

Thật may mắn!

Tôi nghe vậy,
trong lòng vội gọi, đừng…đừng đi nha, đừng bỏ tao lại một mình đối mặt hắn.

Tôi nằm phòng
đôi, bà cụ cùng phòng vừa đi làm kiểm tra, không biết khi nào thì về, nó đi
rồi, chỉ còn một mình tôi, tôi…tôi…tôi sợ!

Tiếp tục nhắm
mắt, tiếp tục ngủ, Diễm Diễm đóng cửa, tôi nín thở cảm giác được Khang Duật
ngồi cạnh giường bệnh, lúc này tôi dùng tai thay cho mắt, độ nhạy của lỗ tai
tăng lên một trăm phần trăm, hình như hắn bỏ gì đó lên tủ nhỏ cạnh giường, nghe
mùi chắc là chuối, tiếp theo, hắn kéo một cái ghế, ngồi xuống cạnh giường.

Tôi nghe tiếng
hít thở của hắn, nói lên hắn ngồi rất gần tôi, làm tôi tiếp tục lùi vào trong
chăn, lùi càng lúc càng sâu, cho tới khi chăn che hết mặt tôi luôn.

Đợi tới lúc
không cảm giác được gì nữa, tôi mới dám nằm thở dốc ở trong chăn.

Nhưng mà Khang
Duật lại không nói tiếng nào, không biết hắn bị gì?

Nói chuyện nha,
sao không nói câu nào hết vậy, cậu không nói, mình biết nói cái gì bây giờ?

Năm phút sau,
không khí trong chăn bị xài hầu như không còn, rất khó thở, tôi cố gắng cầm cự,
cuối cùng vẫn không chống lại được cảnh báo thiếu khí của phổi truyền tới.

Không được, cực
hạn rồi.

Tôi dùng sức xốc
chăn lên, ngồi bật dậy, hít thở từng ngụm từng ngụm không khí tươi mát.

Sống…sống…sống
lại!!

Ánh mắt theo bản
năng liếc về phía Khang Duật.

Á…hết hồn!!

Bộ dạng hung ác
của hắn như con Ngao Tạng đang gầm gừ nhe răng vậy.

Tôi sợ tới mức
một hơi không hít vào được, nghẹn ở cổ họng, sặc một cái, tôi bắt đầu trợn mắt
nói dối “Cậu…cậu tới hồi nào?”

Khang Duật trừng
mắt liếc tôi một cái “Tới lâu rồi!”

Tôi khụ mấy cái
“A…vậy tại sao không…không nói câu nào?”

“Người nào đó
núp trong chăn, giả vờ làm đà điểu, mình nói cái gì, nghe được sao?”

Hắn lạnh
lẽo trả lời.

Trong lòng tôi
lộp bộp một chút, trên trán nháy mắt chảy xuống một giọt mồ hôi.

“Vậy tại sao
không kéo chăn ra, hại mình ở trong đó nín thở đường cùng như đồ dở hơi vậy!”
tôi nhỏ giọng nói thầm.

Ai ngờ hắn lại
thính tai nghe được “Khí hết, sớm muộn gì cũng tự chui ra, cần gì mình tự ra
tay?”

Mồ hôi trên gáy
tôi vã ra càng nhiều, chảy càng nhanh hơn.

Hắn thật nham
hiểm!!

Tôi lấy tay quấn
quấn chăn, sau đó cúi đầu, lại cúi đầu, đầu đều sắp chạm tới ngực.

“Mình cho cậu
thời gian để giải trình!” hắn bắt chéo chân lên, y như quan lớn vậy.

Hắn rõ ràng biết
tôi làm sai rồi.

Đột nhiên phát
hiện, mỗi lần nhất định đều là tôi nổi giận, nhưng cuối cùng cũng là tôi nhận
sai, nhưng mà chuyện lần này, trong lòng tôi cũng thật uất ức.

“Con nhỏ đó
nói…nói mình là con béo, còn nói…không cho mình chờ cậu…” nói xong, tôi liền
cảm thấy càng uất ức, mắt chớp chớp vài cái, nước mắt nhất thời làm mờ hết tầm
mắt “Nó kéo mình vào trong lớp, trước mặt nhiều người như vậy hỏi…nó xinh
đẹp…hay là mình…mình xinh đẹp…mấy đứa đó đều đang nhìn mình, mình thấy mình như
con vật vậy, một chút tự trọng cũng không có! Tiểu Phiền không ở đó, cậu…cậu
cũng không ở…không có ai giúp mình…mình rất sợ…mình…mình cũng rất tự ti!”

Nói xong, tôi
khụt khịt mũi nức nở, cảm thấy thật oan ức.

Nói đi nói lại
cũng do Tiểu Phiền, đưa tiền để nó điều tra, nó cũng chưa nói cho tôi biết có
một con nhỏ như vậy, lúc tôi nằm bệnh viện, thật ra Tiểu Phiền là người đi thăm
tôi đầu tiên.

Lúc ấy tôi cũng
chất vấn nó.

Nó rất gấu, chỉ
nói một câu “Khang Duật ngay cả tên của nó cũng không nhớ, thì tao nói cho mày
làm gì?” là chặn họng tôi.

Được rồi, thì ra
là con nhỏ đó tưởng bở, trong lòng khó chịu, đụng phải tôi, trút hết giận lên
người tôi.

Khang Duật thở
dài một hơi, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, giúp tôi thuận khí.

Nhìn vẻ mặt của
hắn tôi hơn một chút, lá gan tôi to thêm chút nữa “Mình cũng có tự tôn, không
dễ dàng bị người ta ăn hiếp như vậy! Lúc đó, mình thật sự muốn cho nó một cái
tát, nhưng mà…không dám!”

Nửa câu sau này
là dư thừa, trực tiếp chọc trúng hố bom.

“Hừ, cậu không
dám đánh nó, lại dám đánh mình!!” hắn dũng mũi phun khí nóng về phía tôi.

Tôi cứng đờ,
vụng trộm nhìn về phía hắn, hôm đó ý nghĩ của tôi hỗn loạn, nhất thời xúc động
liền ra tay, cũng không biết là đánh má trái hay má phải, qua nhiều ngày như
vậy rồi, dấu vết cũng không còn, nghĩ lại hôm đó tôi ra tay cũng rất nặng,
không biết có đánh ra nội thương hay không.

“Đừng nhìn, là
má trái!!” hắn tiếp tục tức giận trừng tôi.

Tôi rụt cổ lại
“Thật xin lỗi mà!”

Hắn hừ một
tiếng, lột vỏ một trái chuối.

“Có đau hay
không?” tôi dùng chiêu nịnh nọt.

“Cậu nói thử
xem?”

“Lần sau…lần sau
mình không dám nữa!!” tôi thề thật nghiêm trang với hắn.

“Lần sau? Còn có
lần sau? Sao, cậu còn tính có lần sau, lần sau cậu muốn như thế nào, có phải
tính lấy dao đâm mình một nhát hay không!!” hắn bắt đầu tức giận, trái chuối
được lột xong vừa đưa tới miệng tôi lập tức thu lại, hung hăng cắn một miếng.

Tôi lập tức lắc
đầu, xua tay “Sẽ không, mình sẽ không dùng dao đâm cậu một nhát!”

Cái này máu me
tùm lum, mới tưởng tượng thôi đã sợ run rồi.

“Được, coi như
chưa có chuyện này xảy ra, tiếp tục!!” hắn ăn chuối xong, lại lột một trái nữa,
vẫn chưa cho tôi, lại tự mình ăn luôn.

Quá đáng, biết
rõ tôi thích ăn chuối tiêu nhất.

Tôi nuốt nuốt
nước miếng “Tiếp tục? Tiếp tục cái gì?”

“Nói tại sao cậu
lại rảnh rỗi tự đưa mình vào bệnh viện?” hắn thẩm vấn.

Tôi ngập ngừng
nói “Không phải là…không phải là…”

Tôi chắc chắn
hắn biết nguyên nhân, Diễm Diễm chắc chắn sẽ nói cho hắn, hắn hỏi như vậy, là
muốn tôi tự ngộ ra đâu, hắn vốn phản đối tôi giảm béo.

“Giảm…giảm…giảm
béo!!” tôi khuất phục trả lời dưới ánh mắt phóng điện cao thế của hắn.

Vừa nói hai chữ
này ra, hắn tức giận tới mức tóc dựng đứng hết cả lên.

“Mình chỉ muốn
xinh đẹp hơn một chút thôi, ai ngờ sẽ bị như vầy…” tôi vẫn có chút không cam
lòng, tưởng tự biện giải một chút, nhìn đến sắc mặt của hắn dần dần biến thành
màu đen, tôi vội vàng cầu xin tha thứ “Mình biết mình sai rồi, sẽ không, sẽ
không!! Mình đáng chết, mình không nên giảm béo, mình không nên tự tiện ép buộc
chính mình, làm…làm…làm cậu lo lắng!!”

Tôi thật sự sợ
hắn.

Tóc Khang Duật
cuối cùng cũng trở lại bình thường, ánh mắt hắn nhìn tôi, giống như đang đánh
giá, có nên như vậy tha thứ tôi không.

Tôi ngồi trên
giường, để mặc hắn nhìn.

Tôi thật sự biết
sai rồi.

Một lúc lâu sau,
hắn đưa cho tôi một trái chuối lột vỏ rồi “Ăn!”

Mắt tôi sáng
ngời…đây là…đây có nghĩa là tha thứ tôi.

“Không giận
nữa?” tôi hỏi thật cẩn thận.

“Ăn chuối của
cậu đi!” hắn tuy rằng vẫn đang trừng tôi, nhưng tốt hơn mới nãy nhiều.

Tôi sung sướng
cầm chuối cắn một miếng.

Thật ngọt, thật
ngon!!

Tôi ăn xong,
chưa đã thèm còn muốn ăn thêm một trái “Mình còn muốn!”

Khang Duật lại
lột một trái, đưa cho tôi, tôi ăn, thỉnh thoảng nhìn hắn, phát hiện tay hắn đặt
trên tủ đầu giường, chống đầu nhìn tôi.

Ánh mắt kia…tôi
nhất thời mặt đỏ tim đập.

Mắc mớ gì mà dùng
ánh mắt giống như tôi là thứ quý giá nhất của hắn để nhìn tôi vậy.

Tôi lật đật thu
tầm mắt về, chăm chú ăn chuối.

Hắn không biết
hắn đẹp trai tới cỡ nào, giống y như nam chính trong truyện tranh vậy, sẽ làm
tôi chảy máu mũi.

“Miểu Miểu…”
tiếng nói của hắn dịu dàng vang lên.

“Hả?” âm thanh
dễ nghe này làm lỗ tai tôi rất ngứa, giống như có cái gì đang chọt lét tôi vậy.

“Đừng giảm béo!”

“Mình biết! Sẽ
không!” tôi cũng không muốn nhìn hắn nổi giận nữa.

“Mình thích con gái ngực to!!”

“…”

Sau khi xuất viện, tôi ngoan ngoãn ăn ngủ đầy đủ,
tiếp tục nuôi béo chính mình, không còn cách nào khác, bây giờ chỉ cần tôi ăn
ít một miếng cơm, ba mẹ sẽ lo lắng tới mức đổ mồ hôi, ngay lập tức nghĩ rằng
tôi lại muốn giảm béo.

Tôi nào dám, không phải chưa nhận được bài học, tôi
cũng không dám nghĩ tới hai chữ giảm béo nữa.

Vì vậy, tôi sinh hoạt giống như con heo vậy.

Nghỉ đông chớp mắt đã trôi qua một nửa, lúc tới gần
tết âm lịch, đã xảy ra hai chuyện lớn.

Chuyện thứ nhất, nhà tôi bị chính phủ trưng dụng – đập
bỏ, chuyển đi chỗ khác, phải chuyển tới chung cư cao tầng, ba vì muốn ăn tết ở
nhà mới, lập tức động viên cả nhà, bắt đầu chuyển nhà.

Tôi bệnh nặng mới khỏi, ba mẹ đều đau lòng tôi, việc
chuyển nhà hoàn toàn không cho tôi nhúng tay vào, cái này chỉ làm khổ Diễm
Diễm, không chỉ sửa sang lau dọn phòng của mình, còn phải làm giúp tôi, làm nó
mệt tới mức gào to nó là con nhặt được.

Nếu tôi không phải làm gì, tôi cũng vui vẻ thanh nhàn,
thường thường trộm đi hẹn hò với Khang Duật.

Hôm ba mươi, nhà tôi cuối cùng cũng chuyển xong, bởi
vì dồn hết sức lực để chuyển nhà, mẹ không làm đồ ăn gì, cho nên cơm chiều ăn
qua loa cho xong, cả nhà ngồi quanh TV xem chương trình đêm giao thừa, ăn một
chút đồ ăn với mì ăn liền, coi như xong bữa, chưa tới mười giờ, ba mẹ kêu mệt,
còn có Diễm Diễm đều đi ngủ sớm.

Ngược lại, tôi dư thừa tinh thần, thừa dịp cả nhà ngủ,
nhanh chân chui vào phòng nấu cháo điện thoại với Khang Duật, chuẩn bị cùng
nhau đón năm mới.

Đúng 0 giờ, ngoài cửa sổ bùng nổ “Tinh cầu đại chiến”,
pháo trúc, pháo hoa bay đầy trời, đinh tai nhức óc, làm cho tôi và Khang Duật
không thể không gác máy, cũng làm cho ba mẹ và Diễm Diễm thức giấc.

Vì vậy, cả nhà tôi xuống lầu gia nhập “Tinh cầu đại
chiến”, cùng nhau chế tạo tạp âm, nghênh đón năm 1997.

Năm mới liền trôi qua như vậy.

Chuyện thứ hai, tháng 10 năm 1997 Thượng Hải đăng cai
Bát Vận Hội, tết âm lịch vừa qua, chính phủ đưa ra nhiệm vụ đồng diễn thể dục
cho 10 trường trung học ở Thượng Hải, tội nghiệp lũ học sinh tụi tôi, bị trưng
dụng thời gian nghỉ ngơi quí giá, bị biến thành lao động giá rẻ, bắt đầu 8
tháng luyện tập đồng diễn thể dục dài dòng.

Nếu là đồng diễn kiểu khai mạc, đương nhiên có quần áo
màu sắc sặc sỡ, cho tới nay tôi vẫn nhớ rõ, bộ quần áo kia kinh tủng cỡ nào, ở
phía trên bó sát, phía dưới là quần loe bó mông, màu sắc thì làm cho người ta
run rẩy, có trường là màu xanh lam, có trường là màu cam, cũng có trường là màu
hồng, Trung Học Nữ số 3 lại là màu xanh ếch, quả nhiên là màu ếch, mặc vào,
xinh đẹp cỡ nào cũng thành ếch, sau đó tay cầm một tấm bảng tròn, để tạo hình
ảnh biến hóa tập thể, mãi cho tới ngày luyện tập cuối cùng cũng không biết tạo
ra hình gì, vì cái này chỉ có người ngồi trên khán đài mới xem được.

Tôi bởi vì thể hình của mình, mặc mấy món đồ đó không
được, cho nên không tham dự tập luyện biểu diễn, bị bố trí tới tổ hậu cần.

May là tổ hậu cần, để tôi mặc như con ếch mà nhảy, da
mặt tôi chịu không nổi.

A di đà phật!!! Mập mạp vạn tuế!!

Trường của Diễm Diễm không nhận được thông báo nhiệm
vụ, cho nên cũng không cần tham dự, vì vậy, nó còn vui hơn cả tôi.

Tất cả học sinh nam tham dự biểu diễn đều đeo móng
rồng và đuôi rồng, màu sắc tôi cũng không nhắc lại nữa, thật là xấu không tưởng
tượng nổi, quần áo cũng là trên bó, dưới loe, vì tất cả học sinh trung học tham
dự đều cùng nhau tập luyện ở sân vận động Giang Loan, nên khi Khang Duật mặc bộ
quần áo kia xuất hiện trước mặt tôi, hình như tôi nhìn thấy gay…

Nhưng mà, nửa người dưới…thật bó…

Vì vậy, tôi chảy máu mũi không dưới mười lần.

Tội nghiệt nha!!

Sau đó nhìn một hồi cũng quen, nhưng mà lòng ghen
tuông của tôi bạo phát, chỉ cần có đứa con gái nào nhìn về phía Khang Duật, ánh
mắt của tôi sẽ như súng máy bắn phá.

Đợi tới khi tiếp nước, đứa nào nhìn, đứa nào liếc, tôi
liền bỏ muối vô nước đứa đó.

Hừ hừ!!

Đây là lợi thế của hậu cần.

8 tháng luyện tập dài dòng cũng trở thành thời gian
vui chơi tốt nhất. Mỗi lần đi sân vận động Giang Loan tập luyện, luôn luôn có
không ít thời gian là tụi tôi ngồi không bên cạnh, vì vậy, lúc đi học tụi tôi
giành giật từng giây làm xong bài tập, đến lúc tập luyện nghỉ ngơi, liền đánh bài
giết thời gian.

Đạo cụ diễn xuất – tấm bảng tròn màu hồng xanh giao
nhau liền thành bàn đánh bài của tụi tôi, đối với tụi học sinh chăm chỉ thì tấm
bảng này thành bàn học của tụi nó.

Tôi, Tiểu Phiền, Đại Song, Lưu Lý Quân, Khang Duật, Từ
Oánh đương nhiên có mặt, nhưng mà nó thuộc loại học sinh giỏi dùng tấm bảng làm
bàn học, tới đó cũng như không, may mà bốn người đánh bài vừa đủ, cũng không
làm khó nó.

Không biết có phải chúng tôi không may mắn hay không,
người huấn luyện phụ trách trường tụi tôi siêu biến thái, siêu nghiêm khắc, nói
tập luyện, phải tới ngay lập tức, nếu tới muộn, có thể bị kéo ra ngoài, đứng ở
chỗ dễ thấy nhất tập, ai mà muốn, mọi người đều có ý nghĩ đục nước béo cò trong
đầu, cho nên không đứa nào dám đi muộn, một người kêu tập luyện, tất cả đều
không ngồi ráng chạy đi tập hợp ngay lập tức.

Đánh bài cũng vậy, vừa nghe hô tập luyện, tụi tôi lập
tức ngừng chiến, lật đật quăng bài xuống, chạy tới tập hợp, mấy lá bài rớt ra
do tôi phụ trách bảo quản.

Đợi tới khi chấm dứt tập luyện, chúng tôi lại lập tức
nhào vô chiến đấu.

Nói, tập luyện quen một hồi là ngon rồi, cũng không có
chuyện gì, chỉ là đi toilet rất phiền.

Người rất nhiều, hơn nữa toilet nữ, chỉ cần nghỉ tập,
chỗ nào cũng toàn người là người, ngay cả chỗ chen vô cũng không có.

Một lần, Lưu Lý Quân muốn đi vệ sinh, chỗ ngồi trong
toilet đều bị chiếm hết, còn xếp một hàng dài, đến mức hai đùi nó run cầm cập,
tôi trách nó “Sao mới nãy mày đi toilet không đi luôn đi”

Hai đùi nó càng khép chặt vào “Vừa rồi không có buồn!”

Tiểu Phiền xếp hàng ở buồng bên cạnh giúp nó, quay đầu
nói “Cái gì gọi là qua thôn này chỉ có điếm này(35),
bây giờ mày hiểu rồi đi.”

“Bây giờ nói cái này làm gì, mấy chuyện này tao không
kháng cự được!”

Tôi to gan đề nghị “Nếu không đi toilet nam đi, kêu
Khang Duật giúp!”

“Đi chết đi, mày muốn đi thì đi đi!” Lưu Lý Quân trừng
mắt nhìn tôi.

Tôi le lưỡi, nghĩ rằng, tốt lắm, mày cứ chờ, tè ra
quần đừng trách tao.

Đợi vài phút, người trong toilet cũng gấp gáp hơn,
không lẽ cũng buồn?

Thật sự là bi
ai.

Nghẹn một hồi
lâu như vậy, buồn cũng thành không buồn rồi.

Đến cuối cùng,
Lưu Lý Quân không còn lòng dạ nào đi nữa, phỏng chừng đi cũng đi không ra.

Ra toilet, Lưu
Lý Quân căm giận nói “Tụi mày nói đại tiện và tiểu tiện, có gì khác nhau sao, đều
là đi ra, có cần lâu như vậy sao?”

Tôi và Tiểu
Phiền không nói gì, nó không được đi, bây giờ bắt đầu cằn nhằn.

Đại Song đứng ở
cửa toilet chờ tụi tôi, nghe được vậy mà nó vẫn trả lời.

“Một cái chất
rắn, một cái chất lỏng thôi.”

Cái con này, lại
còn đi nghiên cứu sự khác nhau giữa hai thứ, lúc tiêu chảy không phải chất lỏng
sao?

Tôi không biết
nên khóc, hay nên cười nữa.

Khang Duật đang
ngồi xem bài, chiếm chỗ, thấy chúng tôi quay lại, hỏi “Giải quyết?”

Tôi lắc đầu
“Nhiều người quá, nó hết buồn luôn rồi!”

Khang Duật nhíu
mày, không nói gì, ngồi về chỗ cũ, bắt đầu xóc bài, chuẩn bị ván tiếp theo.

Lưu Lý Quân còn
đang cằn nhằn “Có cái gì khác nhau, không phải đều chui ra từ trong bụng sao,
mắc mớ gì tốn thời gian dữ vậy.”

Khang Duật nhìn
về phía tôi “Làm sao vậy?”

“Trút giận thôi,
nó đang điên, tám phần nín lâu lắm trúng độc luôn rồi, lại bắt đầu nghiên cứu
đại và tiểu tiện khác nhau cái gì?”

Đôi khi, tôi
cũng bội phục Lưu Lý Quân, cái gì cũng dám nói, hoàn toàn không để ý Khang Duật
là con trai.

Đột nhiên, nó
nổi giận, đập bàn cái rầm, nói với Khang Duật “Cậu nói xem, đại và tiểu tiện
khác nhau chỗ nào.”

Gáy tôi lập tức
treo lên ba vạch đen.

Chị gái, đừng
rối rắm, chỉ là nhiều người nên không đi toilet được thôi mà, có cần tức giận
như vậy sao?

Tôi nghĩ chắc chắn
Khang Duật nghĩ nó là đồ điên.

Khang Duật chia
bài, bình tĩnh nói “Tụi nó là anh em cùng chung một con đường, nhưng mà tiểu
rất có nghĩa khí, đại không phải lần nào cũng đi với tiểu, nhưng mà mỗi lần đại
đi ra, tiểu luôn đi theo!!”

Nói xong, toàn
bộ đám tụi tôi điều im re.

Khang Duật nhíu
mày “Sao, mình nói không đúng?”

Đầu tụi tôi lắc
như trống bỏi.

Trong đầu liền
nảy ra một ý tưởng, Khang Duật không phải người Trái Đất, mà là người vũ trụ.

Loại chuyện này,
hắn còn có thể nói được hợp lý hợp tình, lại còn kèm theo lý luận sâu sắc.

Cấu tạo kiểu gì
vậy!!

Tiểu Phiền, Đại
Song, Lưu Lý Quân đồng thời nhìn về phía tôi, trong mắt biểu lộ sự đồng tình,
giống như đang nói, “Miểu Miểu, chỉ số thông minh của mày kém hắn nhiều lắm,
tương lai mày nhất định rất đáng thương!”

Cần gì tụi nó
nói, tám trăm năm trước tôi đã biết rồi, tôi không phải đối thủ của Khang Duật.

Rất nhanh, hắn
lại chứng minh chỉ số thông minh của hắn cao bao nhiêu.

Đánh mấy ván
bài, tôi đột nhiên cũng mót, chạy thẳng về phía toilet, nhưng mà trong toilet
vẫn rất đông người, như vậy, tôi gấp tới mức hai chân kẹp vào kêu sột soạt sột
soạt.

Tôi đứng ở cửa
toilet không ngừng nhìn vào trong.

Đột nhiên, nghe
được Khang Duật rống to lên “Tập luyện!!!”

Vừa hô xong, tôi
liền thấy mấy đứa con gái trong toilet đều chạy ra ngoài, từng buồng trong
toilet từng cái từng cái bị hất mạnh cửa ra, mấy đứa trong đó vừa kéo quần vừa
chạy.

Trong nhát mắt,
toilet không có người.

Tôi đứng ngay
cửa, há miệng trừng mắt nhìn về Khang Duật đang đứng ở ngoài.

Hắn thản nhiên tựa
vào tường nhìn tôi “Đứng đó làm gì nữa, mau vào!”

Ách…

Tôi hết hồn hết
đi được luôn.

Hắn nhất định là
người vũ trụ.

Nhất định là!!



Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.