Cô Vợ Nằm Vùng Của Nhị Thiếu

Chương 20: Thay Quần Áo Trước Mặt Người Mù



Không ngờ lại là Phùng Anh Anh! Sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại xuất hiện vào đúng lúc này, xem ra vị phu nhân kia thực sự muốn dồn cô vào chỗ chết mới thôi.

Hy sinh trong lúc đang làm nhiệm vụ, cái chết này quả thực rất hợp lý! Nhân lúc hỗn loạn, cô cúi đầu lẻn vào trong đám người, sau đó, nhân lúc mọi người không chú ý liền xoay người, nhanh chóng đi về phía cửa thoát hiểm.

“Xin lỗi, rất xin lỗi! Tôi không cố ý!” Phùng Anh Anh vội vàng lấy khăn để lau.

Nhìn mấy người như hung thần ác sát trước mặt, cô ta sợ tới mức tay run rẩy.

Vốn dĩ làm theo chỉ thị của phu nhân, theo dõi đến tận nơi này là để phá hỏng nhiệm vụ của Nhiếp Nhiên, nhưng ai mà ngờ chờ cả buổi sáng cũng không thấy cô xuất hiện, giờ lại không cẩn thận hắt rượu lên người gã đàn ông kia.

Gã đàn ông kia nhìn đáng sợ như vậy, đám vệ sĩ bên người cũng cực kỳ hung tợn, phải làm sao, phải làm sao bây giờ, liệu cô ta có bị đánh không? Nghĩ đến đây, bàn tay cô ta cầm khăn lau ở sau lưng cho người đàn ông kia cũng run lên.

Kết quả, không biết đụng phải cái gì liền phát ra một tiếng kêu nhỏ.

Vài tên vệ sĩ nhìn thấy một vật gì đó như sticker trên tay cô ta thì rùng mình trong lòng.

Mà sau khi Lương Phỉ nhìn thấy thứ đó, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, hắn ta quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Nhiếp Nhiên theo bản năng, nhưng ở đó đã sớm không còn bóng người.

Vì thế, hắn ta lập tức tìm trong đám người, cuối cùng cũng thấy một bóng người nhoáng lên ở chỗ lối thoát hiểm, lập tức âm thầm dùng mắt ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ.

Sau khi nhận được chỉ thị, đám vệ sĩ đã được huấn luyện kĩ càng len qua đám người, bước nhanh về phía lối đi.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần trên hành lang, Nhiếp Nhiên cúi đầu, rảo bước đi nhanh hơn, nhìn qua gương phản chiếu thấy ở góc ngoặt phía trước cũng có mười mấy tên vệ sĩ ập vào.

Bước chân Nhiếp Nhiên khựng lại, nhanh chóng quay ngược phương hướng, tùy ý tránh vào trong một căn phòng.

Vừa đóng cửa liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.

“Cộp cộp, cộp cộp.

” Cô đứng yên sau cánh cửa, nín thở chờ đợi, cho đến tận khi tiếng bước chân dần xa rồi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Cô quan sát xung quanh một chút, nhìn như là một phòng chứa đồ, bên trong còn có vài bộ quần áo công nhân.

Để thoát khỏi nơi này, cô lập tức lấy khăn tay còn ẩm ướt trên người ra, lau sạch trang điểm trên mặt.

Sau đó, cô đứng tránh ở phía sau mấy thùng gỗ, kéo khóa váy, đang chuẩn bị thay váy ra để thay đồ công nhân vào thì tay cô hơi dừng lại.

Có người! Trực giác nói cho cô biết, trong phòng này có người! Nhiếp Nhiên bước chân trần trên sàn gỗ cũ kĩ, nhón chân tiến vào phòng chứa đồ bên trong.

Quả nhiên, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở góc tường, hơn nữa thoạt nhìn thì thấy cực kỳ thản nhiên.

Cô đứng ở cách đó không xa, tay không tự chủ được đặt lên con dao găm giắt bên hông.

Sau khi tạm dừng mười giây, Nhiếp Nhiên cảm thấy hơi kỳ quái.

Tại sao người đàn ông này nhìn thấy cô mà lại không có phản ứng gì vậy? Nhiếp Nhiên lại đi vào, cẩn thận đi tới sát góc tường đó, người kia vẫn không có phản ứng gì.

Cô hơi híp mắt lại, quan sát người đàn ông trước mắt, khi một người ngồi ở trạng thái hai chân khép lại thì chỉ có ba khả năng xảy ra.

Một, anh ta được giáo dục cực kỳ tốt.

Hai, anh ta đang ở trong trạng thái căng thẳng, có thể tấn công người bất cứ lúc nào.

Ba, chính là người này là người tàn tật.

Bởi vì người tàn tật sợ làm người khác vấp hoặc gây trở ngại cho người khác, cho nên lâu dần mới hình thành thói quen hai chân khép lại như thế.

Nhiếp Nhiên cẩn thận quan sát người đàn ông trước mắt, ngồi ở trên ghế trong phòng, không phải là tàn tật ở chân rồi.

Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc kính râm mà anh ta đang đeo.

Mắt có vấn đề? Nhiếp Nhiên nở nụ cười lạnh, cuối cùng là mù thật hay mù giả thì còn phải nghiên cứu thêm mới được.

Phút chốc, người cô hơi nghiêng đi, bên hông thoáng hiện lên sắc lạnh, mang theo tiếng gió rít tàn nhẫn nhắm về phía kính mắt của người đàn ông đó.

Nhưng mà khi còn cách kính mắt 0,01mm, lưỡi dao lạnh như băng liền dừng lại.

Người đàn ông đó vẫn ngồi yên ở đó không hề nhúc nhích gì, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không hề bị bên ngoài tác động vào, nhưng tốc độ của Nhiếp Nhiên quá nhanh nên tóc trên trán anh ta hơi bay lên.

Xem ra đúng là người mù thật rồi! Sau khi chắc chắn người đàn ông này bị mù, cô yên lặng lùi về chỗ cũ, vội vàng cởi váy của mình ra.

Vì đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng nhiều, thế nên cô phải nhanh chóng hóa trang, sau đó thừa dịp hỗn loạn mà chạy đi.

Cởi váy, gỡ miếng dán ngực, búi tóc lên cao, tiện tay mặc một bộ quần áo công nhân vào người.

Sau khi đã chuẩn bị xong hết thảy, cô cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác định không có vấn đề gì, cô nhanh chóng lẻn ra ngoài.

Nhưng mà cô không ngờ, sau khi cô thay đổi trang phục và biến mất ở cửa sau, người đàn ông vốn dĩ vẫn luôn ngồi đó không nhúc nhích lại nhếch môi cười một cái.

“Cạch.

” Cửa lại được mở ra.

Người tới có vẻ mặt tươi cười đầy xã giao, đứng ở đó áy náy nói: “Thực xin lỗi Hoắc Nhị thiếu, khiến ngài phải ở trong này chịu ấm ức lâu như thế, kể cả vệ sĩ như tôi cũng phải làm việc theo thông lệ, phàm là người muốn lên tầng hai thì phải trải qua kiểm tra gắt gao, xin ngài hiểu cho.

”Vị Hoắc Nhị thiếu mà Nhiếp Nhiên tưởng là người mù kia gỡ kính mắt tùy thân ra, sau đó thay bằng một chiếc kính gọng vàng, ngẩng đầu nhìn lên người vệ sĩ kia, cười ôn hòa: “Không sao, xe của tôi đã kiểm tra xong chưa?” Gã vệ sĩ kia vội vàng đẩy xe lăn đã được chuẩn bị vào, dừng ở bên cạnh anh.

“Kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì lớn, Lương gia nhà chúng tôi mời ngài đến trò chuyện.

”“Nhị thiếu, cẩn thận.

” Trợ lý đi theo bên người anh cũng bị kéo đi kiểm tra vội vàng chạy tới đỡ người, dìu anh ngồi lên xe lăn, sau đó cùng đẩy xe ra ngoài.

Ở ngoài hành lang, vệ sĩ đang đi tới đi lui rất hỗn loạn.

“Có chuyện gì mà nhiều người thế này?”Vệ sĩ cung kính đáp: “Ồ, có một con ruồi không biết sống chết trà trộn vào, Nhị thiếu yên tâm đi, sẽ giải quyết nhanh thôi.

”“Vậy sao?” Khóe môi người đàn ông hơi cong lên.

Thì ra cô gái kia không phải do Lương Phỉ phái tới kiểm tra xem mình có tàn phế không.

Có điều, đúng là rất thú vị, nơi anh ngồi quá sáng nên mới đeo kính để che đi, không ngờ lại bị cho là người mù.

Không chỉ dám dùng dao găm để kiểm tra xem mình mù thật hay mù giả, lại còn cực kỳ hào phóng thay đồ trước mặt mình nữa chứ.

Nghĩ tới tấm lưng mảnh khảnh, cái mông vểnh, đôi chân trắng nõn mịn màng và hương thơm cơ thể thanh nhã của cô khi tới gần anh, Hoắc Hoành cảm thấy cổ họng cứng đờ.

Không biết nếu cô ấy mà biết người vừa rồi ngồi trước mặt cô ấy không phải là người mù mà là người què thì có tức chết không nhỉ? Đột nhiên anh cảm thấy thật mong chờ lần gặp thứ hai với cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.