13
Có lẽ vì lúc đi lên núi tuyết quần áo bị tuyết đọng làm ướt sũng, nên khi về tới phủ thì ta lại bị bệnh mấy ngày.
Vừa khéo đã gần tới cuối năm, lúc ca ca hồi kinh nghe được chuyện xảy ra mấy ngày nay thì tức điên lên, hùng hổ xông ra cửa muốn tới phủ tướng quân tìm Tạ Trọng Lâu tính sổ, may mà bị ta ngăn lại.
“Hắn không phải Tạ Trọng Lâu.”
Ta tựa vào đầu giường, sắc môi nhợt nhạt nhưng giọng điệu vô cùng nghiêm túc kiên định.
Ca ca lại nghĩ rằng ta muốn bênh vực hắn, tức giận cực độ nhưng không nỡ nói nặng lời với ta, chỉ biết đi vòng vòng quanh phòng một cách bực bội.
“Cô nương của Lục gia chúng ta sao có thể chịu sự uất ức thế này? Chiêu Chiêu, muội không cần gả cho hắn nữa, ca ca chọn cho muội một người tốt hơn làm Tạ Trọng Lâu tức chết đi.”
Ta bị ca ca chọc bật cười thành tiếng, vừa cười xong lại ho khan: “Ca ca không cần lo lắng, lòng ta tự có chừng mực.”
Giao thừa đến, trong cung bày cung yến, ta tỉ mỉ trang điểm xong mới vào cung cùng mẫu thân.
Tính ra thời gian mới chỉ có ba tháng trôi qua thôi, vậy mà một Tạ Trọng Lâu từng ở dưới con mắt của bao người, không màng thất lễ mà ôm ta bây giờ lại không thèm liếc nhìn ta lấy một lần, chỉ chuyên chú nói chuyện cùng Thẩm Tụ, thái độ vô cùng thân thiết.
Lúc Thẩm Tụ ngẩng đầu nhìn thấy ta đang ngồi ở đối diện thì trên môi lập tức hiện lên một nụ cười khiêu khích.
Ta giơ ly rượu lên cụng với nàng ta.
Thắng bại chưa định, cần gì phải tự đắc như thế.
Sau ngày lập xuân ta bắt đầu ngày ngày tới phủ tướng quân thăm hỏi, Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu tất nhiên vô cùng hoan nghênh ta, nhưng mỗi lần Tạ Trọng Lâu nhìn thấy ta liền xụ mặt lại, còn phải kèm vài câu trào phúng mới thỏa mãn: “Mặt dày mày dạn.”
Ta nhìn hắn, dịu dàng mỉm cười: “Đương nhiên không so được với Thẩm tiểu thư dũng cảm hào phóng.”
Hắn cười nhạo: “Gia giáo của Lục gia chính là quái đản đáng ghét như vậy hả?”
“Chẳng lẽ trước đây ngươi không đi học ở học đường của Lục gia?” Ta hỏi ngược lại: “Không phải gia giáo của Lục gia cũng dạy ngươi thành người sao? Tạ Trọng Lâu, giờ ngươi nói như vậy chẳng lẽ là tự mắng mình à?”
Lúc nói chuyện ta hơi ngửa đầu, cách Tạ Trọng Lâu rất gần.
Nghe ta nói như vậy, có một chút ý cười thoáng qua đôi mắt đầy lạnh lùng và khinh miệt của hắn.
Dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng ý cười kia ẩn chứa sự quen thuộc khiến tim ta đột nhiên đập nhanh vô cùng.
Hôm sau ta lại đến phủ tướng quân nhưng Tạ Trọng Lâu không có ở nhà.
Tạ bá mẫu nói hắn đi trường luyện võ ở ngoại ô.
Lúc ta chạy đến mới thấy quả nhiên Thẩm Tụ cũng ở đó.
Chắc là mới vừa luyện kiếm xong, nàng ta đang đứng sát bên Tạ Trọng Lâu, dùng ống tay áo của hắn lau mồ hôi, gương mặt tràn đầy ý cười nói chuyện với hắn.
Ta đi qua, hơi rũ mắt xuống gọi: “Tạ Trọng Lâu.”
Hai người đang trò chuyện thân mật bỗng nhiên sửng sốt, Tạ Trọng Lâu vừa nhìn thấy ta thì mày đã nhíu chặt lại: “Ai cho phép ngươi vào đây? Quan phó tướng!”
Quan phó tướng chậm chạp đi tới, nói năng thận trọng:
“Tướng quân, trước đây ngài có nói là chỉ cần Lục cô nương tới đây thăm ngài thì không cần thông báo, trực tiếp dẫn người vào là được…”
“Đó là trước đây!” Mặt hắn không chút thay đổi nói: “Sau này không ai được cho nàng ta vào!”
Trên mặt Quan phó tướng hiện ra vẻ mặt khó hiểu tràn đầy câu nghi vấn [Ngài không bị sao chứ?], nhưng vẫn cung kính nghe theo, đi qua khách khí mời ta ra ngoài.
Ta rút bội kiếm bên hông hắn ra, vung kiếm lên một cách dứt khoát, mũi kiếm chỉ thẳng về phía trước: “Tạ Trọng Lâu, tỷ thí một lần đi.”
Hắn sững sờ chốc lát mới lấy lại tinh thần, nhìn về ta như không thể tưởng tượng được sẽ có người thích tự rước lấy nhục như thế, hắn cười rộ lên:
“Lục đại tiểu thư, không phải ngươi thấy A Tụ có thể ra trận giết địch liền cảm thấy mình cũng có thể bắt chước đấy chứ?”
“Có được hay không ngươi thử là biết.”
Ta nâng cằm nói với hắn, cầm kiếm lên đài luyện võ trước.
Tạ Trọng Lâu đứng đối diện với ta, chậm rãi cầm trường kiếm đi tới, cười nhạt:
“Đao kiếm không có mắt, Lục đại tiểu thư, trường luyện võ không phải sân tập của Lục gia, nếu có nguy hiểm tới tính mạng cũng đừng trách ta.”
Chiêu thức hắn dùng chính là là bộ kiếm pháp mà trước đây Tạ Trọng Lâu luyện vô số lần, nhưng hiện giờ động tác của hắn ngây ngô trúc trắc, hoàn toàn không có chút thành thạo lưu loát như nước chảy mây trôi giống ngày trước Tạ Trọng Lâu thường luyện trước mặt ta.
Mà bộ kiếm pháp này, Tạ Trọng Lâu đã tay cầm tay dạy ta từng chiêu từng thức.
Tiết xuân se lạnh, mũi kiếm phá gió mà đến, đâm thẳng về phía Tạ Trọng Lâu đang đứng đối diện.
Trong nháy mắt kiếm khí chạm nhau, ta không thể ức chế mà nhớ đến khi ấy.
Tạ Trọng Lâu nắm cổ tay của ta, gần như ôm gọn ta vào lồng ngực, dạy ta cực kì tỉ mỉ, nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấu qua lớp vải áo mỏng manh truyền tới.
Lòng ta cảm thấy mỹ mạn cực kỳ, không thể tập trung được mà cứ phân tâm nhìn về phía bàn tay đang nắm chặt cổ tay ta, Tạ Trọng Lâu không nhịn được cười rộ lên, miệng cười tủm tỉm hỏi: “A Chiêu, nàng đang nghĩ gì vậy?”
“…Không nghĩ gì hết.”
Ta cố gắng trấn định mà trả lời, nhưng hắn không chịu buông tha cho ta, cúi người xuống ghé sát tai ta, bờ môi gần như chạm vào vành tai:
“Chuyên tâm luyện kiếm đi, chuyện sau này đợi lúc chúng ta thành hôn rồi hãy nghĩ.”
Hoàn hồn lại ta bắt đầu ra chiêu, chiêu nào chiêu nấy đều sắc bén lăng lệ, Tạ Trọng Lâu liên tục lui về sau, đôi mắt tràn ngập kinh sợ xuất hiện vài phần âm tàn.
Một cú xoay người bất ngờ, hắn vươn tay đến liền bị ta kẹp chặt cổ tay, dùng hết sức lực đè chặt hắn xuống mặt đất, rút ra một thanh đoản đao mà trước đây Tạ Trọng Lâu tặng ta từ bên hông ra, hung hăng đâm xuống đôi mắt của hắn.
“Lục Chiêu Ý!”
Hắn hét lên một cách hoảng loạn, giọng điệu vô cùng sợ hãi, thậm chí có chút rách nát khản đặc.
Khoảnh khắc đó ánh sáng trong mắt hắn lập lòe liên tục, lúc sáng lúc tối luân phiên nhau, một lát sau mới dần xuất hiện vẻ mặt hưng phấn quen thuộc, vẻ mặt đã từng đi vào giấc mơ của ta ngàn vạn lần.
Mũi đao khó khăn lắm mới dừng lại cách con ngươi của hắn vài mi li mét, cổ tay ta đang không ngừng run rẩy, chưa kịp bình tĩnh đã bị một bàn tay nắm lấy, dịu dàng nhưng lại mạnh mẽ vô cùng.
Giọng nói khiến ta thương nhớ ngày đêm cuối cùng lại vang lên một lần nữa: “A Chiêu.”
Dù cho cùng là một người, cùng một thân xác, cùng một giọng nói.
Ấy vậy mà ta lại có thể phân biệt rõ ràng từng chút khác biệt trong đó.
Ta há miệng thở dốc, muốn gọi tên chàng một lần nhưng cổ họng cứ như bị thứ gì đó chặn lại, không thể phun ra một chữ nào. Tầm mắt bị nước mắt che khuất, mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ không rõ, chỉ vậy thôi đã ngay lập tức lấy hết sức lực trên người ta.
Nắng vàng lên cao, mùa xuân thức giấc, ta dùng sức cắn môi, cảm nhận được bàn tay chàng m ơn trớn từng chút một, chạm tới chiếc trâm cài tóc hải đường xuân cắm giữa búi tóc.
“Bé ngoan.” Chàng dịu dàng nói: “Mùa xuân tới, năm nay hải đường xuân sắp nở rồi.”
14
Vừa dứt lời, chàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.
Ta từ từ lấy lại bình tĩnh, chống trường kiếm đứng lên, ánh mắt nhìn một vòng quanh đài luyện võ.
Quan phó tướng vội vàng gọi người đi lên khiêng Tạ Trọng Lâu ra xe ngựa của Tạ phủ đang dừng ở bên ngoài trường luyện võ.
Ta giật mình hoàn hồn, đang muốn đi chung thì có một người đột ngột xuất hiện ngăn cản.
Là Thẩm Tụ.
Ánh mắt nàng nhìn ta không còn vẻ thương hại từ trên cao nhìn xuống nữa, ngược lại là cơn tức giận ghen ghét cực độ: “Ngươi làm gì chàng?”
“Chuyện gì?”
“Hứa…Tạ Trọng Lâu!” Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta, lên giọng quát to: “Rốt cuộc ngươi dùng thủ đoạn gì, ngươi đã làm gì chàng?”
Ta khẽ cười: “Thẩm tiểu thư, lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng. Người kia có phải Tạ Trọng Lâu hay không, người biết rõ hơn ta nhiều mà.”
Nghe ta nói vậy cả người nàng ta chợt ngẩn ngơ: “Không…Không thể nào, sao người lại biết? Ngươi chẳng qua chỉ là—“
Chẳng qua chỉ là gì?
Nàng ta không nói tiếp, ta hơi nhíu mày tiếp tục nói:
“Ta với Tạ Trọng Lâu làm thanh mai trúc mã mười sáu năm, tâm linh tương thông, hắn thay đổi thế nào sao ta có thể không nhìn ra?”
“…Thanh mai trúc mã.”
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ này, ánh mắt nhìn ta đầy hận thù.
“Lục Chiêu Ý, ngươi có gia thế ưu việt, cha mẹ cưng chiều, có một thanh mai trúc mã muôn vàn tốt đẹp, yêu ngươi thương ngươi vô cùng—nhưng mà dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà ngươi không cần làm gì cũng có thể quang minh chính đại có được hết thảy?!!”
“Ngươi biết cuộc sống của ta đã trải qua thế nào không? Mang danh con gái trưởng nhưng lại bị mẹ kế chèn ép, sống còn không tốt bằng nha hoàn thân cận của bà ta!”
“Từ giây phút Tạ tiểu tướng quân đưa ám khí kia cho ta thì hắn chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời ta, ngươi đã có được tất cả mọi thứ, tại sao còn muốn cướp hắn từ tay ta?”
Vẻ mặt nàng xuất hiện một loại si mê kỳ dị, ta biết ám khí kia không phải Tạ Trọng Lâu muốn đưa cho nàng ta, nhưng bây giờ cũng chẳng buồn giải thích, chỉ xoay người rời khỏi trường luyện võ, thúc ngựa chạy nhanh về phủ tướng quân.
Tạ Trọng Lâu hôn mê tròn hai ngày.
Ngoài ta ra thì Thẩm Tụ cũng trông chừng ở phủ tướng quân, có lẽ cũng muốn đợi một kết quả.
Lúc Tạ Trọng Lâu tỉnh lại đã là hoàng hôn.
Chiều hôm buông xuống, bầu trời giăng đầy mây đen, dường như sắp có một trận mưa xối xả gột rửa đất trời.
Chàng nằm trên giường, từ từ mở mắt.
Ta nhìn chằm chằm vào chàng, mãi cho đến khi…chạm vào một đôi mắt lạnh như băng tuyết, âm tàn ác liệt.
Trái tim lập tức rơi thẳng xuống vực sâu thăm thẳm.
Thẩm Tụ la lên một tiếng, mừng rỡ tột cùng lao về phía hắn.
Hắn vươn tay ôm Thẩm Tụ vào lòng, ngước mắt nhìn ta nói một cách châm chọc:
“Lục đại tiểu thư, tiếc quá nha, trúc mã của ngươi chắc là không về được nữa rồi.”
Một cơn khủng hoảng dưới đáy lòng tràn đến bao phủ cả người ta, ta ra sức cắn môi ép buộc bản thân tỉnh táo lại:
“Thật vậy ư? Nếu chàng thật sự không về được nữa thì ngươi còn đang sợ cái gì?”
Giây phút nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt hắn, lòng ta mới chậm rãi thả lỏng.
“Ngươi rất thông minh, dám dùng ranh giới sống chết cá cược ta sẽ thả hắn ra.”
Một hồi lâu sau hắn cuối cùng cũng mở miệng:
“Nhưng có vài chuyện là cốt truyện đã thiết lập từ lâu, Tạ Trọng Lâu có lợi hại thế nào cũng chẳng qua là người trong sách không thế sửa đổi được vận mệnh mà thôi.”
“Các ngươi, không có phần thắng.”
Trọng giọng nói của hắn là sự ngạo mạn không thể che dấu, ánh mắt đặt trên người ta cũng tràn đầy khinh thường rồi lại thêm chút ngả ngớn.
Tạ Trọng Lâu có một gương mặt diễm lệ rực rỡ, dùng khuôn mặt của chàng làm ra biểu cảm như vậy trông mâu thuẫn vô cùng, nhưng người này dường như không hề hay biết.
Trái lại Thẩm Tụ nằm trong lòng hắn hơi sững sỡ.
Nháy mắt đó trong đầu ta lướt qua một ý nghĩ kỳ lạ.
Tựa như….Thẩm Tụ và linh hồn kỳ quái chiếm giữ thân thể của Tạ Trọng Lâu này nhìn qua rất thân mật.
Nhưng người mà trong lòng nàng ta luôn hướng tới, lại là Tạ Trọng Lâu thật sự.