Edit: Huongbb
“Em nói rồi, lần này tuyệt đối là lần cuối cùng …. Nếu em không làm được, em sẽ cùng họ với anh”.
Giọng nói đứt quãng của người phụ nữ này bị anh ăn vào miệng, từ đầu tới cuối anh không nói một lời. Mĩm cười, hôn sâu, thầm suy nghĩ: cô ấy nói câu ‘ Em sẽ cùng họ với anh’ như một lời tiên tri có khả năng trở thành sự thật tỉ lệ lớn không ….
…….
……
Lãnh Tĩnh không nhúc nhích nằm trên giường như xác chết, hai chân mỏi rã rời, chiếc váy ngủ dài tới gối lúc này đang nằm trên gối lộ ra hai đầu gối bị hồng, cô nhìn thấy chúng thật hối hận vô cùng …
Sinh lý hơn hai mươi năm qua chưa bao giờ trãi qua trận kịch liệt nào như vậy, đúng là thể nghiệm mới mẻ nhưng Lãnh Tĩnh tuyệt đối không muốn thử lại lần thứ hai. Huống chi, quá trình tuyệt mĩ đó, cũng không thể che dấu đối tượng có sức lực như trâu bò như vậy.
Ngay lúc trong lòng cô xoắn xuýt suy nghĩ đến chuyện này, người có sức trâu bò ôm một đống quần áo lớn trở lại, “Đều đã dọn xong rồi”.
Chiếc quần ngủ rộng thùng thình màu xám che tới đùi anh, nửa người trên để trần, tóc tai lộn xộn, cùng với gương mặt tươi trẻ đang đứng ôm một đống quần áo đứng trước cửa, nhìn thấy khiến người khác cực kỳ có ham muốn …. khi dễ anh.
Dù là bản chất hay bề ngoài người này tuyệt đối là một tên đóng vai ác. Lãnh Tĩnh miễn cưỡng nhìn anh một cái, trở mình quay vào trong, ngủ, không còn nhiều sức ra lệnh, “Đi, giặt quần áo cho em đi”.
Phía sau không có động tĩnh gì. Lãnh Tĩnh từ từ nhắm hai mắt, lại dựng đứng lỗ tai lên nghe ngóng. Sai tên ‘Mặt trắng nhỏ’ đi, cô có thể đi xuống lầu lấy điện thoại trong tủ chén được không đây?
Khi biết được số kia thì cô phải làm gì tiếp đây, hành động thế nào, Lãnh Tĩnh hiện giờ không còn sức suy nghĩ tới vấn đề này nữa.
Một bên chú ý tới động tĩnh sau lưng, một bên miên man suy nghĩ, đột nhiên bên tai vang lên tiếng gió ‘vù vù’ —-
Lại là gió nóng.
Lãnh Tĩnh ‘hoạt’ một cái mở mắt, khuôn mặt vô hại của ‘Mặt trắng nhỏ’ xuất hiện chình ình trước mặt cô.
“Còn muốn gì đây?”
Địch Mặc ngồi xổm bên cạnh cô, một tay cầm máy sấy một tay xõa tóc cô, “Không sấy tóc khô mà đi ngủ thì dễ bị đau đầu. Qua đây, ngồi dậy …..”
“Không phải kêu anh đi giặt đồ sao?”
“Dùng máy giặt”.
“Quần áo của em đều là tự em thiết kế, máy giặt mạnh làm hư anh chịu trách nhiệm không?”
“Haiz, tính ra chỉ có lúc em ở trên giường mới đáng yêu thôi”.
“Anh nói gì?”
Anh chột dạ cười cười, kéo cô dậy, đưa máy sấy tóc cho cô, “Bây giờ anh đi giặt ngay, bằng tay, được chưa?”
Lãnh Tĩnh bĩu môi, phất phất tay để anh nhanh biến đi.
Phòng giặt đồ ở tuốt trên sân thượng, Lãnh Tĩnh yên lặng tính toán thời gian, đoán chắc giờ anh ta đã lên tới đó, cũng tới lúc ra tay rồi.
Ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng xuống lầu một, hai chân Lãnh Tĩnh đều run rẩy không đi nhanh được, mà trên đường đi còn gặp vài thứ khiến người ta phát điên —–
Là ai lớn tiếng nói ‘ Tất cả đã dọn xong rồi?’ Cái miếng nylong tại sao không biết liêm sỉ còn nằm ở đó? Trên bậc thang còn vài giọt nước đáng ngờ màu trắng đục kia thì giải thích thế nào?
Lãnh Tĩnh muốn khóc thét lên một tiếng, ngồi xổm xuống dùng hai móng tay run rẩy nhặt cái đồ chơi kia lên, nhìn cái chất lỏng nhỏ giọt xuống cô cảm thấy toàn thân mình hơi run run, mày cau lại càng sâu hơn.
Mặc kệ hai chân xụi lơ, Lãnh Tĩnh chạy xuống cầu thang ‘bẹp bẹp’ như điên, cuối cùng cũng đem cái đống nhớt nhát đó ném vào thùng rác, mắt không thấy thì lòng không phiền.
Thở phào nhẹ nhõm, quay lại rửa tay hết ba lần mới không ngửi thấy mùi vị hormone đàn ông đó, toàn bộ xong xuôi, cô có thể làm việc chính rồi.
Đi tới tủ lấy điện thoại, mở ra thấy dãy số: 1521059xxxx. Nhẫm tới nhẫm lui dãy số này nhiều lần để ghi nhớ, cụm số này có thể hát được, nhưng mà —–
Biết số này sau đó thì sao? Suy nghĩ lại mới nhớ, cô cũng không có quan hệ gì với anh ta, có tư cách gì xía vào việc riêng tư của anh ta?
Điều này hoàn toàn làm khó Lãnh Tĩnh, “Mặt trắng nhỏ’ và mình cuối cùng thật sự là ở mức quan hệ nào? Theo lý mà nói thì bọn họ cũng không được coi là bạn bè
Vậy thì ——-
Lãnh Tĩnh lắc lắc đầu, tạm thời cứ nhớ số điện thoại này trước đã, chuyện khác thì để sau này rồi nói cũng không muộn. Hiện giờ việc gấp rút trước mắt cần được giải quyết là làm cách nào thần không biết quỷ không hay để lại điện thoại mà không bị phát hiện.
Lãnh Tĩnh nhớ rõ lúc đầu điện thoại nằm trong túi quần anh, lúc đó cô không nhớ rõ cậu cởi quần ra để ở đâu —– hình như là phòng khách, mà khi đó cô bị anh hành hạ đầu óc không rõ lắm, giờ cố nhớ lại chỉ nhớ là mình cũng mơ hồ bị anh từng chút một đánh tan hồn phách, nhớ lại cái khác, đều bị cuốn vào cơn thủy triều xoáy cao, hiện giờ tất cả đều không có ấn tượng.
Mặc kệ nó! Cứ ném đại điện thoại xuống phía dưới sô pha, dù sao Lãnh Tĩnh không tin anh ta có khả năng còn nhớ mọi chuyện xảy ra rõ ràng thế nào …..
Ném điện thoại xuống dưới sô pha, Lãnh Tĩnh đứng lên, còn chưa xoay người —-
“Đang nghĩ gì đó?” – Giọng nói đột nhiên từ đâu vang lên.
Cánh tay mạnh mẽ không biết từ đâu kéo cô quay người lại.
Một giây đó mặc dù Lãnh Tĩnh hoảng sợ cứng người, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nhưng nhanh chóng phục hồi lại. Quả nhiên, chơi trò kích thích riết còn rèn luyện tính miễn dịch của cơ thể được.
Huống chi ngoài Địch Mặc ra cô thật không tìm thấy người nào thích chơi cái trò ngây thơ như vậy mà không chán.
Cô không hét to cũng không đấm đá loạn xạ, mục đích của Địch Mặc không đạt được, ít nhiều cũng cảm thấy mất hứng.
“Có thể hỏi anh một chuyện không?” – Cô đột nhiên nói.
Đột nhiên cẩn thận hỏi ý anh, hoàn toàn không giống như phong cách bình thường của cô, Địch Mặc không thể không đứng đắn trả lời, “Chuyện gì?”
“Không phải là đối với khách hàng nào anh cũng ……” – Lãnh Tĩnh nghĩ nghĩ, phát hiện không có từ lịch sự nào để hình dung anh cùng cái loại thân thiết đó, “… Nhiệt tình như vậy?”
“Đây là thái độ phục vụ chuyên nghiệp của anh”.
Đối với một người trẻ tuổi tung hoành sành sỏi nhiều năm mà nói, lên giường, ăn cơm, chơi trò ám muội, muốn làm thì làm …. Loại phục vụ này còn không phải là kẻ có nghề hay sao?
“Giữa tôi và đám bà cô giàu có đó dnếu so sánh thì thế nào?”
“Những bà cô giàu có đó so với em nào được thông minh lanh lợi, trẻ tuổi đẹp người, gân cốt, thắt lưng đâu dễ dàng xoay trở như vậy?”
-_-||| Lãnh Tĩnh cực kỳ miễn cưỡng nhận mấy lời khen làm người khác muốn ói của anh.
“Chuyện này của em đã hỏi xong chưa?”
“Có thể nói vậy, sao vậy?”
“Vậy thì tới phiên anh hỏi em rồi chứ?”
“Cái gì?”
“Em làm gì mà ném điện thoại của anh dưới gầm sô pha?”
O__O” ……
Hôm sau, thứ bảy.
Lãnh Tĩnh không lưu tình chút nào đem tất cả trí nhớ ngày thứ sáu tống ra khỏi đầu, tại trong từ điển của cô, chỉ có ngày hôm trước và hôm nay, tuyệt đối không có ngày hôm qua.
Đơn giản là suy nghĩ tới đủ chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhất là lúc bị anh ta hỏi tới á khẩu không trả lời gì được, câu nói của anh giống như thất vọng mà cũng giống như thăm dò, “Sao lúc này không chặn miệng anh lại? Vừa rồi cũng vì cái điện thoại này mà em chặn miệng anh hai lần” – Lãnh tĩnh cảm thấy được thế giới này thật đáng sợ, người đàn ông này …. thật đáng sợ.
“Hù!” – Đột nhiên có người không nặng không nhẹ vỗ vai cô, Lãnh Tĩnh như phản xạ có điều kiện, bỗng nhiên quay đầu nhìn, trước mặt không phải là bản mặt của ‘Mặt trắng nhỏ’, ngược lại vô cùng ngạc nhiên, đầu óc không biết tập trung nơi nào không kịp điều về.
“Nghĩ gì mà mất hồn luôn vậy?” – Hồ Nhất Hạ kéo tay cô đi về phía trước.
Suy nghĩ gì à, thì nghĩ tới đàn ông chứ gì…. Lời này sao có thể nói ra miệng được? Lãnh Tĩnh nhìn người bên cạnh bởi vì chồng yêu sẽ tới trễ cho nên vẫn ríu rít với bạn tốt, “Mình suy nghĩ — tới cuối cùng là vợ của người nào đó lại khuyết tâm nhãn như vậy, canh giữ chồng tỉ mỉ chuẩn bị nhẫn cưới, kéo, cuối cùng cũng chạy mất tiêu”.
Hồ Nhất Hạ trong nháy mắt mặt xanh như rau xanh, xấu hổ gãi đầu, ha ha cười, “Cái đó là do mình không cẩn thận thôi cũng không phải cố ý. Là ai nói cho anh ta dấu nhẫn trong kem, người nào làm sao mà làm thuốc trị tả của bác sĩ quá mức hữu dụng, người nào khiến mình cảm thấy đó là người cực kỳ yêu thích sạch sẽ, sử dụng bồn cầu giống như phản xạ có điều kiện cứ nhấn nút liên tục…..”
Lãnh Tĩnh rất muốn nhắc nhở cô, cô là người đã làm rơi chiếc nhẫn cưới thứ hai đó chứ, nhưng mà nghĩ lại thì… thôi bỏ đi, không cần đả kích cô ấy thêm lần nữa, sửa miệng nói, “Được rồi, đều tại chồng yêu của cô và vị bác sĩ kia, còn có cái bồn cầu chết tiệt kia”.
Dĩ nhiên Hồ Nhất Hạ rất hài lòng với kết luận này của cô.
Trong lúc này bọn họ từ xe bước xuống, còn chưa đi ra khởi bãi đỗ xe, đang chuẩn bị đi tới cửa hàng đá quý.
Cửa hàng Corrine Á Thái ở đây, không sai.
Hai người phụ nữ nắm tay nhau trò chuyện vui vẻ, Hàn Tự đang đứng bên cạnh người phụ nữ trên danh nghĩa là bạn gái, càng làm xứng cái tên gọi này hơn.
Im lặng nghe, mĩm cười cũng không biết, từ đầu đến cuối Lãnh Tĩnh không nghe thấy tiếng của anh, chút nữa là quên có người đàn ông này tồn tại. Trong lúc vô tình nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Lãnh Tĩnh sửng sốt khoảng chừng mấy giây.
Phụ nữ có phải đều là động vật tham lam?
Có phải vì quá ảo tưởng về một người đàn ông hoàn hảo không một khuyết điểm nên tất cả cùng nhau xuất hiện trước mặt cô không?
Trong nhà có một người đàn ông hài hước, tinh ranh, vui tính, tính tình tùy ý, không câu nệ tiểu tiết (không để ý chuyện vặt vãnh), vừa hư hỏng lại vừa hoàn hảo, thêm nữa có chút bướng bỉnh có thể gợi lên hứng thú muốn chinh phục của phụ nữ.
Người đàn ông trước mặt là là người hướng nội, thành thục, chu đáo, làm cho người khác xa cách đồng thời có cảm tình, lại khiến con gái từ xưa đến nay nghiêm túc mở lòng, nhìn đàn ông trầm mặc ra vẻ thích thú, nguyên nhân vì người đó mà hơi nở nụ cười, sau đó có chút kích thích ….. mà quan trọng hơn là người này có xuất thân sạch sẽ.
Đáng tiếc ‘Mặt trắng nhỏ’ chỉ là một vai phản diện nhỏ, mà Hàn Tự thì… haiz…..
Lúc này tay vỗ trên vai cô hơi nặng, dùng khá nhiều sức, “Tối hôm qua bồ ngủ không ngon hay sao, tinh thần có vẻ tệ lắm, lại mất hồn nữa rồi?”
Thì ra bọn họ đã vào thang máy, Lãnh Tĩnh một mình ngu ngơ đứng bên ngoài thang máy.
Bước nhanh vài bước đi vào, vỗ vỗ mặt đã biết rõ ràng cho thấy vẻ mặt ‘Tình dục quá độ’ ……
“Ha ha đúng vậy, ngày hôm qua phỏng vấn thành công, mình nôn nóng quá nên cả đêm không ngủ”.
“Thảo nào mình thấy mí mắt bồ đen hơn với lần trước mình gặp nhiều”.
Hồ Nhất Hạ đối với lời cô nói tin tưởng không nghi ngờ, ánh mắt Lãnh Tĩnh từ bạn tốt lần thứ hai đảo qua người Hàn Tự.
Người đàn ông này dường như hiểu gì đó, không chớp mắt nhưng trong mắt có chút nghi ngờ như đang tìm tòi nghiên cứu. Lãnh Tĩnh lập tức cúi đầu, theo thói quen sờ lỗ tai, ra vẻ vô tâm vô phổi, quay đầu trừng Hồ Nhất Hạ, “Vậy còn bồ? Ăn cái gì mà dưỡng da tốt như vậy, trẻ trung như vậy. Còn không giới thiệu cho mình dùng?”
Hồ Nhất Hạ giống như con cáo già nhỏ đắc ý cười rộ lên, nhìn Lãnh Tĩnh, lại liếc qua Hàn Tự, ánh mắt nhìn tới nhìn lui như nói ra thâm ý, cuối cùng mới kề tai Lãnh Tĩnh nói nhỏ, “Bởi vì mình có đàn ông tưới mát”.
Cùng là được đàn ông tưới mát, tại sao cô ấy lại chói rọi như vậy mà mình thì xấu muốn chết …….
Không để Lãnh Tĩnh nghĩ nhiều, Hồ Nhất Hạ liếc mắt quan sát Hàn Tự xong, giọng nói càng thấp hơn, càng nói càng hoạch toẹt, “Bồ nhìn anh ta coi, dáng người cao gầy, có vai có ngực, eo là eo mà chân ra chân, nhìn như tảng băng nhưng tác phong lại nhanh nhẹn ……”
“Hồ ly, nếu Chiêm Diệc Dương biết cậu khen đàn ông khác như vậy không biết anh ta có chọc mù mắt bồ không hay là chặt đứt tay Hàn Tự không đây?”
Hồ Nhất Hạ trong một giây phản xạ có điều kiện không che dấu nổi sự sợ hãi nhưng chút sợ hãi kia đã bị cô ấy mãnh liệt đè xuống, “Haiz, đừng nhìn Chiêm Diệc Dương bên ngoài sáng sủa như vậy, đó là vì mình nể mặt anh ta thôi! Bồ không biết đâu, ở nhà anh ta được vợ quản nghiêm lắm. Mình nói cái gì! Mình nắm quyền! Mình nói một thì không có hai!”.
Lãnh Tĩnh cười, nhớ tới hai người mỗi lần ra ngoài đều vui vẻ, cô gạt chồng uống rượu đến lên bờ xuống ruộng.
Lãnh Tĩnh không vạch trần cô, nghe cô nói tiếp, “Lãnh Nhị à, sớm thu phục cậu ta đi, một năm ít nhất gì bồ cũng sẽ nhận được không ít dưỡng da và mỹ phẩm đó! Nghe lời mình, không sai đâu”.
Lãnh Tĩnh thiệt hết chỗ nói rồi, lại bật cười lắc đầu.
Đúng lúc này, Hàn Tự ho một tiếng.
Lãnh Tĩnh cứng người, theo tiếng ho nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Hàn Tự không thay đổi nhưng ánh mắt rõ ràng lộ ra chút kinh ngạc. Lãnh Tĩnh xác định, vô cùng khẳng định, tên này nghe được lời hai người nói hoặc là đoán được họ đang nói chuyện về anh ta.
Hồ Nhất Hạ vẫn còn muốn tiếp tục nói nữa, Lãnh Tĩnh vội vàng kêu cô dừng lại. Lãnh Tĩnh hiểu rõ tính tình của cô bạn chí cốt của mình, vô duyên vô cớ mà ngăn cản, cô căn bản sẽ không bao giờ thành công, Lãnh Tĩnh nghĩ nghĩ, hai mắt đảo liên, vừa lúc nhặt được cái đề tài, “Vậy cái ‘người quản lý vợ nghiêm khắc’ của bồ khi nào tới, anh ta bận rộn như vậy chắc không thể đi được, chắc là không tới đâu hả?”
Vừa dứt lời thang máy ‘Đinh’ một tiếng rồi dừng lại.
Cửa thang máy mở ra, ba người ra ngoài đứng yên —– ‘người quản lý vợ nghiêm khắc’ đang ngồi trên ghế sô pha đối diện lơ đãng lật tới lật lui xem đồ, mà đứng bên cạnh là người bán hàng.
Chỉ một câu để hình dung chiếc ghế sô pha kia: Khiêm tốn mà xa xỉ.
Chỉ một câu để hình dung người đàn ông kia: Khuôn mặt thối tha càng thêm thối tha.
Lãnh Tĩnh và Hàn Tự chưa ai lên tiếng, Hồ Nhất Hạ đã nhanh chóng chạy tới, “Ông xã!”
Chiêm Diệc Dương lúc này mới ngẩng đầu lên, bộ dáng trái lại với bộ dáng xem-cho-vui-vui-mắt, ánh mắt lạnh lùng mang chút hơi thở khô khan, chân mày hơi nhíu lại tựa như ẩn dấu lưỡi dao sắc bén bên trong, khi nghe được tiếng gọi này của vợ thì trên mặt mới có chút thay đổi như gặp phải gió xuân ấm áp —
Nghĩ tới lời nói vừa rồi của Hồ Nhất Hạ về ‘Vợ quản nghiêm’, Lãnh Tĩnh càng ngày càng tin tưởng chắc chắn.
Hai người đàn ông theo lễ phép bắt tay chào hỏi nhau, Hồ Nhất Hạ có chồng bên cạnh đã quên đi bạn chí cốt, bám sát trên tay Chiêm Diệc Dương hôn nhẹ lên mặt chồng không thèm quan tâm tới Lãnh Tĩnh nữa.
Cảm giác mất mát này cô đã cảm nhận rất nhiều lần nên cũng có thói quen, nhưng mà không tránh được chút mất mát như cũ. Giống như có một đường ngăn cách rõ ràng, bên này, là màu sắc rực rỡ của thế giới vợ chồng nhỏ, bên kia, cô đơn, mây đen trên đầu Lãnh tiểu thư.
Nhìn thấy hai hình ảnh tương phản trước mắt khiến cho Hàn Tự không khỏi cười lên, “Lãnh Tĩnh”.
Hình như đây là lần đầu tiên anh ta gọi thẳng tên cô như vậy nên Lãnh Tĩnh có hơi giật mình cũng không lên tiếng. Chỉ thấy Hàn Tự hơi nâng tay tựa như đang dò hỏi sau đó nắm tay cô.
Lãnh Tĩnh chậm chạm không phản ứng, nếu là bình thường đồng chí này sẽ chỉ ho một tiếng rồi thu tay lại tình nguyện cảm thấy xấu hổ cũng không miễn cưỡng đối phương, nhưng mà —–
Anh ta đột nhiên nâng bàn tay đang nắm lên, “Diễn trò phải làm cho giống toàn bộ”.
Lời nói đàng hoàng lại không thể làm người khác có thể cự tuyệt, nhất là cánh tay khác của anh vẫn còn đang bị bó bột — bằng chứng chứng tỏ cô còn thiếu nợ người ta.
Đi qua ba tầng hệ thống bảo vệ vào căn phòng V.I.P, một nhóm bốn người, nhìn thấy hai dãy quầy trang sức được trang bày rực rỡ chói sáng, Hồ Nhất Hạ không khỏi có chút mất hồn, trái-phải nhìn rồi lại nhìn, đột nhiên cô hưng phấn như phát hiện một Châu lục mới, vui vẻ vỗ vỗ vai chồng để anh ta nhìn lại —–
“Oa … a … A … Hai người họ đang nắm tay kìa!”
Cánh tay của gương mặt muôn thuở không biểu cảm của Chiêm Diệc Dương từ từ xoay đầu vợ mình quay chỗ khác, ngoại trừ nhìn vào chỗ nhẫn cưới trước mắt cũng không cho nhìn chỗ nào khác.
Đối với với sức hấp dẫn của trang sức, Lãnh Tĩnh có vẻ chuộng trang phục đẹp hơn, ánh mắt của Hồ Nhất Hạ vừa rồi làm cô sợ tới mức rút tay bị Hàn Tự nắm về, “Tôi đi ra ngoài nhìn xem đã”.
Không đợi Hàn Tự đồng ý cô đã quay đầu đi rồi.
Lãnh Tĩnh ngồi ở mép ngoài trên ghế sô pha ở phòng ngoài, bắt đầu nhìn đồng hồ giết thời gian, có một cái ly rượu thủy tinh cổ chân cao xuất hiện trước mặt cô.
Ngẩng đầu nhìn lên, là Hàn Tự.
“Sao anh lại ra đây rồi? Không phải nói là chọn quà tặng cho mẹ anh sao?”
“Em gái của tôi vừa điện tới nói là bà và con bé đang tới đây chọn. Mấy món dành cho phụ nữ gì gì đó thì cứ để phụ nữ mấy cô tự mình chọn thì hơn”.
Bọt khí nhỏ trong ly rượu sâm banh nổi lên liên tục, dưới đáy ly còn khắc hoa văn logo riêng của Corrine, điều này trái lại làm Lãnh Tĩnh cảm thấy vô cùng thích thú. Dù sao cô cũng là một thành viên của đại gia đình Corrine. Nhấp một ngụm nhỏ, cô khẽ cười.
Đáng tiếc chỉ vì điều khoản bí mật nên tạm thời vẫn chưa thể tiết lộ ra ngoài về tin tức lấn sân của Corrine sang lĩnh vựa thời trang, dĩ nhiên không thể công khai nói cho mọi người biết cô đang làm cho Corrine rồi.
“Tôi phát hiện cả buổi sáng hôm nay cô thường hay thất thần” – Hàn tự nhấp chút rượu, thong thả nói, mùi rượu thoang thoảng trước mũi.
“Cái gì?” – Cô phục hồi tinh thần lại nghe được mấy chữ sau cùng.
Quả nhiên lại như người mất hồn rồi.
Hàn Tự cười lắc đầu, cũng không biết là cảm thấy bất đắc dĩ hay thú vị. Chậm rãi vươn tai tháo chiếc kính đen che hai mí mắt dưới đen như gấu mèo của cô.
Lấy chiếc kính xuống để lộ ra gương mặt tiều tụy ‘bị vạch trần không thể nghi ngờ’, “Xấu chết tôi, anh đưa kính đây” – Lãnh Tĩnh đưa mu bàn tay dụi mắt, động tác không khỏi có chút trẻ con.
“Cô có biết trên mặt cô hiện giờ đang viết lên bốn chữ?” – Giọng nói của anh ta càng dịu dàng hơn.
Lãnh TĨnh tiếp tục dụi mắt, nghĩ thầm, chỉ cần không phải là ‘Phóng dục quá độ’ là được rồi.
Giống như là nghe được tiếng lòng của cô, chủ động nhắc tới vấn đề kia, tỏ ra chăm sóc khiến người khác có hơi lo sợ, “Còn nữa, buổi sáng lúc ra khỏi cửa cực kỳ uể oải”.
“Ừm?”
“Son môi thoa cũng không cẩn thận” – Nói xong, ngón tay anh còn chỉ trên môi cô.
Anh dùng ngón tay lau nhẹ son bên khóe môi cô.
Lãnh Tĩnh sửng sốt một chút, bàn tay đang dụi mắt không tự chủ buông lỏng xuống. Bên tai còn nghe được giọng của cô bán hàng: “Mời sang bên này”
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái, “Mẹ, mẹ có biết anh ấy keo kiệt thế nào không, anh ấy …” – Không biết vì sao giọng nói tới đây thì không nghe tiếng nữa.
Dường như có một giọng nói của người phụ nữ lớn tuổi, nhìn thấy gì có vẻ khá vui vẻ nói, “Như vậy cũng đúng thôi, vợ chồng son nói ồn ào nhốn nháo, chỉ cần không làm ầm ĩ tới mức trở mặt là được!”
Người đàn ông không nói gì, chỉ có tiếng cười nhẹ.
Tiếng cười này, Lãnh Tĩnh rất quen thuộc, rất quen thuộc, rất quen thuộc …….
Nhóm người cứ như vậy mà chầm chậm đi vào tầm mắt của Lãnh Tĩnh. Người phụ nữ lớn tuổi, tiếp theo là hình dáng của cô gái trẻ, bàn tay của cô ta được một bàn tay lớn khác đang nắm, tựa như có thể làm người khác liên tưởng đến tình cảm gắn bó của họ, những bất mãn trong mắt cô vừa rồi nhìn thấy cảnh này hoàn toàn biến mất không còn.
Chủ nhân của bàn tay kia cuối cùng cũng đi vào, Lãnh Tĩnh thấy được cánh tay anh ta, sau đó là bờ vai, cuối cùng là đến khuôn mặt khiêm tốn dịu dàng và nụ cười yếu ớt.
Trên khuôn mặt tươi tắn kia, dưới mí mắt phải còn có một vết cào hồng hồng giống như bị mèo cào. Lãnh Tĩnh còn nhớ rõ — sau giữa trưa — màu trắng từ lớp da thật của ghế sô pha —- cô thật sự giống như một con mèo nhỏ tự mình từng chút từng chút liếm láp vết thương, người nào đó dưới khóe mắt còn có một miếng da.
Lãnh Tĩnh lúc này ngồi trên ghế hoàn toàn không thể động đậy gì nữa.