Tôi
lặng lẽ ngắm cảnh vật không ngừng trôi qua cửa kính tàu hỏa. Mùa đông giá lạnh,
cây lá tiêu điều xơ xác, vẻ đìu hiu, vắng lặng bao trùm không gian, như bắt
nhịp cùng điệu tâm hồn tôi. Một cốc trà xanh bốc hơi được đẩy ra trước mặt, tôi
đón lấy, khẽ cảm ơn.
Sếp tôi
ngồi bên cạnh, thở dài:
– Đừng
nghĩ ngợi lung tung nữa. Quay về hãy tập trung học cho tốt, tháng Bảy tốt
nghiệp rồi, em cũng nên suy tính tìm việc đi thôi.
Tôi ậm
ừ đáp lại, đặt tay lên cốc nước sưởi ấm, mắt vẫn không rời khung cửa.
Suốt ba
tháng sau khi trở về, tôi chỉ nằm trên giường. Bác sĩ bảo may mắn thay tôi đã
về kịp lúc, muộn chút nữa sẽ không cứu được cánh tay. Hai chiếc ba lô Northface
khổng lồ khoác sau lưng đã giúp tôi giảm thiểu rất nhiều sự va chạm khi tiếp đất,
nên cánh tay đã không phải chịu thêm tổn thương nào cả. Họ
đã phẫu thuật cắt bỏ phần thịt đã thối rữa, kích thích phần da thịt mới tái
sinh. Dù vậy, cánh tay của tôi không còn được linh hoạt như trước nữa. Đây phải
chăng là cái giá phải trả cho việc thay đổi lịch sử?
Tôi báo
cáo chi tiết tình hình sức khỏe, sau đó tiến hành kiểm tra toàn thân, kết luận
rút ra là mức độ nhiễm phóng xạ sau bốn lần vượt thời gian của tôi đã vượt mức
cho phép. Sức khỏe của tôi hiện nay không đảm bảo để có thể tiếp tục tham gia
dự án này nữa. Tôi đã thử thuyết phục họ cho tôi “vượt” một lần nữa. Nhưng tôi
thậm chí đã không qua nổi cửa ải của sếp chứ đừng nói đến nhóm chuyên gia. Sếp
bảo tôi phải tĩnh dưỡng, kiên trì uống thuốc mỗi ngày để đẩy hết độc tố tích tụ
ra ngoài. Tôi còn trẻ, sếp không muốn tôi để lại di chứng về sau.
Sếp vẫn
không nguôi dằn vặt, nghe nói đã khẩu chiến kịch liệt với nhóm nghiên cứu, sau
đó, giận dữ rút khỏi dự án. Thầy bảo tôi từ nay đừng nghĩ đến việc vượt thời
gian quái quỷ gì nữa, trường tôi đã cắt đứt quan hệ với dự án này rồi. Chờ khi
sức khỏe của tôi tương đối bình phục, thầy sẽ đưa tôi quay lại trường. Tất
nhiên là tôi đã được trao một phần thưởng không nhỏ, đủ để tôi sống dư dật mấy
năm liền không cần làm việc. Nhưng tôi chỉ cảm thấy ảo nảo khi nhận cuốn sổ
tiết kiệm đó.
Về
trường ư? Đã bao lâu rồi tôi không đến trường? Tôi nghỉ học nhiều như thế, liệu
có theo kịp không? Thầy động viên tôi nói rằng, sẽ giúp tôi chuyện bài vở. Hai
chiếc ba lô nặng trịch mà tôi mang về có giá trị vô cùng to lớn. Cuốn sổ ghi
chép của tôi và rất nhiều thư tịch độc nhất vô nhị khác đều cần được nghiên cứu
chi tiết. Tôi giao nộp mọi thứ, chỉ giữ lại chiếc khăn lụa của Atala của
Rajiva, mấy chiếc khăn tay cậu ấy đặt vào tủ đồ của tôi và miếng ngọc bội hình
sư tử của Pusyseda.
Sự
nghiệp “vượt thời gian” của tôi sẽ kết thúc ở đây ư? Kể từ lúc bắt đầu tham gia
khóa học nghiên cứu sinh, tôi rất ít khi đến lớp, mà chỉ quẩn quanh bên dự án
vượt thời gian này. Hai mươi hai tuổi chuẩn bị thử nghiệm, hai mươi ba tuổi vượt
thời gian thành công, hai mươi tư tuổi trở về với thương tích đầy mình. Hơn hai
năm qua, tôi đã chỉ sống trong ảo mộng? Nếu không có chiếc khăn tay Atala và
miếng ngọc bội hình sư tử đó, tôi không dám tin mình đã từng sống, từng hít thở
và từng yêu ở thế giới cổ đại cách đây 1650 năm về trước… Trong giấc mộng
Trường Sinh ấy, rốt cuộc, tôi là Trương Sinh hay tôi là hồ điệp?
Tôi trở
về là sự kiện lớn của trường. Bạn bè cũ của tôi, sau một thời gian dài không
liên lạc, khi gặp lại tôi, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt. Buổi tối hôm đó, các
bạn đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho tôi ở quán karaoke. Chúng tôi vui chơi, hát
hò đến tận hai giờ sáng. Hai giờ sáng ư? Tôi uể oải hé mắt, đã lâu lắm rồi tôi
mới lên giường đi ngủ sau mười giờ.
Phải
mất rất nhiều thời gian để làm quen với thực tại, rất nhiều thứ khiến tôi trở
nên bỡ ngỡ.
Như thể
trải qua bãi nương dâu, vật đổi sao dời vậy. Thì ra kinh tế đang lạm phát, giá
bánh bao trong nhà ăn của trường tăng vọt. Thì ra thị trường cổ phiếu không còn
là cây tiền của một vài người như lúc trước mà đã trở thành canh bạc của rất
nhiều người. Thì ra, giá dầu đã tăng, chả trách các thầy cô đều chuyển sang đi
xe buýt của trường, thậm chí có thầy cô còn không ngại cưỡi xe đạp BMW đến lớp.
Thì ra, đang sốt phim “Sắc giới”, xem để học về cấu tạo cơ thể. Và chủ đề được
bàn tán sôi nổi nhất là sang năm, chính phủ sẽ hủy nghỉ lễ mồng Một tháng Năm.
Các bạn
nữ trong ký túc xá đều đã có người yêu. Màn đêm vừa buông xuống là ai nấy trang
điểm xinh đẹp rồi rộn ràng kéo nhau đi hết. Căn phòng ký túc xá thường chỉ còn
lại mình tôi vào những ngày cuối tuần, những người khác chỉ trở về với nụ cười
hạnh phúc vào sáng sớm hôm sau.
Các bạn
đều cảm thấy tiếc cho tôi, vì nếu tôi không mất tích lâu như vậy, chắc chắn bây
giờ đã có bạn trai rồi. Buồn thay, mấy bạn nam trong lớp nghiên cứu sinh từng
có ý với tôi, đều không đủ kiên nhẫn. Tôi cười trêu lại, tớ mà không biến mất
thì đã không đến lượt các cậu.
Ra phố
mua sắm cùng các chị em, ai nấy đều chê tôi lạc hậu, không cập nhật gu thời
trang mới. Không phải tôi lạc hậu, mà là thế giới này biến đổi quá nhanh. Đôi
lúc, tôi thấy nhớ da diết thế giới thuần khiết ấy, không gian trong lành, thanh
sạch, không ồn ào ấy, cuộc sống điền viên đạm bạc, tiết tấu chậm rãi, khoan
thai ấy, bầu trời trong vắt, nho và dưa gang ngọt lịm cùng những con người
thuần phác, chân chất ấy.
Đôi lúc
bước đi trên đường phố, bỗng nhiên quay lại nhìn, hình như tôi vừa thấy bóng
dáng cao gầy, cô độc ấy thấp thoáng giữa dòng người tấp nập, tôi đuổi theo,
nhưng đó lại là một người tôi không quen biết. Đôi lúc nghe thấy một giọng nói
trầm ấm, ngọt ngào văng vẳng bên tai, tôi nỗ lực tìm kiếm, nhưng kết quả luôn
là nỗi thất vọng ngập tràn xen trong những lời xin lỗi vì đã làm phiền. Một
mình lang thang, đưa mắt dõi tìm bốn phía, rồi đột nhiên sụp xuống bên vệ
đường, bật khóc nức nở, mặc cho bao nhiêu người trên phố chăm chú nhìn tôi với
vẻ kinh ngạc. Con người thời hiện đại đã luyện cho thần kinh của mình vững như
gang thép trước mọi tình huống. Bởi vậy, khóc chán, tôi lại lau nước mắt và
tiếp tục bước đi, chưa khi nào tôi nhận được một lời hỏi han của ai đó trên
đường.
Thì ra,
cô đơn không phải cảm xúc bẩm sinh mà nó được hoài thai từ giây phút bạn đem
lòng yêu một ai đó.
Chiếc
lá là đôi cánh không thể bay.
Đôi
cánh là chiếc lá chao giữa lưng chừng trời.
Có
thể thiên đàng không là ảo tưởng, nhưng từ lâu em đã lãng quên mình học cách
bay lên như thế nào.
Cô
đơn là niềm hân hoan của một người.
Ồn
ảo là nỗi cô đơn của nhiều người.
Yêu
nhau là luôn đi bên nhau, nhưng em đã lãng quên thuở có anh ở bên.
Một
mình nấu ăn, một mình lang thang, một mình đọc sách, một mình viết thư, một
mình trò chuyện, tâm tình.
Nhưng
tâm hồn dường như đã trôi về tận phương trời xa xôi nào, em không thấy rõ. Và
em biết rằng, em không chỉ để mất anh.
Tôi đã
nghe đi nghe lại ca khúc “Chiếc lá” này không biết bao nhiêu lần trong màn đêm
tịch mịch. “Tâm hồn dường như đã trôi về tận
phương trời xa xôi nào, em không thấy rõ. Và em biết rằng, em không chỉ để mất
anh”. Mỗi khi nghe đến câu hát này, nước mắt tôi lại trào
ra. Em vẫn cảm nhận được nụ hôn ngọt ngào ấy, nhưng chúng ta đã mất nhau rồi.
Em đã đánh mất những gì? Một mối tình ư? Không, em đã đánh mất cả con tim
mình…
Tôi về
nhà ăn tết, nhìn thấy vết sẹo trên tay tôi mẹ đã rất xót xa, nhưng tôi nói dối
rằng mình bị ngã. Ăn tết xong, như thường lệ, bố mẹ tổ chức sinh nhật tuổi hai
mươi lăm cho tôi vào ngày mồng mười âm lịch, tôi thổi nến và ăn bánh ngọt. Vị
bơ béo ngậy của miếng bánh khiến tôi bất giác nhớ những bức vẽ của Rajiva.
Không biết bây giờ cậu ấy còn vẽ tôi nữa không? Không đúng, không đúng, làm gì
có “bây giờ”. Mọi thứ liên quan đến cậu ấy, với tôi, đều đã là quá khứ.
Ăn tối
xong, tôi quay lại trường, mọi người đang bận bịu tìm việc làm. Chuyên ngành
của tôi, tốt nghiệp ra trường không dễ xin việc. Ở lại trường làm giảng viên,
xin vào viện nghiên cứu hoặc viện bảo tàng đều không phải những công việc kiếm
ra tiền. Bạn bè tôi, nhiều người không đủ kiên nhẫn, đã xin vào làm thư ký hoặc
nhân viên kinh doanh của một công ty nào đó. Chủ đề “tương lai” được mọi người
bàn tán hết sức sôi nổi mỗi khi nhóm họp, chỉ mình tôi là không có chút hứng
thú nào với chủ đề ấy. Luận văn về “Thiên Phật động Kizil” của tôi đã làm dấy
lên những cuộc tranh luận sôi nổi trong giới học thuật. Thầy hướng dẫn khuyên
tôi nên ở lại trường, vừa làm luận án tiến sĩ vừa dạy học. Tôi không nhận lời
ngay vì còn muốn trải nghiệm cuộc sống “một mình nấu ăn, một mình lang thang,
một mình đọc sách, một mình viết thư, một mình trò chuyện, tâm tình”.
Thời
gian chầm chậm trôi qua, những lúc buồn chán, tôi thường lên mạng đọc tiểu
thuyết viết về đề tài “vượt thời gian”, nhưng tôi chỉ chọn những truyện thật
buồn cười. Ví như “Nàng vượt, chàng cũng vượt”, “Khi nàng gặp chàng”, “Khi nàng
X gặp chàng Y”, “Tôi là cụ nội của…”. Đọc xong, tôi cười ngất, thành tâm chúc
phúc cho những cô gái vượt thời gian trở về thời cổ đại và tìm được hạnh phúc
của mình, họ may mắn hơn tôi rất nhiều! Tôi đã học được cách lãng quên như thế.
Tháng
Tư giục giã tôi vác ba lô lên đường. Tôi đã không chọn đến Tân Cương vì sợ bản
thân không kìm chế nổi sẽ lại tìm đến Kucha. Tâm trạng của tôi khi phải đối
diện với khung cảnh tiêu điều, hoang phế 1650 năm sau, sẽ không thể là sự bình
tĩnh như khi đi khảo sát vào thời gian trước đó. Vẫn không gian ấy, nhưng cách
biệt là 1650 năm thời gian. Yêu nhau nhưng không được ở bên nhau, tôi sẽ hóa
điên nếu phải chịu đựng nỗi dày vò ấy. Bởi vậy, tôi đã chọn đi Tây Tạng, nơi mà
tâm hồn tôi có thể tìm được sự thanh thản, lắng đọng.
Tôi men
theo tuyến đường cao ốc nam Tứ Xuyên – Tây Tạng, xuất phát từ Thành Đô, ngang
qua Nhã An, Khang Định, đến Litang, lòng bồi hồi tưởng nhớ vị Đạt Lai đời thứ
sáu của Tây Tạng – Tsangyang Gyatso. Những câu thơ của ông: “Hỡi
cánh bạc trinh trắng/ Cho ta mượn đôi cánh/ Chẳng muốn đến nơi xa/ Chỉ dạo chơi
Litang” đã khiến cho địa danh này nên thơ hơn, hữu tình hơn.
Ngắm nhìn đỉnh núi Nyaga hùng vĩ và thảo nguyên Maoya mênh mông, bát ngát trên
độ cao bốn nghìn so với mực nước biển, sự khoáng đạt của không gian bao la
khiến người ta trong phút chốc, quên đi mọi ưu phiền.
Khi
ngang qua Markham, Bome Bay, chỉ cần đưa máy lên “tách” một cái là bạn sẽ có
được một tấm ảnh tuyệt đẹp, khung cảnh biến thiên phong phú đến nỗi có thể
khiến bạn nghẹt thở. Khi bóng dáng cung điện Potala thấp thoáng phía xa xa, tôi
biết mình đã đặt chân tới vùng đất thánh – Lhasa.
Trên
đường đi, tôi đã gặp gỡ và kết bạn với rất nhiều bạn trẻ, chúng tôi đồng hành
qua mỗi chặng và tuân thủ luật “chia đầu người” hết sức bình đẳng. Đến chặng
tiếp theo, chúng tôi chia tay nhau và mỗi người lại tiếp tục nhập vào một nhóm
khác. Các bạn trẻ đam mê du lịch đều là những người hiểu biết tương đối rộng,
nên chúng tôi có rất nhiều chuyện để nói. Thường thì trong những chuyến đi như
vậy, các bạn nam nữ sẽ tự động kết thành đôi. Bạn nữ cùng phòng với tôi đã từng
có một đêm không về. Nhưng thứ tình yêu lữ hành ấy đến nhanh mà đi cũng vội,
rất ít người giữ được liên lạc với người kia sau khi trở về.
Tôi
cùng một nhóm các bạn trẻ mới quen tại nhà trọ Thanh Niên ở Lhasa đến một quán
bar trên đường Bắc Kinh Đông. Mọi người uống rượu rồi hào hứng chơi trò “thật
lòng và mạo hiểm”. Lúc đầu tôi tham gia rất sôi nổi, nhưng khi đọc những câu
hỏi trong mục “thật lòng” thấy hầu hết đều liên quan đến “Sex” còn trong mục
“mạo hiểm” phần lớn là “Kiss”, thì tôi bỗng thấy mất hứng.
Đến
lượt tôi phải trả lời thật lòng, một chàng trai trẻ người Bắc Kinh hỏi tôi:
– “Lần
đầu” của cô diễn ra khi nào, ở đâu và cảm giác ra sao?
Tôi thở
dài, ngượng ngập đáp:
– Tôi
vẫn chưa.
Những
tràng cười rộ lên, mấy cậu thanh niên nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, thậm
chí có người còn bông đùa, nói rằng có thể giúp tôi.
Tôi tìm
cách trốn khỏi quán bar đó. Không hiểu giới trẻ bây giờ họ nghĩ gì nữa. Trong
mắt họ, những người ở tuổi tôi mà chưa có kinh nghiệm về chuyện đó giống như
người ngoài hành tinh vậy. Trào lưu hiện nay là tình yêu và tình dục thời đại
đồ ăn nhanh. Vội vàng, gấp gáp, ăn chẳng kịp nhai. Tôi tôn thờ tình yêu truyền
thống và liệu người đàn ông mà khi muốn hôn cũng phải ngập ngừng hồi lâu mới dám
cất lời hỏi tôi “có được không” ấy có còn tồn tại hay không? Hay là, ở thế kỷ
XXI này, kiểu tình yêu đó đã trở nên quá ư hiếm hoi?
Tôi sẽ
không tham gia những buổi tụ tập quán bar quán rượu như thế nữa. Sự ồn ào, thác
loạn ấy chẳng phải chính là nỗi cô đơn của một nhóm người hay sao? Còn tôi, tôi
chọn cách cô đơn một mình, hân hoan một mình. Nửa đêm lang thang trên đường phố
Lhasa, bầu trời đêm trong vắt tựa pha lê, ngàn vì sao lấp lánh, lơ lửng trên
đỉnh đầu, tưởng như chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm tới. Còn rất ít thành
phố mà ở đó bạn có thể thỏa sức chiêm ngưỡng bầu trời đêm tuyệt đẹp như thế
này. Tôi lại nhớ bầu trời đêm huyền hoặc như thế ở quốc gia cổ đại trên vùng ốc
đảo tươi xanh trong sa mạc ấy.
Trước
mỗi pho tượng trang nghiêm trong đền Jokhang, trong cung điện Potala và trong
đền Drepung, tôi đều học theo người Tạng quỳ lạy thành kính. Những lúc tiếng tù
và vang lên, tôi lại giật mình, toàn thân run rẩy, khoảnh khắc ấy, cảm giác như
linh hồn mình đang bay đến tận phương nào. Kết thúc hàng trăm lần hành lễ, quỳ
lạy, tôi chợt hiểu ra, dù tôi có trốn chạy tới đâu, cũng không thể thoát khỏi
mối tương tư đã bám rễ nơi tâm hồn mình.
Khi tôi
quay lại trường, anh bạn học trên một khóa đã đến tìm tôi, anh ta hiện đang làm
việc trong viện nghiên cứu khảo cổ. Phải một lúc lâu sau anh ta mới thốt ra
được lời tỏ tình với tôi. Và tôi, lập tức nhận lời. Khuôn mặt đỏ bừng của anh
ta khiến tôi nhớ đến vẻ điềm tĩnh, tự tại của người ấy…
Tôi
không muốn biện minh gì cả, rằng tôi không thể tiếp tục chịu đựng nỗi cô đơn ư,
rằng tôi vẫn luôn nhớ nhung người đó ư. Lý do tôi nhận lời tỏ tình của anh bạn
cùng trường rất đơn giản: bởi vì anh ta là con người của thực tại, mà dù thế
nào, tôi cũng phải sống trong thực tại ấy…