Boss À, Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!

Chương 35: Chương 35



Vụ tai nạn giao thông trên đường quốc lộ số 2 là một vụ khó hiểu và bí ẩn nhất từ trước tới giờ của cảnh sát giao thông thành phố S.
Trong camera là ba chiếc xe đâm vào nhau, nói là tự thanh trừ nhau cũng không hoàn toàn đúng, vì có thể chọn cách khác thay vì cách chết đau đớn này.
Cảnh sát vẫn cảm thấy hình như thiếu cái gì đó trong đoạn camera, nhưng dù họ có làm thế nào, cũng không thể phát hiện ra được.
Đám người của Hắc Mã thì như rắn mất đầu, bởi trong số những kẻ gây tai nạn, có tên trùm sò của Hắc Mã.

Những người có mặt trên ba chiếc xe thì không còn ai, không biết đi đâu để hỏi cho rõ ràng vụ việc.
Tại sao vốn ban đầu là nhằm vào Thanh Nguyên, đến cuối cùng lại là tự giết nhau?
Mà Chu Nhất Dương từ sau vụ này, cậu đã chiếm được thêm lòng tin của rất nhiều người trong Iris.

Vụ này bố của Tô Tiểu Bắc để Chu Nhất Dương ra mặt, không ai nói nhưng trong lòng ai cũng hiểu, Chu Nhất Dương sẽ là trùm mới của bọn họ.
Buổi chiều sau hôm vụ tai nạn trên đường quốc lộ xảy ra, các thành viên của Iris muốn cho Chu Nhất Dương một bất ngờ, nên lén tổ chức tiệc.
Nhưng ai ngờ, nhân vật chính đã sớm cao chạy xa bay từ bao giờ.
Chu Nhất Dương, người vừa có ý định từ chối crush hôm qua xong, hôm nay lại đi cùng người ta trở về thành phố B.
Yêu vào rồi thì đúng là không ai bình thường cả.
Phó Dật Thần cũng nghe được vụ án trên đường quốc lộ số 2, trùng với thời điểm lúc Chu Nhất Dương đi đến công ty gặp anh, anh có chút lo cho cậu.
Liệu cậu có bị liên lụy gì đến vụ tai nạn không?
“Vụ tai nạn trên đường quốc lộ số 2 hôm qua, cậu…”
Phó Dật Thần không nói hết nhưng Chu Nhất Dương đã hiểu ý của anh.
“Anh có tin tôi không?”
Phó Dật Thần không trả lời ngay, anh suy nghĩ một lát rồi kiên định gật đầu.
“Tôi tin cậu.”

“Anh tin tôi, vậy là được rồi.”
Phó Dật Thần nghĩ, có lẽ Chu Nhất Dương cũng có liên quan chăng, nhưng cậu đã xử lí sạch sẽ, và quan trọng nhất là cậu không bị thương.
Vậy là anh yên tâm rồi.
Trở về ngôi nhà quen thuộc, Chu Nhất Dương thấy thoải mái hơn bao giờ hết, thậm chí còn rủ Phó Dật Thần tối sang nhà cậu ăn.
Ăn ở đây nghĩa là Phó Dật Thần nấu cho hai người cùng ăn, còn Chu Nhất Dương chỉ phụ mấy việc lặt vặt.
Trong bữa cơm tối, đột nhiên Chu Nhất Dương nhớ ra một chuyện.
“Chết rồi, mấy ngày vừa rồi tôi đi xử lí công việc, quên mất chưa xin Cao Ngạn nghỉ việc ở công ty rồi.”
“Tôi xin cho cậu rồi.”
“À, cảm ơn anh nhé.

Ừm, nhưng mà, anh ta có hỏi lí do nghỉ việc không?”
“Tôi định nói là cậu bị ốm, nhưng mà nghĩ lại, anh ta sẽ nghi ngờ tại sao nghỉ ốm mà lâu thế, nên tôi mới bảo là, chúng ta đang hẹn hò….”
“Phụt!!!!”
Phó Dật Thần chưa nói hết câu, Chu Nhất Dương đã bị sặc cơm, cơm phun hết ra ngoài, cậu ho khù khụ.

Phó Dật Thần lo lắng lấy khăn cho cậu, còn vuốt lưng cậu.

Trong lúc vuốt lưng, bàn tay anh không an phận mà chạm qua vòng eo mảnh của cậu rồi lại vuốt ngược lên lưng.
“Khụ khụ, anh, anh nói cái gì thế?” – Chu Nhất Dương nói mà mặt đỏ ửng, một phần vì bị sặc, một phần là do ngại.
Phó Dật Thần vừa dọn dẹp chỗ cơm cậu phun ra vừa bình thản trả lời: “Thì, tôi nói chúng ta đang hẹn hò, vậy cậu là người của Phó Dật Thần tôi rồi, cậu muốn đi hay nghỉ thì chỉ cần xin tôi là được.

Tôi nói cho Cao Ngạn thực ra chỉ để hắn biết là cậu nghỉ thôi.

Còn lí do nghỉ, người của tôi, tôi muốn nói hay không thì đó là việc của tôi.”
“Này, sao anh ngang ngược thế hả? Anh nói chúng ta đang hẹn hò trong khi còn chưa hỏi ý kiến tôi, liệu tôi có đồng ý với lí do này không? Rồi lỡ mai đi làm Cao Ngạn hỏi tôi, tôi biết trả lời làm sao.”
“Thì giờ tôi đã nói rồi đó.”
“Mà anh, anh không ngại hả?” – Chu Nhất Dương đột nhiên ngượng ngùng hỏi.
“Ngại gì?”
“Thì, tôi với anh đều là đàn ông, anh lại nói chúng ta đang hẹn hò.

Tôi sợ anh muốn giúp tôi mà khiến bản thân khó chịu.”
Bàn tay đang lau dọn của Phó Dật Thần bỗng chốc dừng lại, anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Tôi không ngại, vì tôi thích đàn ông mà.”
Chu Nhất Dương lại được một phen suýt sặc.
Trông Phó Dật Thần giống trai thẳng thế cơ mà nhỉ?
“Còn cậu thì sao? Cậu thấy thế nào?” – Anh hỏi lại.
Chu Nhất Dương ban đầu không muốn trả lời, nhưng rồi cậu nghĩ, Phó Dật Thần cũng thẳng thắn với cậu như vậy, cậu cũng nên come out với anh nhỉ?

“Ừm, tôi thấy bình thường.

Tôi, tôi cũng thích đàn ông.”
Sau đó bổ sung thêm hai từ: “giống anh.”
Nghe Chu Nhất Dương nói, trong lòng Phó Dật Thần vui mừng, kích động muốn ôm ngay Chu Nhất Dương vào lòng, tim anh đập loạn xạ.
Vậy là, anh có cơ hội rồi đúng không? Anh có cơ hội ở bên cậu đúng không?
Lần trước nhờ Cao Vũ Đình dò hỏi, nhưng anh chỉ nghe được giọng, chứ không đoán được biểu cảm, sắc thái của Chu Nhất Dương nên không dám chắc.
Nhưng giờ, nghe cậu thú nhận tính hướng của mình, anh lại thấy tự tin hơn bao giờ hết.
“Cậu từng hẹn hò chưa?”
Chu Nhất Dương lắc đầu.
“Tôi cũng vậy.”
Nghe Phó Dật Thần nói xong, Chu Nhất Dương định hỏi anh gần 30 rồi mà còn chưa hẹn hò á, thì Phó Dật Thần lại nói tiếp.
“Nhưng tôi thích một người.”
Tâm tình của Chu Nhất Dương như đang trên mây liền bị rơi xuống mặt đất.
“Tôi thích người đó, tính đến năm nay là được 7 năm rồi.”
Tâm tình Chu Nhất Dương lại càng tệ hơn, cậu hoàn toàn không muốn nghe.

Nhưng vẫn cố cười, sau đó hỏi một câu vu vơ: “Vậy người đó có biết anh thích người đó không?”
Phó Dật Thần lắc đầu.
“Chắc là không, vì tôi thích cậu ấy 7 năm thật, nhưng mà mới gặp lại nhau từ năm ngoái, chúng tôi mới chỉ ở giai đoạn bạn bè thôi.”
“Nhiều năm không gặp, vậy mà khi gặp lại, anh vẫn còn thích người ấy?” – Chu Nhất Dương khá bất ngờ, và có chút ghen tị.
“Cậu nhớ tôi từng nói rằng năm sinh nhật 22 tuổi, tôi đã được chứng kiến tuyết đầu mùa không? Cũng vào năm đó, tôi đã gặp được cậu ấy.

Mùa đông năm đó tôi đến Thụy Sĩ trượt tuyết, nhưng trượt không tốt, bị ngã rất đau.

Cậu ấy xuất hiện giống như một thiên sứ vậy, đỡ tôi dậy, còn băng bó vết thương cho tôi.

Cậu ấy đi chơi cùng gia đình, những ngày sau tuy là vẫn ở Thụy Sĩ  nhưng tôi không dám đến gần nói chuyện, chỉ dám nhìn trộm từ xa.”
“Tại sao lại không dám?”
Phó Dật Thần cười buồn, rồi nói: “Mẹ tôi mất năm tôi 20 tuổi, khoảng thời gian sau đó tôi rất suy sụp, còn bị ép học, ép làm việc điên cuồng.

Tôi từng bị trầm cảm và nhiều lần muốn tự tử rồi.

Mùa đông năm đó, tôi muốn dành cho sinh nhật cuối cùng của mình một kì nghỉ tuyệt vời nhất nên đã đến Thụy Sĩ.

Nhưng rồi, gặp được cậu ấy, người đã cứu vớt trái tim tôi.

Một người giống như mặt trời vậy, luôn tỏa sáng và vô cùng ấm áp.

Vậy nên tôi luôn cảm thấy tự ti, không dám đến gần cậu ấy.”
Chu Nhất Dương đột nhiên rất ngưỡng mộ người đó, cậu hỏi anh: “Cậu ấy chắc là rất xuất sắc nhỉ?”
“Ừm, rất xuất sắc.”
“Vậy, anh có định tỏ tình với cậu ấy không?”
“Đương nhiên là có, nhưng mà tôi cảm thấy, bây giờ chưa phải lúc.”
Ánh mắt và vẻ mặt của Phó Dật Thần khi nói về người anh thích thật sự rất dịu dàng, Chu Nhất Dương nghĩ, dù người đó là ai, cậu cũng sẽ thật lòng chúc phúc cho anh.
Yêu một người, không phải là muốn người ấy luôn hạnh phúc sao?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.