Người đó tay kết ấn, đôi mắt sáng ngời, chính là Bất Không.
Ánh mắt Bất Không có gì đó rất kỳ lạ, đặc biệt hơn là màu xanh biếc yêu dị. Y không ngờ rằng Trương Diệu Ca còn khó chơi hơn y tưởng tượng.
Trương Diệu Ca không hề tỏ vẻ kinh ngạc, nhẹ nhàng cười nói:
– Hôm nay Đại sư đến là muốn nghe hát sao? Mặc dù người không có thẻ số nhưng thiếp thân…
Bất Không ngắt lời nói:
– Trương Diệu Ca sao phải nói những lời vô nghĩa đó?
Ánh mắt Trương Diệu Ca lúc này đầy kinh ngạc, nàng dịu dàng nói:
– Đại sư muốn nghe những lời thế nào? Hay là muốn nghe lời lẽ yêu đương?
Bất Không nhìn khóe mắt ở đuôi lông mày của Trương Diệu Ca thật đẹp mà thấy run rẩy trong lòng, y lùi về phía sau một bước khẽ nói:
– Ngươi cho rằng, ta sẽ tin ngươi sao?
Y đứng thẳng người lên, nghiêm nghị nói:
– Trương Diệu Ca, ta đã biết thân phận của ngươi rồi. Lần trước ta đến lại không nhìn ra được nội tình của ngươi, cũng coi như ngươi có bản lĩnh đấy.
Trương Diệu Ca vẫn tươi cười:
– Lần trước người tới tìm thiếp thân, thiếp thân đúng là có phần vừa mừng lại vừa lo. Thiếp thân đã gặp vô số các bậc trượng phu, có trọng thần trong triều đình, cũng có những người buôn bán nhỏ, nhưng cao tăng đắc đạo như đại sư thì mới là lần đầu.
Bất Không nghe giọng điệu của Trương Diệu Ca có ý châm chọc nhưng cũng không tức giận, y nói:
– Thật ra ta chỉ muốn xem người mà ngay cả Triệu Duẫn Thăng cũng đang tìm rốt cuộc như thế nào?
Trương Diệu Ca vừa cười vừa nói:
– Chẳng phải cũng chỉ là một mũi và hai mắt sao. Đại sư không tức là sắc, sắc tức là không, không nhìn ra sự khác biệt nào cả.
Bất Không cười lạnh lùng:
– Tha cho sự gian giảo như hồ ly của ngươi, nhưng ở trước mặt tiểu tăng thì vẫn lộ đuôi thôi. Ta nghe nói Triệu Duẫn Thăng đã bị giết, trước đây lão ta tìm ngươi mấy lần, ngươi có dám nói không có quan hệ gì đến lão ta không?
Có lẽ biến cố trong cung cũng có liên quan đến ngươi chăng?
Trương Diệu Ca càng tươi cười, dịu dàng đáp lại:
– Đại sư cũng từng tìm ta mấy lần còn gì, lẽ nào nói cũng có liên quan đến biến cố trong cung?
Bất Không ngây người, mắt long lên giận dữ nhìn Trương Diệu Ca:
– Giỏi lắm, hồ ly tinh miệng lưỡi sắc sảo, ngươi thật sự cho rằng ta không thể vạch trần chiêu trò của ngươi sao? Ha ha, ta đã khống chế Liên Nhân và cũng không muốn giết ngươi, có điều
muốn xem ngươi có thật sự yếu đuối như vẻ bề ngoài hay không. Theo ta thấy, ngươi không hề yếu đuối mà công phu còn không kém chút nào.
Trương Diệu Ca mặc dù vẫn đang cười nhưng ánh mắt đã có phần cảnh giác:
– Bất Không đại sư, người đã làm mê muội tâm tính của Liên Nhân, để nàng ấy tới giết ta, đương nhiên không phải để nói những lời vô nghĩa. Ta với người vốn không dính dáng gì với nhau, không biết vì sao ngươi lại gây sự với ta?
Xin ngươi chớ thi triển phép câu hồn, tiểu nữ tử không chống đỡ nổi ân trạch của đại sư. Tuy nhiên nếu đại sư muốn bán hồn thì…
Nói xong nàng che miệng khẽ cười, đôi mắt cực kỳ quyến rũ.
Nàng không nói gì nữa, nhưng không nói còn có ý vị thâm sâu hơn là nói. Tuy nhiên Trương Diệu Ca thấy Bất Không quắc mắt lên cũng chẳng thèm nhìn vào mắt y, chỉ nhìn dao cầm trên đầu gối, cách đó không xa có gương đồng phản chiếu rõ rệt từng cử chỉ của Bất Không.
Bất Không thấy Trương Diệu Ca không rơi vào tròng thì càng cảnh giác, ra vẻ thoải mái nói:
– Trương Diệu Ca, ngươi cũng đừng mê hoặc tiểu tăng nữa, tiểu tăng ý chí như sắt, ngươi không mê hoặc được ta đâu! Người đàng hoàng không nói mập mờ, ta tới đây chính là muốn lấy Ngũ long.
Ngươi đưa Ngũ long cho ta, tiểu tăng sẽ vui mừng đi khỏi đây. Ngươi thích Địch Thanh cũng được, giết hắn cũng kệ, ta sẽ không can thiệp.
Trương Diệu Ca khẽ cười nói:
– Ái chà, ta lần đầu tiên gặp người đến Trúc Ca lầu mà không phải là vì ta. Ngũ long này rốt cuộc có gì huyền ảo để Bất Không đại sư phải coi trọng như thế?
Bất Không hừ một tiếng không đáp lại.
Trương Diệu Ca đột nhiên vỗ tay nói:
– Ấy, ta nhớ ra rồi, chắc hẳn Bất Không đại sư dù đã đắc đạo nhưng chưa thành tiên, vì thế một lòng muốn lấy Ngũ long?
Nàng nói với vẻ khó hiểu, giống như đang mỉa mai Bất Không nhưng lại như có hàm nghĩa khác. Ánh mắt Bất Không lóe sáng, nói từng chữ một:
– Ngươi còn biết gì nữa?
Trương Diệu Ca khẽ nhíu mày, lấy tay di di như một đứa trẻ hồn nhiên:
– Ta còn biết, đại sư muốn Ngũ long đến phát điên lên được, cầu xin Lưu thái hậu không được còn bị Quách Tuân đánh bại…
Khuôn mặt của Bất Không đã bắt đầu xám ngắt giống như đôi mắt nhưng vẫn không kêu lên tiếng nào. Cử chỉ của Trương Diệu Ca khó hiểu, y gần như cho rằng người trước mắt không dễ đoán chút nào.
Tuy nhiên nếu Trương Diệu Ca thật sự là người khờ khạo, sao lại biết được những bí mật này?
Bất Không không nói gì, Trương Diệu Ca cũng chẳng để ý, suy tư nói:
– Đại sư nhiều lần gặp cản trở nên mới mê hoặc thiên tử ở ngoài Trúc Ca lầu…
Con ngươi long lên, Trương Diệu Ca dường như đã nhớ ra điều gì đó, lập tức nói:
– Đại sư mê hoặc thiên tử, nói rằng trong ngũ long ẩn giấu bí mật cực lớn, nếu thiên tử có thể đạt được sẽ giúp cho việc đích thân chấp chính. Thực ra đại sư giúp thiên tử đích thân chấp chính là giả, chẳng qua là cho rằng Ngũ long vốn ở lăng Vĩnh Định nên mới để Triệu Trinh đi tìm,
sau đó ở phía sau thiên tử, chỉ đợi thiên tử lấy Ngũ long ra là sẽ chiếm đoạt lại.
Bất Không biến sắc mặt, thất thanh nói:
– Sao ngươi…
Y đột nhiên ngậm miệng lại, thần sắc âm tình bất định.
Trương Diệu Ca càng cười ngọt ngào hơn:
– Làm sao ta biết ư? Đương nhiên ta biết chứ, chẳng phải đại sư nói ta là hồ ly tinh sao? Hồ ly tinh đương nhiên biết rất nhiều chuyện. Ta còn biết, Triệu Trinh lại tin lời đại sư nên đã lập tức khởi hành tới lăng Vĩnh Định, chắc hẳn đại sư luôn bám theo Triệu Trinh vào Huyền cung. Đại sư không dám đi một mình, đương nhiên là sợ mấy trăm loại cơ quan trong Huyền cung. Đại sư có ý chí như sắt, nhưng cơ thể không phải là sắt mà, nếu trúng chiêu, hướng về nơi cực lạc thì dù ý chí tốt thế nào cũng không cứu lại được. Lúc đó đại sư đã hao tâm tốn sức bày ra cái bẫy này. Tuy nhiên dùng hết mọi cách vẫn không lấy được Ngũ long, đại sư gian xảo… phật tâm không chết, lại muốn dò hỏi một số chuyện từ Địch Thanh, không ngờ vô tình phát hiện ra Ngũ long lại đang ở trên người hắn. Đại sư mừng phát điên, vốn cho rằng đánh không lại Quách Tuân, còn không làm gì được Địch Thanh sao? Đâu ngờ vào trong Âm Câu thì lật thuyền nên đã bị Địch Thanh đánh gãy xương ngực rồi tháo chạy…
Bất Không nghiến răng nói:
– Hóa ra khi ấy ngươi cũng có mặt ở đó? Ngươi dám nói, đêm khuya ngươi ra ngoài không phải là vì Địch Thanh đấy chứ?
Trương Diệu Ca cười tươi như gió xuân, đôi mắt càng thêm xinh đẹp:
– Ta à… vừa hay gặp dịp mà thôi. Nói không chừng… ta là vì đại sư đấy, lẽ nào đại sư còn không tự tin bằng Địch Thanh sao?
Khuôn mặt xám ngắt của Bất Không đã trở nên tái mét, ánh mắt lóe sáng, chợt tỉnh ngộ và quát lên:
– Ngươi đừng có kéo dài nữa, tối nay Địch Thanh sẽ không tỉnh lại. Ngươi nói nhảm mãi, chẳng lẽ thật sự cho rằng sẽ có người đến cứu ngươi sao?
Trương Diệu Ca, ngươi có bản lĩnh đấy, nhưng đừng nghĩ đấu được với ta!
Trương Diệu Ca bật cười:
– Đại sư đã thấy dễ như trở bàn tay, sao còn không động thủ? Lẽ nào… ban nãy ngươi bị thương không nhẹ, đã không còn sức lực ra tay nữa hả?