Sau ngày tết, chính thất phu nhân Ngọc phủ, Lý thị, có thể nói là ngày đêm bất an. Vết thương của hai nữ nhi dần dần khôi phục, chỉ là thay đổi tế nhị giữa hai đứa khiến Lý thị cực kỳ lo lắng. Mấy ngày nay, nhị nữ nhi Ngọc Bảo Oánh ngày ngày tới thỉnh an mình, biểu hiện rất hiểu chuyện. Còn đại nữ nhi Ngọc Giai Nhàn lại coi muội muội như hổ báo, không muốn đến gần. Điều này làm Lý thị rất khó hiểu, nhưng nghĩ Ngọc Giai Nhàn đang trong thời kỳ hồi phục, có lẽ là sợ muội muội không cẩn thận đụng trúng xương, nên cũng không quá để tâm.
Đối với việc chữa bệnh, Lý thị tự thấy hổ thẹn, nên càng yêu thương Ngọc Bảo Oánh. Nhìn mấy vết sẹo trên mặt Ngọc Bảo Oánh, Lý thị lo âu vô cùng. Nữ tử mà bị hủy dung, tương lai không dễ kiếm chồng. Liền ngày ngày phái người đến Chiêm Sự phủ, hi vọng nhờ việc này có thể sắp xếp cho nữ nhi mối hôn sự tốt. Vì thế, hôn sự của NgọcTĩnh Nhã và Đồ đại nhân của Chiêm Sự phủ được lôi ra. Ngọc Tĩnh Nhã vốn trước giờ ăn mặc tầm thường, đột nhiên khắp người là tơ lụa, đầu cài đầy trâm ngọc.
Lão phu nhân thấy gần đây Ngọc Tĩnh Nhã mặc y phục đều là hàng thêu thượng đẳng của Hàng Châu, thì hết sức vừa lòng, dù là gả thứ nữ, nhưng cũng được mấy phần thể diện. Huống chi trong kinh thành Đồ phủ cũng coi là gia tộc có máu mặt, mặc dù Đồ đại nhân hơi lớn tuổi, tình tình có chút kỳ lạ, nhưng đối với Ngọc Tĩnh Nhã mà nói, được gả làm kế thất phu nhân cũng coi là xứng đôi.
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, sau khi chải chuốt một phen, vốn diện mạo thanh tú, Ngọc Tĩnh Nhã cũng trở nên có bảy phần xinh đẹp, hơn nữa vì để kéo gần khoảng cách tuổi tác với Đồ đại nhân, được trang điểm cho chín chắn hơn, nhìn cũng có nét riêng.
“Vào Đồ phủ, phải hầu hạ Đồ lão gia cho tốt, giữ thể diện cho Ngọc phủ”, lão phu nhân kêu Thất ma ma lấy ngân phiếu 3 ngàn lượng và một khế ước nhà, đưa cho Ngọc Tĩnh Nhã.
“Tạ lão phu nhân!” Ngọc Tĩnh Nhã cung kính nhận, nhưng không thấy vui mừng mấy.
“Ngươi gả đi rồi, phải nhớ chiếu cố tỷ muội trong phủ, nhớ kỹ thân phận của mình”, Lý thị ngụ ý nói.
Thấy Ngọc Tĩnh Nhã chậm chạp không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào mình, Lý thị tự nhiên thấy lạnh cả người, móc ra tờ ngân phiếu 500 lượng trong tay áo ném qua.
“Dạ, nữ nhi nhớ!”, cúi đầu nhặt tờ ngân phiếu dưới đất, thì ra hôn sự của mình chỉ đáng giá 500 lượng, nụ cười trên mặt Ngọc Tĩnh Nhã mang theo chế giễu. Bất quá chỉ trong nháy mắt, lúc nâng đầu lên, trên mặt Ngọc Tĩnh Nhã là vẻ cực kỳ hài lòng.
“Ai u, tam cô nương diện lên, thật sự là xinh đẹp, ngày mai Đồ đại nhân mà thấy nhất định rất vui mừng”, Hoàng thị vốn có mối làm ăn muốn thông qua Chiêm Sự phủ, Ngọc Tĩnh Nhã gả cho Đồ đại nhân, vậy việc làm ăn của mình liền dễ bàn, đương nhiên là tâng bốc Ngọc Tĩnh Nhã lên, để tỏ thành ý, Hoàng thị còn đặc biệt cho Ngọc Tĩnh Nhã một đôi vòng ngọc màu xanh lá trong suốt, giá trị xa xỉ.
“Đúng đó, chắc chắn sau này tam cô nương sẽ rất được cưng chiều”, Giang di nương mặc dù xót bạc, nhưng lão phu nhân đã dặn trước, thể diện của Chiêm Sự phủ lớn, nói không chừng gả Ngọc Tĩnh Nhã qua có thể cầu xin các hoàng tử, sắp xếp tiền đồ cho Ngọc Như Long. Nếu không, Giang di nương sao có thể đặt làm một bộ trang sức bằng vàng ròng cho Ngọc Tĩnh Nhã được.
Liệt thị cũng cho một bộ trang sức có kiểu cách đặc biệt.
Như Ca ngồi một bên, chờ mọi người cho xong hết thì về Nhàn Nguyệt Các với Liệt thị. Ngay khi thấy bộ mặt bình tĩnh chờ ngày mai thành thân với Đồ đại nhân của Ngọc Tĩnh Nhã vì trát phấn rất dày nên không nhìn kỹ thì không thấy được mấy ban điểm trên mặt, dừng bước lại, thầm cả kinh, đây là…….
Ra khỏi Tây viện, Ngọc Tĩnh Nhã lấy cớ trước khi thành thân muốn tâm sự với Như Ca, lôi Như Ca đi. Khó có dịp đi cùng nhau nhưng hai người đều im lặng không nói gì.
“Ngươi biết rồi đúng không?” Như Ca đang định rẽ vào lối về Nhàn Nguyệt Các thì đột nhiên nghe Ngọc Tĩnh Nhã hỏi.
“Cái gì?” Như Ca quay đầu, thấy nụ cười khổ sở của Ngọc Tĩnh Nhã.
Thấy Như Ca mở to mắt tràn đầy nghi ngờ, Ngọc Tĩnh Nhã kéo tay Như Ca đặt lên mạch ở tay của mình, nhìn chằm chằm Như Ca.
Cảm giác mạnh Ngọc Tĩnh Nhã đi nhanh, trơn như trượt trên hạt châu, Như Ca nhanh như chớp rụt tay về. Chống lại cặp mắt nhìn không ra vui buồn của Ngọc TĩnhNhã, Như Ca thầm thở dài, xem ra lại một hồi sóng gió rồi.
“Cuộc đời của thứ nữ là bi ai nhất, vĩnh viễn đều phải sống vì chính nữ. Ta vào Lễ Học Viện chỉ mới 7 ngày, đã bị Ngọc Bảo Oánh đưa cho Lý Ngọc Đình. Ta không chịu, nàng ta liền lừa ta uống thuốc mê, sau khi tỉnh lại, vốn định tố cáo với phụ thân, nhưng chưa kịp chờ phụ thân trở lại, đã bị Ngọc Bảo Oánh vu khống ta trộm đồ, Lý thị bắt về Đông viện nhốt trong nhà kho bỏ đói ba ngày. Lặp lại vài lần, ta cũng sợ, liền nhịn xuống, chỉ mong có một ngày tìm được một phu quân có thể bảo vệ được ta, sớm gả đi, không phải ở lại chỗ này nữa. Ròng rã 2 năm trong Lễ Học Viện, chịu đủ mọi khi dễ của Ngọc Bảo Oánh, đến giờ hôn sự của ta cũng phải hi sinh, tứ muội, muội nói xem, ta phải làm sao đây?”
“Thật ra, ta vốn muốn lén xử lý cái thai này, không ngờ Đồ đại nhân là người như vậy, hiện giờ lại nghĩ cái thai này đến rất đúng lúc, đằng nào cũngchết, ta cũng không sợ, nói không chừng nhờ đứa nhỏ này mà ta tìm được đường sống.” Ngọc Tĩnh Nhã sờ sờ trán Như Ca, “Ta biết muội rất may mắn, lúc trước cho ta xin lỗi, có lẽ là vì chịu nhiều khổ sở quá, nhìn thấy người khác sống thoải mái, thì ghen tỵ. Hi vọng muội không mang thù ta.”
Nhìn Ngọc Tĩnh Nhã bước đi, nhìn giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, Như Ca tựa như thấy lại ngày trước của mình, bất quá mình may mắn hơn nàng ta nhiều, ít nhất còn có mẫu thân và đệ đệ để dựa vào. Còn Ngọc Tĩnh Nhã lại như lục bình, không nơi nương tựa.
Về Nhàn Nguyệt Các, dáng vẻ không vui của Như Ca khiến Liệt thị hỏi, “Sao vậy?”
Như Ca phán một tin sét đánh: “Tam tỷ mang thai, bốn tháng.”
Cả Như Ca cũng không dám tin, Ngọc Tĩnh Nhã lại có thể có bầu 4 tháng. Thân thể nàng ta gầy yếu, mùa đông mặc dày, bụng lại không nhô lên bao nhiêu, nên chẳng nhìn ra được, bình thường gặp nàng ta, dù thấy có chút kỳ cục, nhưng Như Ca cũng không nghĩ nhiều.
“Cái gì?” Liệt thị chấn động, vội kéo Như Ca tới, hỏi tỉ mỉ mọi chuyện.
“Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương! Lý thị dù một lòng muốn nữ nhi mình gả vào nhà vương hầu, cũng không thể làm như vậy được!” sau khi nghe xong, Liệt thị có chút đồng tình với Ngọc Tĩnh Nhã. Lúc trước nghe nói nàng ta hùa với Ngọc Bảo Oánh khi dễ Như Ca ở Lễ Học Viện, ít nhiều vẫn không thích, giờ xem ra tất cả đều là do mẫu tử Lý thị bức cho sợ.
“May mắn hôm đó có Cẩm Thân Vương thế tử, bằng không con đừng mong thoát được, về sau có gặp, phải cảm tạ người ta thật tốt”, Liệt thị vỗ vỗ ngực mình, may nhờ Bồ Tát phù hộ.
Nghe vậy,Như Ca tự nhủ thầm: nếu không có châm thuốc mê, ngày đó ở phủ thế tử con mới thật là không thoát được đó!
Gần nửa tháng, Như Ca đều co đầu rụt cổ ở Nhàn Nguyệt Các, Phong quản gia truyền tin về, hàng hóa đã lên đường, người bị bắt cũng đã tìm được, một chết hai sống, đưa bạc đến phủ thế tử không ai thu, Như Ca ấm ức. Nợ ân tình của người này không phải là chuyện tốt gì.
“Không biết ngày mai Ngọc phủ sẽ loạn thế nào đây!” Liệt thị nhớ đến mai là ngày thành thân của Ngọc Tĩnh Nhã.
“Phỏng chừng tam tỷ đã có biện pháp, chúng ta cứ chờ xem là được rồi”, lắc lắc đầu đuổi những suy nghĩ lung tung đi, Như Ca nhận lấy khung thêu từ tay Liệt thị, tiếp tục thêu.